Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


“SooYeon, ngươi có mệt không? Ngươi chờ một chút, ta lấy chăn cho ngươi, ăn xong bánh nếu thấy mệt liền nằm nghỉ ở đây chốc lát, ta rất nhanh sẽ tan tầm.” Đem Hắc Sâm Lâm đặt trước mặt Jung SooYeon, Park JiYeon dùng khẩu khí đó để nói chuyện khiến một đám nhân viên trong quán toàn thân nổi da gà.

Thật là chịu không nổi ~~~

JiEun vừa bước vào liền thấy được toàn thể nhân viên của quán một màn run rẩy nổi da gà.

“Này này ~~~ Chuyện gì xảy ra vậy ?”

“JiEun ?” Park JiYeon mang chăn cho Jung SooYeon đi ra, thấy JiEun đứng trong quán cao hứng cười nói.

“JiYeon ~~ Ta rất nhớ ngươi ~~” dứt lời liền bổ nhào tới.

“Ta cũng nhớ ngươi.” Bị người hung hăng ôm chầm lấy, Park JiYeon cầm chăn, cười trả lời.

Jung SooYeon ngồi ở cửa sổ, nguyên bản đang ăn Hắc Sâm Lâm, thấy được một màn này mặt bỗng chốc đen lại, còn xẹt qua một tia hờn giận.

Nga?

Biểu tình hờn giận trôi qua nhanh chóng, nhưng vừa vặn thay bị SooJi trong quán kịp thấy được.

Thì ra thụy mỹ nhân cũng có cảm xúc a. . . Nàng cảm thấy được, về sau tựa hồ sẽ rất thú vị nha. O(∩_∩)O~

“JiEun lâu rồi không thấy tới.” JiYeon nói.

“Hì hì.” Vẻ mặt tươi cười: “Bởi vì ta gặp chuyện phi thường tốt ~~~”

“Thật sao?”

“Đương nhiên ~~ cho nên mới không có thời gian đến đây. Hôm nay tiện thể đi ngang qua nên giành chút thời giờ đến xem JiYeon.”

“Chúc mừng ngươi.”

“Cám ơn ~~” Nói xong lại ôm thêm một cái.

“JiYeon. . .”

Ân?

SooJi nhướng mày, SooYeon rốt cục nhịn không được mở miệng sao?

“SooYeon?! Thực xin lỗi, ta quên chăn.” Nói xong liền đẩy JiEun ra, vẻ mặt hối lỗi:

“JiEun từ từ, ta đem chăn cho SooYeon đã.”

“A! Là thụy mỹ nhân ~O(∩_∩)O” JiEun nhìn thấy Jung SooYeon ngồi chỗ kia, so với Park JiYeon còn muốn kích động hơn kêu lên.

“………” Park JiYeon khóe miệng run rẩy.

Tựa hồ như JiEun rất khó kháng cự kiểu nữ sinh giống Jung SooYeon a.

. . .

Kết quả chăn còn chưa dùng tới, Jung SooYeon đã bị JiEun quấn quít lấy nói chuyện.

Hiếm khi Jung SooYeon không ngủ, uống trà sữa nghe JiEun huyên thuyên. Trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng xem ra tựa hồ cũng không chán ghét. Park JiYeon vốn dĩ sợ rằng Jung SooYeon một mình ngồi đợi sẽ không kiên nhẫn, bất quá hiện tại cũng không tồi.

“. . .”

“. . .”

Vốn nghĩ như vậy thì không có gì sai rồi! Cũng chính mình đã nói với JiEun, hi vọng nàng có thể thường xuyên đến bồi thụy mỹ nhân nhà mình. JiEun thật sự tới, quan hệ của nàng cùng Jung SooYeon cũng tốt hơn rất nhiều, Park JiYeon có khi còn thấy Jung SooYeon cười cùng JiEun góp vui vài câu.

Nguyên bản vui vẻ Park JiYeon lại cảm thấy không được vui.

Thụy mỹ nhân nhà nàng có thể tìm được người nói chuyện phiếm không phải là tốt lắm sao ~~ vì cái gì chính mình lại mất hứng?

“JiYeon gần đây không được vui sao?” U U đứng ở quầy bar, nhìn JiYeon vẻ mặt ủ dột, lo lắng hỏi SooJi bên cạnh.

“Nàng nha.” SooJi bưng trà nhìn Park JiYeon, tươi cười đầy ẩn ý: “Tự làm tự chịu, mặc kệ nàng.”

“Ôi chao? Vậy là sao?”

“Tiểu hài tử đừng tò mò, làm điểm tâm đi.”

“Đáng ghét.” Nhìn người kia bưng trà sữa đi xa, U U tức giận nói: “Rõ ràng ngươi còn nhỏ hơn ta.”

Xoay người lại tiếp tục làm điểm tâm.

Đánh tiểu nhân, đánh tiểu nhân! Đợi nàng ta quay lại nàng phải đánh!

Tan tầm, Park JiYeon vừa bước ra khỏi cửa quán, đã cảm thấy gió lạnh bên ngoài thổi tới.

Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ hạ. Nàng sớm biết nên đã mặc nhiều quần áo hơn một chút.

Một bàn tay tiến lại, cầm lấy tay Park JiYeon, luồng hơi ấm lập tức truyền tới.

Jung SooYeon vẻ mặt mệt mỏi nói: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong xe đi.”

Park JiYeon kinh ngạc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của các nàng. Nói thật ra, bình thường hai người tiếp xúc nhiều đếm không xuể, nắm tay chỉ là một hành động rất tự nhiên. Nhưng không biết vì sao, hôm nay nắm tay như vậy lại làm cho Park JiYeon cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“SooYeon ?” Vào trong xe, Park JiYeon mới cẩn thận mở miệng.

“Ừ?” Jung SooYeon ngồi trong xe, tự động dựa vào Park JiYeon, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống. Nghe thấy Park JiYeon gọi tên mình, Jung SooYeon mới giương mắt lên tiếng.

Park JiYeon bắt lấy tay Jung SooYeon đặt trên người, tay nàng có chút run rẩy, gắt gao nắm thành quyền, như thể chỉ có làm vậy mới cho nàng nhiều dũng khí thêm chút. Nàng cẩn thận hỏi Jung SooYeon: “SooYeon rất thích JiEun sao?”

Jung SooYeon ở trong lòng Park JiYeon, ánh mắt nhìn nàng, thản nhiên trả lời: “Thích.”

Park JiYeon tâm trong nháy mắt chìm tới đáy biển. Đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn không từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Rất rất thích không ?”

Con ngươi Jung SooYeon tràn ngập ý khó hiểu: “Như thế nào là rất rất thích?”

“Ách. . .” Chuyện này hơi khó giải thích, Park JiYeon trầm mặc. Một lúc lâu sau nói: “Ta không biết.”

“. . .” Jung SooYeon nhắm mắt lại, không để bụng chuyện vừa rồi.

“Vậy. . .” Thấy Jung SooYeon lại sắp ngủ, bản năng thúc giục Park JiYeon, nếu hôm nay không hỏi rõ ràng, về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội, hoặc là không đủ dũng khí để hỏi nữa. Vì thế khi Jung SooYeon sắp nhắm mắt lại, nàng vội vàng hỏi: “Vậy. . . SooYeon có thích ta không?”

Jung SooYeon mở to mắt, giống như không hiểu vì sao Park JiYeon phải hỏi chuyện này, trong mắt nàng, vấn đề này không cần trả lời: “Thích a.”

“……… ” Có được đáp án mình muốn nhưng Park JiYeon lại không cảm thấy thỏa mãn, có điểm rối rắm. Vì cái gì nàng cảm thấy được, Jung SooYeon thích mình cùng với thích đùi gà có khác biệt gì đâu?

“Nhưng mà. . . Có rất thích không?” Vì thế lại nhỏ giọng hỏi.

“Cái gì là rất thích ?” Bị Park JiYeon hỏi đi hỏi lại, Jung SooYeon tựa hồ cũng có chút rối rắm, liễm mi lại.

“Ách. . .” Lại nhớ tới tình cảnh lúc nãy. . . Park JiYeon có chút đau đầu.

Nếu phải giải thích tiếp, sẽ rất mất thời gian. Nhưng mà nếu không giải thích, nàng nhất định sẽ ấm ức mà chết.

Tài xế mắt nhìn đường, lỗ tai lại nghe hai cô gái ngồi phía sau nói chuyện. Cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng. Nhanh lên lái xe đi! Nhanh lái xe, nhanh đến nơi, hắn sẽ không cần phải nín cười nữa!

“Vậy. . . Ta với JiEun, SooYeon thích ai hơn?” Suy nghĩ hơn nửa ngày, Park JiYeon đều không nghĩ ra cách để giãi bày cái gì gọi là “rất thích”, vì thế liền chọn cách khác.

Jung SooYeon nằm trong lòng Park JiYeon, tay ôm sát thắt lưng JiYeon. Không nghĩ ngợi lâu lập tức trả lời: “Đương nhiên là JiYeon.”

Tâm hồn nở hoa!

Park JiYeon bị Jung SooYeon ôm, trong nháy mắt tâm tình tươi sáng hẳn lên, tâm trạng tốt làm cho nàng muốn hát.

Mùa xuân sang trăm hoa đua nở. . .

. . .

“Mùa xuân sang trăm hoa đua nở. . . Mùa xuân sang trăm hoa đua nở. . .”

“SooJi, JiYeon có phải bị ma nhập hay không?”

“Thật là khủng khiếp. . . Từ sáng sớm đến giờ vẫn hát bài này.”

Mấy nhân viên trong quán lui ở quầy bar, vẻ mặt lo lắng nhìn Park JiYeon đang chăm chỉ quét dọn vệ sinh: “Khủng bố hơn nữa là, JiYeon từ đầu tới cuối chỉ hát đúng một câu a ~~~” U U thống khổ ôm đầu.

“Chính là, này đang là mùa đông, hoa nở cái gì hoa nở. . . Ta không muốn người khác nhìn vào nói chúng ta làm chuyện ma quái đâu.”

“SooJi, không phải ngươi có bạn là pháp sư sao? Có thể hay không mời nàng tới làm phép trừ tà a?” Cẩn thận hỏi.

“JiYeon không phải bị trúng tà, là bệnh mê gái, trị không hết.” SooJi dùng tay phải chống cằm, nhìn Park JiYeon vẻ mặt ngây ngốc, không khỏi cảm khái: “Nữ nhân đang yêu đều biến thành kẻ ngốc, lời này quả không sai.”

(Lời của editor: SooJi nói một câu thực hay, đúng là bệnh mê gái rất khó chữa hắc hắc!!)

Nhóm nhân viên ở quán vô cùng bi thảm ngày đêm cầu nguyện, mặc kệ là trúng tà cũng được, bệnh mê gái cũng tốt, chỉ cần làm ơn mau mau chấm dứt đi.

Park JiYeon gần đây tâm tình đặc biệt vui vẻ.

JiEun cũng gặp chuyện tốt, gần đây cũng ít đến quán cà phê, Jung SooYeon tự nhiên lại trở về trạng thái một mình chờ Park JiYeon. Tuy rằng Park JiYeon luyến tiếc vì để Jung SooYeon chờ một mình, nhưng so ra, Park JiYeon vẫn là không thích nhìn Jung SooYeon cùng người khác một chỗ hơn.

Không thể không nói, mỗi ngày có người chờ mình cùng trở về, thật sự là chuyện đáng vui mừng. Nhưng mà lí do thật sự khiến Park JiYeon cao hứng chính là, Jung SooYeon nói thích nàng ~~~

Tâm hồn đang phơi phới kia hoàn toàn không phát hiện ra, hành vi của mình giờ phút này quái dị đến mức nào, vẫn như cũ hát lên “Mùa xuân sang trăm hoa đua nở” đầu độc lỗ tai mọi người trong quán.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro