Chương 91: Tình địch xuất hiện
Lúc tập huấn, Seulgi đã từng thấy Chaeyeon mặc thường phục. Trước kỳ nghỉ lễ, các nữ binh đều được thả cho thay lại thường phục. Ký ức hơi mơ hồ, Seulgi không có ấn tượng quá sâu, vì khi ấy nữ binh nào cũng đều bị phơi nắng đến đen như mọi. Khi Chaeyeon tới tiễn cô, Seulgi cũng không tỏ ra quá mức kinh diễm. Cô chỉ nhớ rõ Chaeyeon trông rất được, còn tặng cô một chiếc ly kỷ niệm.
Nói đến rất cảm động, bảo cô khi uống nước, cô có thể nhớ tới nàng. Thời bấy giờ chưa lưu hành loại cốc này, bỏ chất ấm nào vào, vành cốc sẽ hiện ra hình sao?
Cô nhớ có lần Kim Taek cũng từng đưa cho cô một chiếc cốc giống vầy, nhưng chị Dami chỉ dùng đúng một lần. Khi đó Kim Taek còn nháy mắt ra hiệu, bảo chị Dami đi nấu nước nóng. Còn tưởng rằng là cái gì ghê gớm lắm, khi tất cả mọi người chụm đầu vào nhau, rót nước nóng vào, chỉ thấy vành ly chậm rãi hiện ra ảnh của chị Dami. Uống nước còn có thể nhìn thấy ảnh của chính mình, thật sự là quá cảm động, từ đó chị Dami không còn dám dùng nó để uống nước nữa.
Cho nên lúc Chaeyeon tặng ly cho Seulgi, phản ứng đầu tiên của cô chính là nấu nước nóng. Sau khi huấn luyện kết thúc, Seulgi cũng nấu nước nóng, không có gì xảy ra. Cô nhìn trong ngoài một vòng, không có chữ cũng không có ảnh. Buổi tối, cô quên mất cất ly vào trong ngăn tủ. Lúc nằm xuống ngủ, cô bỗng lập tức bắn ra khỏi giường ,sau khi tắt đèn, cái ly bỗng nhiên phát sáng.
"Làm sao vậy?" Chaeyeon xinh đẹp như vậy, khiến Seulgi hơi mất tự nhiên. Thật có một loại cảm giác như vừa gặp phải Hoa Mộc Lan.
"Không ngờ em lại xinh đẹp như vậy?" Seulgi nói.
Lời Seulgi vừa nói, đã khiến tai nhiễm đỏ: "Do chị để ý thôi, trước giờ em vẫn vậy."
"Cũng có thể......" Seulgi gãi tai.
Seulgi thật sự không biết dáng dấp Chaeyeon lại xinh đẹp như vậy, nhưng Chaeyeon thì ngược lại. Khi Seulgi còn để tóc ngắn, Chaeyon đã biết Seulgi rất xinh đẹp: "Chị cũng rất khác trước kia."
"À chị nuôi tóc dài."
Càng nhìn càng thấy đẹp, Chaeyeon tránh sang một bên: "Phòng ở bên trong."
"Ngại quá, mời em dùng cơm, còn bắt em chờ."
"Không sao, do em tới sớm." Chaeyeon hơi khoác lên cánh tay Seulgi, mùi nước hoa trên người cô nàng cũng thoáng bay tới bên chóp mũi Seulgi. Lợi hại, trang điểm mặc váy, lại còn xịt nước hoa. Y như đi hẹn hò. Hên là cô không mời Chaeyeon đi ăn lẩu, bằng không đã uổng công Chaeyeon xịt nước hoa lên người.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Seulgi lại vẽ một vòng trước mặt Chaeyeon: "Em học khi nào vậy?"
"Đây là bản lĩnh trời sinh của nữ nhân." Chaeyeon trong trang dung tinh xảo, cầm lấy ấm nước nóng, ngâm bát đũa một chút trong nước nóng, "Muốn em giúp chị không?"
"Không sao, tôi sẽ tự làm." Seulgi nói, rồi lẩm bẩm một câu, "Cái gì mà bản lĩnh trời sinh, chị có đâu."
"Vì chị không phải nữ nhân." Đưa ấm nước nóng cho Seulgi, vành tai Chaeyeon mỗi lúc một đỏ hơn.
"Mặc váy đã không tầm thường rồi, còn nói tôi không phải nữ nhân."
"Chị cứ lầm bầm gì vậy?"
"Nói em xinh đẹp."
"Phải không?" Chaeyeon chống cằm, "Chị cũng có thể thật xinh đẹp."
"Tôi vẫn còn xuề xòa lắm." Seulgi nói, "Em trang điểm đến xinh đẹp như vậy, ngay cả tôi cũng ngại nói chuyện cùng em."
"Thấy chị ok mà."
"Lòng tôi thẹn thùng."
"Àh." gương mặt Chaeyeon khá nóng, giả bộ như lơ đãng chỉnh khăn ăn, "Cũng không cần chị mời khách, em mời chị cũng được. Trước đó chị bồi dưỡng em, em vẫn chưa hảo hảo cảm tạ chị."
"...... cũng không cần đâu." Nghe mà sợ hãi.
"Lần này em mời, lần sau chị mời."
"Cũng được."
Seulgi cúi đầu làm nóng bát đũa, Chaeyeon ngẩng đầu nhìn Seulgi một chút. Vành tai Seulgi hồng hào, buộc tóc đuôi ngựa nhìn rất năng động. Quần áo phối hợp cũng khá ổn, không giống một người đã tìm được một nửa của mình. Đến bây giờ Chaeyeon vẫn chưa hiểu, vì sao Seulgi lại yêu đương? Thật sự có một người đàn ông yêu thích Seulgi? Chắc không phải là Gay đi? Chaeyeon cảm thấy Seulgi tùy tiện như vậy, cho dù bị lừa cưới chắc cũng không biết.
"Em còn tưởng rằng chị sẽ dẫn đối tượng tới."
"Người ta bận lắm."
"Làm gì mà bận?"
Seulgi dừng một chút: ''Còn có thể làm gì? Tôi không phải từng làm trong ngành giải trí sao? Thì người trong ngành giải trí thôi."
Nghề nghiệp này, toàn là mấy anh ẻo lả.
"Có hình không? Cho em xem với." Chaeyeon nói.
"Không có, không thích chụp hình." Cùng lúc , Seulgi nghe vang lên bên tai những tiếng "Tách" "Tách" của máy chụp hình, "Bae tiểu thư, bên này nè, bên này nữa. Bae tiểu thư, tư thế này đẹp quá, đúng đúng chính là như vậy......"
Thế mà không thích chụp ảnh? Chẳng lẽ không đẹp? Dựa trên góc độ tâm lý học mà nói, những người yêu chụp ảnh không nhất định là đẹp, nhưng không thích chụp ảnh, thì phần lớn......
"Hai người quen biết nhau thế nào?"
Nhiều chuyện dữ: "Có muốn tôi nói cho em biết bọn tôi làm sao làm chuyện ấy luôn không?"
"Chuyện ấy?"
Hỏi đến trọng điểm...... Seulgi có một loại cảm giác cứ như tự lấy đá ghè chân mình: "À...... hmm......"
"Thôi đừng nói chuyện của tôi nữa." Seulgi tự tính nhẫm, xem còn tư thế nào chưa làm không, "Em thì sao? Có người yêu chưa?"
Xoay chuyển đề tài rất cứng nhắc, vô cùng cứng nhắc, Chaeyeon cũng không lập tức trả lời. Cô nàng thoạt nhìn không ổn lắm, cứ nhìn nhìn Seulgi, đợi hơn mười giây, Chaeyeon mới cúi đầu xuống: "Àh."
"Em không có đối tượng." Chaeyeon nói.
"Em đang thích một người." Chaeyeon nói tiếp.
"Vậy người ta có biết không?"
"Không cần thiết."
"Em cũng không muốn cùng người ấy yêu đương à?"
"Đừng nói nữa, chị chọn thực đơn đi, xem có muốn ăn gì không." Đã như vậy, Chaeyeon không muốn Seulgi để ý.
"Được." Nhắc đến ăn, Seulgi lại hăng hái lên, "Nhà hàng này tôi cũng chưa từng ăn, nghe chị họ nói......"
Câu nói kế tiếp còn chưa nghe xong, chợt xa chợt gần, chỉ cảm thấy trong tay trống trơn. Chaeyeon cúi đầu nhìn một chút tay của mình, cảm giác như viên kẹo mình nắm trong tay từ lâu, bất ngờ bị người đoạt mất. Ăn cơm xong, Seulgi cùng Chaeyeon ra bên ngoài tản bộ. Chaeyeon ăn không ít, đã lâu nàng không ăn nhiều như vậy, nên hơi trướng bụng. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Seulgi mua cho Chaeyeon thuốc tiêu hóa: "Hôm nay em ăn cũng nhiều lắm."
"Ừm." Uống xong thuốc tiêu hóa, hốc mắt Chaeyeon hơi ngấn nước, "Tại muốn ăn."
"Rốt cuộc em tâm tình tốt hay là tâm tình không tốt?" Cảm giác Chaeyeon có chút rượu chè ăn uống quá độ.
"Tốt chứ." Chaeyeon nói, "Gặp được chị, tâm tình có thể kém sao?"
Kém tới cực điểm, hận không thể bay về nước, không thể gặp được Kang Seulgi.
"Hôm qua ở cục cảnh sát tôi có tìm kiếm," Seulgi nói, "Nhóm người kia còn đang lẩn trốn."
"Tôi không biết......" Seulgi hơi sa sút.
Lúc cô bắn chết tên kia, hắn chẳng qua chỉ là tên đầu sỏ, đằng sau vẫn còn một đường dây. Jung Yunho nói, cấp trên vốn dự định bắt tội phạm, dùng danh nghĩa hoãn thi hành hình phạt, để đối phương thú nhận ra đồng đảng.
"Mọi người có kế hoạch gì?" An ủi đối với mọi người tới giờ phút này mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, "Tôi sẽ giúp em."
=
Khi nhận được tin tức Park Sooyoung xảy ra chuyện, Seulgi còn đang ở phim trường. Lúc Joohyun tan làm, Seulgi đã không còn ở đó nữa, trên bàn vẫn còn để lại một chiếc đồng hồ dây đỏ. Seulgi đi quá vội vàng, nên quên đeo đồng hồ. Joohyun vuốt ve mặt dây đồng hồ, gọi điện thoại cho Seulgi. Đường truyền thông. Hai ngày nay Seulgi cứ luôn thất thần, khiến Joohyun cũng hơi lo lắng.
Lúc Seulgi chạy tới bệnh viện, bệnh viện đã chật nứt người. Seulgi không chỉ thấy Seungwan, còn thấy Chaeyeon. Thần sắc của cô nàng không được tốt lắm, cả người thấm đầy mồ hôi. Gặp được Chaeyeon, Seulgi mới biết, Sooyoung đã tranh chấp với đám người Châu Phi kia. Khi bị họ phát hiện, cả vùng bụng Sooyoung đều bị rạch mở.
Thủ pháp tàn nhẫn như vậy, lúc trước ngay cả cơ quan nội tạng của chiến hữu, còn bị móc ra khi đang sống sờ sờ.
"Deulgi...... Tôi sẽ chết...... Em nhất định phải bắt được hắn, đừng để cho hắn......"
Đừng mà, ngàn vạn lần đừng mà.
Cả thân mình Seulgi cũng có chút run rẩy.
Ca giải phẫu kéo dài tới tận nửa đêm. Hơn ba giờ rạng sáng ngày hôm sau, Sooyoung mới thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Lúc cô được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đã giống người chết, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Hô hấp cũng rất suy yếu.
"Không sao đâu." Chờ đến khi Seulgi ngồi xuống hành lang, Chaeyeon bèn đem nước tới đưa cho Seulgi, "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đã về nước."
"Chị đã bị vào danh sách đen của chúng." Chaeyeon nói.
Điều này cũng không thể tránh khỏi, lúc trước Seulgi bắn chết tên đầu sỏ, có thể đã đả thương nặng nhóm người này.
Khi Seulgi về đến nhà, Joohyun vẫn đang ở nhà, lúc này Joohyun hẳn nên tới chỗ của đoàn phim. Joohyun cũng không bật đèn, một mình ngồi trên sô pha. Seulgi còn cho rằng Joohyun ngủ rồi, lúc cô bế nàng lên, Joohyun đã vội níu lấy cổ cô, "Deulgi, chúng ta nói chuyện đi."
"Trông em không ổn lắm." Chờ đến khi vào phòng ngủ, Joohyun lại vuốt ve gương mặt Seulgi.
Seulgi vùi mặt vào lòng bàn tay Joohyun: "Em không sao."
"Hai ngày nay em cứ mất hồn mất vía."
"Ừm......"
"Hôm nay đi làm gì?"
"Ngoại vụ."
"Sao em giống đặc công vậy, nói đi là đi." Joohyun vuốt tóc Seulgi, "Em tính làm Spider Man à?"
"Deulgi, bây giờ chị cũng bắt đầu quay phim rồi."
"Ừm."
"Nếu chỉ giúp một tay, hẳn đã giúp xong rồi đi?" Joohyun nói, "Chị không bận lắm, bằng không ngày mai, em thu xếp một chút. Sau cuối tuần ở bên cạnh chị đi."
Joohyun cầm lấy đồng hồ, tựa hồ muốn đeo lên cho Seulgi, Seulgi rút tay lại: "Em còn chút việc chưa xử lý xong."
"Còn phải bao lâu nữa?"
"Em không biết, một tuần chắc sẽ không xong."
"Em gạt chị." Joohyun nói, "Trước đó em nói, chỉ đi hỗ trợ thôi mà."
Nhưng Seulgi không ngờ, lập trường của Joohyun lại kiên định như vậy. So với ba mẹ cô còn lo lắng hơn.
Joohyun lôi tay Seulgi, gắt gao nắm thật chặt: "Em không thể xảy ra chuyện."
"Sao chị giống đóng phim truyền hình vậy? Đâu có đáng sợ tới mức đó?" Seulgi nói.
Joohyun hơi trầm mặc, xoa xoa cổ tay Seulgi, nịt dây đồng hồ lại. Nhìn dây đồng hồ màu đỏ, thần sắc Seulgi hơi rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro