Chương 57: Biến thái
Lúc đầu Joohyun còn có chút không vui, nhưng khi nghe thấy giọng điệu "Từng trải" của cừu con, tâm tình của nàng lại hòa hoãn đi không ít. Joohyun cũng không nói thêm gì, mà chỉ dựa vào cổ Seulgi. Trên người cừu con vẫn còn lưu lại mùi hương của sữa tắm, trước đó khi ngửi thấy mùi vị này, nàng luôn nghĩ do cừu con tắm rửa quá nhanh, không tắm kỹ, nên mới lưu lại mùi sữa tắm nồng như vậy. Nhưng bây giờ ngửi thấy, còn vào ban đêm, lại khiến lòng Joohyun bất giác cảm thấy bình yên.
"Cả ngày chưa ăn gì, em đi mua thức ăn cho chị nha?" Seulgi thành khẩn mà nói: "Dù sao cũng nên ăn chút gì đó."
Giống như mấy hôm trước, tôi nấu cơm, chị ném tôi lại một mình trước bàn ăn, tôi vẫn có thể tự nấu tự ăn.
"Đã trễ thế này rồi, còn tiệm nào mở chứ?"
"Món gì cũng có, chị muốn ăn gì?"
"Em quyết định đi."
Seulgi nghĩ nghĩ. "Hoành thánh?"
Joohyun cũng không ngờ, sẽ cùng cừu con ăn hoành thánh giữa đêm khuya. Trải qua chuyện ban ngày, ban đêm tỉnh lại, dù sao cũng nên tiêu hóa một chút. Tiêu thực có lẽ cũng giống tiêu hóa vậy. Nhìn cừu con cắm đầu ăn hoành thánh, Joohyun cầm lấy di động. "Ting Ting" một tiếng, di động của Seulgi vang lên. Seulgi không ngẩng đầu, mà chỉ cúi đầu trượt mở màn hình nhìn di động, là tin nhắn từ Joohyun.
"Ngủ rồi sao? Đang làm gì?"
"......" Seulgi ngẩng đầu nhìn vào mắt Joohyun, sợ Joohyun không phải đang diễn kịch.
"Em chịu nhìn chị, vì sao không chịu trả lời tin nhắn?" Thấy Seulgi không trả lời tin nhắn, Joohyun lại nhắn thêm một tin.
"Đang chuẩn bị trả lời, đang ăn hoành thánh." Seulgi cũng có cảm giác nhập vai. "Còn chị?"
"Trùng hợp, chị cũng vậy."
–
Lúc ngủ, Joohyun lại kéo Seulgi lên giường. Vừa nhìn Seulgi, vừa nhéo mặt Seulgi. "Trùng hợp, chúng ta lại ngủ cùng nhau."
Joohyun cũng không làm gì quá đáng, chỉ ôm Seulgi, dùng cằm tựa lên đầu cô. Nàng nhìn ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ, cọ cọ lên mái tóc dài của cô. Uốn người trong lòng Joohyun, Seulgi chỉ cất tiếng thở dài.
"Làm sao vậy?"
Lần theo ánh sáng ngoài cửa sổ, Seulgi mở mắt. "Em không phải hồ ly tinh chứ?"
Joohyun bật cười, ưu sầu trong lòng bỗng chốc được Seulgi hóa giải. Trước đó cũng vậy, khi Seo Boyoung sắp xếp nàng tham gia hôn lễ của Baek Seju, vì không muốn khiến giới truyền thông biết chuyện giữa nàng và ReVe. Lúc đầu trong lòng nàng còn có chút phiền muộn, vừa gặp Seulgi thì bỗng chốc tan biến. Hay mỗi khi vô tình bắt gặp Seulgi ra ban công hút thuốc. Có rất nhiều lần đều như thế này. Cảm xúc quanh đi quẩn lại, khó khăn lắm mới gặp được một người thẳng thắn như cô.
"Đâu có hồ ly tinh nào lại cao như em."
Nào giống, em là cừu con mà.
"Hix." Seulgi bị Joohyun ôm vào trong lòng, giọng có chút buồn bực. "Cũng phải, làm gì có loại hồ ly khó coi như em."
Cừu con rất hay tự mình ngộ nhận.
"Nếu em nói như vậy, thì em chính là hồ ly tinh."
"Chị khách khí quá." Seulgi nghĩ nghĩ, ở trước mặt Joohyun, ai dám tự xưng mình là hồ ly tinh chứ? Joohyun mới là hồ ly.
Seulgi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Joohyun kêu cô ngủ, cô liền ngủ. Dù sao cũng đã rất muộn. Tuy rằng trong đầu vẫn còn quẩn quanh bát quái vừa xem, nhưng sau khi chui vào trong lòng Joohyun, Seulgi lại có chút buồn ngủ. Joohyun không ngủ được, do cả ngày ngủ quá nhiều. Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Seulgi, cảm xúc của Joohyun dần bình tĩnh, từng sợi tơ lòng từ từ được gỡ rối. Joohyun vuốt mái tóc dài của Seulgi, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô.
Tin nhắn của người ấy tới rất muộn, Joohyun nhìn thoáng qua màn hình. "Tôi không sao, em cứ nói với con bé đi."
"Sao cô còn chưa ngủ?" Thấy Seo Boyoung nhắn tin tới, Joohyun bèn trả lời.
Nàng trả lời rất nhanh, những câu nói quan tâm theo quán tính này, Seo Boyoung đã nói với nàng mười năm, rất nhiều người từng nói với nàng trong mười năm qua, nàng cũng từng nói với Seo Boyoung suốt mười năm.
Trong mười năm ấy, có rất nhiều thói quen, cần phải có thời gian từ từ thay đổi.
"Không phải em cũng vậy sao?" Seo Boyoung nhắn kèm them một Icon mặt cười.
Seo Boyoung nhắn tin hơi chậm.
"Cô đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, tôi cũng biết. Nhưng không thể cứ đụng chuyện, thì cứ ném Seju sang một bên, để con bé tự mình suy nghĩ. Con bé còn rất nhỏ, những gì có thể tưởng tượng ra cũng không phải chuyện tốt."
"Chúng ta phải giải thích nhiều hơn." Seo Boyoung hồi phục nói.
"Vấn đề giữa cô và tôi không phải cứ giải thích là được." Cũng biết Seo Boyoung muốn ám chỉ điều gì. "Lần trước chuyện tôi tìm cô, chỉ vì muốn nói về chuyện giải ước."
Lần trước, Joohyun thật sự đã tới tìm Seo Boyoung. Seo Boyoung biết Joohyun muốn nói gì, nên luôn nói mình đang bận. Không biết là thật sự bận hay chỉ muốn trốn tránh nàng. Hai người chỉ gặp nhau có một lần duy nhất, cũng chỉ nói về chuyện giải ước. Không biết vì sao Baek Seju lại biết được, có lẽ đã nhìn thấy tin nhắn của Seo Boyoung? Dù sao thì cô bé đã chạy tới tìm nàng. Mong nàng đừng phá rối gia đình của cô nữa. Có lẽ do kích động, mà Joohyun đã nắm lấy vai Baek Seju.
"Không ai hiểu hơn em, hôn nhân giữa hai người ấy chỉ đang tồn tại trên danh nghĩa."
"Chúng ta đừng nói sang nói chuyện khác, cũng đừng nói chuyện cảm tình. Bae Joohyun, chị khiến tôi rất thất vọng."
Baek Seju đã trưởng thành, sớm đã không còn là cô bé ngày ngày chạy theo nàng, nói muốn làm người đại diện của nàng.
Năm Joohyun mười bảy tuổi ký hợp đồng với ReVe, khi ấy nàng cũng xấp xỉ tuổi Baek Seju, hai người quen biết nhau mười năm. Nàng đã từng nhìn Seju khôn lớn, Seju luôn chia sẻ với nàng những chuyện ở trường học, lần đầu tiên biết yêu cũng dò hỏi ý kiến của nàng. Sau khi Seju trưởng thành, có lẽ do gặp nhau quá nhiều, nàng đã quên mất dáng vẻ của đối phương khi còn bé.
Hôm nay biểu tình khi Baek Seju chất vấn nàng, cực kỳ giống với khi còn nhỏ.
"Em không muốn trở thành minh tinh, em chỉ muốn làm người đại diện của Bae tỷ tỷ."
"Nếu em không phải vì giận tôi, tôi đồng ý để em giải ước." Seo Boyoung nhắn tin trả lời.
–
Ánh đèn trong phòng họp vẫn còn sáng, có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi. Seo Boyoung ngồi ở trước bàn, các nhân viên khác cũng đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Rất nhanh điện thoại của Seo Boyoung lại chấn động. Seo Boyoung nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
"Bà chủ, còn muốn tiếp tục không ạ?"
"Ngày mai đi." Seo Boyoung cúi đầu, không thèm nhìn vẻ mặt như được "Giải thoát" của cả đám nhân viên. Chờ mọi người ra ngoài hết, Seo Boyoung lại nhìn hai dòng chữ trên màn hình. Tinh lực của cô không còn cách nào để tập trung nữa.
Cô đi đến bên tấm cửa kính sát đất, nhìn thành phố hoa lệ trước mắt, Seo Boyoung ôm lấy cánh tay. Trong tay cô vẫn còn cầm lấy di động, màn hình di động đã bị tắt từ lâu. Tin nhắn vừa rồi là của Joohyun.
"Vẫn còn một chút, tôi chỉ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian."
–
Lúc Seulgi tỉnh dậy, Joohyun vẫn còn đang ngủ. Cũng không biết Joohyun mơ thấy gì, mà lông mày cứ nhăn lại. Seulgi mới vừa rút tay ra, lại bị Joohyun ôm lấy. Joohyun cọ bên vành tai cô. "Hôm nay không có việc gì làm, ngủ thêm đi."
Qua năm phút đồng hồ, cảm thấy chân Seulgi hơi run. Joohyun mới tỉnh lại, chỉ thấy mặt Seulgi hơi nghẹn nghẹn.
"Em bị làm sao vậy?"
Seulgi có chút uyển chuyển nói. "Hôm qua khi em ăn hoành thánh đó, thuận tiện có uống một chút nước canh."
"Cho nên?" Joohyun hiểu ra, bàn tay lại không an phận.
Trước đó thì có thể nói là không biết, bây giờ Joohyun rõ ràng đang cố ý. Còn sờ đùi cô nữa chứ. "Bae tiểu thư, chắc chị cũng không muốn nước tiểu của em dính trên giường chị chứ nhỉ?"
Seulgi cảm giác bàng quang của mình muốn nổ tung. Sau khi được giải thoát, Seulgi thở ra một hơi. Vừa ra ngoài đã thấy Joohyun, nàng đã xuống giường, đang đứng tựa bên cạnh cửa.
Vừa rồi tiếng cô đi vệ sinh có hơi to, như vậy Joohyun đã nghe thấy hết. Đón nhận ánh mắt đầy hứng thú của Joohyun, biểu tình của Seulgi cũng có chút phức tạp.
"Bae tiểu thư......" Chị đừng biến thái như vậy có được không?
Tai Seulgi đỏ lên, Joohyun khẽ cong môi, rồi đùa hai câu. Sau khi vào buồng vệ sinh, nàng đưa lưng về phía Seulgi, nói một câu.
"Nghe được ra, nhịn cũng lâu rồi."
"Rất có sức sống." Joohyun nói.
Nhìn Joohyun lắc mông, chân Seulgi thật có chút không khống chế nổi. Cô rất muốn cho Joohyun một cước.
Là ai làm hại ai? Nếu không phải nàng ôm cô, cô cần phải vội vàng như thế sao??
"Còn giận à?" Lúc ăn bữa sáng, Seulgi cũng không thèm nói chuyện với nàng. Joohyun nhìn Seulgi, với lấy cốc sữa bò của cô.
Seulgi không đáp trả nàng, chỉ nhìn sữa bò trong tay nàng.
Đi tiểu không cho đi, sữa cũng không cho uống, cuộc sống này sao mà bất công quá vậy!?
Thấy Seulgi cứ nhìn nhìn, Joohyun cũng rất tự nhiên, cắm ống hút vào cốc sữa bò, nhét vào trong miệng Seulgi. "Của em hết đó."
Seulgi hút một ngụm. "Không thèm."
"Vậy sao em không nói gì?"
"Em còn đang suy nghĩ."
Tối hôm qua xem nhiều bát quái như vậy, có mắt có mũi đầy đủ. Seulgi muốn nói, nhưng lại sợ gợi lên câu chuyện thương tâm của Joohyun. Trông tối hôm qua nàng thương tâm nhiều như vậy, nàng không có thói quen ăn khuya. Kết quả hôm qua vừa nhắc tới hoành thánh, Joohyun lại gật đầu đồng ý. Đối với một nữ minh tinh, ngay cả chuyện ăn uống cũng không thể khống chế, chắc chắn là mười phần thương tâm.
"Cứ từ từ suy nghĩ, thời gian còn rất dài." Seulgi nhìn thoáng qua Joohyun, Joohyun đón nhận ánh mắt của cô . "Dù sao chúng ta cũng còn cả ngày."
Joohyun mỉm cười, khiến Seulgi đỏ cả tai. Cô rất muốn ném trả Joohyun chút biểu hiện, chị có chừng có mực đi! Cả người suốt ngày cứ tản ra mị lực! Joohyun không nói, Seulgi cũng không thèm hỏi, dù sao cũng có thể lên mạng tra mà.
"Mấy người cảm thấy Hyunie với Seo tổng có quan hệ thế nào?" Nghĩ chắc Fan hâm mộ đã dậy, chờ Joohyun bước lên khán đài, Seulgi cũng cùng fan nói chuyện phiếm.
"Một chữ để hình dung, tình mẹ con."
"Đây dường như không phải một chữ."
"Thâm."
"Cái gì thâm?"
"Thì cảm tình thâm sâu đó."
"Có thể đừng nghĩ dơ bẩn như vậy được không?"
"Bẩn gì chứ? Mấy người nghĩ gì vậy! Trước đó Hyunie luôn nói Seo tổng là mẹ nuôi mà."
Không thể tiếp tục giao lưu. Đoạn đối thoại 'xx' này căn bản không thể tiếp tục giao lưu. Seulgi đã hỏi tới đây, fan cũng cho cô một ít bát quái về Seo Boyoung. Fan còn cho rằng Seulgi đối với Seo Boyoung cảm thấy hứng thú. Fan xác thật là fan chân ái của Joohyun, không chỉ chú ý Joohyun, còn lưu ý tin tức về chủ của Joohyun. Có một số bát quái, Seulgi đã từng xem qua. Nhưng co rất nhiều tinSeulgi chưa từng nhìn thấy. Sau một ngày phổ cập kiến thức, Seulgi cũng biết Seo Boyoung lợi hại cỡ nào. Điểm mấu chốt nhất chính là, chị ta đã già như vậy rồi mà vẫn còn rất đẹp. Muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, thật đúng là một chút kẽ hở cũng không có.
Mới đầu xem cô còn rất vui vẻ, sau đó lại thở ngắn than dài. Đây là một con cừu con đa sầu đa cảm. "Làm sao vậy?"
"Chị thật xinh đẹp." Nhìn mặt Joohyun, Seulgi lại có chút cảm khái.
"Ừm." Nhưng thật ra Joohyun khá bình tĩnh. "Em vớ được của hời rồi."
Đó, thấy chưa?! Nhìn một chút thôi mà kêu cô vớ được của hời. Người đẹp, luôn không nói đạo lý như thế đấy.
–
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro