Chương 23
Chaeryeong nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại chỉ cảm thấy eo lưng bủn rủn, tứ chi vô lực, trong dạ dày trống rỗng lâm râm đau.
Thật đói.
Chaeryeong giật giật thân thể, cánh tay giống như đụng phải cái gì, nàng nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt kinh sợ mà ngồi bật lên.
"A..." Chaeryeong khom lưng che vết thương trên bụng, đau đến mặt mày đều vặn vẹo.
"... Hả?" Yeji bị động tĩnh này làm thức tỉnh, mở mắt ra mơ hồ mấy giây sau đột nhiên ngồi dậy, thân thủ đỡ lấy cánh tay Chaeryeong, "Sao vậy, có phải là vết mổ đau? Chờ chút, tôi kêu bác sĩ đến."
Chaeryeong đã hòa hoãn cơn đau, ngăn cản đè lại tay Yeji hướng đầu giường bấm chuông, lắc lắc đầu, chậm rãi phun ra một hơi, "Không có chuyện gì, thời điểm vừa mới ngồi dậy không cẩn thận đụng một cái."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, em cẩn thận một chút." Yeji thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dìu Chaeryeong ngồi dựa vào đầu giường thật tốt, thả cái gối dựng thẳng sau thắt lưng nàng.
Yeji giúp Chaeryeong đắp kín chăn, đang muốn thu tay về, Chaeryeong đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay hắn, hơi cúi đầu, "chị sao đã trở lại?"
Yeji nắm chặt tay Chaeryeong, nhấc tay kia lên sờ sờ gương mặt hơi đỏ đến bên tai của nàng, "Nghe nói em rất nhớ tôi, tôi đành trở lại."
Nghe nói? Hai má Chaeryeong nóng lên, Ryujin miệng rộng!
"Thật sự nhớ tôi như vậy?" Yeji dán sát vào bên tai Chaeryeong, giọng nói hàm ý cười, "Nhớ đến mạng cũng không cần?"
Hai gò má Chaeryeong đột nhiên đỏ lên, "Không thể nào! Chị đừng nghe Ryujin nói lung tung!"
Yeji ở trên mặt Chaeryeong hôn một cái, ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực, "Em yêu nhớ tôi như vậy tôi thật cao hứng, nhưng em lại không thèm để ý thân thể chính mình tôi vẫn có chút tức giận."
Chaeryeong: "..."
Cho nên, rốt cuộc là cao hứng hay là tức giận?
"Tôi vừa rời đi em liền vào bệnh viện, thật sự rất không khiến người ta yên tâm." Yeji cách áo bệnh nhân khẽ vuốt vết thương trên bụng Chaeryeong, "Còn đau không?"
Chaeryeong nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong lồng ngực Yeji lui lại, nhìn mắt hắn rõ ràng mang theo ủ rũ, "Rất mệt đi?"
"Tôi lúc mới tới một ngụm nước cũng không kịp uống, liên tiếp bận rộn bảy giờ, sau đó Ryujin gọi điện thoại đến thì lập tức sai người đặt vé máy bay về nước trước, bận rộn hai giờ xong thì chạy tới sân bay." Yeji cười mổ trên môi Chaeryeong một chút, "Vốn là rất mệt, sau khi nhìn thấy em thì không còn mệt mỏi chút nào."
"Đừng nói nữa, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Chaeryeong lườm hắn một cái.
Yeji nâng cổ tay nhìn thời gian, "Hiện tại hai giờ rưỡi, tôi còn có bảy tiếng rưỡi nữa."
"Cái gì?"
"Mười giờ tối phải bay."
Chaeryeong rõ ràng sững sờ, "chị, chị còn muốn đi?"
"Ân, còn có mấy công việc hỗn loạn chờ tôi đi thu thập đây."
"Vậy chị trở về làm gì?"
"Nhìn em a, nếu tôi không trở lại em liền muốn chạy tới tìm tôi đi, tôi không yên lòng, cho nên nhanh chóng bay trở về xem em một chút, giải nỗi khổ tương tư cho em." Yeji ở bên cổ Chaeryeong hạ xuống một nụ hôn, trầm thấp cười, "Sao vậy, tôi xứng chức người yêu thập nhị tứ hiếu đi?"
Chaeryeong không còn tâm tư trợn trắng mắt, chỉ còn dư lại đau lòng, "Đường xá xa như vậy, chị chạy tới chạy lui thế này sẽ mệt ra bệnh a, không đi không được sao?"
Yeji tâm tình thật tốt, hôn một cái lên môi Chaeryeong, "Em đang quan tâm tôi?"
Chaeryeong nhanh chóng trả lời, "Không thể nào!"
"Hiếm thấy em còn biết đường xá xa xôi, Ryujin còn nói em là một người cái gì cũng không biết." Yeji đem mặt chôn bên gáy Chaeryeong, hít sâu một hơi, cười nhẹ, "Ryeongie, em đông tây nam bắc đều không nhận rõ, còn dự định một thân một mình xuất ngoại đi tìm tôi, tôi thực sự rất cảm động."
Shin Ryujin cái tên này, đến cùng là nói cái gì với Yeji !
Chaeryeong mặt đỏ tới mang tai, "Ai nói em không nhận rõ đông tây nam bắc, trên bắc dưới nam trái tây phải đông, em đều có thể phân biệt!"
Yeji chưa từng cười vui vẻ như vậy, cười đến vai đều run lên, "Ryeongie, em thật thông minh."
Xong, mặt mũi này nhất định là không thể kéo trở lại, Chaeryeong quả thực muốn chết, "Không cho cười!"
"Được, không cười."
Yeji nắm eo Chaeryeong, há miệng ngậm vành tai của nàng nhẹ nhàng liếm láp.
Chaeryeong rụt cái cổ, đưa tay đẩy vai Hyojin, "Đừng liếm nơi đó, thật là nhột."
"Vậy em hi vọng tôi liếm nơi nào, hả?"
Chaeryeong đỏ mặt trừng mắt liếc Yeji một cái, "Nơi này là bệnh viện, chị đừng làm loạn."
"Tôi vốn không muốn làm loạn, bị em nói như vậy quả thật đúng là có điểm muốn làm loạn." Một tay Yeji từ vạt áo Chaeryeong thăm dò vào, tình sắc mà âu yếm eo hông nàng, đôi môi ngậm một mảng da thịt nhỏ nhẵn nhụi trắng noãn bên cổ nàng, nặng nề liếm láp.
"Yeji, không muốn..." Chaeryeong không ngừng khước từ, "Sẽ có người tiến vào..."
"Sẽ không có người tiến vào, có người của tôi ở bên ngoài trông." Yeji dìu Chaeryeong nằm xuống, mềm nhẹ nhưng không để nàng chống cự đem quần của nàng cởi, sau đó nằm nghiêng ở bên trái nàng, một chân chặn ngang giữa hai chân nàng.
Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, Yeji quần áo chỉnh tề mà nàng lại hạ thân trần trụi, hai chân bị ép mở ra, tư thế như vậy khiến Chaeryeong cảm thấy mất thể diện, mặt nàng đỏ tới mang tai đưa tay đẩy ngực Yeji, "chị dịch ra một chút, bỏ chân ra..."
Yeji liếc nhìn phía sau, "Tôi xoay người là lăn xuống giường, tôi thật xa chạy về thăm em, em liền đối với tôi như vậy a?"
"Em đối với chị thế nào, em kêu chị nghỉ ngơi, là chị càng muốn hồ nháo."
"Tôi hồ nháo khi nào?"
Chaeryeong đỏ mặt, "chị, chị cởi đồ của em."
"Thoát đồ của em chính là hồ đồ a?" Yeji nói, tay mạnh mẽ tìm được giữa hai chân Chaeryeong, đâm một ngón tay vào bên trong huyệt động bí ẩn kia, "Vậy đây gọi cái gì?"
"A!" Chaeryeong phản xạ kẹp chặt hai chân, trong miệng phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.
Một tay khác của Yeji luồn vào từ dưới vạt áo khẽ vuốt eo Chaeryeong, "Động tác đừng quá lớn, cẩn thận vết mổ."
Chaeryeong vừa xấu hổ vừa tức giận, "Thiệt thòi chị còn nhớ em là bệnh nhân!"
"Biết a." Yeji hôn một cái trên xương quai xanh Chaeryeong, "Nếu em không phải bệnh nhân lúc này tôi đã sớm đánh nhanh thắng nhanh."
Chaeryeong lườm hắn một cái.
Yeji sắc mặt hơi trầm xuống, tiếng nói khàn khàn, "Ryeongie, em đừng nhìn tôi như vậy, em nhìn tôi tôi chỉ muốn làm em."
Chaeryeong hận không thể quăng một cái tát qua, quả thực không có cách nào câu thông cùng gia hỏa tinh trùng lên não này.
Yeji cũng không có ý định dùng ngôn ngữ câu thông cùng Chaeryeong, trực tiếp dùng hành động. Hắn thu hồi chân, đặt Chaeryeong nằm thẳng, ngay sau đó đem hai chân nàng mở ra đặt mình ở giữa, một câu dư thừa phí lời đều không có, cúi đầu hôn xuống.
Chaeryeong sợ đến âm thanh cũng thay đổi, "Yeji! A..."
Yeji một tay chạm lấy âm huyệt bán mềm của Chaeryeong, đôi môi thì lại dán sát vào phía dưới hoa huyệt ma sát hai lần, sau đó lè lưỡi tinh tế liếm.
"A... Không muốn, không nên như vậy, Yeji..." Chaeryeong ngửa đầu nhíu chặt lông mày, theo bản năng kẹp hai chân lại bị Yeji đè lại bắp đùi ép mở ra càng rộng.
Yeji trầm mặc, ra sức lấy lòng Chaeryeong. Hắn vùi đầu giữa hai chân Chaeryeong, đôi môi ấm áp ngăn chặn cánh hoa non đỏ kia, đầu lưỡi trơn trượt linh xảo nhẹ nhàng liếm láp qua lại, cái điểm no đủ nhỏ nhắn kia bị ngậm trong miêng hắn, bị hắn hút phát ra tiếng nước chậc chậc.
Chaeryeong ngước cổ lên cao cao, không tự chủ được cao giọng ngâm gọi, trên mặt tất cả đều là thần sắc mê loạn
Đầu lưỡi Yeji như lửa cháy, làm càn mà tình sắc mà không ngừng trêu chọc bộ vị non mềm nhất trên thân thể mẫn cảm của Chaeryeong, mỗi một cái động tác nặng nhẹ đều sẽ khiến tâm cùng thân nàng đồng thời run rẩy. Dục hỏa cháy lan ra cấp tốc lan tràn đến toàn thân, Chaeryeong cuồng loạn lắc đầu, nhíu chặt lông mày cao giọng kêu to.
"A a... A..."
Thời khắc này, Chaeryeong buông xuống tất cả thận trọng nội liễm cùng với thẹn thùng, tràn đầy trong lòng chỉ còn dư lại ngọn nguồn dục vọng nguyên thủy.
Yeji biết nàng thích thì càng càn rỡ, đầu lưỡi cứng cỏi mạnh mẽ dễ dàng đẩy hai mảnh cánh hoa non đỏ ra, chặn lại hoa tâm mài ép một trận, sau đó đột nhiên hướng bên trong huyệt động chặt hẹp thăm dò đi vào.
"A ~~" Chaeryeong theo phản xạ rụt eo, hai tay nắm chặt đầu Yeji, ngón tay dùng sức xen vào bên Yeji tóc hắn, ngước cao đầu, nước mắt sinh lý thuận theo khóe mắt rơi xuống, "Yeji... Ân a, a a a..."
Hai tay Yeji qua lại vuốt ve da thịt giữa hai chân Chaeryeong, đồng thời đem đầu lưỡi vươn vào bên trong hoa huyệt ướt át căng mịn kia, bắt chước tần suất giao hợp ra vào qua lại. Chaeryeong động tình đã cực, nắm chặt tóc Yeji, hai má ửng hồng ngâm gọi không ngừng. Không ngừng có chất lỏng trong suốt từ trong hoa huyệt trào ra, phần lớn bị đầu lưỡi Yeji cuốn một cái nuốt vào trong bụng. Dưới thân Chaeryeong một mảnh ướt át, cùng với ga trải giường phía dưới đều bị nhiễm ướt một mảng nhỏ, mà chất lỏng dục vọng kia vẫn đang không ngừng trào ra ngoài, Chaeryeong cơ hồ cũng bị loại khoái cảm ngập đầu này bức điên rồi.
Đột nhiên, Yeji buông lỏng miệng ngẩng đầu lên.
Mất đi âu yếm hoa huyệt liên tục co rút lại mấy lần, Chaeryeong khó nhịn mà thở gấp, nhìn về phía Yeji.
Yeji le lưỡi liếm đi nhiễm dịch bên môi, tà khí nhíu mày, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, "Thoải mái sao?"
Chaeryeong thành thực trả lời, "Thoải mái."
Hai tay Yeji chống ở hai bên thân thể Chaeryeong, cúi người xuống mềm nhẹ liếm hôn xương quai xanh nàng, "Còn muốn sao?"
"Muốn, Yeji, em muốn chị." Chaeryeong giơ tay ôm cổ Yeji, hai chân kẹp chặt eo hắn, "Cho em, đều cho em."
"Thành thực như vậy, vậy thì như em mong muốn." Yeji kéo thắt lưng cùng quần tây xuống, thả ra côn thịt cực nóng trực chờ bộc phát, mở rộng hai chân Chaeryeong, phần eo chìm xuống, phần đỉnh ướt át chặn lại miệng hoa huyệt ma sát hai lần sau đó đột nhiên đâm vào.
"A ....a..." Chaeryeong ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ dài, nàng đã đủ ướt át nên Yeji đâm vào đến tận cùng cũng không mang đến đau đớn cho nàng, có chăng chỉ là thoáng có cảm giác chua xót trướng bụng cùng hư không vô tận, trong nháy mắt bị lấp đầy cực kỳ thỏa mãn.
Yeji kiêng kỵ thân thể Chaeryeong, phạm vi động tác không dám quá lớn, chỉ chốc chốc nhợt nhạt đâm vào. Dù động tác của hắn rất nhẹ, Chaeryeong vẫn đưa tay ôm kín vết mổ, cau mày hừ nhẹ hai tiếng.
"Rất đau?" Yeji dừng lại động tác, vẫn duy trì tư thế chôn sâu ở trong cơ thể Chaeryeong, thở hổn hển hôn môi nàng.
Lông mày Chaeryeong giãn ra, chậm rãi phun ra một hơi, "Có chút."
"Hay là thôi đi." Yeji làm dáng muốn lui ra, Chaeryeong vội vàng dùng chân cuốn lấy hông hắn, "Không muốn."
Yeji nhịn cười, nhẹ nhàng động, "Không muốn?"
Hai tay Chaeryeong nắm cánh tay hắn, hai gò má ửng đỏ, "Không cần đi."
Yeji mỉm cười khẽ vuốt eo mông Chaeryeong, "Thật sự muốn? Vết mổ đau cũng muốn?"
Chaeryeong ôm cổ Yeji kéo xuống, cằm đặt trên vai hắn, "Ân, đau nữa cũng phải làm, em muốn chị."
Hai tay Yeji chống ở hai bên thân thể Chaeryeong, eo hông nhẹ nhàng lay động, chậm rãi đâm vào chậm rãi rút ra. Tuy rằng động tác rất nhẹ mà tiếng nước vẫn như cũ rõ ràng, quả thật là không cách nào tránh khỏi, bởi vì Chaeryeong ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
Chaeryeong chặt chẽ ôm cổ Yeji, không dám để cho hắn nhìn thấy gương mặt chính mình xông đỏ như lửa.
Yeji rầu rĩ cười, côn thịt cực nóng gắng gượng xen vào nơi sâu xa bên trong huyệt đạo, men theo ký ức tìm tới điểm có thể làm Chaeryeong dục tiên dục tử, chặn lại, chậm rãi làm vận động ma sát.
"A ách, a a a..." Chaeryeong ngửa đầu víu chặt vai Yeji, hai chân dùng sức kẹp lấy eo hắn, khó lòng kìm nổi mà cao giọng ngâm gọi.
Yeji trong thanh âm Chaeryeong không ngừng phóng đãng rên rỉ càng tùy ý ma sát khiến bên trong mật huyệt căng mịn trơn trợt co rút lại càng chặt, vách tường thịt trơn mềm mềm mại cuốn lấy côn thịt thô to cường thế xâm lấn, tỉ mỉ run rẩy, mị lãng mà đưa nó vây lại chặt chẽ, không buông tha mảy may. Côn thịt vừa đâm vào nó liền nịnh nọt đón ý hùa theo, lùi lại, nó liền muốn buông tha chống cự để mà nghênh đón.
Yeji dựng thẳng lông mày, gấp gáp thở dốc, trên trán rịn ra đầy mồ hôi. Trong cơ thể dục vọng mạnh mẽ bốc lên, dâng trào chung quanh, nôn nóng cấp thiết tìm kiếm chỗ đột phá, mà nơi duy nhất kia lại đang bị chính hắn cưỡng ép ngăn lại.
Quả thực muốn điên rồi.
Yeji cúi đầu, thở hổn hển hôn cổ Chaeryeong, một tay qua lại xoa nắn mông thịt của nàng, "Ryeongie, Ryeongie..."
Chaeryeong cũng rất cấp thiết, chân trần thon dài mạnh mẽ khó nhịn kẹp lấy eo Yeji như có như không cọ sát qua lại làm phiền, thấp giọng thở hổn hển cầu xin, "Yeji, em muốn, thật khó chịu, chị cho em, toàn bộ đều cho em, dùng sức a... A, dùng sức chen vào..."
Yeji vẫn cứ chầm chậm đâm vào, không dám dùng sức chút nào, "Tôi cũng muốn a, tôi nghĩ muốn dùng sức đâm đến khi em khóc lóc xin tha, nằm mơ cũng đều nghĩ, nhưng hôm qua em mới làm giải phẫu a bảo bối." Yeji thoáng tăng thêm lực đạo hướng bên trong đâm vào, quan sát sắc mặt Chaeryeong, "Như vậy có đau không?"
Chaeryeong hừ một tiếng, vòng lấy cổ Hyojin nhẹ nhàng ưỡn eo lên, "Không cần quan tâm đau hay không, em thích, chị nhanh lên một chút, dùng sức đi vào."
"Vẫn là thành thực đáng yêu hơn." Yeji cười hôn một cái lên trán Chaeryeong, ngồi xổm nhấc đùi phải của nàng lên, nghiêng đầu bắt đầu từ mu bàn chân, một đường hôn lên trên đến đường cong đầu gối, sau đó đem chân nhấc lên càng cao hơn, lại từ đầu gối bắt đầu hôn đi xuống đến gót chân, một đường lưu lại dấu ấn hồng nhạt rậm rạp chằng chịt.
Trước đây không có người nào đối với nàng như vậy, nhìn lại tất cả từ đầu đến chuyện này, Chaeryeong trong lòng là ngọt ngào là xấu hổ, mọi lời nói ở trong cổ họng nghẹn ngào ngập ngừng, cuối cùng thốt ra chỉ có hai chữ, "Yeji."
"Hả?" Yeji thả chân Chaeryeong xuống, chỉ cảm thấy bên trong mật huyệt càng ướt át, chỉ nhẹ nhàng đâm vào một chút, tiếng nước dâm mỹ dị thường rõ ràng, hắn không khỏi câu môi nở nụ cười, dán đến bên tai Chaeryeong, "Rất thích tôi đối với em làm như vậy?"
Chaeryeong do dự hai giây, đỏ mặt nâng mặt Yeji lên, đến gần môi hắn hôn một cái, "chị làm gì em cũng đều thích."
Yeji rõ ràng sững sờ, hiển nhiên không ngờ Chaeryeong sẽ nói ra những lời này. Hai mắt Yeji nhìn chằm chằm Chaeryeong vài giây, đột nhiên nhíu mày lại, Chaeryeong vội hỏi, " Sao vậy?"
"A, quá kích động, tôi muốn bắn." Yeji cúi người dùng sức ôm Chaeryeong, gấp gáp đâm thêm mấy chục lần sau đột nhiên chôn sâu ở trong cơ thể Chaeryeong, trầm thấp kêu một tiếng, eo lưng nhẹ nhàng run rẩy.
Yeji đâm vào lần cuối cùng kia vừa sâu vừa nặng, mạnh mẽ đâm đến chỗ yếu hại, eo chân Chaeryeong một trận co giật, theo phản xạ ngẩng đầu lên, hai tay dùng sức nắm chặt vai Yeji cũng đạt tới cao trào.
Yeji bất động một hồi, vẫn duy trì tư thế chôn sâu ở trong cơ thể Chaeryeong ôm nàng nghiêng người nằm xuống, thở hổn hển đem mặt chôn ở một bên cổ Chaeryeong, tay trái khẽ vuốt ve vết mổ bên phải bụng dưới, "Vừa nãy không làm đau em đi?"
Có điểm đau, phỏng chừng nứt ra rồi, mà Chaeryeong không có ý định nói thật, nàng nhợt nhạt hít một hơi, lắc lắc đầu, lấy tay Yeji ra, không biết nghĩ đến điều gì, Chaeryeong đột nhiên cười ra tiếng.
"Không cho cười."
Chaeryeong một tay ấn nhẹ bụng dưới bên phải, tiếp tục cười, "chị biết em đang cười cái gì sao?"
Yeji đem mặt chôn ở một bên cổ Chaeryeong, không nỡ lòng dời đi, "Cũng không cho em cười."
"Ha ha, được, em không cười ha ha ha..."
"Chaeryeong."
"Ha ha ha ha ha... chị gọi em?"
"Tôi yêu em."
"... Ân."
Môi Yeji nhẹ nhàng vuốt nhẹ da thịt mềm mại một bên cổ, "Ân là cái ý tứ gì?"
Chaeryeong giảo hoạt cười, "Mễ thỏ."
Chaeryeong bị Joohyun cùng Ryujin mạnh mẽ ép ở lại bệnh viện nửa tháng, thân thể khôi phục không sai, tâm tình lại rõ ràng không tốt.
Nguyên nhân có hai cái.
Một trong số đó, là Yeji đã có ba ngày không liên lạc cùng nàng. Gửi tin nhắn không hồi, điện thoại gọi không được, rõ ràng nói một tuần lễ là có thể trở về, thế nhưng tính cả ngày hôm nay đã mười sáu ngày, Chaeryeong rất lo lắng, cũng không biết là bận quá hay là có sự tình gì khác.
Thứ hai, Ho Sung mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện nhìn nàng. Chaeryeong coi anh là không khí anh cũng không thèm để ý, đổi trò thành mỗi ngày đều đặn chờ giờ cơm đưa đồ ăn đến cho Chaeryeong.
Chaeryeong lấy điện thoại di động qua nhìn thời gian, đúng sáu giờ, Ho Sung sẽ nhanh đến. Chaeryeong để điện thoại di động xuống buồn bực thở dài, "Mình muốn xuất viện."
Ryujin lột vỏ nho thả trong miệng Chaeryeong, "Đợi thêm hai ngày."
"Đừng đợi nữa, ngày hôm nay làm thủ tục xuất viện đi, cậu xem, mình đều sinh long hoạt hổ có thể nhảy được rồi." Chaeryeong dừng lại một chút, lại nói, "Nho hôm nay sao lại ngọt như vậy."
"Ngọt không tốt sao?" Ryujin lại lột một quả cho nàng, "Không được, cuối tuần xuất viện, mình quyết định rồi."
"Ryujin cậu đừng quá mức a, mình cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, cậu đừng mãi quản mình thế này." Chaeryeong đẩy tay Ryujin lần thứ hai đưa tới, tự mình động thủ lột vỏ nho, vừa lột vừa nói, "Nho cùng hoa quả khác không giống nhau, nho chính là chua một chút mới ngon, càng chua ăn càng ngon."
Ryujin lấy khăn giấy hờ hững lau ngón tay, "Nhiệm vụ là lão thủ trưởng nhà cậu truyền đạt, dặn mình nhìn cậu quản cậu, không thể chiều theo thói quen của cậu, không phục tìm ba cậu đi nói, ông muốn hủy lệnh mình sẽ không quản cậu nữa."
Mắt Chaeryeong liếc xéo cô một cái, "Ba gọi cậu quản cậu liền thật quản mình a, từ khi nào mà cậu nghe lời như vậy?"
"Mình vẫn luôn rất nghe lời." Ryujin vò giấy ăn thành một cục ném vào thùng rác, "Cho nên, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trên giường bệnh nằm nhiều thêm hai ngày đi."
"Còn nằm xuống nấm sẽ mọc dài ra." Tay Chaeryeong sờ soạng eo lưng một cái, "Cậu xem, đều có sẹo lồi."
Ryujin nhìn chằm chằm Chaeryeong, "Ân, mập hơn, sắc mặt hồng hào hơn nhiều."
Chaeryeong liếc mắt nhìn cô, "Là thon thả."
Khóe miệng Ryujin khẽ động, ngay sau đó bắt đầu cười ha hả, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng thái quá, đến lúc sau cả người đều nằm úp sấp trên mép giường, vai rung động kịch liệt đều không thở ra hơi.
"Có gì buồn cười sao?" Chaeryeong không nhịn được lườm một cái.
"Chaeryeong, cậu, cậu thực sự là... Ha ha ha ha ha, thực sự là không có chút nào thon thả, cậu tin tưởng mình ha ha ha ha ha ha..."
Không thon thả còn cười thành như vậy, tin cậu mới có bệnh! Chaeryeong phẫn hận cầm gối đập lên người Ryujin, "Cười cười cười! Cho cậu cười!"
Ryujin một bên cười một bên nhấc cánh tay chống lại, "Được được được, không cười, cậu đừng dùng sức, cẩn thận vết mổ liền nứt ra."
"Đã sớm khép lại còn có thể nứt ra?" Chaeryeong thư sướng, đem gối ném phía sau giường, "Mình muốn xuất viện!"
"Đừng hòng mơ tưởng, cậu ngoan ngoãn ngốc ở đây đi." Ryujin đứng dậy, sửa lại quần áo một chút, khom lưng cầm lấy áo khoác vẫn khoát trên ghế dựa, "Ho Sung không sai biệt lắm sắp đến, mình trở về, cậu nghỉ ngơi thật tốt."
"Đi đi, làm phiền cậu rồi." Chaeryeong vươn mình quay lưng nằm xuống.
"Mình đi đây." Ryujin nhếch nhếch khóe môi nhìn chằm chằm sau gáy Chaeryeong, quay người rời đi.
Ryujin chân trước vừa đi, Ho Sung chân sau tiến vào phòng bệnh, anh chậm rãi đi tới, trong tay cầm theo hộp giữ ấm đặt lên bàn, "Chaeryeong, anh đến."
Chaeryeong kìm nén đầy một bụng tức giận, vừa nghe lời này càng tức, nàng đùng một cái trở mình ngồi dậy, oán hận trừng mắt liếc Ho Sung một cái, đang muốn há miệng mắng vài câu thì ngay lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường truyền đến thanh âm nhắc nhở có tin nhắn đến. Chaeryeong cấp tốc lấy đến mở màn hình, nhìn, là tin nhắn của Yeji
"Nửa giờ sau đăng ký, chờ tôi."
Chaeryeong trong nháy mắt như trôi trên mây, hoan hoan hỉ hỉ để điện thoại di động xuống, hướng Ho Sung vẫy vẫy tay, "Mang theo cái gì ăn ngon nhanh chóng lấy ra, tôi đói."
Giải quyết cơm tối, Chaeryeong vỗ vỗ cái bụng tròn vo, hài lòng thở dài một hơi, Ho Sung rót ly nước cho nàng, cười nói, "Em gần đây khẩu vị không sai, tốt như vậy."
"Rất tốt a, không phát hiện tôi mập sao." Chaeryeong tiếp nhận ly uống một ngụm, hơi nhíu mày, "Sau khi xuất viện nên đến phòng tập thể hình luyện tập một chút, còn mập nữa thì nguy rồi."
Ho Sung nhìn chằm chằm mặt Chaeryeong, "Cũng không làm người mẫu, đừng quá gầy, như bây giờ vừa vặn."
Chaeryeong lười biếng phải tiếp tục cái đề tài này, nàng mập hay gầy cùng Ho Sung không nửa điểm quan hệ.
"Cảm ơn bữa tối của anh." Chaeryeong nâng nước khẽ mỉm cười với Ho Sung, "Ngày mai không cần đến, mấy ngày nay đã làm phiền anh."
"Vì sao vậy? Ngày mai muốn xuất viện?"
"Không, là người yêu tôi đã trở lại."
Tay Ho Sung đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, sắc mặt hơi có chút cứng, "người yêu ?"
Chaeryeong giơ tay khêu tóc mái, cười nói: "Ân, chị ấy tên là Yeji, ngày khác rảnh rỗi chúng ta tụ tập, tôi giới thiệu chị ấy cho mấy người làm quen với nhau."
Ho Sung trên mặt biểu lộ rõ vẻ không chút thoải mái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro