
Chương 22
Chaeryeong ngủ một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai, mê mê tỉnh mỉnh nửa mở mắt, thân thủ đi mò vị trí bên người, không có ai. Chaeryeong ừ một tiếng, ở trong chăn ấm áp trở mình, mơ mơ màng màng nằm úp sấp một hồi thì điện thoại di động trên tủ đầu giường ong ong chấn động.
Chaeryeong nhíu nhíu mày, không tình nguyện đưa cánh tay ra lấy điện thoại di động, ấn nút nhận điện thoại, "... Alo?"
"Còn chưa rời giường?"
Chaeryeong cầm điện thoại di động nhìn, là Yeji không sai, nàng trở mình đem di động áp lại bên tai, "chị đi đâu?"
"Trên máy bay, lập tức sẽ bay, tôi giúp em đặt trước cơm trưa, vẫn là quán lần trước, mười một giờ rưỡi đúng giờ đưa đến, nhớ đổi bộ quần áo dày, không cho mặc đồ ngủ đi mở cửa."
Chaeryeong từ trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, "Không phải ngày mai sao? Sao ngày hôm nay đã đi?"
"Dạ, xảy ra chút xíu ngoài ý muốn... Hwang tổng, chị nhìn cái này một chút..." Trong loa đột nhiên truyền ra một giọng nữ gọn gàng già giặn, Chaeryeong sửng sốt một chút, chỉ nghe Yeji ừ một tiếng, ngay sau đó là âm thanh lật giở văn kiện. Chaeryeong xoa xoa mắt, vén chăn lên xuống giường, đối điện thoại nói, "Vậy chị làm việc đi, em trước tiên... A!"
"Sao vậy? Chaeryeong, Chaeryeong, Chaeryeong ? Em nghe thấy không? Em nói một câu a Chaeryeong !"
"Em, em nghe thấy được, chị thật dông dài." Chaeryeong từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa cái đầu choáng váng.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng Yeji có chút lo lắng dò hỏi, "Vừa nãy sao vậy?"
Chaeryeong đỡ lấy cái trán, bình tĩnh nói dối, "Chân chuột rút, không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì là tốt, em dọa tôi một trận rồi, trước tiên không nói, máy bay muốn cất cánh, tôi cúp, đến bên kia lại gọi điện thoại cho em, bye bye."
"Ân, bye bye."
Chaeryeong cúp điện thoại di động, chống đỡ mạn giường từ dưới đất đứng lên, cau mày xoa xoa đầu, lúc này mới cất bước đi đến phòng tắm. Đơn giản rửa mặt một phen đi ra, tùy tiện từ bên trong tủ quần áo lấy kiện áo lông dệt kim hở cổ rộng rãi thư thích khoác bên ngoài áo ngủ, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.
Mới vừa ngồi trên ghế hai phút ở phòng khách, chuông cửa liền vang lên.
Chaeryeong quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thầm nghĩ lúc này sớm gần mười phút a, nàng nhíu mày, bưng ly nước đứng dậy đi tới, mở cửa.
Đưa đồ ăn là một khuôn mặt mới, hai mắt Chaeryeong không khỏi nhìn nhiều hơn, mạnh mẽ đem một tiểu tử mi thanh mục tú trẻ tuổi xem thành mặt quan công.
"Ahn tiểu thư chào cô, đây là, đây là cô đặt, đặt đồ ăn ngoài." Tiểu tử trẻ tuổi đỏ mặt, từ hộp giữ nhiệt trong tay lấy ra một hộp cơm hai tầng bằng gỗ, đưa cho Chaeryeong.
Chaeryeong đưa tay tiếp nhận, thần sắc lạnh nhạt mà nói một tiếng, "Cảm tạ." Lập tức lùi về sau hai bước, đóng cửa lại.
Yeji rời đi sớm hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng tới tâm tình Chaeryeong, một tay nàng vịn cái trán, bán rũ mắt, chọn chọn kiếm vài miếng ăn liền buông đũa xuống, cầm cái muôi vừa muốn ăn canh thì ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Chaeryeong nghi hoặc mà thả cái muôi xuống, đẩy ghế tựa đứng dậy đi ra ngoài, đi qua phòng khách, mở cửa vừa nhìn là gương mặt quen thuộc, là cái người đưa đồ ăn hơn một tháng cho nàng.
Thấy Chaeryeong đầy mặt ngạc nhiên nghi ngờ, tiểu tử đưa hàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nhếch miệng nở nụ cười sảng lãng, "Khà khà, không đến muộn."
Chaeryeong chỉ chỉ hộp cơm quen thuộc bằng gỗ có chạm trổ hoa văn mà tiểu tử xách trong tay, "Cậu đây là...?"
Tiểu tử đem hộp cơm đưa cho Chaeryeong, "Đây là cơm trưa của cô, Hwang Tổng cố ý phân phó."
"Hả, được." Chaeryeong đưa tay nhận lấy, mang theo đầy bụng nghi hoặc đóng cửa lại, trở về phòng ăn đem hộp cơm để trên bàn, lại quét mắt nhìn cơm nước ăn được một nửa vừa nãy rồi quay người trở lại phòng khách, cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà, nhắn một tin cho Shin Ryujin.
"Cậu giúp mình kêu đồ ăn ngoài?"
Shin Ryujin rất nhanh nhắn trở lại.
" Không có a, sao vậy?"
"Không có, cậu làm việc đi"
Shin Ryujin trả nàng một cái đao máu chảy dầm dề, Chaeryeong cười cười, trả cô một cái ôm ấp, sau đó khóa màn hình, khom người ngồi vào ghế salon, rơi vào trầm tư.
Không phải Ryujin, không thể là Joohyun, cũng chỉ còn sót lại một khả năng.
Kim Ho Sung.
Chaeryeong nói thầm cái tên này, nói không rõ là loại tâm tình gì.
Rất kỳ quái, năm năm qua Chaeryeong mỗi ngày đều tưởng niệm người này, mỗi đêm nói thầm cái tên này ngủ, nàng một lần lại một lần không ngại phiền phức ở trong đầu phác hoạ đường nét quen thuộc kia. Mà thời điểm khi Ho Sung chân chính đứng ở trước mặt Chaeryeong, nàng nhưng có điểm không nhận ra, quen thuộc như vậy đồng thời cũng xa lạ như thế. Ho Sung tuy vẫn là Ho Sung, nhưng lại không phải là Ho Sung trong ký ức mà Chaeryeong yêu tha thiết từ lâu kia.
Thời gian năm năm, có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn, nó có thể phá hủy niềm tin ở một người, cũng có thể trở thành một đoạn truyền kỳ.
Ho Sung là niềm tin của nàng, nhưng Yeji là một truyền kỳ.
Chaeryeong dưới tình huống buộc phải lựa chọn này không hề chuẩn bị tâm lý.
Nửa giờ sau, Chaeryeong ngồi trở lại trước bàn ăn, đem đồ ăn Yeji giúp nàng đặt kia đặc biệt ăn sạch hết toàn bộ, một chút nước canh cũng không để lại. Ăn xong Chaeryeong liền hối hận rồi, no quá sức chịu đựng, khó chịu không nhịn được.
Chaeryeong sờ sờ bụng, ợ một tiếng no nê, tựa vào ghế ngồi yên tĩnh mấy phút, sau đó đứng dậy đi về phòng khách, hướng trên ghế salon nằm một cái, nhắm mắt không tới năm phút đồng hồ thì điện thoại vang lên. Chaeryeong mở mắt ra, lấy điện thoại di động thấy là số xa lạ, Chaeryeong hơi nhíu mày, nhận.
"Alo?
"Chaeryeong, là anh."
Ho Sung ? Chaeryeong ngồi dậy, quét mắt nhìn dãy số điện thoại di động hiện trên màn hình.
"Anh đổi số?"
"Hai số anh đều dùng, em lưu cái này đi, một số khác anh rất ít khi dùng."
"Ồ." Chaeryeong đáp một tiếng, ngữ khí bình thản, "Anh tìm tôi có việc?"
"Em ở nhà một mình rất ngộp đi, anh cũng nhàn rỗi, cho nên liền không mời mà tới." Ho Sung vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên.
Chaeryeong liếc mắt nhìn ra cửa, cúp điện thoại đứng dậy đi mở cửa, đúng như dự đoán, ở bên ngoài chính là Ho Sung.
Ho Sung nhìn sắc mặt Chaeryeong một chút, khẽ mỉm cười, "Sao vậy, không hoan nghênh?"
"Hoan nghênh." Chaeryeong nghiêng người để Ho Sung tiến vào, sau đó trở tay đóng cửa lại.
"Em vừa mới dậy?" Ho Sung quét mắt nhìn áo ngủ trên người Chaeryeong, nhanh chân đặt cái túi giấy cầm trong tay lên bàn trà thủy tinh trước ghế salon.
"Ân, dậy cách đây không lâu, vừa mới ăn xong cơm trưa." Chaeryeong chậm rãi đi tới, "Cơm trưa là anh giúp tôi đặt?"
"Đúng vậy, lão bản nhà hàng kia là một người bạn của anh, anh ăn qua mấy lần, mùi vị rất không sai, anh nhớ em thích ăn món ăn món Nhật."
"Ân, thật không tệ, cảm tạ." Chaeryeong khom lưng ngồi trên ghế salon, một tay túm lấy cổ áo lông dệt kim, một tay đặt trên bụng, liếc nhìn túi giấy trên bàn, "Đây là?"
"Là anh khi đi công tác ở Moscow cố ý mua cho em." Ho Sung nhìn Chaeryeong, ánh mắt ôn nhu, "Em xem một chút có thích hay không?"
"Đồ vật gì mà thần bí như vậy." Chaeryeong không nhịn được cười, đưa tay lấy đồ trong túi ra, là một cái hộp giấy hình chữ nhật màu băng lam, so với hộp đựng giày phổ thông cao hơn chút lớn một chút, Chaeryeong lại liếc mắt nhìn Ho Sung một cái, trong ánh mắt chăm chú và nụ cười mỉm của anh mở hộp ra.
Trong hộp là một bộ búp bê Nga Matryoska, bên trong chính là nữ vương băng tuyết an ổn nằm, không tiếng động mà vẫn đẹp đẽ sinh động. Chaeryeong sững sờ một lúc lâu mới đưa tay cầm từng con từng con búp bê gỗ rỗng ruột lên, đặt ngang hàng thành một loạt, tổng cộng có mười một con, con lớn nhất kia so với lọ hoa trên bàn còn cao hơn, nhỏ nhất có kích cỡ tương đương đốt ngón tay trỏ.
"Thích không?"
Chaeryeong gật đầu một cái, trong lòng hơi có chút nặng nề, "Thích."
Trước đây, tại thời điểm tầng giấy trung gian kia giữa Chaeryeong cùng Ho Sung còn chưa bị chọt rách, mỗi một năm sinh nhật Chaeryeong đều là tự tay Ho Sung xử lý quà tặng. Ở sinh nhật cùng ngày anh sẽ đưa cho Chaeryeong lễ vật tỉ mỉ tự chuẩn bị xong sau đó hỏi nàng sinh nhật năm tiếp theo muốn cái gì. Năm Ho Sung xuất ngoại, Chaeryeong hai mươi tuổi, sinh nhật ngày ấy, Chaeryeong nói qua trước cùng Ho Sung năm tiếp theo lễ vật sinh nhật nàng mong muốn là bộ búp bê Nga Matryoska.
"Quà sinh nhật tới chậm trễ, xin lỗi."
Chaeryeong đột nhiên nở nụ cười, "Đây vốn nên là quà sinh nhật tôi năm ấy hai mươi mốt tuổi, Ho Sung, tôi năm nay hai mươi lăm tuổi rồi."
"Chaeryeong..." Ngữ khí Ho Sung có chút khó khăn, "Em vẫn luôn luôn hận anh?"
"Hận? Coi như thế đi, có yêu mới có hận." Chaeryeong giơ chân lên vắt chéo nhau, thân thể rơi vào bên trong ghế sofa phía sau, duỗi cánh tay cầm chăn mỏng qua đắp lên trên người, tư thái tùy ý lười biếng, "Sau đó tôi nghĩ nghĩ, kỳ thực cũng không thể trách anh, tôi thích anh không sai, anh không thích tôi càng không sai, cho nên, tôi không hận anh Ho Sung."
"Chaeryeong, em... Em có người mình thích?"
"Người tôi thích tạm thời vẫn không có." Chaeryeong giơ tay khêu mái tóc, nhướng mày cười yếu ớt, "Bất quá, yêu thích tôi ngược lại có không ít."
Ho Sung không hoài nghi chút nào tính chân thực trong lời này, Chaeryeong xác thực rất được hoan nghênh, Ho Sung vẫn luôn biết. Anh hiểu rất rõ Chaeryeong, anh biết Chaeryeong không nói láo, nàng xem thường nói dối, yêu thích liền yêu thích, không thích chính là không thích.
Cho nên, thời điểm Chaeryeong nói không hận anh, Ho Sung dù sao cũng hơi hoảng hốt.
"Vậy, nữ nhân kia sáng nay rời đi từ nhà em cùng em là quan hệ gì?"
Chaeryeong không ngạc nhiên chút nào Ho Sung sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, nàng miễn cưỡng chọn chọn lông mày, giương môi nở nụ cười, ánh mắt liễm diễm, "Bạn tình."
"Hai người, em và cô ta..."
"Tôi và chị ấy a, độ phù hợp ở trên giường tương đối tốt." Chaeryeong nghiêng người, khuỷu tay chống ghế sofa sau lưng, hai ngón tay hờ hững vò vò sợi tóc, "Nếu anh hỏi tới đây tôi liền thuận tiện nói thêm một chút, chị ấy là người đầu tiên của tôi."
Sắc mặt Ho Sung đột nhiên biến đổi, anh bật dậy từ trên ghế đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn Chaeryeong, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Chaeryeong nhíu mày nở nụ cười, nhìn phản ứng Ho Sung khiến tâm tình nàng thật tốt, khoái cảm ác độc từ mọi ngóc ngách âm u bên trong lòng tuôn ra, không ngừng bành trướng tràn ngập cả người, cho đến hôm nay nàng mới phát hiện mình cũng có một mặt ấu trĩ như thế.
"Anh sao vậy?"
"Chaeryeong." Ho Sung buông hai tay nắm chặt ra, hít một hơi thật sâu, "Em đây là... vì trả thù anh?"
Chaeryeong phì một tiếng bật cười, "Tôi nói Ho Sung, anh không bệnh a ? Tôi trả thù anh ? Tôi vì sao cần phải trả thù anh ? Tôi bằng cái gì mà trả thù anh ? Tôi là một nữ nhân trưởng thành có sinh lý nhu cầu bình thường, có dục vọng liền muốn biểu đạt, kìm nén hại thân a anh không hiểu sao?" Mắt thấy sắc mặt Ho Sung càng ngày càng trắng, Chaeryeong không nhịn được liền cười vài tiếng, "Anh là cái biểu tình gì đây, có thể đừng nói cho tôi anh ở nước ngoài mấy năm vẫn luôn thủ thân như ngọc a."
Ho Sung gắt gao nhìn chằm chằm Chaeryeong, không hé răng.
Chaeryeong không nhịn được nụ cười, "Ho Sung, anh không phải chứ..."
"Anh không chạm qua những người khác, nam nhân nữ nhân đều không chạm qua." Ho Sung nhìn Chaeryeong, viền mắt ửng đỏ, "Chaeryeong, anh thích em, em lại đối với anh như vậy."
Người này, nàng cảm thấy được anh ủy khuất?
Chaeryeong bị đè nén đến không chịu được, vốn là mơ hồ đau bụng bị sự tình này kích thích, đau càng lợi hại hơn, Chaeryeong cau mày hướng bên phải bụng dưới ấn ấn.
"Ho Sung, anh phải biết, thời gian chính là không ngừng trôi về phía trước, không có ai đứng tại chỗ chờ anh, anh rời đi năm năm, đã không cho tôi bất kỳ tin tức gì, bằng cái gì anh cho rằng anh còn có thể có một vị trí ở trong lòng tôi?" Chaeryeong thay đổi tư thế ngồi, giơ tay xóa đi mồ hôi mỏng trên trán, "Nếu anh hôm nay tới, tôi liền đem lời nói ra rõ ràng ra, lúc này ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, đỡ cho phải sau đó chạm mặt lúng túng."
"Anh biết em muốn hỏi cái gì." Ho Sung ngồi trở lại trên ghế, "Được, vậy thì nói rõ ràng."
Tay Chaeryeong giấu trong chăn mỏng càng thêm dùng sức kìm bụng dưới bên phải, "Anh không phải nói anh cũng thích tôi sao, vậy anh năm đó vì sao đi thẳng một mạch, nói đi, tôi nghe đây."
"Chaeryeong, anh, anh là có nỗi khổ tâm trong lòng..." Ho Sung sầu khổ nhíu mày lại, dừng lại mười mấy giây, giống như là không thèm đếm xỉa gì nữa, mạnh mẽ nhắm mắt, "Em biết không Chaeryeong, anh vốn dự định ngày đó ở sinh nhật hướng em biểu lộ, nhưng ở trước sinh nhật em hai ngày mẹ anh không cẩn thận thấy được anh mua một cặp nhẫn..."
Chaeryeong: "..."
Nói cái gì vậy, có cảm giác trước mặt bị dội một chậu cẩu huyết lớn.
"Anh mua nhẫn làm gì?" Chaeryeong rất không tử tế mà nắm bắt trọng điểm.
Ho Sung liếc mắt nhìn nàng, nói tiếp, "Anh lúc đó cũng không biết là nói sai cái gì, cứ như vậy bộc lộ liền đem mẹ anh tức đến ngất tại chỗ. Đến bệnh viện anh mới biết mẹ bị bệnh, bệnh tình thực nghiêm trọng, bị bệnh đã lâu như vậy mà vẫn luôn gạt anh, mà anh lại..." Ho Sung giơ tay đỡ lấy cái trán, "Mẹ anh lấy cái chết bức đến cùng, buộc anh rời xa em, anh thực sự hết cách rồi. Từ nhỏ anh không có ba, mẹ nhọc nhằn khổ sở đem anh nuôi lớn, anh thực sự không đành lòng ở tình huống kia ngỗ nghịch mẹ. Anh ở trước giường bệnh của mẹ quỳ cả một đêm, mẹ rốt cục mới buông ra, đáp ứng anh chờ qua hết sinh nhật em lập tức xuất ngoại."
"..."
"Chaeryeong, anh sống hai mươi tám năm, không thích qua người nào trừ em, em có biết cảm giác của anh tại thời điểm ở trước mặt bao nhiêu người như vậy em nói thích anh ra sao không? Em có biết anh ở nước Mỹ làm sao mà vượt qua năm năm không?"
"Tôi không biết! Anh cái gì cũng không nói tôi sao có thể biết cái gì!" Chaeryeong đột nhiên lên giọng, viền mắt ửng đỏ cùng biểu tình có chút dữ tợn, giọng nói có vẻ hơi sắc nhọn, "Tôi không biết anh cũng thích tôi! Không biết anh vì sao không nói một tiếng liền xuất ngoại! Ho Sung, tôi cũng không muốn biết anh năm năm này cụ thể ra sao, tôi hiện tại chỉ muốn cách anh thật xa, càng xa càng tốt, Ho Sung, yêu thích của anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
"Chaeryeong, anh lúc đó thật sự là bất đắc dĩ, mẹ anh..."
"Anh không sai! Anh một chút cũng không có sai!" Chaeryeong đánh gãy lời anh, cắn răng gằn từng chữ, "Tôi là kẻ ác ly gián tình cảm mẹ con hai người, sai là tôi, Ho Sung, sự lựa chọn của anh không sai."
"Chaeryeong, em không nên như vậy, anh..."
"Ho Sung!" Chaeryeong đưa ngón tay chỉ hướng cửa, thở hổn hển nói, "Anh đi, anh lập tức đi, tôi không muốn thấy anh..."
"Chaeryeong, em sao vậy?" Ho Sung đột nhiên đứng dậy vòng qua bàn trà, quỳ một gối xuống bên ghế salon, cúi người ôm Chaeryeong vào trong lồng ngực, thanh âm cấp thiết, "Đây là sao vậy, em nơi nào không thoải mái?"
"Anh, anh đi." Chaeryeong dùng sức bỏ qua tay Ho Sung, "Anh cút cho tôi!"
"Chaeryeong, em đừng tùy hứng, thân thể quan trọng." Ho Sung nhìn tay Chaeryeong chặt chẽ kìm lại bụng, liền xem sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, đau lòng đến lông mày đều dựng lên, "Đau bụng?"
Chaeryeong chặt chẽ cau mày, cả người cuộn lại, thống khổ thở hổn hển, âm thanh đều phát run, "Đau, đau quá..."
"Em nhịn một chút, đừng sợ, anh lập tức dẫn em đi bệnh viện." Ho Sung cấp tốc ôm ngang Chaeryeong, bước nhanh ra cửa.
Chaeryeong trên đường đi bệnh viện đau muốn ngất đi, tuy rằng rất không muốn ở trước mặt Ho Sung mất mặt như vậy, nhưng Chaeryeong trời sinh sức chịu đau rất kém, lúc này cũng không thể làm nên sự gì.
Thời điểm lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy chính là trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, Chaeryeong nghiêng đầu nhìn, chỉ có chính mình một người nằm trên giường bệnh trong phòng, cũng không có những người khác. Chaeryeong cách áo bệnh nhân ấn ấn bên phải bụng dưới, nhất thời đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Cũng thực sự là hoàn toàn không biết gì, liền thời điểm trên người bị rạch một dao cũng không biết. Chaeryeong ngầm thở dài, duỗi dài cánh tay cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường qua xem thời gian, đều tám giờ rưỡi tối.
Yeji nên đến nơi đi, không biết bên kia bây giờ là mấy giờ.
Chaeryeong cà cà màn hình điện thoại di động, đang do dự có muốn nhắn tin cho Yeji hay không thì ngay lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Chaeryeong giương mắt nhìn lại thấy là Ho Sung, nàng dừng tay khóa màn hình, cất điện thoại di động, không nói một lời nhìn anh tới gần.
"Vừa mới tỉnh?" Ho Sung nhanh chân lại đây, lôi cái ghế ở trước giường ngồi xuống, "Vết thương vô cùng đau đớn sao?"
Chaeryeong lắc lắc đầu, hỏi, "Tôi bị sao vậy?"
"Viêm ruột thừa cấp tính."
"Úc." Sắc mặt Chaeryeong vẫn bình thản, "Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, hiện tại không sao rồi, anh trở về đi thôi."
"Chaeryeong, em không nên như vậy, anh rất lo lắng cho em."
Ho Sung nỗ lực bắt tay Chaeryeong, bị Chaeryeong ngăn lại, "Một cái tiểu phẫu mà thôi, tôi có thể tự chăm sóc cho chính mình, mời anh mau rời đi đi, Ho Sung, hiện tại tôi thật sự không muốn thấy anh."
"Chaeryeong..."
"Ho Sung" Chaeryeong chặn đứng lời anh, vẻ chán nản đầy mặt, "Coi như tôi xin anh, được không?"
"... Được rồi." Ho Sung đứng dậy, "Anh gọi điện thoại gọi Ryujin đến đây, chờ người đến anh liền đi, em không muốn thấy anh, anh liền ra bên ngoài."
Chaeryeong trầm mặc quay đầu đi.
Ho Sung khom lưng giúp Chaeryeong đem chăn kéo lên một chút, lưu lại một câu, "Em nghỉ ngơi thật tốt." Sau đó quay người ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đóng lại, Chaeryeong giơ tay che kín mắt.
Shin Ryujin rất nhanh chạy tới bệnh viện, thời điểm cậu đẩy cửa tiến vào Chaeryeong đang ngẩn người trước màn hình điện thoại di động.
"Cậu xảy ra chuyện gì?" Shin Ryujin đi vào, trong tay cầm theo túi Ryujin sắm ở siêu thị đặt lên cái tủ vuông nhỏ cách giường bệnh không xa, "Vào bệnh viện liền thôi, còn để cho Ho Sung đưa vào bệnh viện, hai người làm cái gì vậy?"
Chaeryeong đợi mấy phút cũng không thấy Yeji nhắn tin trả lời, tâm tình cũng không phải rất tốt, nàng để điện thoại di động xuống, nhìn lướt qua trên bàn, "Cái đồ vật gì đây?"
"Các loại hoa quả đồ ăn vặt." Shin Ryujin đi tới, ngồi vào trên ghế trước giường.
Chaeryeong nhíu mày lại, "Đồ ăn vặt?"
"Không phải đưa cho cậu, mình mua cho bé mèo, mới đi ra từ siêu thị liền tiếp điện thoại của Ho Sung"
"Úc." Mắt Chaeryeong không nhịn được lại ngắm điện thoại di động, màn hình vẫn đen một mảnh, nàng mịt mờ nhíu mày lại, chống đỡ cánh tay muốn ngồi dậy, Shin Ryujin vội vàng đứng dậy dìu nàng ngồi, tiếp theo cầm cái gối dựng thẳng đặt ở đầu giường, dìu Chaeryeong dựa vào nằm trên đó, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống.
"Mình nhớ bé mèo không ăn đồ ăn vặt a."
"Trước đây không ăn, bây giờ thích ăn." Khóe miệng Ryujin không khống chế được giương lên, " nó hiện tại giống cún nhỏ tham ăn, mỗi ngày đều rất đói, một ngày muốn ăn năm, sáu bữa."
Khuôn mặt Chaeryeong khó mà tin nổi, "cậu không sợ nó quá nhiều Calo?"
"Nó đang mang thai." Bên môi Ryujin ý cười không ngừng mở rộng, tất cả tràn đầy trong mắt đều là vui mừng không giấu được, "Tuần trước vừa mới biết được, đã hơn hai tháng."
"Ồ trời ạ." Chaeryeong cũng kích động vô cùng, "Ryujin cô muốn mừng như điên đi, trông mong lâu như vậy rốt cục cũng có một bé mèo nhỏ."
"Ân, mình vui vẻ, rất vui vẻ." Ryujin nghiêng người tiến lên, ôm lấy Chaeryeong, "Mình hi vọng cậu cũng có thể vui vẻ, Chaeryeong, quên đi trước đây, lại bắt đầu lại từ đầu đi."
Vui vẻ?
Chaeryeong nhẹ nhàng đem cằm đặt trên vai Ryujin, bắt đầu từ một khắc kia Ho Sung từ chối nàng, Chaeryeong đã thật lâu rồi cũng không vui vẻ qua, qua nhiều năm như vậy, nàng đều nhanh quên mất vui vẻ là loại cảm giác gì. Nhưng ngay khi vừa nãy, khi nghe đến tin tức bé mèo mang thai trong nháy mắt Chaeryeong thật sự cảm nhận được loại vui sướng từ trong đáy lòng tràn ra, làm sao cũng không áp chế nổi.
Nàng mừng thay cho Ryujin, sau đó cũng thuận tiện cao hứng cho chính mình.
Nguyên lai hạnh phúc đơn giản như vậy, chính là cao hứng, vui sướng, tự tại.
Chaeryeong phát hiện, thời điểm cùng với Yeji cũng thật sự cao hứng rất vui vẻ rất tự tại. Thực sự là kỳ quái, rõ ràng mới nhận thức không bao lâu.
Nhưng là lại có quan hệ gì, tất cả tùy tâm là tốt rồi.
"Chaeryeong."
"Hả?"
"Giúp mình đặt tấm vé máy bay đi."
Joohyun ngồi trước giường bệnh gọt táo, vỏ thật mỏng một vòng một vòng cùng thịt quả tách ra, cô vẫn cúi đầu gọt đến chăm chú nghiêm túc, Chaeryeong xuống giường cũng không biết.
Chaeryeong ôm bụng chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, sau năm phút đi ra thấy Joohyun cười toe toét ngồi trên ghế, chính mình vắt chân gặm táo.
"Mình còn tưởng là gọt cho mình ăn đây." Chaeryeong chậm rãi đến gần giường bệnh, chậm rãi nằm lên.
Joohyun gặm một cái, giúp nàng chỉnh đầu giường, mơ hồ không rõ mà nói, "Cậu không thích ăn táo."
"Vậy cậu ngược lại gọt chút hoa quả mình thích ăn a."
Tay Joohyun chỉ chỉ trên bàn, "Chờ mình ăn xong rồi rửa cho cậu chút nho."
"Đến cùng ai mới là bệnh nhân a." Chaeryeong lắc lắc đầu.
"Ngày hôm qua vừa mới làm giải phẫu ngày hôm nay liền dự định xuất viện, thật quá trâu bò, mình xem cậu cũng không giống bệnh nhân a, quả nhiên nữ nhân trong tình yêu trí thông minh đều xuống âm?"
Chaeryeong liếc mắt trừng Joohyun một cái, "Nói bậy cái gì."
"Mình có nói bậy sao?" Joohyun trợn tròn mắt, đầu ngón tay thiếu một chút chọc vào trên mặt Chaeryeong, "Mình hỏi cậu, hôm nay cậu có phải là gọi Ryujin giúp cậu đặt vé máy bay đi Bờ Biển Ngà, sao đây, mới tách ra không tới một ngày mà như cách ba thu vậy?"
Bên tai Chaeryeong hơi có chút nóng lên, nàng cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm tay mình đặt trên chăn, "Không phải ngày hôm nay, Ryujin nói, cậu ấy đặt là vé máy bay cuối tuần này."
Ryujin căn bản là chưa có đặt vé máy bay, cô sao có khả năng bỏ mặc Chaeryeong một mình một người xuất ngoại, cô sẽ không, cũng không dám. Mà Joohyun không có ý định nói thật với Chaeryeong.
"Ryujin nếu nghe lời cậu thật, vậy cậu lúc này phỏng chừng đã nằm ở nơi tha hương đất khách quê người chứ không phải trên giường bệnh viện trong nước." Joohyun gặm miếng táo cuối cùng, sau đó giơ tay đem hạt ném trong thùng rác.
Chaeryeong theo bản năng sờ sờ vết thương trên bụng, "Không khoa trương như vậy đi, chỉ là cái tiểu phẫu thuật hai ngày nữa là có thể xuất viện."
Joohyun chà xát tay, lười biếng đùa nghịch mái tóc dài màu rượu đỏ dài quá vai, "Đúng vậy, nào có khoa trương đâu, không phải chỉ là viêm ruột thừa thôi sao có thể có bao nhiêu đau đâu, sẽ không có khả năng đau đến ngất đi cậu nói xem có đúng hay không?"
"Joohyun." Chaeryeong đỡ lấy cái trán, "Cậu đi đi, mình nghe cậu nói chuyện liền thấy đau đầu."
"Đúng vậy, người nói chuyện phải đổi thành Hwang soái tỷ cậu liền hết đau đầu, sẽ hôn mê đi."
"Bae Joohyun !"
"Được được được, không nói." Joohyun đứng dậy, "Mình đi rửa nho."
Joohyun rửa nho rửa đến một nửa thì nhận cuộc điện thoại, cùng Seulgi tình nồng ý mật hàn huyên khí thế ngất trời mất tới nửa giờ, thời điểm đem nho đã rửa sạch đi ra thì Chaeryeong cũng đã đang ngủ.
Joohyun đem hoa quả bàn đặt trên bàn, rón rén đi tới, khom lưng giúp Chaeryeong dém góc chăn thật tốt, lúc này mới quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro