Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 (Hành hạ nhau vừa thôi)T.T

Sáng

Buổi sáng hôm nay có vẻ u ám hơn! Soo nhanh chóng thay bộ đồ vest sang trọng vừa bước ra đã thấy Jen di từ lầu xuống bốn mắt nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng quay đi

Soo không muốn làm cho Jen khó xử và cả bản thân mình khó xử nên nhanh chóng rời khỏi nhà

Nhưng cái tên mang cái bản mặt lạnh lùng này lại quá ngu ngốc rõ là người kia rất muốn nhìn mặt nó mà nó lại nhanh như vậy biến đi haizzzz

Công ty

Soo ngồi trong phòng tổng tài nhưng đầu óc luôn nghĩ về chuyện hôm qua bất giác nhức đầu lấy tay xoa xoa thái dương

Cạch

"Soo!!!"Một cô gái không biết từ đâu ra bay tới Soo ôm lấy nó

"Sao vào đây??"

Vẻ mặt vui mừng của cô gái kia, Soo chỉ lạnh nhạt nói một câu

"Em chỉ là nhớ Soo thôi mà"

Cô gái kia như cún con nói còn chu chu cái mỏ

"Em thôi ngay cái giọng đó đi Nayeon...em về đi!"

Rõ là ngữ khí đuổi người Nayeon thì đang chưng hửng vì chưa bao giờ Soo như vậy tiếp tục nũng nịu

"Soo! Người ta nhớ em thật mà!"

Người cô gái tên Nayeon này quả là muốn chọc tức Soo và cô đã thành công

Soo tức giận đẩy Nayeon ra khỏi người mình quát

"Biến ra ngoài cho tôi! Từ nay đừng kiếm tôi, gặp tôi thì cách xa 100m!!! Tôi còn thấy cô sẽ cho người xử cô đó!!Biến!!!!"

"Em!!!!"

Soo đưa tay chỉ ra hướng cửa ý rõ là đuổi cô ta ra khỏi mình Nayeon cũng không muốn nhục thêm nữa nên bỏ đi

Sau khi Nayeon đi Soo đi ra ngoài đến bàn thư ký

"Mai mốt cho dù là ai muốn gặp tôi thì cũng phải báo trước! Đừng tái phạm thêm lần nữa cô sẽ sớm về nhà đó"

"Dạ thưa giám đốc"

Soo nói lớn tiếng khi nhận được phản ứng lo sợ của cô thư kí cùng bảo đảm thì quay về phòng mình

Bên ngoài ai cũng muốn rớt tim ra ngoài hằng ngày giám đốc của họ đã là lạnh lùng băng giá khó hầu hạ nhưng hiện tại khi thấy nó nổi giận thì cứ như núi lửa phun trào á rất dữ dội

Phòng giám đốc

Soo mệt mỏi tựa đầu ra ghế nới lỏng cà vạt tháo ra hai nút áo

Cũng không hiểu tại sao lại càng ngày càng ghét cảm giác chung đụng da thịt cùng các cô gái khác? Chẳng lẽ mình như vậy mà là Gay sao? Ôi mẹ ơi! Nhưng với Jen mình có cảm giác muốn thêm! Rốt cuộc là sao? Mà ngày ngày lại càng muốn về nhà sớm để được nhìn khuôn mặt của ai kia là sao đây. ???

Càng ngày hình ảnh của Jen bu lấy tâm trí nó càng nhiều ??

"Rốt cuộc là sao?? Mình yêu cô ấy sao??? Cảm giác bên cô ấy hoàn toàn khác vs các cô gái trước đây"

Soo tự độc thoại một mình rồi sau đó nhìn vào máy tính rồi bấm bấm cái gì đó .....

----------------------------

Còn Jen ngồi trên sofa mở TV nhưng chắc rằng TV đang nói gì đang chiếu gì Kim Jennie cô đây không biết là cái chắc, tâm trí cô đang bay đi đâu trên 9 tầng mây rồi

Mệt rồi nằm xuống sofa lại tự bản thân lảm nhảm nhưng ai nghe qua cũng sẽ không kìm được mà rơi nước mắt

"Soo! Em lỡ yêu anh rồi sao giờ? Tại sao lại là anh? Em không thể kìm nén cảm xúc của mình khi đứng trước mặt anh, anh có biết không ? Trái tim của anh! Liệu có hình bóng của em trong đó không? Em lo sợ rất sợ vòng tay ôm em ngày mai lại ôm một cô gái khác !

Sợ sự quan tâm của anh lo lắng cho em ngày mai lại là của người con gái khác

Em rất sợ..hức hức hức...rất sợ...hức hức...anh biết không?"

Jen nói vs bản thân rồi tự mình khóc đến đáng thương

Có lẽ cô đang rất rối đôi vai nhỏ run lên bần bậc đau khổ vây lấy bản thân

---------------------7h tối--------------

Jen sau khi khóc bù lu bù loa cũng nấu vài món

Trên bàn bày ra vài món đơn giản thịt xào, món canh rong biển, rau luộc

Bới một chén cơm trắng nóng chẳng buồn ngồi vào ghế nhìn vào là một chuỗi cô đơn mà Jen lúc này lại mặc chiếc áo sơ mi lớn,dài ngang đùi càng làm cho thân hình nhỏ bé của Jen càng nhỏ bé thêm cô đơn quay kín

Jen nhai cơm cũng lười biến nhai

8:30 tối

Cạch

Soo bước vào một dạng mệt mỏi thấy nhà bếp sáng đèn Soo liếc nhìn bốn mắt chạm nhau Jen thu tầm mắt dẹp chén và đi lên lầu và Soo khi thấy như vậy chỉ muốn đến ôm chầm cái thân ảnh đó thôi cậu quá cô đơn và đang cần một bờ vai..

Soo đi lại bàn ăn

Ọc ọc ọcc

Nhìn xuống cái bụng kêu của mình Soo liếc mấy món trên bàn đi bới một bát cơm ngồi trên ghế ăn

Món thịt rất ngon, canh rất ngon.....nhưng sao nó lại khó nuốt thế này nó cứ nghẹn ở cổ họng mà tại thời điểm này Soo đã rơi nước mắt mà cả bản thân cậu cũng không hay biết

Đêm đến hai con người cùng suy nghĩ, cả hai lại hành hạ đối phương mà không hay biết....

---------------------------1 Tuần sau-------

Jen đã chịu trả lời Soo cũng thường nấu ăn cho Soo, Soo thì rất ngoan ngoãn hết giờ làm việc thì nhanh chóng quay về nhà hai người cũng vui vẻ đôi chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro