Chương 22
Trong phòng học yên tĩnh, thanh âm của Hứa Dương Ngọc Trác truyền ra.
"Thật vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh trò chuyện cùng các bạn học... Tớ muốn nói với tất cả những ai sắp bước vào năm hai cao trung".
Giọng của Hứa Dương Ngọc Trác mềm mại, khi phát qua loa vẫn mềm mại ngọt ngào.
Cô có thể nghe thấy Hứa Dương Ngọc Trác hơi lo lắng, cô cảm thấy có một chút đáng yêu trước mất mát của cô.
Trương Hân cẩn thận lắng nghe.
Mọi người trong lớp H10 buộc phải lắng nghe với Trương Hân.
"... Hãy học tập chăm chỉ và trở thành một người tốt hơn. Tớ tin các cậu là người tốt và giỏi nhất, miễn là các cậu học chăm chỉ."
...
Trương Hân:? ? ?
Học sinh lớp H10 phát hiện ra khuôn mặt của Trương Hân trở nên rất đen, giống như ai đó nợ cô hàng triệu đồng hoặc đã gây rắc rối cho cô vậy.
Có gì đó sai sao? Cả lớp rất khó hiểu nhưng không dám nói.
Lúc này Trương Hân đang có tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng cô cũng biết Hứa Dương Ngọc Trác đối với bản thân không có gì đặc biệt, nàng đối với mọi người là như vậy.
Nàng cũng nói nàng tin tất cả các học sinh đều là những người tốt nhất và giỏi nhất.
Lúc này Trương Hân rất không cao hứng, cô nhận ra mình đã hiểu sai.
Đúng vậy, Hứa Dương Ngọc Trác có nhân cách tốt như vậy, vừa nhìn thấy cô ở trong bùn mà kéo lên là ý tốt, phải không?
Quả nhiên, ngay từ đầu cô không nên mong đợi ánh sáng này chỉ tồn tại cho riêng cô.
Chương trình phát sóng dừng lại, không còn nghe giọng nói của Hứa Dương Ngọc Trác nữa. Phòng học vẫn yên lặng một cách khó hiểu, nhưng Trương Hân đã vùi đầu vào cánh tay không thể nhìn thấy biểu hiện của cô.
Trương Hân đã ngủ cả buổi chiều, Viên Nhất Kỳ nghĩ cô sẽ học, nhưng trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô nói với đám người Viên Nhất Kỳ "Đi chơi game."
Viên Nhất Kỳ kêu thảm thiết, suýt chút nữa không ôm chặt lấy bắp đùi của Trương Hân.
Tuyệt quá! Cuối cùng thượng đế đã trả lại cho cô một đại tỷ bình thường! Học cái rắm gì, đây mới là đại tỷ của cô!
***
Mấy ngày nay, Hứa Dương Ngọc Trác phát hiện Trương Hân giống như có chút trốn tránh nàng.
Sau khi cô ở cổng trường hỏi nàng có ý thích gì với cô vào ngày hôm đó, Hứa Dương Ngọc Trác không thấy Trương Hân xuất hiện ở trạm xe buýt vào buổi sáng nữa.
Rõ ràng là Hạ Đình có đến lớp, nàng lại thấy Trương Hân ở cổng trường, còn chưa kịp cười thì cô đã bước nhanh đi.
Cậu ấy giận mình cái gì vậy?
Hứa Dương Ngọc Trác khó hiểu, bị Trương Hân trốn tránh một hai lần, may mà nhìn thấy Hạ Đình đang đứng trước căn tin để lấy đồ ăn, mừng rỡ hét lên: "Trương Hân!"
Khi Trương Hân nghe thấy giọng Hứa Dương Ngọc Trác, cô trực tiếp ném cái đĩa xuống. Cô đi đến cửa hông ở một bên mà không nhìn lại.
Bộ dáng đó, có thể nói không khác gì chạy trốn.
Hứa Dương Ngọc Trác: "?"
Nếu Trương Hân làm như vậy là do cô đang tức giận!
Cho nên, khi tan học vào ngày hôm đó, tâm trạng của Hứa Dương Ngọc Trác rất phiền muộn, nhịp độ đi nhanh thường ngày của nàng trở nên chậm chạp, đầu nàng hơi rũ xuống.
Nàng đi ngang qua chỗ Trương Hân giúp nàng mua bút gel lần trước, nàng nổi giận đùng đùng giật dây đeo cặp sách, Trương Hân không chịu để nàng nói rõ ràng, còn giận nàng!
Nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, không để có người đang tiến lại phía sau.
Ai đó kéo cặp sách của nàng lại, Hứa Dương Ngọc Trác ngạc nhiên nhìn lại, nhưng lại thấy một khuôn mặt mà nàng không muốn nhìn thấy.
Dương Đình Huệ cầm hai ly trà sữa, cười nhìn nàng "Hứa Dương, về nhà sao?"
Kỳ vọng trong mắt Hứa Dương Ngọc Trác mất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt mờ mịt, nhàn nhạt gật đầu, rõ ràng là không muốn nói chuyện với người ta. Nhưng Dương Đình Huệ vẫn thân mật bước đến bên Hứa Dương Ngọc Trác "Tớ đưa cậu về nhà, được không?"
Xe của gia đình cô đang đợi cô ở ngã tư, Dương Đình Huệ nghĩ ngày nào Hứa Dương Ngọc Trác cũng đi xe buýt, cậu ấy không mệt sao? Còn cô lúc nào cũng có xe riêng để đi, ai cũng biết như vậy.
Dương Đình Huệ không hiểu tại sao mọi người lại có thể vây quanh cô, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác này giống như không có liên hệ với cô, chỉ không muốn liên quan đến cô, thậm chí không muốn nói chuyện với cô.
Trong thế giới của Dương Đình Huệ, tình huống này tuyệt đối không được phép xảy ra. Cô không thể làm gì với một người kỳ lạ như Trương Hân, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường. Tại sao nàng lại cũng như vậy với cô?
Hứa Dương Ngọc Trác im lặng mở khoảng cách với Dương Đình Huệ.
Dương Đình Huệ đưa ly trà sữa trên tay, mỉm cười: "Lần trước tớ mời cậu uống trà sữa. Hôm nay tớ mua cho cậu. Phải xếp hàng dài mới mua được món trà sữa đặc trưng này đó. Cậu thử xem?"
Hứa Dương Ngọc Trác bất động thanh sắc, lắc đầu nói: "Không, tớ không muốn uống."
Dương Đình Huệ dù không miễn cưỡng nhưng vẫn luôn đi theo bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác, thấy nàng vẫn giữ nụ cười xa cách thường ngày, cô không thu lại bàn tay đã đưa trà sữa cho nàng. " Hứa Dương này, cậu chừa mặt mũi cho tớ được không? Cậu có thể xem như Trương Hân mời cậu uống đi? "
Khi nghe thấy tên Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác cuối cùng cũng quay mặt lại đưa mắt nhìn Dương Đình Huệ.
Dương Đình Huệ đẩy ly trà sữa của cô về phía trước, thờ ơ nói: "Cậu có thể tưởng tượng ly trà sữa này Trương Hân mời cậu uống."
Giọng điệu và biểu cảm của cô rất thân thiện, nhưng hành vi của cô đầy áp lực. Ống hút của trà sữa gần như xuyên qua cằm của Hứa Dương Ngọc Trác, giống như cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.
Cuối cùng Viên Nhất Kỳ cũng đợi được Trương Hân lên tiếng nói đưa cô đến hội trường trò chơi mới mở để trải nghiệm hương vị của trò chơi cao cấp, cho nên một nhóm người đã bỏ nửa buổi học cuối cùng, một vài người tạm thời nghỉ học. Bọn họ ghé quán trà sữa uống trà sữa, ăn hột dưa, ăn hột vịt lộn.
Trương Hân đang ăn, trước khi cổ vịt được đưa vào miệng, cô đã nghe thấy tiếng Vương Dịch hét lên: "A, a, Dương Đình Huệ, tớ nhìn thấy Dương Đình Huệ!"
Tên gái thẳng này lại thích một cô gái như Dương Đình Huệ. Mỗi lần nhìn thấy cô ta xuất hiện, cô giống như gà hét. Tưởng Thư Đình đá cô một cái, còn nói thêm một câu " Tiểu hoa khôi cũng ở đây, không phải Dương Đình Huệ đang làm người ta xấu hổ sao? "
Ngay khi lời nói của Tưởng Thư Đình rơi xuống, Trương Hân nhìn lên rồi lao ra ngoài như một cơn lốc.
Hứa Dương Ngọc Trác chưa kịp nói thì nàng đã bị một lực mạnh kéo lại, trực tiếp vào vòng tay của người đang đi tới. Một đôi tay mảnh khảnh đẩy cánh tay của Dương Đình Huệ ra không thương tiếc, Trương Hân nhìn Dương Đình Huệ trước mặt: "Cô đang tìm tôi?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Dương Ngọc Trác kinh ngạc nhướng mắt, thân thể bó chặt của nàng cũng thả lỏng, yên tâm dựa vào người Trương Hân, nhưng Trương Hân không có nhìn nàng, cũng tránh khỏi tầm mắt của nàng.
Dương Đình Huệ "Trương Hân, khá tình cờ -"
Cô chưa kịp nói hết lời thì tay Trương Hân đã nắm chặt bao bì nhựa đựng trà sữa rồi chế nhạo "Cô muốn uống trà sữa đúng không?"
Hai cốc trà sữa Dương Đình Huệ mua đã mở miệng bỏ ống hút vào, cô sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Trương Hân.
Trương Hân không thương tiếc bóp ly trà sữa "Tôi để cho cô uống một hơi đầy đủ."
Vương Dịch đã đi theo suốt quãng đường, thấy nữ thần mà cô đang nghĩ đến bị đánh bởi thứ nước trà sữa mà Trương Hân bóp ra, điều này vẫn chưa đủ, trước khi Dương Đình Huệ có thời gian để né tránh, Trương Hân đã cầm lấy một cốc khác. Vừa bóp mạnh thì bị trà sữa tấn công gấp đôi, Dương Đình Huệ như gà mắc mưa.
Dương Đình Huệ bị mưa trà sữa làm ướt.
Vương Dịch: ...
Vương Dịch không dám nói gì.
Dương Đình Huệ cuối cùng cũng định thần lại, quên mất việc bảo vệ hình tượng của mình dưới cơn tức giận quá lớn, hét lên: "Trương Hân!!!"
"Gọi mẹ cô?" Trương Hân bảo vệ Hứa Dương Ngọc Trác phía sau, cau mày: "Cút."
Dương Đình Huệ miễn cưỡng nhìn Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác, cô ta biết kiên nhẫn của Trương Hân đã đến giới hạn, cô ta chỉ xấu hổ khi nói nhiều hơn trong đám đông này thôi. Cô ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Trương Hân, lên xe của gia đình, đóng sầm cửa lại như sấm.
Trương Hân, người đã làm tất cả những việc này, cụp mắt xuống, khi nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Hứa Dương Ngọc Trác, cô cười thầm trong lòng. Chết tiệt, hết rồi, không muốn trốn tránh tên mọt sách này à! Ngay khi thấy cậu ấy bị lừa liền chạy ra ngoài.
Chạy, chạy nhanh, vẫn còn chưa quá muộn.
"Trương Hân." Hứa Dương Ngọc Trác nắm lấy cánh tay của Trương Hân giống như nàng nhận ra cô sắp rời đi, nhìn đầy khổ sở.
Tiếng kêu như tiếng mèo kêu từ từ cào trong lòng Trương Hân, toàn thân Trương Hân cứng đờ, nhanh chóng rút cổ tay ra khỏi tay nàng, xoay người bỏ chạy.
Viên Nhất Kỳ hét lên: "Đại tỷ! Trò chơi, còn trò chơi!"
Trương Hân chạy lại lần nữa, dúi vào tay Viên Nhất Kỳ một xấp giấy màu đỏ như đang suy nghĩ điều gì "Cậu tự đi!" Sau đó cô hạ giọng nói: "Đưa cậu ấy về nhà".
Nói xong, cả người giống như động cơ, gọi cô cũng vô dụng, hướng bên cạnh xe máy chạy đi, chỉ để lại một làn khói.
Đám người Viên Nhất Kỳ nhìn nhau chằm chằm trong hai giây đều khó hiểu, đành phải cầm tiền bước tới trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác, xấu hổ nói: "Cái kia, Hứa Dương..."
Tiểu hoa khôi giống như đang có tâm trạng tồi tệ, cậu ấy trông như sắp khóc.
"Trương Hân xấu xa!" Hứa Dương Ngọc Trác tức giận nói, sau đó xoay người lên xe.
Viên Nhất Kỳ cầm tiền mà không cần làm gì, nhìn chằm chằm vào số tiền khổng lồ trên tay, nghĩ: Kiếm tiền quá dễ.
...
Trong giờ học ngày hôm sau, Trương Hân đang nằm sấp ngủ bị Lâm Thư Tình đánh thức: "Đại tỷ, lão sư kêu chị đến văn phòng."
Trương Hân đáp, ánh mắt mơ hồ một lúc sau mới lấy lại được minh mẫn, vẫn bộ dáng lười biếng đó mà đẩy cửa đi vào phòng giáo viên.
Trần Dương bị rất nhiều học sinh vây quanh, nghe xong tiếng nói, liền vẫy tay với Trương Hân "Lại đây."
"Đây đều là những sinh viên mỹ thuật từ các lớp khác nhau mà em sẽ biết trong studio. Tôi gọi em đến là vì chuyện này". Trần Dương giới thiệu ngắn gọn rồi chỉ tay vào tờ rơi trên màn hình.
Trương Hân liếc nhìn, tiêu đề thật lớn--
Cuộc thi học sinh giỏi mỹ thuật trường cao học của thành phố, đối tượng là học sinh cao trung sôi nổi.
Có nghĩa là gì?
"Có nghĩa là studio sẽ không mở cửa cho các em cho đến học kỳ tiếp theo, nhưng sau khi cuộc thi của thành phố được thông báo, chúng ta quyết định để các em bắt đầu đào tạo chuyên môn trước trong kỳ nghỉ hè. Khi đó, chúng ta sẽ tìm những người mẫu học sinh trong trường để cho các em vẽ." Trần Dương đặc biệt tha thiết nói với Trương Hân, "Trương Hân, trình độ chuyên môn của em là ưu tiên, cho nên nhà trường hy vọng em có thể tham gia cuộc thi. Hiệu trưởng đích thân lên tiếng, nói nếu em giành được danh dự trong thành phố thì có thể loại bỏ một hình phạt của em từ trước đến giờ."
Hai mắt Trương Hân giống như vũng nước đọng, không có bất kỳ sóng. Thật lâu sau mới giật giật khóe miệng, nhẹ nói: "Không có hứng thú."
Nói xong, cô rời văn phòng mà không quay lại.
"Không phải cậu ấy vừa vẽ đẹp một chút thôi sao? "
"Với thái độ của cậu ấy, thực sự là không muốn tham gia, cậu ấy thực sự có năng lực."
"Trương Hân thực sự vẽ rất đẹp..."
...
Đang thảo luận, Trần Dương đau đầu thở dài.
***
"Đại tỷ!!!"
Ngay khi Trương Hân bước vào cửa sau, vẻ mặt Viên Nhất Kỳ phấn khích rút điện thoại ra, nghiêng người trước mặt cô "Nhìn xem! Trên tường thông báo trong trường có tuyển chọn hoa khôi của trường !!!"
"?" Trương Hân nhìn Viên Nhất Kỳ từ trên xuống dưới "Có liên quan gì đến cậu?"
Viên Nhất Kỳ: "..." Những lời này sao nghe khó chịu quá.
"Có tên của tiểu hoa khôi" Viên Nhất Kỳ nói.
Trương Hân ngây người quay lại: "Đưa điện thoại cho tôi."
Viên Nhất Kỳ lại trở nên phấn khích, vui vẻ chia sẻ tin tức vừa nhận được với Trương Hân: "Cuộc bình chọn hoa khôi của trường lần này chủ yếu là về Dương Đình Huệ và Giang Nguyệt Nhi. Xem ra có nhiều bình chọn hơn nữa. Em không nhìn thấy tiểu hoa khôi. Nhưng khi làm mới lại có tên cậu ấy. "
Trương Hân nhìn bảng xếp hạng, đột nhiên mím môi "Sao cậu ấy lại đứng thứ chín?" Đám người này mù sao? Hứa Dương Ngọc Trác sao có thể ở hạng chín?
Trương Hân nhìn Viên Nhất Kỳ: "Cậu bầu cho ai?"
"Em bình chọn cho tiểu hoa khôi! Thật đấy! Mỗi người có năm phiếu trong một ngày, em sẽ trao tất cả cho tiểu hoa khôi!" Viên Nhất Kỳ nhanh chóng chứng minh mình vô tội, nhân tiện thú nhận chuyện của Vương Dịch "Cậu ấy bình chọn cho Dương Đình Huệ, cậu ấy là kẻ phản bội! Bốn phiếu trao cho Dương Đình Huệ mà chỉ một phiếu trao cho tiểu hoa khôi! "
Khi ánh mắt sắc lạnh của Trương Hân lướt qua, Vương Dịch rùng mình, gần như muốn quỳ xuống. "Em sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho Dương Đình Huệ nữa. Em sẽ bầu cho tiểu hoa khôi."
"Tốt lắm." Hạ Đình chế nhạo, trong phòng học đột nhiên tăng giọng nói: "Dậy cho tôi."
Ai có thể không đứng dậy không? Ai không đứng dậy sẽ bị buộc phải đứng dậy.
Học sinh lớp H10 thẫn thờ.
Trương Hân: "Bình chọn. Ai có điện thoại di động liền bình chọn cho Hứa Dương Ngọc Trác."
Viên Nhất Kỳ nói thêm: "Vâng, vâng, chỉ được phép bình chọn cho tiểu hoa khôi!"
Trương Hân nói: "Gọi điện thoại cho nhóm người của năm hai, để họ dẫn thêm người. Tốt nhất là nên mang theo đám người bạn trai cấp hai đó từ trường cấp ba số 2, buổi chiều đợi ở ngõ Thanh Hà."
"Định đánh nhau sao? Đại tỷ!" Viên Nhất Kỳ nóng lòng muốn thủ máu, làm tiểu thư tốt lâu như vậy, đại tỷ của cô đã trở lại, rốt cuộc có thể đưa ra nắm đấm không!
Trương Hân: "Tôi muốn họ bỏ phiếu cho Hứa Dương Ngọc Trác."
Viên Nhất Kỳ: "?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Hân: Bỏ phiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro