Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6+7: Làm sao để được em yêu?

Mĩ Anh đi lang thang trên phố đến hơn 8 giờ tối mới về nhà…

Khi cô mở cửa bước vào trong, Tú Nghiên đang ngồi chăm chú đọc báo trên salon. Cạnh cậu, Lauren đang chơi búp bê, thỉnh thoảng lại quay lại hỏi ba:

- Daddy ơi! Sao mà con nâng búp bê lên thì búp bê mở mắt, còn bỏ búp bê xuống thì búp bê nhắm mắt vậy daddy?

- Vì người ta mặc định nó như thế.

- Sao người ta lại mặc định nó? Mà mặc định là gì hả daddy?

- Trẻ con thơ ngây, Nghiên giải thích như thế làm sao nó hiểu chứ?

Mĩ Anh nhẹ nhàng đến bên con:

- Búp bê mệt con ạ… Nên khi con đặt xuống là búp bê sẽ ngủ, còn khi con nâng búp bê lên, búp bê vì muốn chơi với Lauren nên sẽ thức và mở mắt với con…

- Dạ…

Tú Nghiên nhìn vợ. Khi nói chuyện với con, cô rất dịu dàng:

- Lauren ngoan… Vào tắm rửa rồi đi ngủ nhé! Để cho búp bê cùng ngủ với con…

Lauren ôm lấy cổ mẹ, vẫy tay chào Tú Nghiên:

- Daddy ngủ ngon…

Tú Nghiên có chút buồn cười khi chợt muốn mình nhỏ lại giống như Lauren vậy, được cô dịu dàng ôm ấp vào phòng.

Lúc chiều khi nhận được cú điện thoại đó, Tú Nghiên đã không kiềm chế nổi mình. Tình cũ không rủ cũng tới, cậu thực sự muốn lái xe đến đó ngay, xem cô ta cùng hắn giở trò gì.

Nhưng… chẳng phải từ đêm tân hôn khi cô dâu hơi ngầy ngật men say, Mĩ Anh đã gọi tên người đàn ông đó ngay khi đang trên giường ân ái cùng chồng?

Cậu rất muốn lay cô ta dậy, trút đi cơn phẫn nộ trong lòng.

Có thể sao?

Cậu là người đi cướp cơ mà? Tư cách gì để ghen hờn? Chẳng phải đã chấp nhận những gì mình đạt được, chỉ là dùng thủ đoạn? Vật giành lấy từ thủ đoạn liệu có mấy cái còn nguyên vẹn, tinh khôi như khi còn trưng bày trong tủ kính cửa hàng?

5 năm rồi… vẫn vậy… trái tim cô không thuộc về cậu.

Tú Nghiên trở về phòng… Mĩ Anh đang sắp xếp quần áo và khăn tắm trong phòng tắm. Nghe tiếng chân cậu, cô nói vọng ra…

- Em sang phòng con ngủ nhé! Hôm nay Lauren muốn ngủ với em…

Tú Nghiên bất thần ôm cô lại… Giọng cậu khàn khàn:

-Nghiên muốn kiểm tra …

Chiếc áo ngủ tuột xuống… Tú Nghiên nhìn chằm chằm vào tấm thân mảnh mai của vợ… Lần đầu tiên, cậu thấy má Mĩ Anh có nét ửng hồng:

- Nghiên…. Nghiên thật  quá đáng mà…

Cô ngồi dậy, nhặt lấy áo, hơi vội vàng trước ánh mắt nóng bỏng của Tú Nghiên… Một chút buồn chợt dâng lên khi cô hiểu ra, vì sao cậu làm thế:

- Tôi không phải là hạng người đó. Cậu… không cần kiểm tra tôi…

Một người chồng, nghe tin vợ mình đi cùng tình cũ, chỉ cần nghĩ đến bờ môi này đã nồng nhiệt cùng anh ta… nghĩ đến tấm thân này đã nằm gọn trong vòng tay đó, không ghen mới lạ, phải không em?

- Tôi ghen!

Câu thú nhận bất ngờ đó khiến cả hai đều sững lại. Tú Nghiên bước đến gần bên vợ hơn, kéo Mĩ Anh vào lòng:

- Đừng bao giờ đi với anh ta nữa… Nếu không…

Giọng nói vẫn mang theo sự hăm dọa như cũ… Nếu không…

-  Sẽ làm gì?

- Tôi không biết… Không biết mình sẽ làm gì. Nên em không được đi cùng anh ta nữa… Hiểu không?

- Vì sao lại ghen?

Mĩ Anh chợt buột miệng. Hỏi rồi, cô mới thấy dường như mình đang chờ mong điều gì đó từ cậu.

Tú Nghiên không nói gì, chỉ lẳng lặng hôn cô… Tay lần lên phía đầu giường, tắt đèn…

Ngoài việc ép buộc cô, cậu còn có thể làm gì? Tiền bạc trói buộc, giữ lại cô để có được một thân xác không hồn… Bởi thế mới nói, con người là những sinh vật đầy tham vọng và không biết bằng lòng với chính mình. Ngày xưa, chỉ nghĩ đến chuyện chiếm đoạt cô, không cho hai người đó hạnh phúc bên nhau là đủ. Bây giờ có được người rồi, lại muốn cả tâm. Mà tâm hồn người, lấy gì để mua? Tiền bạc nào mua được.

- Gọi tên Nghiên… Một lần thôi… Gọi tên Nghiên đi… Mĩ Anh!

Cô vẫn quay mặt đi, xem như không nghe thấy…

Là người thứ ba của một mối tình đẹp, khốn nạn phải khốn nạn cho đến cùng. Không nên có một phút yếu lòng, đòi cả người lẫn trái tim của người ta. Chỉ cần em vẫn ở bên mình, đã là một điều tốt quá rồi!

~~~

Sáng hôm sau, Tú Nghiên dậy rất sớm. Cậu gọi điện thoại cho Du Lợi:

- Dậy đi nhóc!

Giọng Du Lợi nhừa nhựa qua điện thoại:

- Gì? Mới có 6 giờ mà…

- Cậu không phải đi làm à? Bây giờ còn chưa dậy?

- Sếp à… Chuyện làm thì phải đi, nhưng chưa tới giờ làm việc. Sếp muốn tôi tới, làm ơn trả thêm tiền.

- Tiền… Lại là tiền!

Điện thoại đột ngột bị cắt. Du Lợi thở dài:

- Lại quăng nữa rồi…

Cậu hôn lên mái tóc cô gái đang nằm cạnh… Cú điện thoại đột đột ngột đã làm cô thức tỉnh mất rồi:

- Du Lợi….

- Em cứ ngủ đi! Tôi đi làm…

- Để em làm thức ăn cho Lợi… Em..

Gặp phải của hiếm rồi. Du Lợi thầm nghĩ khi cô quấn lấy chăn, mặt đỏ bừng chạy vào phòng tắm:

Tình yêu… Cho là vậy đi! Thời đại này vẫn còn khối quà tặng của thượng đế rộng tay ban phát cho người. Đột nhiên cô gái nhỏ ấy làm ồn trước nhà cậu vì bị một bọn côn đồ trêu ghẹo trên đường. Cuộc đời này đúng là càng phát triển càng loạn. Gái tơ ra ngoài đường không gặp lũ dê xồm cũng rơi vào tay sói. Mà Du Lợi không phải là một con sói ăn chay…

Cậu không đợi được tới 1 tháng, khi cô gái nhỏ lí nhí xin rời đi, đã lôi cô vào phòng…

Nói  sếp của mình hèn hạ, ép buộc chị Mĩ Anh, nhưng kẻ mà lợi dụng hoạn nạn người khác để mưu lợi cho mình cũng chẳng phải thứ đàng hoàng. Để tránh đêm dài lắm mộng, một cô gái đáng yêu như thế, vừa còn nguyên đai nguyên kiện, lại dịu dàng, hiền lành, không chỉ biết nấu ăn mà còn lại nấu ngon, không chộp lấy để khi mất rồi mới cuống cuồng tìm cách cướp về, đôi khi đã là quá muộn.

- Du Lợi ăn cháo nha… Em nấu cháo trứng muối…

- Em thay đồ rồi ra ngoài ăn thôi. Nấu chi cho cực…

- Thôi … Em…!

- Tôi đi làm… Sếp của tôi lại có chuyện rồi. Trưa em cứ làm thức ăn, tôi về ăn.

- Dạ…

Đáng yêu quá đi mất. Du Lợi búng nhẹ vào mũi cô, âu yếm:

- Mai đi đăng ký kết hôn… Tôi già rồi, cưới vợ thôi!

- Nhưng mà em…

- Không nói nhiều. – Du Lợi cười nhẹ- Giường của tôi cũng nằm mất rồi… Em không lấy tôi, còn định lấy ai đây hả bé con? Yên tâm… tôi không phải dạng người thích tình một đêm, nếu tôi không thích em thì… -Giọng cậu trở nên ám muội- Tôi cũng không lên giường với em đâu cô bé ạ!

Mặt Duẫn Nhi đỏ bừng. Cô đã bị người này vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép. Nhưng cũng đã là ván đã đóng thuyền:

- Không nói với em nữa.. Tôi tới công ty. Tên sếp đang chuẩn bị đốt công ty đấy.

Du Lợi hôm nay vui vẻ lạ… Gặp ai cậu cũng chào, thái độ vô cùng thoải mái.

- 7 giờ 10 rồi…

- Ừ… Hôm nay phải làm những việc gì?

- Cũng không nhiều lắm – Du Lợi nhẹ nhàng- À, tối nay chúng ta có buổi gặp mặt với Hoàn Vũ đấy…  Có tham gia không?

- Đi!

- Ừ. Vậy tôi báo lại với bên kia… Có lẽ cũng nên nhắn luôn chị Mĩ Anh, đề phòng lửa cháy có người dập kịp thời.

Người duy nhất dám đùa cợt với Tú Nghiên là Du Lợi. Cái giọng điệu tưng tửng đó, có chỉnh cũng không chỉnh được.

- Cậu làm đi…Dù sao cũng không nên làm tôi mất mặt với người ta, cậu chuẩn bị cho tốt nhé!

Du Lợi thầm quan sát hai người. Trịnh Tú Nghiên vốn là một con cáo già nhưng từ ngày bắt được nhím là Hoàng Mĩ Anh, đang dần dần trở thành một con gấu lừ đừ. Còn Từ Khải đang từ gấu hiền lành lột xác quá nhanh thành báo, nhưng con báo này còn khá non… Vài đòn là đã bộc lộ hết rồi.

- Rất hân hạnh được hợp tác với anh, giám đốc Từ…

- Trịnh tổng khách sáo quá… -Từ Khải nhếch môi- Nhờ sự giúp đỡ của tôn phu nhân, công việc tôi thuận lợi khá nhiều. Tôi phải nói lời cảm tạ tới cậu chứ!

Hai bàn tay xiết chặt nhau. Ánh mắt cũng thể hiện rõ sự thách đố, rõ nhất là Từ Khải. Du Lợi quyết định can thiệp:

- Mời nâng ly. Chúc hợp tác vui vẻ!

Cậu ta là Du Lợi… Trợ lý đắc lực của Trịnh Tú Nghiên. Nếu lôi kéo được cậu ta, ngày tàn của Trịnh Tú Nghiên chẳng còn xa.

Môi Du Lợi cũng nhếch một nụ cười. Hình như trong 3 người, cậu đóng vai trò một con chó sói…

Hết Chương 6+7

Votes và Cmt ủng hộ mình nha! Truyện ế quá cơ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: