Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 84: END

"Tổng giám đốc Nguyễn, em có thể đừng tới bên này của chị trong giờ làm việc hay không? Không phải chúng ta đã nói tốt lắm sao, lúc ở công ty trừ công việc chính là công việc"

Minh Triệu bất đắc dĩ nhìn Kỳ Duyên lại lẻn vào phòng làm việc của cô để quấn cô. Bây giờ Kỳ Duyên không chỉ là tan việc quấn cô, đi làm cũng quấn cô, bây giờ cô hoài nghi quyết định làm việc cùng Kỳ Duyên là đúng hay sai. Kỳ Duyên đó là hận không thể dùng sợi dây trói hai người chung một chỗ 24 giờ. Minh Triệu thở dài trong lòng.

"Triệu, Phó tổng giám đốc cùng tổng giám đốc vốn chính là phải làm việc với nhau sao, em đây là tới làm việc với chị"

Kỳ Duyên mặt dày mày dạn dây dưa tới Minh Triệu, vòng qua bàn làm việc liền ngồi vào trong ngực Minh Triệu, cọ sát trong ngực Minh Triệu, ở trong ngực Minh Triệu chính là thoải mái, cọ sát cọ sát đôi môi sẽ bất tri bất giác dán đến cần cổ Minh Triệu, sau đó tay liền không kìm hãm được đưa về phía không nên đưa.

Minh Triệu đổ mồ hôi lạnh, lại tới. Hô hấp của Minh Triệu bắt đầu có chút loạn, Minh Triệu thầm phiền não mình, vì sao mỗi lần Kỳ Duyên câu dẫn cô, một chút năng lực khống chế cô cũng không có chứ? Ở công ty nha, bây giờ là ở công ty nha! Kỳ Duyên không biết tiết chế, cô hẳn có tiết chế mới đúng, tại sao lại có xung động muốn làm loạn cùng Kỳ Duyên ở phòng làm việc? Yêu nghiệt Kỳ Duyên này, lần nào đến phòng làm việc của cô đều câu dẫn cô, mà mỗi lần cô cũng mắc câu! Làm gì có đạo lý này!

"Duyên, trở về phòng làm việc của em đi! Nếu không tối nay ngủ ban công!"

Minh Triệu đẩy Kỳ Duyên ra, cô không thể không có tiền đồ như vậy, không thể mỗi lần Kỳ Duyên câu dẫn cô, cô liền ngoan ngoãn mắc câu.

Không phải là ngủ ban công sao? Cô cũng không phải là chưa từng ngủ, mỗi một lần không phải là bị cô lặng lẽ lẻn về đi? Chỉ cần Minh Triệu không đề phòng, cô không chỉ có giường ngủ, còn có người đẹp để ôm, một chút lực uy hiếp cũng không có.

"Uh, được, trở về phòng làm việc của em"

Kỳ Duyên vừa nói liền đứng lên.

Nghe lời như vậy? Dĩ vãng không phải là mặc kệ cô nói thế nào, Kỳ Duyên cũng sống chết dây dưa với cô sao? Sao hôm nay nghe lời như vậy? Minh Triệu bởi vì Kỳ Duyên đứng dậy mà sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Kỳ Duyên. Cô đã quen Kỳ Duyên sống chết dây dưa, bây giờ Kỳ Duyên đột nhiên nghe lời như vậy, cô lại có chút không thích ứng. Trong lòng Minh Triệu đột nhiên nhảy một cái, có phải Kỳ Duyên có chuyện gì hay không? Nếu không làm sao sẽ...

"Duyên..."

Minh Triệu mang theo nghi vấn kêu Kỳ Duyên một tiếng.

Kỳ Duyên đột nhiên biểu hiện quá kỳ quái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Gần đây không có chuyện gì phát sinh nha, ông bà Nguyễn lại đi ra ngoài, ông bà nội Nguyễn còn là ẩn cư, Ngọc Hân cũng vẫn còn ở nước ngoài, sẽ không có chuyện gì nha? Hơn nữa cô cũng đang ở đây, người Kỳ Duyên để ý cũng vô cùng tốt, còn có thể có chuyện gì đây? Minh Triệu nghĩ như thế nào cũng không rõ, nhưng nhìn ánh mắt của Kỳ Duyên có chút vô thần, lòng của Minh Triệu cũng không khỏi có chút luống cuống. Có chuyện, nhất định có chuyện!

"Em về phòng em trước"

Kỳ Duyên nhàn nhạt nhìn Minh Triệu một cái, trên mặt như có như không đau thương, xoay người liền ra khỏi phòng làm việc của Minh Triệu, đi về phòng làm việc của mình.

Minh Triệu thấy bóng lưng Kỳ Duyên chưa từng có tiêu điều trước đây, trong lòng không khỏi đau nhói. Rốt cuộc Kỳ Duyên thế nào? Trong lòng Minh Triệu thầm kêu không tốt, vứt bỏ tất cả công việc trên tay liền đuổi theo Kỳ Duyên, nhưng mà khi cô ra khỏi phòng làm việc, nơi nào còn có thân ảnh của Kỳ Duyên? Minh Triệu vội vàng đi tới phòng làm việc của Kỳ Duyên, trong lòng một mực hoảng loạn phỏng đoán. Từ khi cùng Kỳ Duyên tới nay, giữa các cô không có bí mật gì, Kỳ Duyên có cái gì cũng nói với cô, nhưng mà ánh mắt mới vừa của Kỳ Duyên, rõ ràng là có chuyện, nhưng mà lại cũng không nói gì.

Minh Triệu xông thẳng vào phòng làm việc của Kỳ Duyên, không có bất kỳ trở ngại.

Người nào trong công ty lại không biết Phó tổng giám đốc Phạm là vợ của Tổng giám đốc, Đại thiếu phu nhân của Nguyễn gia, Phó tổng giám đốc Phạm vào phòng làm việc của Tổng giám đốc cũng miễn thông báo. Hơn nữa, chỉ cần Phó tổng giám đốc Phạm ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cho dù có chuyện lớn thế nào cũng không thể đi vào tìm hai cô, câu này là quy định bất thành văn của công ty. Hơn nữa, người nào trong công ty lại không hâm mộ tình cảm của Phó tổng giám đốc Phạm cùng Tổng giám đốc, cùng đi làm tan việc, cùng nhau ra ra vào vào, nếu như trên công việc có trở ngại, chỉ cần hai người đơn độc vào phòng làm việc của nhau một chuyến, vấn đề liền được giải quyết.

Minh Triệu mở cửa phòng làm việc của Kỳ Duyên ra, nhưng mà bên trong lại vô cùng an tĩnh, dường như Kỳ Duyên không có ở đây. Không có ở đây? Vậy Kỳ Duyên đi nơi nào? Không phải mới vừa nói trở về phòng làm việc của cô ấy sao? Chỉ là không chờ Minh Triệu suy nghĩ ra, cô liền bị một cái tay kéo vào trong phòng làm việc, sau đó cửa phòng làm việc bị khóa, cô liền bị đính ở trên cửa, nụ hôn kịch liệt mà cuồng nhiệt liền rơi xuống trên môi của cô, là hơi thở của Kỳ Duyên, cũng chỉ có Kỳ Duyên dám đối với cô như vậy. Minh Triệu hưởng thụ nụ hôn của Kỳ Duyên, vùi lấp vào trong kích tình đột nhiên xuất hiện.

Chẳng qua là, cô nhớ tới cô cảm thấy Kỳ Duyên có chuyện mới đuổi tới đây, rốt cuộc Kỳ Duyên đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là nói rốt cuộc Kỳ Duyên cất giấu chuyện gì? Minh Triệu ở thời điểm Kỳ Duyên hôn cổ của cô quên mình, cô mới thở hổn hển một hơi hỏi:

"Duyên có phải là em có chuyện gì hay không?"

Nếu như không có chuyện, làm sao Kỳ Duyên sẽ đột nhiên kịch liệt như thế?

"Không có, không phải chị nói trở về phòng làm việc của em sao, bây giờ trở lại phòng làm việc của em rồi, chị sẽ không cự tuyệt nữa đi?"

Kỳ Duyên xấu xa cười nói. Cô đã đoán được Minh Triệu sẽ đuổi tới đây.

"Em!"

Minh Triệu nhất thời vô cùng tức giận, muốn đẩy Kỳ Duyên ra, nhưng mà bị Kỳ Duyên ôm thật chặt, hơn nữa nụ hôn của Kỳ Duyên để cho cô vùi lấp vào trong cái bẫy ôn nhu của Kỳ Duyên. Nhưng mà cô tức giận là vì cô lo lắng vô ích mà thôi, hừ!

"Uhm..."

Rất nhanh, trong miệng Minh Triệu chỉ còn lại tiếng rên khẽ.

Mặc dù Nguyễn Cao Kỳ Duyên không sợ trời không sợ đất, nhưng mà phải gặp ba mẹ vợ, đáy lòng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an. Suy nghĩ ba mẹ vợ có thể tiếp nhận cô hay không đây? Bọn họ đối với tình cảm giữa cô cùng Minh Triệu đối đãi như thế nào? Có thể có một cuộc bão táp hay không đây? Đến lúc đó cô nên đi đối phó thế nào?

Minh Triệu nắm tay của Kỳ Duyên, ý bảo Kỳ Duyên không cần khẩn trương, có cô ở đây. Cô biết tâm tình của Kỳ Duyên giờ khắc này, trước kia khi cô tới biệt thự Nguyễn gia gặp ông bà nội Nguyễn cũng như tâm tình của Kỳ Duyên giờ khắc này. Trong lòng không có một chút để ý, có chút khẩn trương, có chút luống cuống, có chút bối rối, suy nghĩ vơ vẩn.

Một tiếng két két, cửa nhà Phạm gia mở ra, đi tới là một đôi vợ chồng sáu mươi tuổi, thân thể cũng còn cường tráng. Kỳ Duyên biết, đây chính là ba mẹ Minh Triệu, cũng chính là ba mẹ vợ của cô. Kỳ Duyên lập tức khẩn trương hơn, dùng sức nắm tay của Minh Triệu hơn một ít. Lúc cô cùng Minh Triệu trở lại Phạm gia, trong nhà cũng không có ai, sau khi Minh Triệu gọi điện thoại mới biết ông bà Phạm đang trên đường trở về. Kỳ Duyên mừng thầm trong lòng, nhưng mà theo thời gian chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Kỳ Duyên thì càng khẩn trương.

"Ba mẹ. Hai người trở về rồi"

Minh Triệu thấy ông bà Phạm trở lại, liền dắt Kỳ Duyên đi tới.

"Uhm"

Ông Phạm đáp một tiếng, không nhìn Kỳ Duyên một cái, ngược lại bà Phạm quan sát Kỳ Duyên.

Mặc dù Kỳ Duyên khẩn trương, nhưng nhìn đến thái độ của ông Phạm, trong lòng lại trầm tĩnh xuống, sóng to gió lớn gì Kỳ Duyên cô chưa từng thấy qua, lại sẽ khẩn trương như vậy, thật là rất không có tiền đồ. Ông bà Phạm đã nghe thấy quan hệ giữa cô cùng Minh Triệu, nhưng mà cô cùng Minh Triệu vẫn chưa trở về gặp hai người mà thôi.

"Ba mẹ vợ, con là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, người yêu hiện tại của Minh Triệu"

Kỳ Duyên cung kính tự giới thiệu mình. Lần này cô cùng Minh Triệu trở lại, vốn chính là muốn thừa nhận quan hệ giữa cô cùng Minh Triệu, bây giờ thoải mái nói ra cũng không có cái gì, cũng là muốn giới thiệu, trực tiếp như vậy, còn tiết kiệm rất nhiều giải thích.

"Hừ, không dám nhận. Nguyễn tiểu thư lầm, ba mẹ vợ này chúng tôi thật sự là không làm nổi"

Ông Phạm thấy Kỳ Duyên trực tiếp, cũng không vòng vo, cũng trực tiếp tỏ thái độ. Ông có thể tiếp nhận con gái của mình cùng Hoàng Anh ly hôn, nhưng mà ông không thể nào tiếp nhận con gái của mình cùng một phụ nữ chung một chỗ. Ông Phạm trực tiếp vòng qua Kỳ Duyên cùng Minh Triệu đi vào phòng khách ngồi xuống. Bà Phạm cũng theo sát phía sau, không lên tiếng. Có thể tưởng tượng được cái nhà này là ông Phạm định đoạt.

Minh Triệu hướng Kỳ Duyên bĩu môi, bất đắc dĩ nhún vai một cái, sau đó dắt Kỳ Duyên cũng đi theo đến phòng khách. Muốn thuyết phục ba cô, hay là phải chính cô tới.

"Ba, nói vậy chuyện của con cùng Duyên, ba đã nghe nói, sở dĩ con một mực không dám trở lại chính là sợ ba không đáp ứng"

Minh Triệu cùng Kỳ Duyên đứng ở trước mặt ông bà Phạm, cúi đầu nói. Ba mẹ cô đều là người tương đối truyền thống, không sáng suốt giống người của Nguyễn gia như vậy, muốn bọn họ tiếp nhận là rất khó khăn.

"Vậy bây giờ liền dám trở lại?"

Ông Phạm vẫn lạnh lùng nói. Ông không nghĩ tới đứa con gái vẫn luôn ưu tú của mình, bất cứ chuyện gì cũng không cần ông lo lắng lại sẽ làm ra chuyện hoang đường như thế! Lại đưa một phụ nữ về nhà.

"Con trở lại ngoại trừ giới thiệu Duyên cho hai người, còn có chính là nói cho hai người biết một chuyện. Con biết con nói nhất định hai người sẽ mất hứng, nhưng mà con vẫn là phải nói. Con không cầu xin hai người tha thứ, cũng không cầu xin hai người công nhận, bất kể con cùng Duyên như thế nào, con cũng sẽ hiếu thuận với hai người giống như trước đây, hơn nữa con của chúng con trong tương lai cũng sẽ hiếu thuận ông ngoại bà ngoại của nó. Đúng vậy, ba mẹ, thật ra thì con muốn nói cho hai người biết chính là, con có con của Duyên"

Minh Triệu rất bình tĩnh ném ra một quả bom.

"Cái gì?"

Ba người cùng kêu lên hỏi. Không có ai nghĩ tới Minh Triệu sẽ nói ra một câu nói như vậy.

"Hoang đường, tại sao hai phụ nữ có thể có con?"

Ông Phạm vô cùng tức giận.

"Triệu có phải chị nói là thật hay không?"

Kỳ Duyên đỡ hai vai Minh Triệu khẩn trương hỏi.

Minh Triệu nhìn ông Phạm một cái, không nói gì, lại nhìn về phía Kỳ Duyên, sau đó gật đầu một cái. Trong bụng cô quả thật có con của Kỳ Duyên.

"Ba, con cùng đàn ông kết hôn lâu như vậy không có con, nhưng mà bây giờ con cùng một phụ nữ có con, ba xem rồi làm đi"

Đây là nguyên nhân cô dám trở về. Ông bà Phạm một mực chờ đợi có cháu ngoại.

"Phạm Đình Minh Triệu, tại sao chị có thể như vậy, không phải chúng ta đã nói tốt lắm, con để em sinh sao? Tại sao chị có thể gạt em? Chị có biết sinh con rất nhiều khổ cực hay không, thời điểm sinh con rất thống khổ, sinh con phải mạo hiểm bao nhiêu? Chị... chị... tức chết em!"

Kỳ Duyên lập tức liền nổi giận đứng lên, vừa nghĩ tới đủ loại khổ cực khi sinh con, vừa nghĩ tới tiếng thét chói tai kinh người của phụ nữ lúc sinh con, Kỳ Duyên liền kinh hãi, làm sao cô có thể để cho Minh Triệu chịu khổ như vậy?

"Chị sinh hay em sinh có cái gì khác nhau?"

Minh Triệu thấy dáng vẻ tức muốn phát hỏa của Kỳ Duyên, trong lòng không nhịn được cười.

"Làm sao lại giống nhau? Mặc dù chúng ta cũng chưa từng sinh con, nhưng mà cũng đã biết sinh con có nhiều khổ cực, cũng biết sinh con sẽ rất đau, chị! Chị lại gạt em, không được, đứa bé này vẫn là để em sinh! Chị, bỏ đứa bé đi! Em sinh!"

Kỳ Duyên vội vàng nói.

"Không được!"

Minh Triệu như đinh chém sắt!

"Chị không bỏ, chúng ta cũng không sinh! Sinh con nguy hiểm như thế, em không thể để cho chị mạo hiểm!"

Kỳ Duyên cũng phải tức muốn xỉu.

"Khụ khụ..."

Ông Phạm đột nhiên ho khan mấy tiếng, kéo chú ý của Kỳ Duyên cùng Minh Triệu trở lại.

"Bà ah, đi làm cơm đi"

Nói xong, liền đứng lên, trở về phòng. Bà Phạm đáp một tiếng, sau đó đứng dậy đi phòng bếp, lưu lại hai người Kỳ Duyên cùng Minh Triệu ở phòng khách.

Kỳ Duyên không hiểu được, cô... sao ông Phạm cái gì cũng không nói mà trở về phòng? Tiếp nhận cô? Hay là thế nào?

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên ngây ngốc, không khỏi nhéo gương mặt của Kỳ Duyên một cái, sau đó hôn một cái ở bên mép Kỳ Duyên, Kỳ Duyên kẻ ngu này, bây giờ còn không phản ứng được. Cô biết mình một mực bí mật mang thai, cũng không nói cho Kỳ Duyên, lần này trở về cô để ý hai chuyện, một là chuyện có bầu, một là phản ứng của Kỳ Duyên.

Quả nhiên, Kỳ Duyên không phụ sự kỳ vọng của cô liền nói ra điều cô muốn. Minh Triệu thật là cực kỳ yêu người phụ nữ cưng chìu cô không muốn cô ủy khuất nửa phần này. Giữa nam nữ, muốn có con cũng cảm thấy phụ nữ sinh con là chuyện đương nhiên, đàn ông căn bản là không lo lắng nhiều khả năng nguy hiểm khi phụ nữ sinh con. Kỳ Duyên tình nguyện không muốn có con, cũng không cần cô mạo hiểm đi sinh con, tình yêu của Kỳ Duyên đối với cô biểu hiện rõ ràng trong lửa giận của Kỳ Duyên. Bây giờ cô không chỉ có con của Kỳ Duyên, hơn nữa Kỳ Duyên còn tốt với cô như vậy, ông bà Phạm cũng nhìn ở đáy mắt, mặc dù nói Kỳ Duyên là một phụ nữ, nhưng mà bây giờ tất cả cũng rõ ràng, Kỳ Duyên cùng đàn ông không có sự khác biệt, cho cô một gia đình, còn thương yêu cô, cô rất hạnh phúc. Ông bà Phạm đối với quan hệ của các cô, đã cam chịu.

"Đứa ngốc"

Cái trán Minh Triệu dán vào cái trán Kỳ Duyên, hạnh phúc cười nói.

"Triệu qua cửa, có phải hay không?"

"Ừm"

END.
End fic rồi nha. Chuẩn bị có fic mới nè 😁😁
30/11/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro