Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 83

Minh Triệu lẳng lặng nhìn bà Nguyễn, khó trách sẽ có con gái yêu nghiệt như Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân, cô tin tưởng, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều không thể kiềm chế trước mị lực của bà Nguyễn. Minh Triệu đã quên mất nói chuyện, quên mất hết thảy chung quanh, chìm đắm vào trong rung động.

Kỳ Duyên thấy Minh Triệu nhìn chằm chằm bà Nguyễn liền đen mặt

"Lão mẹ, mẹ cố ý câu dẫn vợ con, có phải hay không? Thu lại dáng vẻ không màng nhân gian lửa khói kia lại! Muốn câu dẫn thì câu dẫn chồng mẹ đi, đừng có ý đồ với vợ con, nếu không đừng trách con không khách khí với mẹ!"

Kỳ Duyên căm tức nhìn mẹ của mình.

Bây giờ mẹ cô bày ra một bộ dáng tiên nữ không màng nhân gian lửa khói không phải là cố ý câu dẫn Minh Triệu thì là cái gì? Tính tình của mẹ cô thế nào, cô là người rõ ràng nhất! Trở về liền cho Minh Triệu một " đòn áp đảo". Xem đi, Minh Triệu cứ như vậy bị bề ngoài của mẹ cô mê hoặc.

Nghe được thanh âm của Kỳ Duyên, Minh Triệu mới phản ứng được, vô cùng lúng túng cúi đầu, thật mất thể diện, tại sao cô có thể bị vẻ đẹp của mẹ Kỳ Duyên hấp dẫn đây? Đó là mẹ Kỳ Duyên nha! Minh Triệu lặng lẽ nhìn Kỳ Duyên một cái, thấy mặt Kỳ Duyên đen lại nhìn chằm chằm bà Nguyễn. Nghe lời của Kỳ Duyên, chẳng lẽ bà Nguyễn vốn không phải là cái bộ dáng này?

Minh Triệu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bà Nguyễn, chỉ thấy bà Nguyễn trừng mắt nhìn về phía cô cùng Kỳ Duyên, nói:

"Aigoo, mẹ biết sai rồi, còn không được sao? Duyên đáng yêu của mẹ, đừng nóng giận ha, đều là mẹ không tốt. Nhưng mà khi gọi mẹ, con có thể bỏ đi cái chữ [lão] ở phía trước hay không? Gọi mẹ như vậy nghe thật già..."

Bà Nguyễn nói xong, nhún vai một cái, lập tức tản đi hơi thở không màng nhân gian lửa khói, thay vào đó là dáng vẻ yêu mị hài hước.

Minh Triệu không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh, bà Nguyễn như vậy, càng hấp dẫn người hơn, đơn giản là yêu cơ họa quốc ương dân. Trời ạ, một nhà này đều là người nào nha! Trời cao thế nào cho phép có người một nhà như vậy tồn tại? Thanh âm của bà Nguyễn còn có dáng vẻ lấy lòng Kỳ Duyên, để cho Minh Triệu nhìn thấy cũng cảm giác được xương của mình mềm nhũn. Cả người Minh Triệu không khỏi rùng mình một cái. Bây giờ cô có cảm giác muốn chạy trốn. Mặc dù cô thấy được Kỳ Duyên yêu nghiệt, Ngọc Hân mị hoặc, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bà Nguyễn, Minh Triệu mới biết thì ra là Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân chỉ thừa kế một nửa yêu nghiệt cùng mị hoặc của bà Nguyễn.

"Mẹ cho rằng mình còn rất trẻ?"

Kỳ Duyên không khỏi cho mẹ mình một cái liếc mắt. Mẹ cô vẫn luôn yêu cái đẹp như vậy, rõ ràng cũng sắp sáu mươi tuổi, còn là một bộ dáng họa quốc ương dân! Còn đi tới chỗ nào cũng câu dẫn người, người khác căn bản là không nhìn ra tuổi của bà, cũng chỉ có ông Nguyễn ba cô có thể chịu được yêu mị kia của bà.

Nghe lời của Kỳ Duyên, bà Nguyễn bày ra dáng vẻ rất ủy khuất, đáng thương nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, còn thỉnh thoảng liếc Minh Triệu một hai cái giống như Kỳ Duyên khi dễ bà.

Kỳ Duyên thật đúng là không chịu nổi bộ dạng ủy khuất của mẹ mình, mỗi lần cô vừa nói câu đả kích mẹ cô, mẹ cô liền bày ra cái bộ dáng ủy khuất đáng thương này, dù có nhẫn tâm nữa cũng không nỡ tiếp tục đả kích. Kỳ Duyên tiếp tục cho bà Nguyễn một cái liếc mắt, sau đó nói:

"Tại sao đột nhiên trở lại, không phải là ở bên ngoài phong lưu sung sướng sao?"

"Nghe nói mẹ có con dâu, mẹ trở lại xem một chút không được sao? Mặc dù mẹ rất không muốn thừa nhận mình là mẹ chồng, nhưng mà vẫn không thể không trở lại xem một chút... hai chữ mẹ chồng, nghe thật già nha..."

Con gái của mình lần lượt xem thường mình, thật là rất đáng thương, thật đáng buồn nha, trong lòng bà Nguyễn từng trận đau thương.

Bà Nguyễn dùng ánh mắt buồn bã quan sát Minh Triệu, phảng phất đang nói cũng bởi vì cô đến, tôi không thể không mang cái danh "mẹ chồng" rất già này.

Minh Triệu thấy ánh mắt buồn bã của bà Nguyễn, âm thầm lau mồ hôi cho mình, đây là người nào nha, có thể đừng dùng ánh mắt buồn bã như vậy nhìn cô hay không, cô chịu áp lực thật là lớn. Minh Triệu cố gắng mở khóe miệng hướng bà Nguyễn cùng ông Nguyễn kêu một tiếng:

"Cô chú"

"Cô chú cái gì nha, gọi ba mẹ"

Kỳ Duyên nghe Minh Triệu gọi ba mẹ mình, tại sao cảm giác không được tự nhiên như vậy, Minh Triệu cũng là vợ cô, người nào không biết người nào không hiểu, còn nói "cô chú" cái gì nha, dù sao cũng gọi ông bà nội cô như vậy rồi, cũng không kém gọi ba mẹ cô là ba mẹ. Gọi như vậy, mới dễ nghe.

"Hừ!"

Không đợi Minh Triệu phản ứng, ông Nguyễn vẫn không lên tiếng đột nhiên hừ lạnh một cái khiến Kỳ Duyên cùng Minh Triệu cũng không hiểu được. Bà Nguyễn đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía ông Nguyễn, mà Kỳ Duyên cũng nheo mắt lại nhìn ông Nguyễn, Ông Nguyễn bị vợ cùng con nhìn không được tự nhiên, rất muốn mềm xuống, nhưng mà gương mặt vẫn cứng nhắc.

"Ngài Nguyễn, hình như ngài có một ít ý kiến muốn biểu đạt?"

Thanh âm của Kỳ Duyên có ý vị khác để cho người ta nghe có cảm giác rợn cả tóc gáy. Kỳ Duyên không gọi ba mình là ba, mà gọi là Ngài Nguyễn, người của Nguyễn gia cũng biết ý vị này là cái gì. Mà trong ánh mắt của bà Nguyễn nhìn ông Nguyễn cũng mang theo nghi vấn giống Kỳ Duyên.

"Ta... hừ!"

Ông Nguyễn muốn nói một ít gì, nhưng mà lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể lại là hừ lạnh một tiếng!

"Ông hừ cái gì nha? Chẳng lẽ ông thật có ý kiến gì muốn biểu đạt? Tới tới tới, nói cho tôi nghe một chút đi, Duyên còn con nữa... con dâu, con làm chứng, nếu mà ngài Nguyễn không nói rõ lý do hừ, gia pháp phục vụ!"

Bà Nguyễn khí thế áp đảo nhìn ông Nguyễn, một bộ dáng vẻ ông không nói ra cho rõ sẽ cho ông biết tay.

Minh Triệu ở một bên nghe mấy người này đối thoại, mồ hôi lạnh liên tiếp, vẻ mặt khó hiểu, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kỳ Duyên cùng bà Nguyên cũng gọi ông Nguyễn là ngài Nguyễn? Chẳng lẽ người này không phải là ông Nguyễn? Không đúng nha, mới vừa rồi Kỳ Duyên cũng đã kêu một tiếng ba, hơn nữa Kỳ Duyên thừa kế bề ngoài yêu nghiệt của bà Nguyễn, cũng có mấy phần dung nhan của ông Nguyễn. Lúc này Minh Triệu mới cẩn thận quan sát ông Nguyễn, thoạt nhìn ông Nguyễn là một người đàn ông trung niên rất nho nhã, rất anh tuấn, Minh Triệu thầm than, gien của một nhà này thật là tốt không nói lên lời.

"Tôi... tôi chỉ có con gái, không có con trai, ở đâu ra con dâu? Đây không phải là hoang đường sao?"

Ông Nguyễn hốt hoảng nói một lý do, dường như lý do này rất không tệ, nhưng sau khi ông Nguyễn nói xong vẫn còn có chút chưa đủ phấn khích, khiếp sợ liếc bà Nguyễn cùng Kỳ Duyên một cái.

Minh Triệu nghe lời này, tâm đột nhiên ngã vào vực sâu, ông Nguyễn có thể không chấp nhận cô. Cánh tay Minh Triệu không khỏi kẹp chặt tay của Kỳ Duyên, cô cho là ông bà nội Nguyễn cũng có thể tiếp nhận cô, lời nói mới rồi của bà Nguyễn cũng là tiếp nhận cô, người của Nguyễn gia sẽ không có ai phản đối. Nhưng mà không nghĩ tới ông Nguyễn lại nói lời này, trong lòng Minh Triệu không khỏi sợ hãi bất an.

Kỳ Duyên cùng bà Nguyễn đều không lên tiếng, chẳng qua là lạnh lùng nhìn ông Nguyễn. Qua mấy giây, Kỳ Duyên cùng bà Nguyễn đồng thời nói:

"Lý do thật sự!"

Kỳ Duyên mới không tin ông Nguyễn hừ hừ hai cái là bởi vì cô cưới vợ về nhà, nếu như ông Nguyễn là người thế tục như vậy thì không phải là ba của Kỳ Duyên. Cho nên Kỳ Duyên cùng bà Nguyễn nhất trí kết luận lý do này của ông Nguyễn hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng mà Kỳ Duyên cũng biết những lời này của ông Nguyễn, làm tổn thương Minh Triệu. Người nào làm tổn thương Minh Triệu, quyết không khoan dung! Bất kể người đó là ai!

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi... tôi vốn là không có con trai... ở đâu ra con dâu"

Ông Nguyễn khiếp sợ cắn răng nói. Ông đã nói ra, dù sao sẽ sống chết dùng lý do này, nam tử hán đại trượng phu, ông thế nào cũng sẽ không nói ra lý do thật sự.

"Ngài Nguyễn, dường như ông ngứa da, có phải hay không? Có muốn nói ra lý do thật sự hay không?"

Bà Nguyễn cười nhìn ông Nguyễn nói.

Nụ cười kia của bà Nguyễn có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, để cho cả người ông Nguyễn run rẩy, ông rõ ràng nhất sau nụ cười của vợ mình là cái gì. Sau khi ông Nguyễn cân nhắc, lựa chọn đầu hàng, vì vậy yếu ớt nói:

"Tôi... tôi nói, vốn là cái nhà này trừ ba mẹ, chính là hai người chúng ta, nhưng mà sau khi Kỳ Duyên sinh ra liền đoạt đi một nửa sủng ái của bà, sau đó Ngọc Hân ra đời, một nửa kia cũng bị đoạt đi. Tôi chỉ có thể đưa bà ra khỏi Nguyễn gia mới có thể một mình giữ lấy bà. Hy vọng lớn nhất đời tôi chính là vội vàng gả Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân ra ngoài, khi đó bà cũng chỉ thuộc về tôi. Ai ngờ, Kỳ Duyên lại cưới vợ về, cái này... đây không phải là cố ý tìm người về phân chia tình yêu của bà sao? Vậy sau này, ở nhà này tôi còn có địa vị sao?"

Ông Nguyễn nói xong, nuốt một ngụm nước bọt. Mới vừa rồi từ trong đôi mắt bà Nguyễn có thể nhìn ra được bà Nguyễn yêu thích Minh Triệu, ông cảm giác ở nhà này mình lại càng không có địa vị, đều là phụ nữ làm chủ.

Phốc, Minh Triệu ở trong lòng thầm cười, ông Nguyễn này không chỉ ăn dấm của con gái, ngay cả dấm của "con dâu" cô đây cũng ăn. Trong lòng Minh Triệu cũng muốn cười to, một nhà này đều là người nào nha, bộ dạng không có tiền đồ của ông Nguyễn thật sự là trêu chọc người. Có thể tưởng tượng được ông Nguyễn hẳn là thường bị bà Nguyễn hoặc là Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân lấn áp, Minh Triệu không khỏi cho ông Nguyễn ánh mắt đồng tình.

Bà Nguyễn cùng Kỳ Duyên lần lượt ném ánh mắt khinh bỉ cho ông Nguyễn.

Kỳ Duyên nói:

"Ngài Nguyễn, ước mơ muốn gả chị em con ra ngoài của ngài đoán chừng phải không được. Nhưng ngài yên tâm, sau này con chỉ cùng vợ của con, không cùng vợ của ngài, Ngọc Hân cũng cùng vợ của em ấy, không cùng với vợ của ngài, không ai chia sẻ tình yêu của vợ ngài. Nhưng con cũng không ngại ba thường xuyên bắt cóc vợ mình đi ra ngoài, để tránh ảnh hưởng tới thế giới hai người của con và vợ con. Dĩ nhiên, ba muốn ở lại lâu dài cũng không phải chuyện gì lớn, ba cùng vợ của ba trở lại, con cùng vợ con đi ra ngoài, TD chính ba dọn dẹp"

"Cái gì? Con nói Ngọc Hân cũng cưới vợ về?"

Ông Nguyễn cả kinh, bật thốt lên hỏi ra. Ông vẫn muốn gả hai chị em cô ra ngoài, ai biết, đều mang con dâu về cho ông. Nhưng nghe Kỳ Duyên nói không ai sẽ cướp tình yêu của vợ mình, ông an tâm. Suy nghĩ một chút cũng đúng, thật ra thì Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân cưới hay gả đều có người yêu của mình, dĩ nhiên sau này trong lòng đều là người yêu các cô, cũng sẽ không phân chia tình yêu của vợ ông, như vậy ông cũng có thể độc chiếm vợ mình. Oh, bất kể như thế nào, tóm lại là khổ tận cam lai.

"Uhm hừ, ngài Nguyễn, ngài còn có cái ý kiến gì sao?"

Kỳ Duyên cũng biết trước kia bất kể ba cô ở bên ngoài hô mưa gọi gió thế nào, ở trước mặt mẹ con các cô cũng liền chỉ có ít tiền đồ này, hai ba lần liền khiến cho ông cung khai tất cả. Ba cô đối với mẹ cô đó là trung thủy một lòng, thoáng một cái chính là mấy chục năm nhưng mà tình cảm vẫn tốt như vậy, mặc dù luôn là ăn dấm của cô cùng Ngọc Hân, nhưng mà chung quy còn là rất thương yêu cô cùng Ngọc Hân.

"Haha, không có, tuyệt đối không có, con dâu thật tốt nha, cưới vợ về thật tốt nha"

Ông Nguyễn cười haha. Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân tìm vợ thật tốt nha, có vợ quản các cô, sau này các cô không bắt nạt được người cha này nữa, không thấy mới vừa rồi bà Nguyễn cùng Kỳ Duyên nhìn ông thật dọa người.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro