Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 81

"Duyên hắn làm sao bây giờ? Chúng ta rời đi thế nào?"

Minh Triệu nhìn Hoàng Anh nằm trên đất thống khổ, trong lòng vẫn có chút không đành lòng. Mặc dù Hoàng Anh nhiều lần hành động vô xỉ khiến người ta khinh thường, nhưng mà cô không phải là người vô tình. Bất kể ai đúng ai sai, bất kể chuyện bắt đầu từ cái gì, chung quy không muốn truy cứu cái gì nữa. Giữa người và người, quá nhiều dính dấp, truy cứu mãi cũng không xong.

"Giao cho cảnh sát đi, để cho cảnh sát xử lý"

Minh Triệu đề nghị.

"Mặc dù em rất muốn phế hắn, nhưng mà vẫn là nghe lời của chị đi, giao hắn cho cảnh sát, động thủ phế hắn sẽ dơ bẩn tay của em"

Kỳ Duyên thật muốn giết người, nhưng mà cô cũng biết cô không giết người được, bây giờ hành động của Hoàng Anh đã là phạm tội, hơn nữa, chính hắn quay lại hành động phạm tội của hắn. Kỳ Duyên đi tới cầm lên camera kia mở ra nhìn một chút, quả thật đủ chứng cớ khởi tố Hoàng Anh. Giao thứ đồ này cho cảnh sát, đủ để ngục giam trong cục cảnh sát giam giữ hắn.

"A!"

Minh Triệu kêu một tiếng sợ hãi, sau đó cảm giác thân thể mình mất trọng tâm, thẳng tắp lui về phía sau, sau đó cổ của cô bị một đôi tay dùng sức bóp. Minh Triệu cố gắng giãy giụa, nhưng mà cô cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, cũng sắp không tìm được không khí để hô hấp. Lần đầu tiên cô cảm giác được tử vong tiến tới gần.

Mới vừa rồi cô đứng ở bên cạnh Hoàng Anh, không nghĩ tới Hoàng Anh vẫn còn có khí lực nắm chân cô kéo xuống, sau đó còn nhào tới trên người cô, bóp cổ của cô. Trong mắt Hoàng Anh đã tràn đầy tia máu tức giận, Minh Triệu biết hắn là thật sự muốn giết cô, trong mắt Hoàng Anh đã không có lý trí, chỉ có đằng đằng sát khí.

Kỳ Duyên kinh hãi nghe tiếng kêu của Minh Triệu, nhìn về phía Minh Triệu, lại phát hiện Hoàng Anh đang bóp cổ của Minh Triệu. Trong lòng cả kinh lập tức phản ứng kịp, bỏ camera trong tay lại, vọt tới bên cạnh Hoàng Anh, hung hăng đá Hoàng Anh một cước văng ra, nhưng mà mặc dù Hoàng Anh bị đạp, hắn vẫn là sống chết bóp cổ của Minh Triệu không thả, cùng Minh Triệu lăn cùng nhau, tựa hồ muốn cùng Minh Triệu chết cùng một chỗ.

Kỳ Duyên thấy dùng chân cũng không đá Hoàng Anh ra được, hung hăng đá Hoàng Anh mấy cái, Hoàng Anh còn chưa muốn buông tay, lại thấy Minh Triệu bị siết đến suýt nữa tắt thở, Kỳ Duyên dùng hết toàn lực hai tay đẩy hai tay của Hoàng Anh ra, mặc dù còn là không rút ra được, nhưng mà đúng là vẫn còn để cho Minh Triệu hít một hơi.

Minh Triệu bị Hoàng Anh bóp đến thần trí cũng sắp biến mất, chân của cô dùng sức giãy giụa, khi Kỳ Duyên giúp cô đẩy tay của Hoàng Anh ra một chút, cô tìm về một tia ý thức. Sau đó, chân cô tùy tiện chạm tới bụng Hoàng Anh, Minh Triệu theo bản năng dùng lực đạp một cái, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kỳ Duyên cũng hung hăng đụng đầu mình vào trên đầu Hoàng Anh, Hoàng Anh bị tấn công hai phía, bị hai người đẩy ra, lăn lộn đụng phải một đống đồ vật.

"A"

Kêu một tiếng, cũng bất tỉnh nhân sự.

Đá Hoàng Anh văng ra, rốt cục Minh Triệu có thể hô hấp, cô thở hổn hển, trải qua một lần sinh tử khiến cô kinh hãi không thôi. Ngã vào trong ngực Kỳ Duyên, cô cho là cô thật sự phải chết, cái loại cảm giác hít thở không thông đó, thật sự rất sợ, có thể hô hấp lần nữa, có thể nhào vào trong ngực Kỳ Duyên nữa, lúc này Minh Triệu chỉ muốn vùi ở trong ngực Kỳ Duyên để cho Kỳ Duyên bảo vệ cô. Giờ phút này, cô chân chính cảm nhận được sinh mạng quý giá.

Bởi vì dùng sức đụng đầu Hoàng Anh, Kỳ Duyên vốn là hơi choáng váng đầu, nhưng mà sau khi Minh Triệu lấy được tự do, trong nháy mắt đó cô liền tỉnh táo, ôm Minh Triệu thật chặt. Mới vừa rồi cô rất lo lắng, cô tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng Anh sẽ còn dùng lực lớn như vậy, mặc dù cô có chút khí lực, nhưng mà so với Hoàng Anh liều mạng kia, còn là nhỏ bé như vậy, nếu như không phải là trước đó đánh Hoàng Anh bị thương nặng, sợ rằng hai cô cũng không đẩy Hoàng Anh ra được. Cô sợ cô không cứu được Minh Triệu dường nào, ôm Minh Triệu vẫn còn đang phát run, Kỳ Duyên vô cùng tự trách cùng đau lòng, là cô nói sẽ bảo vệ Minh Triệu thật tốt, nhưng mà vẫn để cho Minh Triệu bị kinh sợ.

"Duyên..."

Minh Triệu ở trong ngực Kỳ Duyên vô lực kêu, cô thật sự sợ. Một đôi mắt đỏ máu của Hoàng Anh kia vẫn nhìn chằm chằm cô, tay của Hoàng Anh bóp cô để cho cô thở không thông, Hoàng Anh muốn cô chết. Hơi thở của cái chết cách cô gần như vậy, một cái chân của cô đã bước vào quỷ môn quan.

"Không sao, không sao, em ở đây... em ở đây..."

Minh Triệu run lẩy bẩy trong ngực để cho Kỳ Duyên rất đau lòng, cô chưa từng thấy Minh Triệu như vậy? Cô cảm thấy Minh Triệu sợ, cô không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể ôm Minh Triệu thật chặt vào trong ngực, dùng ngực của mình cho Minh Triệu cảm giác an toàn.

Kỳ Duyên cứ như vậy ở tại chỗ ôm Minh Triệu, mới vừa rồi cô thấy Hoàng Anh ở bên đống đồ tạp hóa kia đã bất tỉnh nhân sự, không biết là chết hay sống, nếu như chết cũng tốt, nếu như không chết, đoán chừng bây giờ cũng không có thể làm gì. Cô an tâm ôm Minh Triệu. Qua một lúc lâu, Minh Triệu mới dần dần bình tĩnh, hô hấp cũng vững vàng, Kỳ Duyên biết Minh Triệu đã tìm lại được bình tĩnh sau khi hoảng loạn.

Quả nhiên, Minh Triệu tránh ra khỏi ngực Kỳ Duyên, vẫn còn sợ hãi nhìn Hoàng Anh một cái, sau đó hướng về phía Kỳ Duyên nói:

"Duyên, hắn... có phải đã chết hay không?"

Hoàng Anh không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, Minh Triệu hoài nghi Hoàng Anh đã chết. Có phải cô... giết người hay không? Nghĩ đến đây, cả người Minh Triệu lại run rẩy, liền mềm nhũn xuống.

Mọi cử động của Minh Triệu ở trong mắt của Kỳ Duyên, cô vội vàng lại ôm Minh Triệu vào trong ngực, cô biết ý nghĩ lúc này của Minh Triệu, nếu quả thật giết người, đó cũng là các cô tự vệ, cô không lo lắng.

"Chắc hẳn còn chưa có chết, chỉ là đã hôn mê, em đi qua nhìn một chút"

Kỳ Duyên vỗ vai Minh Triệu, an ủi.

Kỳ Duyên muốn buông Minh Triệu ra đi qua nhìn, nhưng mà Minh Triệu ôm cô thật chặt. Kỳ Duyên biết trong lòng Minh Triệu vẫn còn đang sợ, mới vừa rồi chính là cô nhất thời khinh thường, để cho Hoàng Anh phản công. Nhưng mà bây giờ cô sẽ không như vậy, ánh mắt của cô thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh, cô sẽ không để cho Minh Triệu lại bị thương tổn.

"Không có chuyện gì, em đi qua nhìn một chút"

Kỳ Duyên để cho Minh Triệu rời khỏi ngực mình, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán Minh Triệu, đỡ Minh Triệu đứng lên. Kỳ Duyên vẫn là muốn đi xác nhận một cái Hoàng Anh sống hay chết, vì vậy một mình đi thăm dò nhìn Hoàng Anh.

Minh Triệu hoảng sợ đứng lên, còn không tự chủ lui về phía sau một hai bước, lúc này cô không dám đến gần Hoàng Anh, cô thật sợ Hoàng Anh. Mới vừa rồi Hoàng Anh tấn công thật sự ngoài dự liệu của cô.

Kỳ Duyên từ từ cảnh giác đến gần Hoàng Anh, thật ra thì cô cũng sợ Hoàng Anh đột nhiên mở mắt lại nhào tới. Từ từ đến gần, Hoàng Anh không có phản ứng gì, Kỳ Duyên lấy tay để ở dưới mũi Hoàng Anh thở dài một cái, còn có thể cảm giác được hô hấp yếu ớt vô lực. Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm, hẳn là chỉ hôn mê mà thôi. Kỳ Duyên tra xét quanh thân Hoàng Anh một cái, không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh, có một nhánh cây khô héo đâm vào người hắn. Hẳn là nhánh cây hộ nông dân chặt xuống, trên đó còn có một ít vết máu. Kỳ Duyên cảm thấy chính là cái nhánh cây to bằng hai ngón tay này để cho Hoàng Anh hôn mê.

"Sao... thế nào?"

Minh Triệu ở xa khiếp sợ yếu ớt hỏi. Cô cũng không dám tiến lên một bước. Sợ, là rất sợ, từ nhỏ đến lớn cô thật sự chưa từng sợ như vậy. Hôm nay cô có thể đứng đây còn có thể nói chuyện, đã là cô rất cố gắng biểu hiện kiên cường. Nếu như không phải là có Kỳ Duyên ở đây, giờ phút này cô sợ đã bị hù chết.

"Còn có hô hấp, chưa chết, sau lưng bị một cây nhánh cây đả thương, dường như... dường như bạo cúc"

Kỳ Duyên nuốt một ngụm nước bọt nói.

"Ah, huh?"

Nghe được Hoàng Anh không chết, lòng của Minh Triệu buông xuống, nhưng mà nghe câu nói kế tiếp của Kỳ Duyên, không khỏi đổ mồ hôi, cái này... Minh Triệu kinh ngạc nhìn Kỳ Duyên vẫn đứng ở bên cạnh Hoàng Anh, sau đó sẽ xem Hoàng Anh không có động tĩnh một chút, cô thật đúng là không dám tưởng tượng cái từ phía sau của Kỳ Duyên.

Nhánh cây sau lưng Hoàng Anh đâm cũng quá đúng chỗ, Kỳ Duyên cảm khái, sau đó từ trên người của Hoàng Anh sờ tới điện thoại di động, điện thoại của các cô đã sớm bị Hoàng Anh ném đi. Cô cũng là phỏng đoán trên người Hoàng Anh có thể có điện thoại di động mà thôi, không nghĩ tới thật đúng là có. Chẳng qua là màn hình điện thoại di động vỡ nát, nhưng mà miễn cưỡng còn có thể thấy có một chút tín hiệu hơi yếu, hơn nữa bàn phím còn có thể dùng.

Kỳ Duyên thử bấm số điện thoại của đội trưởng Joon, thật đúng là gọi được. Điều này làm cho Kỳ Duyên mừng rỡ như điên. Cô không biết bây giờ các cô ở nơi nào, nhưng mà cô đoán chừng cách nơi các cô tản bộ không xa, báo đại khái vị trí, còn nói chuyện đại khái một cái, để cho đội trưởng Joon nhanh chóng truy tìm phái người tới đây.

Kỳ Duyên thấy lần này Hoàng Anh là chấn động không có lực sát thương, ôm Minh Triệu ở nguyên tại chỗ. Cô cảm thấy vẫn là ở nơi này chờ người tới tương đối tốt, bên ngoài hoang vu vắng vẻ, cũng không biết Hoàng Anh đưa các cô đi ra bao xa. Nếu như ra ngoài đi loạn , có thể sẽ lạc đường. Mặc dù tay của Minh Triệu cần chữa trị, nhưng mà Hoàng Anh còn chưa chết. Cô rất muốn nhét Hoàng Anh vào nơi hoang vu cho chó ăn, nhưng mà suy nghĩ một chút còn là thôi, hẳn rất nhanh sẽ có người đến.

"Duyên chị cho là chị phải chết"

Thật ra thì chờ người là một chuyện rất hành hạ người, đặc biệt là sau một phen kinh sợ. Nhưng mà có Kỳ Duyên ở đây, Minh Triệu cũng không còn sợ như mới vừa rồi, lúc này cô rúc vào trong ngực Kỳ Duyên, tuy lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà cũng rất an tâm. Vết thương trên tay Minh Triệu đã cầm máu, hẳn cũng không phải rất nghiêm trọng. Minh Triệu cũng quên đau.

"Thật xin lỗi, là em không bảo vệ chị thật tốt, sau khi chị và em ở bên nhau, hai ba lần bị thương tổn, Triệu thật thật xin lỗi. Em vẫn luôn nói phải bảo vệ chị, nhưng mà..."

Kỳ Duyên tự trách, lần đầu tiên, Minh Triệu vì cứu cô, đầu bị thương, hôm nay Minh Triệu vẫn là vì cứu cô, tay bị thương. Kỳ Duyên thận trọng cầm hai tay Minh Triệu trên tay, hết thảy đều là lỗi của cô, nếu như không phải là cô khinh thường, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.

"Không cần nhưng mà. Cái này cũng không trách em, đừng nói thật xin lỗi với chị, có được hay không? Em không có lỗi đối với chị, em phải bảo vệ chị, chẳng lẽ chị cũng không cần bảo vệ em sao? Hai chúng ta đều là phụ nữ, đừng nói ai bảo vệ ai, chúng ta là phải bảo vệ lẫn nhau. Mặc dù là bị thương, nhưng mà thật không đau, chị chỉ sợ đôi tay này tàn phế, em cũng không cần chị"

Minh Triệu rúc vào trong ngực Kỳ Duyên nói.

Lần này cô cùng Kỳ Duyên phối hợp rất khá, cô thích loại ăn ý này cùng Kỳ Duyên, tâm hữu linh tê. Mặc dù cô bị thương, nhưng mà hai cô cùng cố gắng hạ tổn thương xuống thấp nhất. Nếu như cô sợ đau không thể cắt đứt sợi dây của Kỳ Duyên, như vậy không thể tưởng tượng được hậu quả, làm sao các cô còn có thể ôm nhau giống như bây giờ đây?

"Làm sao có thể? Bất kể chị như thế nào, bất kể đôi tay này như thế nào, em cũng không thể không cần chị"

Nghe lời của Minh Triệu, Kỳ Duyên vội vàng nói, cho dù Minh Triệu không có hai tay, cô cũng sẽ không không cần Minh Triệu, Minh Triệu không có hai tay, vẫn còn hai tay của cô, coi như cô là hai tay của Minh Triệu.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro