Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 74

Mọi người ở chỗ này có lẽ cũng không ai nghĩ tới Minh Triệu còn có thể cười vỗ tay, mỗi một người cũng lộ ra có chút khiếp sợ, tuy nhiên, hôm nay có một số việc là phải làm.

Trần Văn Toàn nói:

"Tổng giám đốc chính là Tổng giám đốc, đến bây giờ còn có thể cười được, chỉ là, không biết cô có thể cười nói bao lâu?"

"Quản lý Trần, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn cười sao? Chính anh suy đoán lung tung, lại để cho tôi giải thích, anh cho rằng Phạm Đình Minh Triệu tôi là ai? Anh nói nhiều như vậy, cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, anh có chứng cớ gì nói là tôi làm? Đồ có thể ăn lung tung, nhưng mà, lời cũng không thể nói lung tung, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng"

Minh Triệu khinh miệt cười một tiếng.

Trần Văn Toàn tựa hồ biết Minh Triệu sẽ nói như vậy, vì vậy, móc ra một bọc đồ từ trong túi, thả vào trên bàn làm việc của Minh Triệu, sau đó âm hiểm nói:

"Không biết những thứ này có tính là chứng cớ hay không đây? Tổng giám đốc cùng anh Đỗ quan hệ mật thiết, gần đây thường xuyên lén lút tiếp xúc, có phải có cái bí mật gì không thể nói hay không? Nếu như những tấm hình này để cho chủ tịch hoặc là cụ Nguyễn thấy, Tổng giám đốc, cô nói người của Nguyễn gia sẽ còn tin tưởng cô sao? Còn có, mới vừa rồi chúng tôi không cẩn thận tìm tới một ít ký giả ở bên ngoài, có lẽ, trang đầu ngày mai chính là tổng giám đốc mới của TD cùng Đại tiểu thư Nguyễn gia hư hoàng giả phượng chỉ vì mưu tài, sau khi nắm TD trong tay thừa dịp Đại tiểu thư Nguyễn gia hôn mê bất tỉnh, nối lại quan hệ cùng chồng trước. Tổng giám đốc, cô nói, cái tựa đề này như thế nào? Nếu như những tấm hình này đăng báo, cô cảm thấy cô còn có thể an ổn ngồi ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc TD sao? Còn có ai sẽ tin tưởng cô không phải là hung thủ mưu hại Tổng giám đốc Nguyễn sao? Hahaha..."

Nói xong Trần Văn Toàn cười lớn.

Minh Triệu tỉnh táo nhìn tấm hình Trần Văn Toàn đưa cho cô, quả thật phía trên đều là cô cùng Hoàng Anh, hơn nữa, thoạt nhìn dường như rất "thân mật". Khóe miệng Minh Triệu không khỏi nhếch lên một nụ cười khinh miệt, những tấm hình này cắt câu lấy nghĩa rất là đến nơi đến chốn, rõ ràng hai người không có gì, nhưng mà chụp từ góc độ khác, liền biến thành có cái gì. Khó trách gần đây Hoàng Anh một mực tìm cơ hội đến gần cô, là vì chụp những tấm hình này đi?

"Góc độ chụp rất đẹp. Không biết an bài mấy nhiếp ảnh gia? Có thể giới thiệu cho tôi, có cơ hội mời bọn họ tới nghiêm túc chụp cho tôi mấy tấm"

Minh Triệu còn chưa dừng khen ngợi, nhưng trong lòng đang tính toán đối phó như thế nào. Những tấm hình này đúng là ngoài dự liệu của cô, bất tri bất giác, cô đã rơi vào bẫy của cha con Trần gia, quả thật là khó lòng phòng bị.

Cũng trong thời gian đó, nhưng mà góc độ quay chụp khác nhau, cho nên Minh Triệu kết luận Trần Văn Toàn không chỉ là cho một người theo dõi cô. Bởi vì bọn họ cũng hiểu giữa cô cùng Hoàng Anh không thể nào có cái gì, cho nên mới mỗi lần Hoàng Anh tìm cô liền chụp nhiều góc độ khác nhau, sau đó chọn lựa những tấm hình thấy rõ có động tác thân mật kia.

Minh Triệu cảm thấy một số người này thật sự là dụng tâm lương khổ. Trần Văn Toàn nói không sai, nếu như giao những tấm hình này cho người của Nguyễn gia, không biết sẽ có phong ba gì, cho dù Kỳ Duyên tin tưởng cô, như vậy những người khác đây? Ba mẹ chồng mà cô còn chưa gặp mặt đây? Kỳ Duyên gặp chuyện không may, cô thay mặt đứng ra, nhưng mà lại chưa được ba mẹ chồng chưa gặp mặt đồng ý. Nếu như những tấm hình này đăng lên báo, sau này Kỳ Duyên làm sao gặp người khác, dư luận xã hội sẽ thêu dệt như thế nào ở trên người của cô? Cao chiêu, Minh Triệu không khỏi bội phục ở trong lòng.

Trần Văn Toàn lại một lần nữa không dám tin tưởng Minh Triệu còn có thể nói ra những lời không liên quan này, nhưng mà hắn vô cùng hiểu, Minh Triệu đã dao động. Dù sao những tấm hình này công bố ra ngoài, bất kể Minh Triệu có làm hay không, sẽ thân bại danh liệt, TD, cũng không còn có đất cho cô đặt chân. Bất kể quan hệ giữa Minh Triệu cùng Hoàng Anh có phải như tấm hình đã chụp hay không, Minh Triệu là trăm miệng cũng không thể bào chữa. Một khi quan hệ giữa Minh Triệu cùng Hoàng Anh bị nhận định, như vậy cũng tương đương với xử tử hình Minh Triệu. Trần Văn Toàn cười đắc ý, hắn chờ đợi ngày này đã rất là lâu.

Sở dĩ trước đó không động thủ, có thể để cho Minh Triệu thuận lợi ngồi lên vị trí tổng giám đốc, một mặt là chờ Hoàng Anh xuất hiện, một mặt khác là sợ Nguyễn Cao Kỳ Duyên đột nhiên tỉnh lại. Tuy nhiên bây giờ Kỳ Duyên đột nhiên tỉnh lại là không thể nào hắn hỏi qua bác sĩ, cũng phái người coi chừng ở bệnh viện, Kỳ Duyên một mực không có dấu hiệu thức tỉnh. Ngọc Hân cũng đã ra nước ngoài, hai ông bà già ở Nguyễn gia kia chưa đủ gây sợ hãi, chủ tịch Nguyễn cũng bị kẹt ở nước ngoài, đợi đến bọn họ cầm cổ phần trên tay Minh Triệu, chủ tịch Nguyễn trở lại cũng đã không làm nên chuyện gì. Khi đó, TD, cũng đã đổi tên thành Trần gia.

Thật ra thì hắn đúng là muốn cảm tạ Kỳ Duyên cùng Ngọc Hân, Kỳ Duyên cho Minh Triệu một nửa cổ phần, mà tất cả cổ phần của Ngọc Hân cũng đều ở trên tay của Minh Triệu. Trên tay Minh Triệu có bốn mươi phần trăm, chỉ cần bắt được bốn mươi phần trăm này, cùng với cha con bọn họ có từ ban đầu, liền vượt qua năm mươi phần trăm cổ phần. Đến lúc đó, coi như chủ tịch Nguyễn trở lại, Kỳ Duyên tỉnh lại, Trần gia bọn họ cũng là cổ đông lớn nhất. Cái công ty này, nói thế nào liền đổi thế đó.

"Tổng giám đốc, thật ra thì, cũng không phải không có cách nào không để cho những thứ đồ này công khai, cô có thể dùng cổ phần trên tay trao đổi với chúng tôi. Con người của tôi đây, còn là rất dễ nói chuyện"

Trần Văn Toàn nhìn Minh Triệu vẫn như cũ mang theo nụ cười, không để nụ cười kia của Minh Triệu ở trong lòng.

Hôm nay hắn có thể cùng những người này đứng ở đây, chính là nắm chặt mười phần có thể bắt lại Minh Triệu, Minh Triệu nói thế nào cũng chỉ là một phụ nữ, làm sao đấu cùng hắn và cha hắn? Có lẽ là Kỳ Duyên, hắn sẽ còn kiêng kỵ mấy phần, nhưng mà, rất có thể Kỳ Duyên vĩnh viễn nằm trên giường bệnh. Một Phạm Đình Minh Triệu, lấy cái gì đấu cùng hắn?

"Đây chính là mục đích hôm nay của anh?"

Trên mặt Minh Triệu vẫn như cũ mang theo nụ cười, rốt cục tự mình lộ ra cái đuôi hồ ly, xem ra cha con Trần gia muốn TD là muốn đến điên rồi.

"Anh cảm thấy tôi sẽ đáp ứng sao?"

Minh Triệu vẫn như cũ không lo lắng ngồi ở trên ghế làm việc rộng lớn. Màn hình điện thoại di động dưới bàn đã tối xuống nhưng mà vẫn có thể mơ hồ thấy hai chữ "Chờ em".

Có hai chữ kia, Minh Triệu an lòng. Cô không e ngại những chiêu trò này của cha con Trần gia, mặc dù cô còn chưa nghĩ đến biện pháp đối phó, nhưng mà trì hoãn thời gian cái gì, cô vẫn có biện pháp làm được. Cô biết Kỳ Duyên đang trên đường tới, rất nhanh sẽ xuất hiện ở trước mặt của cô. Cha con Trần gia chỉ là nhìn cô thế đơn lực bạc, cho nên mới tới đe dọa cô, cho là mấy tấm hình, là có thể hù được cô sao?

"Tổng giám đốc, người quang minh chính đại như tôi không nói lời mờ ám, chỉ sợ là Tổng giám đốc Nguyễn cũng không tỉnh lại nữa, cô coi chừng cô ấy cũng không có cái ý nghĩa gì. Hơn nữa một phụ nữ như cô sợ là khó có thể đảm nhiệm chức trách to lớn của TD. Phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, cũng hiếm thấy anh Đỗ còn chung tình với cô, cô có thể cùng anh Đỗ trở về sống những ngày an ổn của mình, cần gì vì TD mà làm người xấu đây? Giao cổ phần TD ra, chúng tôi sẽ không làm khó cô, sẽ còn cho cô một khoản tiền bạc, sau này cô có thể tiêu dao sống qua ngày, cũng không cần liều chết liều sống làm việc, có gì mà không làm theo đây?"

Trần Văn Toàn tiếp tục nói.

"Phó tổng giám đốc Trần cùng quản lý Trần xem ra là đã sớm sắp xếp xong xuôi cho tôi đây, thế nào hôm nay mới nói cho tôi biết? Haha... có phải tôi nên cảm ân đái đức đối với các người một phen hay không? Nghĩ đến chu đáo như vậy..."

Minh Triệu vẫn cười không thay đổi.

"Không cần, vậy phải nhìn xem Tổng giám đốc cô lựa chọn thế nào, đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần Tổng giám đốc ký tên ở phía trên, nhiệm vụ của Tổng giám đốc đã hoàn thành, sau đó công thành lui thân, sống những ngày an ổn đi. Tổng giám đốc, cô nói sao?"

Trần Văn Toàn lại lấy ra một phần tài liệu thả vào trên bàn làm việc của Minh Triệu, chỉ cần Minh Triệu ký phần tài liệu này, TD, chính là thiên hạ của Trần gia bọn họ.

"Nếu tôi không ký đây?"

Minh Triệu cười, có chuẩn bị mà đến, thật đúng là cái gì cũng chuẩn bị xong, cô đã từng ký giấy chuyển nhượng cổ phần mấy lần, khi Kỳ Duyên cho cô, cô đã ký, khi Ngọc Hân cho cô, cô cũng ký, đối với một phần tài liệu này, thật ra thì cô cũng rất quen thuộc. Quả thật chỉ cần cô ký, cô ở Nguyễn gia cũng không có tác dụng gì, sau đó TD có thể đổi thành của Trần gia. Chỉ tiếc, làm sao cô có thể thuận theo ý những người đó?

"Tổng giám đốc, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, cô còn là ký đi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Tôi nói rồi tôi là người dễ nói chuyện, chắc là sẽ không làm khó Tổng giám đốc. TD vốn cũng không phải là của Tổng giám đốc, vị trí Tổng giám đốc này chắc cô cũng là nửa đường nhặt được, bây giờ vật về với chủ mà thôi. Ba đời Trần gia chúng tôi cũng dốc sức vì TD, hết thảy đều là chúng tôi nên được. Tổng giám đốc, tôi khuyên cô, đừng làm khó dễ mình cũng đừng làm khó dễ chúng tôi. Những thứ đồ này, những thứ đó trên tay cô, tùy thời chúng tôi cũng có thể đăng báo, Tổng giám đốc cô coi như không nghĩ vì Nguyễn gia, không nghĩ vì mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ vì Tổng giám đốc Nguyễn hôn mê bất tỉnh sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy Tổng giám đốc là người thông minh, cũng sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đi?"

Trên mặt Trần Văn Toàn mang theo vài phần uy hiếp.

Minh Triệu nhìn một đám người, tựa hồ cũng đang chờ cô tỏ thái độ, một mực nói chuyện là Trần Văn Toàn, nhưng mà cô biết chủ mưu thực sự là Phó tổng giám đốc Trần. Phó tổng giám đốc Trần một mực trầm mặc nhìn cô, sẽ chờ cô ký tên ở phía trên. Minh Triệu cầm giấy chuyển nhượng cổ phần kia lên, lật một cái, không khỏi cười nói:

"Thật là làm đến không một phần dư thừa nha, quản lý Trần vì chuyện này, bày mưu đã lâu rồi đi?"

"Tổng giám đốc Phạm, cô không cần thiết trì hoãn thời gian, tôi khuyên cô còn là mau ký đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người. Cô cho rằng bây giờ sẽ còn có người đứng ra giúp cô sao? Nguyễn Cao Kỳ Duyên hôn mê bất tỉnh, Ngọc Hân ra nước ngoài, chủ tịch Nguyễn không trở lại, cụ Nguyễn ở biệt thự Nguyễn gia, cô cảm thấy, còn có ai sẽ đến giúp cô? Tiếp tục trì hoãn, cũng không có cái ý nghĩa gì"

Không đợi Trần Văn Toàn trả lời, Trần Khang đột nhiên mở miệng.

Trần Khang thấy Minh Triệu ung dung, cũng biết Minh Triệu chỉ là cố làm trấn định mà thôi, kéo những đề tài vô dụng này cũng chỉ là đang trì hoãn thời gian. Tuy nhiên, cho dù Minh Triệu trì hoãn thời gian như thế nào đi nữa, hắn cũng không sợ, bởi vì đúng như hắn nói, người của Nguyễn gia không một ai ở đây, người nào có năng lực tới giúp Minh Triệu đây? Cho nên, hôm nay Minh Triệu ký cũng phải ký, không ký, cũng phải ký.

"Haha, Phó tổng giám đốc Trần thật đúng là lợi hại, biết tôi đây là đang trì hoãn thời gian. không sai, tôi chính là đang trì hoãn thời gian, nhưng mà, ông có thể làm khó dễ được tôi đây?"

Minh Triệu cười lạnh, Trần Khang lại nhìn thấu cô là đang trì hoãn thời gian, như vậy cô liền nói ra rõ ràng cô trì hoãn thời gian.

"Hừ, cô chưa từng nghe qua một câu nói sao? Gừng càng già càng cay, Phạm Đình Minh Triệu, cô còn là quá non. Hôm nay cô ký cũng phải ký, không ký, cũng phải ký"

Trần Khang cũng lạnh giọng nói.

"Được, muốn tôi ký cũng không phải không thể, nhưng mà, trước hết hỏi qua một người"

Xuyên thấu qua cửa kính nhìn thấy bên ngoài mọi người huyên náo, khóe miệng Minh Triệu không khỏi nâng lên. Chung quy vẫn đã tới.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro