Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 61

Minh Triệu bị Kỳ Duyên hôn đến hít thở không thông, cô không thể không thừa nhận , cô cũng rất muốn Kỳ Duyên, nghĩ tới cô cùng Kỳ Duyên đã từng hàng đêm sanh ca. Đều nói phụ nữ ba mươi như lang, đó cũng không phải không có đạo lý, nhìn một chút bây giờ Kỳ Duyên đối với cô, đâu chỉ như lang như hổ, đơn giản muốn nuốt chửng cô.

Kỳ Duyên để cho Minh Triệu nằm xuống, rốt cục trong lúc Kỳ Duyên tạm dừng nụ hôn cuồng nhiệt, Minh Triệu mới thở hổn hển.

"Duyên"

Muốn nói còn thẹn thùng, Minh Triệu kêu Kỳ Duyên một tiếng, cô biết vì sao Kỳ Duyên cuồng nhiệt như thế, bây giờ toàn bộ thân thể cô cũng bắt đầu nóng rang. Kỳ Duyên luôn là có thể dễ dàng trêu đùa cô.

"Em muốn chị, rất muốn rất muốn. Mấy ngày nay, em vẫn luôn có thể thấy chị, nhưng em lại không thể đi ra. Chị không biết em cũng sắp điên rồi"

Kỳ Duyên nhìn xuống Minh Triệu, trong lòng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, hận bây giờ không thể nuốt sống Minh Triệu. Nhưng mà, cô luôn luôn ôn nhu đối với Minh Triệu, Kỳ Duyên điều chỉnh một chút hơi thở của mình, cô hy vọng mỗi một lần cô cùng Minh Triệu cũng tốt đẹp như vậy, mấy ngày nay Minh Triệu cũng mệt mỏi, cô không thể cùng Minh Triệu quá điên cuồng.

Kỳ Duyên nhẹ nhàng vén áo ngủ Minh Triệu lên, rút đi áo ngủ của Minh Triệu, phong cảnh bên trong lập tức liền hiện ra ở trước mắt Kỳ Duyên. Cô cũng không phải là lần đầu tiên thấy thân thể Minh Triệu, nhưng mà cô còn là không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Di dời ngón tay, di chuyển qua lại ở trên ngọn núi của Minh Triệu, da thịt trắng như ngọc, xúc cảm trơn mềm, truyền tới ngón tay một loạt rung động, cái loại cảm giác tuyệt vời đó, khiến cho Kỳ Duyên hoàn toàn cảm thụ hơi thở mê người. Cảm giác quyến luyến động lòng người kia, Kỳ Duyên nhẹ vuốt ve vòng eo mềm mại như không có xương, tìm kiếm địa phương bí ẩn trên người Minh Triệu.

Minh Triệu có chút ngượng ngùng nhắm mắt lại, ánh mắt Kỳ Duyên nhìn cô khiến cho cô không khỏi đỏ mặt, trong mắt của Kỳ Duyên, đã tràn đầy dục vọng. Cô cùng Kỳ Duyên cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà mỗi khi Kỳ Duyên dùng ánh mắt như thế nhìn cô, cô vẫn là không tránh được có một ít khẩn trương. Minh Triệu cảm giác lỗ chân lông mình đã bắt đầu nở rộ dưới ánh mắt Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên đem tất cả nhớ nhung mấy ngày nay vào đầu ngón tay, đối mặt Minh Triệu, Kỳ Duyên không khỏi than thở kiệt tác của thượng đế, lúc này hết thảy của Minh Triệu cô xem không bỏ sót chút nào, cảnh đẹp chờ được thưởng thức a! Mỗi một tế bào sống động trên thân thể say lòng người, tay chân Kỳ Duyên tham luyến nhẹ nhàng trêu đùa da thịt bạch ngọc không tỳ vết, không chịu buông tha.

Minh Triệu cảm giác được đầu ngón tay nóng như lửa của Kỳ Duyên lan tràn ở trên người cô, thân thể cô không nhịn được khẽ nâng, hưởng thụ Kỳ Duyên vuốt ve cô. Động tác của Kỳ Duyên rất ôn nhu, giống như tay đang bưng một món bảo bối quý giá, Minh Triệu sinh lòng cảm động hơn, càng nhiều hơn chính là từng trận rung động để cho cô run rẩy.

Kỳ Duyên ngắm nhìn đã mắt một mảnh xuân quang trước mắt. Đầu vú màu hồng trong tuyết phá lệ nổi bật. Ngọn núi kiêu ngạo kia đã sớm vì cô mang theo một phần xúc cảm vi diệu cùng vẻ đẹp tinh tế để cho Kỳ Duyên yêu thích không buông tay. Cô vẫn luôn say mê mỗi một tấc da thịt của Minh Triệu. Dọc theo rãnh vú đi xuống, ngón tay mang đến một loạt nhiệt khí, tư vị kỳ diệu kia không thể diễn tả, kích thích dục vọng mãnh liệt trong cơ thể Kỳ Duyên. Ngón tay thuận thế trượt xuống xẹt qua da thịt mềm mại, dọc theo người xuống chút nữa, cuối cùng lưu lại ở chỗ đáng yêu kia. Làm người ta trìu mến vô hạn...

"Duyên..."

Minh Triệu cảm thấy nếu Kỳ Duyên chỉ dùng ngón tay xẹt qua ở trên người cô như vậy nữa, cô sẽ bị con sâu trong cơ thể cô cắn đến khó chịu mà chết. Minh Triệu đã bắt đầu không kiềm chế được khó chịu trong thân thể, cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nhiều hơn.

"Cần em yêu chị sao?"

Khóe miệng Kỳ Duyên tràn đầy nụ cười tà mị, cô thích nhất cái loại ánh mắt khó nhịn đó của Minh Triệu lúc này. Cô thích Minh Triệu cần cô, đó là một loại cảm giác thỏa mãn của cô, cảm giác thỏa mãn khi được cần đến. Ngón tay của Kỳ Duyên vẫn chỉ là di chuyển ở trên người của Minh Triệu, nhưng mà, môi đã phủ lên môi Minh Triệu, cô dùng môi của cô, tạm thời hóa giải gấp gáp của Minh Triệu.

Trêu chọc, vuốt ve, tay của Kỳ Duyên thi triển hết thần thông ở trên người của Minh Triệu, khiến cho nhiệt độ của Minh Triệu lên cao cấp tốc, đã đạt đến mức muốn thiêu đốt, mỗi một tấc da thịt cũng đốt Kỳ Duyên. Kỳ Duyên nhanh chóng rút đi y phục của mình, để cho ngọn lửa của Minh Triệu cũng thiêu cháy cô, hai cỗ thân thể thiêu đốt dán thật chặt chung một chỗ, sau đó, cũng không ai biết là ai điên cuồng trước, hai người xinh đẹp tuyệt mỹ đám chìm trong tình yêu lẫn nhau, xông về đỉnh núi đẹp nhất kia.

"Triệu tựa hồ thân thể chúng ta còn phải nhớ nhung nhau hơn so với tưởng tượng của em"

Kỳ Duyên ôm Minh Triệu vào trong ngực, hôn một cái ở trên trán Minh Triệu, song song nằm ở trên giường. Sau một vòng điên cuồng, cô cùng Minh Triệu cũng đã hô hấp yếu ớt, một chút nhiệt độ ôn tồn kia vẫn còn vây lượn ở bên người các cô.

Minh Triệu cho Kỳ Duyên một cái liếc mắt, bây giờ cô không còn bao nhiêu khí lực, nhưng mà tựa vào trong ngực Kỳ Duyên, cô cảm giác được rất an tâm. Lo lắng mấy ngày nay để cho cô có chút mỏi mệt không chịu nổi, hôm nay Kỳ Duyên bình an trở về, cả người của cô cũng buông lỏng xuống, sau đó, tất cả mỏi mệt đều bộc phát ra. Lại mới vừa trải qua một phen chiến đấu, lúc này Minh Triệu chỉ muốn ngủ một giấc an ổn, cô không biết ngày mai sẽ như thế nào, có phải Kỳ Duyên vẫn chỉ là muốn âm thầm giúp đỡ cô hay không, nhưng mà có Kỳ Duyên ở đây, bất kể ở ngoài sáng hay là trong tối, cô cũng sẽ không còn có cái gì phải lo lắng.

Đầu ngón tay Kỳ Duyên vẫn còn ở trên người của Minh Triệu bồi hồi, dục vọng trong lòng lại bắt đầu hừng hực bốc cháy.

"Triệu em còn muốn..."

Kỳ Duyên khẽ hôn một cái ở trên môi Minh Triệu, nhẹ giọng nói.

Minh Triệu "uhm" một tiếng, cũng không mở mắt. Cô thật sự là quá mệt mỏi, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, bây giờ chỉ muốn ngủ, cô không muốn cự tuyệt Kỳ Duyên, chẳng qua là cô không có tinh lực cùng Kỳ Duyên nữa. Cô chỉ có thể để mặc thân thể của mình rung động dưới đầu ngón tay Kỳ Duyên, nhưng mà ý thức của cô đã từ từ mơ hồ. Bởi vì biết là Kỳ Duyên, cho nên cô không đề phòng, cứ như vậy ngủ đi, mặc cho Kỳ Duyên muốn hành hạ cô như thế nào đều được...

Kỳ Duyên được Minh Triệu đáp lại, sau đó bắt đầu quấy nhiễu ở trên người của Minh Triệu, hôn toàn thân Minh Triệu, nhưng mà, càng ngày càng không được Minh Triệu đáp lại, Kỳ Duyên nổi lên nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Minh Triệu, lại phát hiện Minh Triệu đã ngủ thiếp đi. Kỳ Duyên cười cưng chìu, sau đó hôn ở trên môi Minh Triệu nhẹ nhàng một chút, nằm vật xuống bên cạnh Minh Triệu, bảo vệ Minh Triệu trong ngực, rúc vào với nhau thật chặt, sau đó nhắm mắt lại.

Cho dù Minh Triệu ngủ thiếp đi, nhưng mà khóe miệng vẫn là treo nụ cười nhàn nhạt. Kỳ Duyên có thể cảm nhận được lúc này Minh Triệu hạnh phúc, bởi vì cô cũng giống như vậy. Mặc dù Kỳ Duyên nhắm mắt lại, nhưng mà cô vẫn là không ngủ được, thân thể của cô cùng Minh Triệu vẫn nóng bỏng, nhưng mà cô cũng không muốn quấy nhiễu Minh Triệu nữa.

Mấy ngày nay Minh Triệu rất mệt mỏi, cô nhìn ở trong mắt, đây vốn là chuyện cô nên làm, bây giờ lại đẩy Minh Triệu từ phía sau cô đi ra, để cho Minh Triệu chịu đựng một ít chuyện vốn không phải là cô ấy nên nhận. Kỳ Duyên đau lòng ôm Minh Triệu, Minh Triệu muốn là cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà bây giờ... đã bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió.

Minh Triệu mơ mơ màng màng từ trong ngực Kỳ Duyên thoát đi ra, cô cảm thấy Kỳ Duyên không ngủ, vì vậy hai tay vuốt ve đến mặt của Kỳ Duyên, mặc dù không mở mắt ra, nhưng mà lại tìm được chính xác môi Kỳ Duyên, hôn một cái, sau đó dán cái trán Kỳ Duyên, mơ hồ nói:

"Ngủ đi"

Sau đó còn không chờ Kỳ Duyên phản ứng kịp, Minh Triệu lại ngủ mất.

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu gần trong gang tấc, trong mắt hay trên mặt đều là tràn đầy vui vẻ, lúc Minh Triệu mơ mơ màng màng thật sự rất đáng yêu, cô rất muốn đè Minh Triệu ở phía dưới hung hăng giày xéo một phen. Nhưng nhìn Minh Triệu lại ngủ, cô chỉ có thể áp chế dục vọng bên trong, một lần lại một lần khắc sâu dung nhan Minh Triệu vào đáy lòng.

Bởi vì có người ôm, Minh Triệu ngủ được vô cùng tốt một đêm, khi cô mở mắt, đối diện chính là Kỳ Duyên an tĩnh ngủ ở bên cạnh cô, khóe miệng không khỏi câu lên nụ cười hạnh phúc. Cô vẫn có thói quen sau khi tỉnh lại nhìn thấy là Kỳ Duyên, khi Kỳ Duyên ngủ không còn yêu nghiệt, cũng không còn diễm lệ, chẳng qua là rất đơn thuần. Minh Triệu không nhịn được hôn nhẹ ở trên môi Kỳ Duyên một cái, cô không nghĩ tới thì ra là thêm một phụ nữ trong cuộc sống sẽ mỹ mãn như thế.

Kỳ Duyên cảm giác người bên cạnh ngọa nguậy, môi của mình lại bị đánh lén, Kỳ Duyên không mở mắt ra liền nhanh chóng giang hai cánh tay ôm Minh Triệu. Sau đó trong nháy mắt mở mắt ra đó, tìm được chính xác môi Minh Triệu, hung hăng hôn lên, trừng phạt mới vừa rồi Minh Triệu đánh lén cô. Hai người từ hôn chào buổi sáng tiến hành hôn lưỡi điên cuồng kịch liệt.

Kỳ Duyên hài lòng rời khỏi môi Minh Triệu, mỗi ngày tỉnh lại có thể có một cái hôn nóng bỏng như vậy, thật là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

"Sao tỉnh sớm như vậy? Ngủ không được ngon sao?"

Kỳ Duyên đau lòng hỏi. Kỳ Duyên nhìn đồng hồ một chút, thời gian còn sớm đây, sao Minh Triệu lại tỉnh?

"Không phải, đã mấy ngày không ngủ an ổn như vậy. Chỉ là nghĩ tới hôm nay phải đi công ty, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, em biết, chị là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy"

Minh Triệu tựa vào trong ngực Kỳ Duyên chậm rãi nói. Nói thật ra, trong lòng cô vẫn có một chút khẩn trương, TD là một tập đoàn lớn, đột nhiên cô làm được tổng giám đốc của TD, thử nói trong lòng cô có thể không có một chút khẩn trương sao?

Trước kia mặc dù Kỳ Duyên là tổng giám đốc của TD, đối với cái chữ tổng giám đốc này cô đã là thấy quen, nhưng mà bây giờ rơi vào trên đầu cô, Minh Triệu vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Cô cảm giác có phải là ngày hôm qua nhất thời cô nóng đầu hay không, hoặc là, chỉ là đang nằm mơ, dù sao, lúc này Kỳ Duyên thật tốt nằm ở bên người cô, tổng giám đốc của TD vẫn là Kỳ Duyên, mà không phải Minh Triệu cô.

"Haha, thì ra là chị vì chuyện này mà phiền lòng nha? Triệu chị từng nói với em, chị nói nếu như em tin tưởng chị, sẽ để cho chị cùng em làm việc với nhau. Bây giờ em tin tưởng chị, cho chị tất cả chức quyền của mình, chị lại giống như không tin tưởng chính mình đây? Đừng lo lắng, hết thảy đều có em ở đây, không phải là một tổng giám đốc sao? Vợ em lợi hại như vậy, em cũng có thể làm tốt, chẳng lẽ vợ em lại làm không tốt? Mặc dù em không tiện ra mặt, nhưng mà hết thảy vẫn còn có em ở đây, em sẽ âm thầm giúp đỡ chị. Tài liệu đưa cho chị ngày hôm qua cũng đã nhìn đi, có em ở đây, sẽ không có vấn đề gì. Huh?"

Kỳ Duyên thân mật ôm Minh Triệu, trước kia cô nhậm chức vị trí này cũng có chút thấp thỏm, sợ mình làm không tốt, nhưng mà hết thảy đều đã đi qua. Năm đó ba cô là trực tiếp hất tay ném cho cô, cũng không có người nói cho cô biết nên làm như thế nào, bây giờ Minh Triệu còn có cô đây, cô sẽ toàn tâm toàn ý để cho Minh Triệu đứng vững ở công ty.

"Ừm"

Minh Triệu đáp một tiếng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, chuyện Kỳ Duyên có thể làm được, Minh Triệu cô làm không được sao? Không thể nào!

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro