Chap 6
Kỳ Duyên nhìn camera, khóe miệng lơ đãng cong lên. Cô không nghĩ tớ Minh Triệu sẽ xuất hiện ở trong camera, trong lòng nhất thời nổi lên tâm trạng chơi đùa.
Gần đây Minh Triệu có chút đau hông, có lẽ nguyên nhân là nghỉ ngơi không tốt, quá mệt mỏi. Được bạn bè giới thiệu, để cho cô đi tìm người massage một cái. Vì vậy, cô tới trung tâm spa của Nguyễn gia. Minh Triệu mới vừa đi vào thì có tiếp tân nhiệt tình đứng lên chào hỏi, Minh Triệu mới vừa nói muốn massage, người phục vụ liền đưa cô tiến vào một căn phòng. Trung tâm này trang trí thật đúng là không tệ, cao quý thanh lịch, không giống những trung tâm spa khác. Có thể thấy được là một trung tâm cao cấp. Tiến vào phòng massage, mặc dù có chút nhỏ, nhưng mà cái gì cũng có, Minh Triệu rất ít đi vào những nơi như vậy, nhưng mà đi vào cũng không có cái gì chán ghét. Được một lúc, phục vụ viên lại đưa tới một ít nước trà trái cây, Minh Triệu nghĩ thầm, phục vụ nơi này khá chu đáo. Tâm tình cũng không khỏi buông lỏng. Tuy nhiên, chuyện Minh Triệu không nghĩ tới lại xảy ra. Người phục vụ đi một lúc, cửa lại một lần nữa bị gõ.
"Xin chào, kỹ thuật viên, xin hỏi có thể vào không?"
Thanh âm của một cô gái vang lên ở bên ngoài.
"Mời vào"
Minh Triệu cũng rất lễ phép đáp lại.
"Xin chào, tôi là kỹ thuật viên số hiệu 0000, cô có thể để cho tôi phục vụ hay không?"
Cô gái đối diện hướng về phía Minh Triệu cười. Minh Triệu vừa nhìn thấy cô gái, không khỏi kinh ngạc, gương mặt cô bé thanh thuần này sao lại quen mặt như vậy?
"Tiểu thư, xin hỏi cô có nguyện ý để cho tôi phục vụ hay không?"
Cô gái thấy mặt mũi Minh Triệu kinh ngạc, cũng không có cái phản ứng gì, chẳng qua là lại nhắc nhở Minh Triệu một lần nữa có được tiến hành phục vụ hay không.
"Được"
Minh Triệu còn là bình tĩnh lại. Mặc dù quen mặt, nhưng mà lại không nhớ nổi là đã gặp qua ở nơi nào. Hơn nữa, ngoại hình cô gái dường như để cho cô rất kinh ngạc, không phải là rất khó nhìn, ngược lại là rất thanh tú đẹp mắt. Nhưng mà, tại sao lại để cho cô cảm giác được kinh ngạc đây? Minh Triệu trong nháy mắt có chút không hiểu. Được Minh Triệu cho phép, cô gái để cho Minh Triệu nằm xuống trên giường, bắt đầu phục vụ.
''Cô bé, trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?"
Thủ pháp của đứa nhỏ này rất tốt, lực độ vừa phải, chắc chắn là được huấn luyện đặc biệt. Minh Triệu vẫn còn đang nghi ngờ cảm giác mới vừa.
"Có sao? Có lẽ vậy, tôi không rõ lắm"
Cô gái cười nói.
"Tại sao tôi cảm giác chúng ta đã gặp mặt đây?"
"Haha, tiểu thư, nếu như cô là đàn ông, tôi sẽ hoài nghi dụng ý những lời này của cô"
"Haha, quả thật là vậy"
Minh Triệu không nói thêm nữa, có lẽ chẳng qua là ảo giác mà thôi. Cô sẽ chưa từng gặp cô gái đang massage cho cô.
"Phạm Đình Minh Triệu chúng ta làm sao có thể chưa từng gặp qua đây?"
Minh Triệu đang từ từ thanh tĩnh lại, người sau lưng đột nhiên nói một câu, Minh Triệu nhất thời hóa đá.
"Nguyễn Cao Kỳ Duyên"
Minh Triệu chợt xoay đầu lại. Không thể nào, cô biết Kỳ Duyên kia là một người rất xinh đẹp, một người phụ nữ trang điểm đậm, Minh Triệu thật sự là không có cách nào liên tưởng đến người trước mắt.
"Thế nào, rất kinh ngạc sao?"
Kỳ Duyên cười vô cùng tà ác.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Kỳ Duyên trả lời khiến cho nội tâm Minh Triệu nháy mắt treo lên. Kỳ Duyên nhìn thấy lần trước, Kỳ Duyên hôm nay, rõ ràng là hai người, Minh Triệu thật rất khó kết hợp lại.
"Tại sao tôi không thể ở đây?"
Kỳ Duyên cười như không cười. Thấy biểu lộ của Minh Triệu như thế, trong lòng hết sức vui thích. Toàn bộ biểu lộ kinh ngạc của Minh Triệu rơi vào trong mắt của Kỳ Duyên. Tâm tình Kỳ Duyên đặc biệt tốt.
"Cô..."
Minh Triệu đột nhiên không biết phải nói cái gì. Đối mặt với việc Kỳ Duyên đột nhiên xuất hiện, hết thảy đều ngoài ý liệu của cô. Làm sao sẽ đột nhiên đụng phải Kỳ Duyên đây? Chẳng lẽ cái thế giới này thật sự nhỏ như vậy? Dáng vẻ Kỳ Duyên bây giờ có chút thanh thuần, mặc dù là làm việc ở nơi như thế này, nhưng mà thấy thế nào cũng không giống như là một tình nhân nha?
"Tôi? Chẳng lẽ tôi phục vụ không tốt sao?"
Kỳ Duyên cười không chút sợ hãi. Cô phát giác để cho người ta ngoài ý liệu là một chuyện đùa vô cùng tốt. Biểu lộ của Minh Triệu để cho cô rất hài lòng.
"Không phải, chỉ là..."
Không phải là cái gì, chỉ là cái gì, Minh Triệu có chút không nói được rõ. Loại tình huống bây giờ thật đúng là có chút không nói được rõ. Cô chỉ biết trong lòng mình có chút mê mang, trong nháy mắt sinh ra quá nhiều nghi vấn, dẫn đến cảm giác trống rỗng. Cô không biết tại sao Kỳ Duyên sẽ xuất hiện, càng thêm không biết Kỳ Duyên đang phục vụ cô. Kỳ Duyên là cố tình đi chuyến này sao? Trong nháy mắt Minh Triệu còn chưa phản ứng kịp. Có thể nói, bối rối. Tuy nhiên như đã nói qua, Minh Triệu không thể không thừa nhận thủ pháp của Kỳ Duyên quả thật không tệ. Có lẽ thật sự là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Đối mặt cảnh tượng như vậy, Minh Triệu đột nhiên không biết phải làm gì. Ai có thể tới nói cho cô biết phải làm gì đây? Rất nhiều chuyện còn không sáng tỏ, trước kia chỉ là gặp qua Kỳ Duyên một lần, còn có một chút khiêu khích trong tin nhắn mà thôi. Chuyện thực sự còn chưa xảy ra đi? Cho dù xảy ra, chỉ cần Minh Triệu cô không tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không kết luận, cho nên, bây giờ ở cùng Kỳ Duyên, tồn tại một loại không khí ngột ngạt. Loại không khí này để cho Minh Triệu có chút muốn trốn.
"Phạm Đình Minh Triệu cô còn nhớ rõ tôi nói sao?"
Kỳ Duyên cười tà mị, ván này, cô thắng.
"Nói qua cái gì?"
Minh Triệu vẫn chưa phản ứng kịp.
"Mời người vào hố!"
Kỳ Duyên phun ra từng chữ từng chữ, đáy mắt là tràn đầy đắc ý cùng cuồng ngạo. Minh Triệu nhìn thấy là vô cùng chói mắt.
"Nhớ"
Kỳ Duyên cuồng ngạo ngược lại để cho Minh Triệu nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu như rối loạn trước, ván này, liền thua không thể nghi ngờ. Kỳ Duyên xuất hiện quá đột nhiên, hơn nữa, ấn tượng với lần trước thật sự là chênh lệch quá lớn, đánh vào Minh Triệu rất lớn, cho nên lập tức bị Kỳ Duyên hù dọa.
"Haha, bây giờ có tính như vậy hay không đây?"
Kỳ Duyên như là chuyện đương nhiên hỏi.
"Không tính"
Minh Triệu an tĩnh nói.
"Đây chính là địa bàn của tôi nha"
Minh Triệu khôi phục để cho Kỳ Duyên cảm thấy rất hứng thú.
"Nhưng tiền là ở túi tôi nha"
Minh Triệu học khẩu khí Kỳ Duyên. Minh Triệu cảm thấy thật ra thì Kỳ Duyên cũng không tệ lắm. Không giống tình nhân bình thường. Tình nhân khác đều là ở trong bóng tối đùa bỡn chiêu hiểm, Kỳ Duyên lại cái gì cũng thông báo cô một tiếng trước, quang minh chính đại mà tới. Đối thủ như vậy, là đáng giá tôn trọng.
"Haha, Phạm Đình Minh Triệu tôi phát giác tôi thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với cô"
Kỳ Duyên phá lên cười.
"Như nhau như nhau"
Minh Triệu cũng cười.
"Nguyễn Cao Kỳ Duyên nếu như thân phận hai chúng ta không phải như cô nói... Thật ra thì, tôi cảm thấy chúng ta rất có thể trở thành bạn bè"
Quan hệ của hai người, Minh Triệu thật không muốn thừa nhận. Cô cảm thấy thật ra thì cô thích cùng Kỳ Duyên trở thành bạn bè hơn. Kỳ Duyên không giống những người khác.
"Tôi cảm thấy, chúng ta còn là làm tình địch tương đối khá một chút, cô không cảm thấy hai chúng ta làm tình địch, sẽ càng có vui thú hơn sao?"
Kỳ Duyên cự tuyệt yêu cầu của Minh Triệu. Các cô, không thể nào trở thành bạn bè, bởi vì ngay từ đầu, cô liền định nghĩa Minh Triệu ở vị trí tình địch. Hoặc là, còn có một chút khác, chẳng qua là, bây giờ cô không thể nói.
"Aizz..."
Thật ra thì Minh Triệu cũng cảm thấy không thể, chỉ thở dài, còn có, chuẩn bị xong nghênh đón chiến tranh sau này. Minh Triệu quả thật có chút không bắt được Kỳ Duyên, ngồi dậy, nói.
"Nguyễn tiểu thư, quả thật tôi không biết vì sao cô phải làm như vậy, nhưng mà, tôi phải nói cho cô là, cẩn thận đùa lửa tự thiêu. Nếu như cô thật sự thích chồng tôi, mà chồng tôi cũng rất thích cô, tôi nghĩ tôi sẽ không dây dưa quá đáng. Nhưng mà nếu như là cô dùng thủ đoạn hoặc là đơn phương tình nguyện, xin lỗi, Phạm Đình Minh Triệu tôi cũng không phải là trái hồng dễ bóp cái gì"
Minh Triệu tỏ rõ thái độ của mình. Gia đình của cô cùng Hoàng Anh, cô rất dụng tâm duy trì cùng yêu thương, nhưng mà nếu như còn có thể để cho Hoàng Anh ngoại tình, như vậy cũng liền nói rõ giữa bọn họ tồn tại vấn đề, dụng tâm đi làm, lại không chiếm được mình muốn, cô sẽ không miễn cưỡng. Cô muốn, là tâm linh cùng nhau không tồn tại kẻ hở. Nếu như Hoàng Anh không thể một lòng yêu cô, như vậy, cô cũng không cần thiết thương hắn. Cô không có yêu cầu công bình ở trong tình yêu, nhưng mà lúc ban đầu hẳn nên tôn trọng. Nếu như không thể như lúc ban đầu, như vậy có thể đàng hoàng nói ra, Minh Triệu cô không phải là người không nói lý, cô yêu liền yêu tuyệt đối. Nếu như là Kỳ Duyên cố ý muốn chen vào phá hư hôn nhân của bọn họ, đó là không thể cho phép, nhưng mà nếu như là bọn họ thật lòng yêu nhau, Minh Triệu cô cũng sẽ không làm khó.
"Tôi cũng hy vọng cô không phải là trái hồng dễ bóp, nếu như quá dễ nắn bóp, cũng không có niềm vui thú nữa"
Kỳ Duyên cũng không trả lời ngay mặt vấn đề của Minh Triệu. Cô cũng không cần đi trả lời vấn đề như vậy, phải hay không phải, chỉ có trong lòng cô cùng Hoàng Anh rõ ràng, bây giờ cô cảm thấy hứng thú nhất, là tình nhân chơi thế nào cùng vợ cả. Đừng trách tính tình cô là như vậy, chẳng qua là cuộc sống quá nhàm chán, có câu nói, không có vợ chồng không thể phá hủy không thể tiêu tan, chỉ có tình nhân không cố gắng. Như vậy tình nhân cô đây, dĩ nhiên phải nghiệm chứng một chút mình có nỗ lực hay không. Nghe lời của Kỳ Duyên, Minh Triệu có chút không nói. Thật không biết Kỳ Duyên này là muốn thế nào, chẳng lẽ chỉ là vì chia rẽ gia đình của cô làm vui thú? Cô ấy nhàm chán như vậy?
"Nguyễn tiểu thư, cuộc sống của cô sẽ không nhàm chán như vậy đi? Ngoại hình như Nguyễn tiểu thư, không khó tìm được một người đàn ông rất yêu cô lại có thể kết hôn cùng cô đi?"
Lời nói của Minh Triệu, vừa tán dương Kỳ Duyên xinh đẹp, lại ám hiệu cô ấy không thể nào chia rẽ gia đình của cô, cũng không thể kết hôn cùng Hoàng Anh. Bởi vì gia đình đối với một người đàn ông mà nói, còn là rất quan trọng, mất đi gia đình, ý nghĩa mất đi rất nhiều. Minh Triệu tin tưởng Hoàng Anh sẽ không mạo hiểm như vậy.
"Aigoo, tôi cũng không biết tại sao, cuộc sống quả thật chính là nhàm chán như vậy. Bằng ngoại hình của tôi, hẳn có thể để cho chồng của cô, tình nhân của tôi động tình đi?"
Kỳ Duyên cười một cách tự nhiên, lộ ra một loại mị thái trương dương, nếu như Minh Triệu là đàn ông, tin tưởng giờ phút này đã bị mê phải bảy tám phần rồi. Minh Triệu không thể không thầm mắng một câu ở trong lòng: yêu nghiệt!
"Cô nhàm chán, tôi cũng không muốn nhàm chán với cô"
Lúc này Minh Triệu có một loại cảm giác rất thất bại, nếu như Kỳ Duyên này thực sự đi câu dẫn Hoàng Anh, đoán chừng Hoàng Anh không cách nào ngăn cản được cô ấy tấn công. Thật không biết yêu nghiệt này là từ đâu mà đến, mục đích là cái gì. Giờ phút này Minh Triệu không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Kỳ Duyên một chút nào nữa.
"Nhưng mà tôi rất muốn cô nhàm chán cùng tôi nha"
Cười, Kỳ Duyên vẫn là cười. Cô rất vui mừng nét mặt Minh Triệu bây giờ, muốn nổi giận lại thật giống như không phát ra được, cô biết Minh Triệu luôn luôn tu dưỡng tốt, cô rất muốn biết Minh Triệu tu dưỡng tốt tới trình độ nào. Cô rất có hứng thú đi khiêu chiến trình độ đó. Minh Triệu không để ý tới Kỳ Duyên nữa, mà là sửa sang lại quần áo của mình, sau đó ra khỏi căn phòng, đến quầy lễ tân tính tiền. Cô không muốn ở chỗ này một giây nào nữa! Còn là rời đi thật sớm thì tốt hơn! Yêu nghiệt kia không chỉ có nhàm chán, hơn nữa còn rất vô lại! Bị vô lại dây dưa, Minh Triệu cảm giác mình cũng sắp không nhịn được mà nổi giận.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro