Chap 32
Khi Kỳ Duyên lái xe đến dưới nhà Minh Triệu, phát hiện xe của Hoàng Anh đã ở đây, cũng biết nhất định Hoàng Anh đang đợi các cô. Kỳ Duyên nháy mắt với Minh Triệu một cái, sau đó cười cười, ý tứ muốn nhắn nhủ trong đó rất rõ ràng: chồng chị thật "tích cực". Minh Triệu cười một tiếng đáp lại Kỳ Duyên. Cô cũng không nghĩ tới Hoàng Anh thật dụng tâm đối với Kỳ Duyên như vậy, có phải không có được đều là tốt nhất hay không đây? Cô cũng chưa từng thấy Hoàng Anh chờ mình mỗi khi cô đi công tác trở về, rất lâu đều là chính cô tự trở về từ sân bay, sau khi trở về bất kể mệt mỏi thế nào cũng sẽ nấu cơm cho Hoàng Anh. Khi hai người đi tới cửa nhà, Minh Triệu ngừng lại, nói:
"Duyên..."
Nhưng mà, mỗi khi cô suy nghĩ nói một ít chuyện cùng Kỳ Duyên lại không tìm ra từ ngữ để diễn tả. Ở trước mặt Kỳ Duyên, cô luôn là bối rối ngôn ngữ. Thật ra thì trong lòng cô ngại, cô không hề muốn Kỳ Duyên tiến vào cửa cái nhà này. Cô sợ Kỳ Duyên sẽ khó chịu khi ở trong không gian có Hoàng Anh cùng mình. Kỳ Duyên biết Minh Triệu muốn nói điều gì, vì vậy cười nói:
"Không quan trọng, chỉ cần có liên quan tới chị, bất kể là trước kia hay là tương lai, em đều có hứng thú đi tìm hiểu"
Kỳ Duyên biết mình cũng không phải là một tình nhân tùy ý ghen tuông không nói đạo lý, trong nhà có Hoàng Anh, nhưng mà cũng có quá khứ của Minh Triệu. Cô không muốn đi để ý quá khứ của Minh Triệu, bởi vì, hai người các cô muốn cùng nhau, là tương lai, mà không phải quá khứ một đi không trở lại kia.
Minh Triệu nghe lời của Kỳ Duyên, lo lắng trong lòng buông xuống. Cô không thể không thừa nhận, cô càng ngày càng để ý phản ứng của Kỳ Duyên, càng ngày càng để ý cảm thụ của Kỳ Duyên. Vị trí của Kỳ Duyên ở trong mắt của cô càng ngày càng nặng. Minh Triệu cho Kỳ Duyên một nụ cười, nhưng mà trong lòng thì khổ sở. Nếu như cô không có hôn nhân ràng buộc, có lẽ, cô thật sự có thể cùng Kỳ Duyên thật tốt yêu nhau. Chẳng qua là, nơi các cô muốn đi bây giờ, là nhà của cô cùng Hoàng Anh, có quan hệ vợ chồng chính thức cùng cô, là Hoàng Anh, mà cũng không phải là Kỳ Duyên mà hiện tại cô để ý.
Mở cửa nhà, một trận mùi thơm ngát nhào tới, tại sao có thể có một cỗ mùi thơm ngát đây? Minh Triệu theo bản năng nhìn xung quanh trong nhà một lần, cô bị hù dọa. Bên cửa sổ bày mấy bó hoa tươi, trên khay trà trong phòng khách cũng có, những nơi có thể trưng bày cũng để bình hoa khác nhau, cắm loại hoa khác nhau. Mùi thơm ngát kia, không thể nghi ngờ là từ những nơi đó tản ra. Mấy ngày cô không ở đây mà thôi, tại sao trong nhà liền biến thành bộ dáng này? Cô thật hoài nghi, đây có phải là nhà cô hay không.
Kỳ Duyên cũng bắt đầu quan sát nhà Minh Triệu, không phải là rất lớn, ba phòng hai gian, trang trí cũng không tệ lắm, nhưng mà cùng những thứ hoa trong phòng kia lộ ra có chút không đúng, trang trí là từ tay Minh Triệu, phong cách tương đối đơn giản ấm áp, mà những thứ hoa kia... nhìn phản ứng Minh Triệu cũng biết đây là tác phẩm vẽ rắn thêm chân của Hoàng Anh.
Trong nhà trưng bày chút hoa dĩ nhiên là tốt, nhưng mà loại hoa Hoàng Anh chọn là quá nổi bật quá tươi đẹp, lại làm cho phong cách đơn giản ấm áp có chút chẳng ra cái gì. Đáy lòng Kỳ Duyên buồn cười, thật không biết Hoàng Anh là nghĩ thế nào, muốn trưng bày một ít hoa cũng nên dùng một ít thanh lịch mà không phải hoa hồng tươi đẹp ướt át đỏ chói thế này.
"Có người thật là tốn công khổ tâm nha"
Kỳ Duyên nói với Minh Triệu.
Minh Triệu nhếch khóe miệng, đồng ý lời của Kỳ Duyên, có người thật là tốn công khổ tâm. Trong nhà lại rất sạch sẽ, hẳn đã dọn dẹp qua, Hoàng Anh dọn dẹp? Đoán chừng là vậy đi, vì nghênh đón Kỳ Duyên? Có lẽ vậy. Bởi vì cũng không phải là lần đầu tiên cô đi công tác về, nhưng mà là lần đầu tiên cô phát hiện trong nhà bị Hoàng Anh ra tay thay đổi lớn một phen, Minh Triệu vẫn là cười khổ. Hoàng Anh nha Hoàng Anh, anh cứ như vậy không kịp chờ đợi biểu hiện trước Kỳ Duyên sao? Cũng không ngại tôi ở đây? Minh Triệu ở trong lòng hỏi.
"Vào đi thôi, tùy tiện ngồi, chị để đồ vào phòng bếp, chắc hẳn hắn ở phòng làm việc"
Minh Triệu nhận lấy đồ trong tay Kỳ Duyên liền đi tới phòng bếp, sau đó từ phòng bếp rót ly nước đi ra cho Kỳ Duyên.
"Nguyễn tiểu thư tới nha, hoan nghênh hoan nghênh"
Lúc này, Hoàng Anh cũng từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy Kỳ Duyên tràn đầy vui mừng, cũng không để ý phản ứng của Minh Triệu, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Kỳ Duyên. Hắn là đợi đã lâu rồi, biết hôm nay Kỳ Duyên muốn tới, hắn tốn rất lớn công sức bố trí nhà một lần. Bình thường Kỳ Duyên đều là bộ dáng tương đối đẹp đẽ, sẽ phải thích đồ tươi đẹp, cho nên hắn là thật tốn tâm tư đón tiếp Kỳ Duyên.
"Haha, tới ăn ké. Không nghĩ tới Minh Triệu bố trí nhà này 'rất khác biệt' như vậy"
Kỳ Duyên nở một nụ cười nhàn nhạt cho Hoàng Anh, đè ép ý tưởng buồn cười trong lòng, khen Minh Triệu một cái. Dĩ nhiên, khi Hoàng Anh nghe tới, là đang khen hắn. Kỳ Duyên biết đây là từ tay Hoàng Anh, rõ ràng bài trí như vậy hẳn rất muốn để cho người ta khen đôi câu. Kỳ Duyên liền thuận thế "khen" một chút.
"Haha, Minh Triệu đi công tác, cái này... là tôi bố trí. Nguyễn tiểu thư thích không?"
Hoàng Anh có chút ngượng ngùng cười. Hắn dụng tâm làm, quả thật muốn lấy được tán dương.
"Cũng không tệ lắm. Có thể gọi tôi Kỳ Duyên là được, Nguyễn tiểu thư lộ ra quá khách khí. Minh Triệu cũng gọi tôi là Kỳ Duyên. Ta là tới ăn ké, nếu như anh khách khí như vậy, chờ chút tôi cũng không dám ăn cơm"
Kỳ Duyên nói giỡn. Mặc dù cô không thích Hoàng Anh, nhưng mà diễn kịch thì vẫn phải diễn.
"Được, tôi gọi cô là Kỳ Duyên, cô cũng có thể gọi tôi là Hoàng Anh"
Thấy Kỳ Duyên muốn mình không khách khí, Hoàng Anh tràn đầy cao hứng không che giấu được. Minh Triệu thấy Kỳ Duyên ngồi ở bên kia không khỏi nhíu mày một cái. Hoàng Anh xem như cô không tồn tại sao? Trắng trợn như vậy? Minh Triệu thật sự là không nhìn nổi nữa, hôm nay cô coi như là thấy được mặt mũi thực của Hoàng Anh, Hoàng Anh cũng như những người đàn ông khác, thấy sắc sinh lòng. Bây giờ cô còn là vợ của hắn đây, hắn cứ biểu hiện như vậy!
"Kỳ Duyên em ngồi một chút, tôi đi chuẩn bị bữa tối, hôm nay để cho em nếm thử một chút tài nấu nướng của tôi"
Minh Triệu cắt đứt Hoàng Anh cùng Kỳ Duyên nói chuyện, cô nhớ buổi sáng Kỳ Duyên nói qua, bữa sáng Kỳ Duyên làm cho cô, bữa tối cô làm cho Kỳ Duyên ăn. Minh Triệu đứng lên, cô ngồi ở bên cạnh Kỳ Duyên, nhưng mà mắt Hoàng Anh cũng chưa rời khỏi Kỳ Duyên, không phải là cô ghen, chẳng qua là trong lòng rất là thất vọng. Trước kia cô đi công tác trở về, dù gì Hoàng Anh cũng sẽ giúp cô massage cái gì, bây giờ hỏi một tiếng cũng không có.
"Tôi giúp chị đi, chị mới vừa xuống máy bay, nhất định rất mệt mỏi, chị là bếp trưởng, tôi là trợ thủ cũng được. Mặc dù tôi tới ăn ké, nhưng mà cũng không thể ăn không, không phải sao?"
Thấy Minh Triệu đứng dậy, Kỳ Duyên cũng đứng dậy theo, nói thật ra, cô cũng không muốn cùng Hoàng Anh ngồi một chỗ, nhàm chán.
"Vợ, em mới vừa xuống máy bay, quả thật rất mệt mỏi, nếu không bữa cơm này để anh làm đi, để cho hai người nếm thử một chút tài nấu nướng của anh"
Hoàng Anh xung phong nhận việc, một bộ dáng người đàn ông tốt. Nếu có thể trổ tài ở trước mặt Minh Triệu cùng Kỳ Duyên, hai người phụ nữ này còn không yêu chết hắn?
"Em nhớ anh hình như chỉ biết trứng sốt cà chua cùng luộc rau"
Minh Triệu rất không khách khí trào phúng, tài nấu nướng của Hoàng Anh, cô thật sự là không dám khen tặng. Muốn biểu hiện cũng không thể biểu hiện như vậy, không phải sao?
Kỳ Duyên nhịn cười, trừng mắt nhìn Minh Triệu, trứng sốt cà chua, rau luộc, thật ra thì đã rất tốt rồi. Trong nhà có người vợ có khả năng như Minh Triệu, làm được như vậy đã rất tốt. Tuy nhiên, vợ hắn rất nhanh sẽ không phải là vợ hắn nữa, có phải sau này hắn chỉ có thể ăn trứng sốt cà chua, rau luộc hay không? Kỳ Duyên ở trong lòng nghĩ tới.
Ack... Hoàng Anh có chút lúng túng. Nói thật ra, hắn rất không thích vào phòng bếp, phòng bếp là phụ nữ nên đi vào, mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ đi giúp Minh Triệu nhưng mà hắn là thật tâm không thích mùi dầu mỡ phòng bếp, cho nên bình thường đều là Minh Triệu xuống bếp nấu ăn cho hắn.
"Minh Triệu chúng ta đi nấu cơm, hai người cùng làm sẽ nhanh một chút, tôi có chút đói bụng"
Kỳ Duyên nói với Minh Triệu, sau đó dắt Minh Triệu đi phòng bếp, mới vừa rồi cô thấy Minh Triệu xách đồ vào phòng bếp, biết phòng bếp ở đâu.
"Anh cũng giúp, nhiều người sức lớn"
Hoàng Anh cũng muốn đi theo góp phần.
"Chỗ của phụ nữ, đàn ông miễn vào"
Kỳ Duyên quay đầu lại hướng Hoàng Anh cười một tiếng, tiến vào phòng bếp liền đóng cửa lại, cô mới không muốn để cho Hoàng Anh phá hư không gian hai người của cô cùng Minh Triệu đây. Lại nói, phòng bếp là một nơi rất có tình thú, cô muốn nhìn dáng vẻ Minh Triệu nấu cơm cho cô. Mặc dù tên bên ngoài kia cũng có phần ăn, nhưng mà cô thích quá trình cùng Minh Triệu hai người cùng nhau lao động.
Hoàng Anh được Kỳ Duyên cười lại một tiếng bị mê hoặc, lăng lăng nhìn cửa phòng bếp đóng lại, hai người bên trong kia, là người phụ nữ hắn thích, một là vợ hắn, một là tình nhân trong mộng của hắn. Haha... nếu có thể đi vào, cùng các cô ở trong phòng bếp... Hoàng Anh tiến vào trong ảo tưởng tốt đẹp của mình. Hắn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.
"Duyên nơi này toàn mùi dầu mỡ..."
Minh Triệu cố gắng để cho Kỳ Duyên đi ra ngoài, quả thật phòng bếp không phải là địa phương dành cho một người phụ nữ xinh đẹp như Kỳ Duyên. Cô sợ mùi dầu mỡ ám đến Kỳ Duyên. Cô là người nấu cơm thường xuyên, sẽ không sợ mùi dầu mỡ, nhưng mà cô không muốn Kỳ Duyên cũng dính đi vào, cô không muốn làm dơ cô ấy.
"Chị ở đâu, bất kể nơi nào, em cũng sẽ không tránh đi. Hơn nữa, nơi này phải là chỉ thuộc về một mình chị, hắn không thường xuyên vào đi?"
Thấy phản ứng mới vừa của Hoàng Anh, Kỳ Duyên dám đánh cuộc Hoàng Anh ghét vào phòng bếp, như vậy bình thường nấu cơm chỉ có một mình Minh Triệu. Nơi này, mặc dù mùi dầu mỡ, nhưng mà lại chỉ thuộc về Minh Triệu, làm sao cô có thể không đi vào nhìn một chút? Cô biết, Minh Triệu ở nhà nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu, cô muốn nhìn một chút bộ dáng hiền thê lương mẫu của Minh Triệu. Lúc ở nhà cô, cái gì cô cũng không chịu để cho Minh Triệu làm, chỉ muốn nâng niu Minh Triệu trong lòng bàn tay che chở. Tin tưởng lúc này tâm lý của Minh Triệu đối với cô cũng là giống nhau.
"Em nha, lúc nào nhỏ mọn nhiều như vậy?"
Lời của Kỳ Duyên chính là dễ nghe, dường như bất kể cái gì, Kỳ Duyên cũng có thể cho cô một lý do dễ nghe. Mặc dù Minh Triệu cảm thấy Kỳ Duyên có chút dẻo miệng, nhưng mà trong lòng không khỏi vui thích. Kỳ Duyên là một tình nhân rất biết cách khiến người ta vui vẻ. Cô thật là may mắn, đụng phải một tình nhân như Kỳ Duyên.
"Còn có rất nhiều rất nhiều, có muốn cũng moi ra cho chị xem hay không?"
Kỳ Duyên nhìn cửa bên kia, đã đóng kỹ, mới vừa rồi cô còn khóa lại, Hoàng Anh cũng sẽ không tiến vào, cô to gan ôm lấy Minh Triệu từ phía sau.
"Hồ nháo"
Minh Triệu giận trách Kỳ Duyên một tiếng, sau đó tránh thoát khỏi trong ngực Kỳ Duyên, nơi này là nhà cô cùng Hoàng Anh, Kỳ Duyên sao lại động một chút là ôm cô đây, nếu để cho Hoàng Anh phát hiện...
"Duyên em đã nói cho chị thời gian"
Cô sợ, sợ cô còn chưa chuẩn bị xong Kỳ Duyên liền làm hư chuyện, Kỳ Duyên đối với cô, không khống chế được nhiều như vậy.
"Haha, Triệu đừng hoảng hốt như vậy có được hay không? Em đáp ứng cho chị thời gian, sẽ cho chị thời gian. Chúng ta nấu cơm đi, được không?"
Kỳ Duyên nhún vai một cái, mới vừa rồi Hoàng Anh cũng biểu hiện như vậy, vì sao cảm giác tội lỗi trong lòng Minh Triệu còn không bỏ xuống được?
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro