Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Kỳ Duyên cứ như vậy ôm Minh Triệu, nhìn Minh Triệu ngủ say, hồi tưởng từng chút một từ lúc quen biết Minh Triệu tới nay, khi đó cô không có cảm giác gì đối với Hoàng Anh, chẳng qua là tò mò về Minh Triệu trong miệng Hoàng Anh. Thời điểm Hoàng Anh nói tới Minh Triệu, trong lòng cô không khỏi có một loại cảm giác, loại cảm giác này khiến cho cô đáp ứng những thỉnh cầu kia của Hoàng Anh.

Khi Hoàng Anh cho cô nhìn tấm hình của Minh Triệu, cô liền bị Minh Triệu hấp dẫn. Sau đó, trước khi cô chính thức gặp Minh Triệu, cô đã mấy lần nấp trong chỗ tối nhìn qua Minh Triệu. Hôm nay, Minh Triệu liền nằm ở trong ngực của cô, mặc dù quan hệ có chút hoang đường, có chút để cho người ta khinh bỉ, nhưng mà cô không oán trách không hối hận, cô thích cảm giác ôm Minh Triệu vào trong ngực. Cô không biết sau này cô cùng Minh Triệu sẽ như thế nào, nhưng mà cô muốn quý trọng mỗi một phút mỗi một giây cùng Minh Triệu chung một chỗ.

Có lúc Kỳ Duyên sẽ cảm thấy buồn cười, nghĩ xem cô đường đường là Đại tiểu thư Nguyễn gia, là Tổng giám đốc tập đoàn TD, nhưng lại có chút hèn mọn theo đuổi một phần tình cảm không thể công khai, khổ sở lại mang theo ngọt ngào...

Có lẽ, có một ngày Minh Triệu sẽ phải lựa chọn giữa cô cùng Hoàng Anh, ly hôn Hoàng Anh, ở bên cạnh cô. Có lẽ, Minh Triệu sẽ không chịu nổi khiển trách trong lòng mà cắt đứt quan hệ cùng cô.

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu an tĩnh ngủ say, trên mặt cười khổ một tiếng.

Mặc dù bây giờ các cô chung sống như vậy rất tốt, nhưng mà cô càng chung sống cùng Minh Triệu càng cảm giác mình không buông được Minh Triệu. Mặc dù cô nói sẽ tôn trọng quyết định của Minh Triệu, nhưng mà cô biết cô mơ hồ ảnh hưởng tới quyết định của Minh Triệu. Bởi vì, cô không muốn rời xa Minh Triệu, bởi vì cô hy vọng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Minh Triệu.

Trong lòng Minh Triệu một mực không thoải mái vì chuyện mình ngoại tình, một mực trách cứ bản thân mình, mặc dù Minh Triệu không nói, nhưng mà trong lòng Kỳ Duyên hiểu. Kỳ Duyên suy nghĩ có biện pháp gì có thể để cho Minh Triệu không phải khó chịu? Thật ra thì có hai biện pháp, một là cô cùng Minh Triệu chia tay, giữa các cô không có quan hệ, xem chuyện lúc trước như một giấc mơ, sau này sống cuộc sống của mỗi người. Hai là để cho Hoàng Anh cũng ngoại tình. Muốn cô rời xa Minh Triệu đã là chuyện không thể nào, vậy còn dư lại, chính là...

Minh Triệu làm việc liên tục mấy ngày, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, ở trong ngực Kỳ Duyên ngủ rất thoải mái, chẳng qua là vừa ngủ lại cảm thấy có chút khát nước, sau đó tỉnh. Khi cô mở mắt ra, dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình, đèn trong phòng không mở hoàn toàn, chỉ để ánh sáng nhẹ dịu. Ánh đèn vẩy vào trên mặt của Kỳ Duyên, giấu đi vẻ đẹp đẽ yêu nghiệt của Kỳ Duyên, còn dư lại là an tĩnh nhu mỹ. Minh Triệu cảm giác mình lại bị Kỳ Duyên mê hoặc, thử nói tại sao trên thế giới có thể có người đẹp mắt như vậy đây?

"Sao lại tỉnh? Nằm mơ sao?"

Kỳ Duyên thấy Minh Triệu tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi. Cô không nghĩ tới Minh Triệu sẽ tỉnh lại, Minh Triệu rất mệt mỏi, cô còn tưởng rằng Minh Triệu sẽ ngủ tới hừng sáng đây.

"Không phải, có chút khát nước liền tỉnh. Em vẫn không ngủ sao? Hay là bị chị đánh thức?"

Nhìn ánh mắt của Kỳ Duyên rất thanh thản, nhất định là chưa hề ngủ, Kỳ Duyên một mực nhìn cô như vậy sao? Minh Triệu mượn ánh đèn yếu ớt, nhìn về phía đồng hồ trên đầu giường, kim đồng hồ huỳnh quang hiện rõ ràng hơn hai giờ, Kỳ Duyên nhìn cô đã mấy tiếng đồng hồ sao?

Kỳ Duyên cũng không trả lời vấn đề của Minh Triệu, mà là cười một cái, ôn nhu hôn một cái ở trên trán Minh Triệu, sau đó đứng dậy đi rót nước cho Minh Triệu. Cô một mực không ngủ, điều chỉnh ánh đèn trong phòng tối đi, sau đó vẫn nhìn Minh Triệu suy nghĩ một chuyện, bất tri bất giác, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Lúc Kỳ Duyên bưng ly nước trở lại, Minh Triệu cũng ngồi dậy, trong lòng Minh Triệu tràn đầy cảm động, vì Kỳ Duyên tỉ mỉ, vì Kỳ Duyên chăm sóc, vì Kỳ Duyên ôn nhu mà cảm động. Kỳ Duyên đúng là một tình nhân tốt, chẳng qua là... cảm giác tội lỗi trong lòng Minh Triệu lại tăng lên. Cô có tài đức gì, để cho Kỳ Duyên vì cô như thế?

Minh Triệu nhận lấy ly nước Kỳ Duyên đưa cho cô, uống nước trong ly, sau đó đưa trả lại cho Kỳ Duyên, cô hưởng thụ Kỳ Duyên chiếu cố cô, nếu như một mực cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, cũng là một lựa chọn tốt. Chẳng qua là, cô có tư cách lựa chọn sao? Minh Triệu ở trong lòng cười khổ.

"Còn khát không? Có muốn em lại đi rót một ly hay không?"

Kỳ Duyên nhận lấy ly nước Minh Triệu đưa, hỏi.

Minh Triệu lắc đầu một cái.

Kỳ Duyên lại là ôn nhu cười một tiếng, cầm cái ly đi ra, sau đó quay lại nhìn thấy Minh Triệu còn ngồi chờ mình. Cô cũng trở về đến trên giường, ngồi vào bên người Minh Triệu, ôm bả vai Minh Triệu, để cho Minh Triệu tựa vào trong ngực của cô.

"Ngủ đi, trời còn mờ tối đây"

Biết Minh Triệu rất mệt mỏi, Kỳ Duyên nhẹ giọng dụ dỗ Minh Triệu.

"Duyên..."

Minh Triệu kêu Kỳ Duyên một tiếng, làm như có chuyện phải nói, nhưng mà lại không biết nói từ đâu, chẳng qua là kêu một tiếng, sau đó không mở miệng được nữa.

"Uh, thế nào? Muốn nói với em cái gì?"

Với sự hiểu rõ của cô đối với Minh Triệu, Kỳ Duyên khẳng định lúc này trong lòng Minh Triệu có khúc mắc, nếu như không để cho Minh Triệu nói ra, nhất định là Minh Triệu không ngủ được nữa. Mặc dù cô một mực đang an ủi Minh Triệu, nhưng mà trong lòng Minh Triệu không tự mình buông ra, Minh Triệu sẽ một mực tự hành hạ mình. Kỳ Duyên cảm thấy cuộc sống như thế, không nên tiếp tục quá lâu, nếu không Minh Triệu sẽ càng ngày càng tiều tụy. Cô đau lòng Minh Triệu, cho nên cô phải nghĩ biện pháp sớm giải quyết hết chướng ngại lớn nhất giữa cô cùng Minh Triệu - Hoàng Anh.

Có chút tội ác, để cho cô tới làm là tốt rồi, cô không muốn để cho Minh Triệu bị hành hạ như thế nữa.

"Không có gì, ngủ đi"

Minh Triệu suy nghĩ một chút còn chưa biết nên mở miệng thế nào. Có lẽ, không cần cô nói, Kỳ Duyên cũng sẽ hiểu.

Trong lòng cô rối rắm, cô không tìm được đường ra, muốn nói với Kỳ Duyên, nhưng mà lại không thể nào mở miệng.

Kỳ Duyên không muốn Minh Triệu không ngủ được, nhưng mà cô cũng không ép Minh Triệu nói ra, chẳng qua là để cho Minh Triệu nằm xuống, gối lên cánh tay của cô, ôm Minh Triệu vào trong ngực, nói:

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chuyện chủ yếu nhất, chính là ngủ một giấc thật tốt. Có chuyện gì lớn lao cũng phải tạm thời để xuống. Em biết trong lòng chị nghĩ như thế nào. Em muốn nói cho chị, chỉ có bốn chữ: không oán không hối. Ngủ đi, ngày mai em còn phải đi nhà chị ăn cơm đây, haha..."

"Chị chỉ là cảm thấy, ủy khuất em"

Bằng thân phận của Kỳ Duyên, cần gì phải hạ mình? Giải thích duy nhất chính là Kỳ Duyên đối với cô là thật lòng. Chẳng qua là Minh Triệu cảm thấy, cô không đáng giá Kỳ Duyên thật lòng đối với mình như vậy. Cho dù bây giờ cô cũng muốn bên cạnh Kỳ Duyên, nhưng mà cô không tìm được lý do ly hôn, thật ra thì cô cũng không muốn tổn thương Hoàng Anh.

"Cho chị một ít thời gian, được không? Cho chị một ít thời gian, chị sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện"

Nghe được bốn chữ kia của Kỳ Duyên, trong lòng Minh Triệu ra quyết định.

"Triệu"

Kỳ Duyên nghe như vậy trong lòng không khỏi cả kinh, Minh Triệu nói cho cô ấy thời gian, như vậy nói cách khác biết rõ trong lòng Minh Triệu đã có quyết định. Chẳng qua là, cái quyết định này, để cho cô có chút bất an.

Mặc dù trong lòng Kỳ Duyên mơ hồ cảm giác được Minh Triệu sẽ làm ra một ít chuyện vì cô, thậm chí là ngả bài cùng Hoàng Anh. Kỳ Duyên không nghĩ tới trong nháy mắt Minh Triệu dũng cảm như vậy, nhưng mà Kỳ Duyên cũng không biết phần dũng cảm của Minh Triệu có thể kiên trì đến cuối cùng hay không...

"Được"

Cuối cùng Kỳ Duyên vẫn chỉ là đem tất cả bất an cùng lung tung ngưng kết thành một chữ được. Cô không biết quyết định sau cùng của Minh Triệu là cái gì, nhưng mà bây giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là quý trọng từng giây phút chung sống cùng Minh Triệu, không cho Minh Triệu quá nhiều gánh nặng, để cho Minh Triệu tự đi xử lý.

Tuy nhiên, lời tuy nói như vậy, trong lòng Kỳ Duyên cũng bắt đầu có tính toán của mình.

"Em đáp ứng chị, chị nói như thế nào thì như thế, nhưng mà quan trọng nhất bây giờ là phải ngủ"

Kỳ Duyên lại bắt đầu dụ dỗ Minh Triệu, cô phát hiện cô gái trong ngực cô đây, chính là thích suy nghĩ lung tung, phải mau để cho cô ấy ngủ, nếu không cô ấy sẽ rối rắm suốt đêm. Kỳ Duyên biết đoạn thời gian trước đó cô cùng Minh Triệu không gặp nhau, vì sao Minh Triệu tiều tụy như thế, đơn giản là Minh Triệu tự mình phiền não. Bây giờ cô ở bên cạnh Minh Triệu, tự nhiên không thể để mặc cho Minh Triệu hành hạ mình nữa.

Mặc dù trong lòng Minh Triệu còn có chút khó chịu, nhưng mà vẫn rất nghe lời nhắm mắt lại, cô cũng không muốn để cho Kỳ Duyên lo lắng vì cô nhiều như vậy. Minh Triệu bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng ngả bài cùng Hoàng Anh thế nào, suy nghĩ một chút ngủ lúc nào cũng không biết, chẳng qua là cảm giác được Kỳ Duyên ôm trong ngực thật ấm áp.

Buổi sáng, Minh Triệu phát hiện Kỳ Duyên đã không ở bên người nữa, chẳng qua là nghe được trong phòng khách truyền tới một ít âm thanh, Minh Triệu phủ thêm áo ngủ ra đến phòng khách, thấy Kỳ Duyên ở phòng bếp cùng phòng ăn qua lại bận rộn. Minh Triệu biết Kỳ Duyên đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thân ảnh bận rộn của Kỳ Duyên, trong lòng Minh Triệu có loại cảm giác không nói ra lời. Cho tới nay mỗi buổi sáng đều là cô rời giường thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng Anh, mặc dù Hoàng Anh đau lòng cô, nhưng mà lại là thật sự để cho cô chuẩn bị một bữa sáng.

Kỳ Duyên cảm giác được có một ánh mắt theo đuổi ở trên người mình, cô quay đầu lại thấy Minh Triệu đứng ở cửa phòng nhìn cô, Kỳ Duyên vừa đảo trứng gà trong nồi vừa cười nói:

"Tỉnh rồi? Nhanh đi rửa mặt đi, rất nhanh là có thể ăn rồi"

Minh Triệu gật đầu một cái, nhịn được nước mắt ướt át trong hốc mắt rơi xuống, xoay người trở về phòng tắm rửa mặt. Cô rời giường theo thời gian buổi sáng bình thường, không nghĩ tới Kỳ Duyên sớm hơn cô, hơn nữa đã chuẩn bị bữa sáng đã gần xong. Minh Triệu chỉ cảm thấy ánh mắt có chút ấm áp. Kỳ Duyên đối với cô càng tốt, cô lại càng cảm thấy có lỗi với Kỳ Duyên.

Rửa mặt xong đi ra, Minh Triệu thấy Kỳ Duyên đã ở bên cạnh bàn ăn chờ cô, nhìn bữa sáng trên bàn, hai phần trứng ốp la chín, một ly sữa tươi, bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ, Minh Triệu dám khẳng định bên trong đựng đường. Thói quen của cô, Kỳ Duyên vẫn nhớ.

"Duyên..."

Minh Triệu không nhịn được kêu Kỳ Duyên một tiếng, nhưng mà, không biết phải nói cái gì. Trong lòng cô rất là cảm động, chẳng qua là phần cảm động này, cô không biết nên biểu đạt thế nào.

"Ngồi xuống ăn đi, sau khi ăn xong, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, chị là chuyến bay buổi chiều, uhm, buổi chiều em đi 'đón chị' sau đó chúng ta đi siêu thị, chuẩn bị bữa tối. Bữa sáng em làm, bữa tối chị làm, được không?" 

Kỳ Duyên cười nói, hôm nay phải đi tới nhà của Minh Triệu và Hoàng Anh, cô thật sự muốn xem một chút Hoàng Anh tính toán cái gì, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

"Uh"

Minh Triệu gật đầu, thật ra thì, cô có chút không thích Kỳ Duyên đi tới chỗ của cô cùng Hoàng Anh, cô thích nơi này của Kỳ Duyên, nơi này chỉ có hơi thở của hai người, cô cùng Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên đột nhiên phát hiện Minh Triệu đang ngó nhìn bữa sáng trước mặt mình, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười, nói:

"Cái đó... em muốn làm quen với thói quen của chị, sau đó, cứ như vậy"

Bữa sáng của cô vẫn luôn là một ly sữa tươi, nhưng mà bây giờ cô cũng bắt đầu ăn trứng ốp la, nhưng mà chỉ là một, Minh Triệu chính là hai.

Minh Triệu nghe vậy cười cười, không nói gì, chẳng qua là trong lòng cảm động không nói ra được, sau đó dùng cái muỗng múc hai muỗng đường thả vào trong sữa tươi, nói:

"Hai phần trứng gà, dĩ nhiên phải kết hợp với hai phần ngọt ngào. Duyên cám ơn em"

Buổi sáng cô luôn có thói quen thêm đường vào sữa tươi, ý nghĩa vì để cho cuộc sống mỗi một ngày, ngọt ngào nhiều hơn chút. Hôm nay, Kỳ Duyên cho cô, nào chỉ là gấp đôi ngọt ngào...

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro