Chap 30
"Tặng cho em..."
Minh Triệu đưa cho Kỳ Duyên một cái hộp nhỏ được bọc cẩn thận, đây là món quà đầu tiên cô tặng cho Kỳ Duyên, cũng là phần tiền bạc đầu tiên khi Kỳ Duyên trở thành tình nhân của cô. Quan hệ giữa cô cùng Kỳ Duyên, là dùng tiền bạc để duy trì, cũng không phải dùng tiền bạc duy trì.
Kỳ Duyên nhìn món quà trên tay Minh Triệu, mặt tràn đầy vui mừng. Cô chỉ nói là muốn mỗi tháng Minh Triệu tặng cho cô một món quà, chẳng qua là mượn cớ để cho trong lòng Minh Triệu không có nhiều gánh nặng mà tự trách mà thôi, không nghĩ tới Minh Triệu thật sự để ý, thật chuẩn bị quà cho cô. "Là cái gì?" Món quà đầu tiên của Minh Triệu, nói Kỳ Duyên không tò mò là giả. Trời mới biết thật ra thì cô mong đợi Minh Triệu tặng quà dường nào.
"Mở ra chẳng phải sẽ biết sao?"
Minh Triệu cười đối với Kỳ Duyên nói, ánh mắt Kỳ Duyên vui mừng rơi vào mắt của cô không sót chút nào. Mặc dù Kỳ Duyên còn không biết mình tặng là cái gì, nhưng mà đã biểu hiện rất mong đợi. Minh Triệu biết bất kể cô tặng cái gì cho Kỳ Duyên, tin tưởng Kỳ Duyên nhất định cũng sẽ rất thích. Bởi vì, cô cũng biết Kỳ Duyên muốn cô tặng quà cho cô ấy, chẳng qua là để cho trong lòng cô khá hơn một chút mà thôi. Với tài lực vật lực của Kỳ Duyên, còn có cái gì tốt mà cô ấy không lấy được? Mình tặng đồ lặt vặt, trừ một phần ý nghĩa khác biệt, lại có thể nào vào mắt Kỳ Duyên?
Kỳ Duyên vừa nghe, mừng rỡ nhận lấy quà của Minh Triệu, khẩn trương mà lại cẩn thận mở giấy bọc ra, mở nắp cái hộp nhỏ, ánh mắt của Kỳ Duyên trong nháy mắt sáng lên. Là một đôi khuyên tai lấp lánh ánh sáng. Kỳ Duyên thận trọng lấy khuyên tai ra, ở dưới ánh đèn càng thêm chói mắt. Kỳ Duyên không khỏi than một tiếng:
"Thật là đẹp"
Phía trên không phải là kim cương, mà là thủy tinh chế phẩm, giá cả cũng không đắt, nhưng mà cũng không ảnh hưởng cái đẹp của nó, thiết kế rất đặc biệt, thêm nữa là Minh Triệu tặng, Kỳ Duyên đã cảm thấy đặc biệt đẹp, không khỏi khen ánh mắt Minh Triệu rất tốt.
"Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Khi tặng quà tình nhân hẳn cũng sẽ nghĩ một lý do lãng mạn một chút đi? Không biết Minh Triệu đối với vòng tai này đặt ý nghĩa gì, vốn nên là chờ Minh Triệu tự mình nói, nhưng mà Kỳ Duyên có chút không kịp chờ đợi muốn biết, cho nên tự mình hỏi. Minh Triệu trừng mắt nhìn, tặng đồ còn phải có ý nghĩa gì sao? Cô cảm thấy vật này rất hợp với Kỳ Duyên, cho nên mua tặng cho Kỳ Duyên mà thôi. Ý nghĩa? Ngay lập tức, Minh Triệu thật sự không nghĩ tới có ý nghĩa gì, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nói:
"Không có ý nghĩa gì"
Kỳ Duyên vừa nghe, vui sướng trên mặt nhất thời rơi xuống, cả khuôn mặt cũng ỉu xìu, bĩu môi nói:
"Lần đầu tiên tặng quà cho em, lại không có ý nghĩa gì sao?"
Lần đầu tiên Minh Triệu tặng quà cho cô, lại không có ý nghĩa gì? Cái này có còn thiên lý hay không nha? Minh Triệu chẳng lẽ chị không thể phong tình lãng mạn một chút? Tùy tiện bịa một cái dụ dỗ cô vui vẻ không được sao? Oán niệm, trong lòng Kỳ Duyên nhất thời dâng lên rất nhiều oán niệm. Minh Triệu thật sự là một người không hiểu lãng mạn!
Ack... Minh Triệu vừa nghe, hết ý kiến, quả thật cô không nghĩ ra món quà này có ý nghĩa gì, vì vậy có chút vô tội nói:
"Duyên chị... đây là lúc chị đi công tác nhìn thấy, cảm thấy nó rất giống em, rất hợp với em, cũng sặc sỡ chói mắt như em, động lòng người như em, cho nên liền mua. Chị... thật xin lỗi"
Minh Triệu cảm thấy cô làm tình nhân thật thất bại, ngay cả tặng quà cho người ta cũng không tìm ra một ý nghĩa động lòng người, Minh Triệu có chút đau lòng nhìn về phía Kỳ Duyên, mất mác trên mặt Kỳ Duyên khiến cô nhói lòng, để cho cô tự trách, cũng để cho cô đau lòng.
Kỳ Duyên nghe lời của Minh Triệu, tất cả mất mác nhất thời biến mất hầu như không còn, nụ cười sáng rỡ lại leo lên mặt cô, cô tiến lên một bước ôm Minh Triệu vào trong ngực. Nói không có ý nghĩa cái gì, lời cô ấy mới vừa nói không phải là ý nghĩa động lòng người nhất sao? Minh Triệu đứa ngốc này, cô ấy không biết lời nói mới rồi của mình đã khiến cô cảm động sâu sắc rồi sao?
"Triệu đứa ngốc, chị có thể đừng tốt như vậy hay không?"
Minh Triệu bị Kỳ Duyên đột nhiên ôm làm cho ngây ngẩn cả người, sau đó lại nghe lời của Kỳ Duyên, cảm thấy có chút không hiểu. Tuy nhiên, Kỳ Duyên không tức giận là tốt rồi, cô thề lần sau khi cô tặng quà cho Kỳ Duyên, nhất định phải nghĩ ra một ý nghĩa động lòng người nhất, cô không muốn lại thấy biểu lộ mất mác của Kỳ Duyên.
"Duyên thích không? Cái này không phải là mua ở trong cửa hàng cao cấp, không đáng giá tiền..."
Dù sao lần đầu tiên tặng quà cho Kỳ Duyên, cô rất muốn biết Kỳ Duyên có thích hay không, nhưng mà vừa nghĩ tới giá cả của khuyên tai khiến cho Minh Triệu nhu nhược đi mấy phần. Thật ra thì cô cũng sợ Kỳ Duyên chê những thứ đồ rẻ tiền này.
"Thích, rất thích. Quà nhỏ nhưng tình ý lớn. Huống chi chị cũng nói, nó rất giống em, sặc sỡ chói mắt như em, động lòng người như em, làm sao em có thể không thích? Không thích nó không phải là bày tỏ không thích chính mình sao? Triệu em cũng biết ánh mắt của chị nhất định rất độc đáo. Quả thật là như thế..."
Kỳ Duyên cười đối với Minh Triệu nói, hơn nữa một câu cuối cùng còn là một lời hai nghĩa. Nghe Minh Triệu giải thích một phen, cô càng thêm yêu thích đối với đôi khuyên tai này, Minh Triệu tặng quà cho cô, dù là sẽ không đáng tiền, ở trong mắt cô cũng trị giá hơn ngàn vàng. Minh Triệu nghe lời của Kỳ Duyên, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng để xuống, cô thật sự lo lắng Kỳ Duyên sẽ không thích. Tuy nhiên cũng may, Kỳ Duyên giống như mình kỳ vọng, bất kể cô tặng cái gì cho cô ấy, Kỳ Duyên cũng sẽ thích. Hơn nữa cô cũng cảm thấy từ lúc nhỏ, Kỳ Duyên có cái gì tốt mà chưa từng thấy qua, khác biệt một chút mới có thể để cho Kỳ Duyên thích hơn.
Hai người ôm nhau một lúc Kỳ Duyên mới quyến luyến không nỡ buông Minh Triệu ra, hôm nay thật là một ngày đặc biệt, lần đầu tiên Minh Triệu tặng quà cho cô, có phải là các cô nên đi ra ngoài ăn mừng một phen hay không? Nghĩ đến không bằng làm được:
"Triệu chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một chút đi?"
Thấy dáng vẻ Kỳ Duyên hăng hái bừng bừng, cô không muốn phá hư tâm trạng của Kỳ Duyên, cũng muốn đi ra ngoài, nhưng mà bởi vì đi công tác, vì trở về gặp Kỳ Duyên trước một ngày, cô tăng giờ làm việc, bây giờ rất mệt mỏi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi... theo như hành trình, là chiều nay cô mới trở về, chỉ là trong lòng cô nhớ tới Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng nhớ tới cô...
"Thật xin lỗi, em quên chị mới vừa trở lại, chị xem em cũng quá mức cao hứng, bây giờ quan trọng nhất là chị nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta ở đây ăn mừng đi. Chị đi tắm trước, chờ chút em massage cho chị, sau đó để cho chị ngủ một giấc thoải mái"
Thấy trong mắt Minh Triệu do dự, Kỳ Duyên hận không thể gõ đầu mình một chút, chỉ vì mình cao hứng lại quên thân thể Minh Triệu mỏi mệt.
"Duyên..."
Minh Triệu còn là muốn nói một ít gì, nhưng mà Kỳ Duyên lấy ngón tay để ở môi của cô, lắc đầu một cái, ý bảo cô không cần tiếp tục nói. Cô nuốt lời phải nói ra trở về, trong lòng cảm động không dứt, cô ở trong lòng chỉ là do dự một chút mà thôi, Kỳ Duyên lại đã nhìn ra, hơn nữa, còn... Minh Triệu vừa nghĩ tới chờ chút Kỳ Duyên sẽ phục vụ cho cô, tâm cũng không khỏi nghĩ tới một phương diện. Thật ra thì không phải là cô cố ý, mà là mỗi lần Kỳ Duyên phục vụ cho cô, làm tới làm lui, tay của Kỳ Duyên liền đưa về phía không nên sờ, sau đó, sau đó ai cũng không khống chế được mình để cho nhiệt hỏa bốc cháy. Cho nên khi Kỳ Duyên nói phục vụ cho cô, cô cũng có chút không kìm hãm được.
"Cái gì cũng đừng nói, trước đi tắm cho thoải mái đã"
Kỳ Duyên cười lắc đầu một cái, Minh Triệu gật đầu một cái, sau đó kéo thân thể mệt mỏi của mình tiến vào phòng tắm. Quả thật bây giờ cô cần ngâm mình tắm thật tốt, cô thật sự là quá mệt mỏi. Chẳng qua là cô còn chưa bước vào cửa phòng tắm, liền nghe đến Kỳ Duyên ở sau lưng hô:
"Triệu em thấy chị quá mệt mỏi, nếu không em giúp chị tắm đi?"
Minh Triệu theo phản xạ vèo một tiếng liền nhảy vào phòng tắm, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, bị giật mình nên bộ ngực phập phồng không chừng. Quả thật cô bị hù dọa, nếu mà để Kỳ Duyên tiến vào phòng tắm, cô còn có thể sống sao? Kỳ Duyên thấy tốc độ Minh Triệu như gió, không khỏi bĩu môi, cô có ý tốt phục vụ cho Minh Triệu, Minh Triệu lại giống như trốn tránh ôn dịch chạy vào trong phòng tắm, chẳng lẽ cô đáng sợ như vậy sao? Tuy nhiên Kỳ Duyên cũng không để ý quá nhiều, mà là từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu, một mình tự uống, chờ đợi là một loại hành hạ khá dài. Minh Triệu trở lại cô liền muốn dính vào trên người của Minh Triệu thời thời khắc khắc, hận không thể dùng sợi dây buộc Minh Triệu cùng mình chung một chỗ. Bởi vì, chỉ cần Minh Triệu ra khỏi cái cửa này, các cô nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn tốt mà thôi.
Minh Triệu không nhớ rõ mình ngâm bao lâu, chẳng qua là cảm thấy rất thoải mái, rất muốn ngủ. Nơi này là một căn chung cư của Kỳ Duyên, rất an toàn, ngâm mình ở trong bồn tắm rất thoải mái, cô cũng không nghĩ cái gì. Mơ mơ màng màng lại thật ngủ thiếp đi, nếu không phải là Kỳ Duyên tới gõ cửa, đoán chừng cô sẽ ngủ chết ở trong bồn tắm.
"Nước trong bồn tắm lạnh, chị nằm ở bên trong như vậy sẽ lạnh"
Kỳ Duyên không trách cứ cô ngủ thiếp đi, mà là ôn nhu quan tâm cô, gọi cô đứng lên, choàng khăn tắm cho cô, mang cô vào căn phòng. Kỳ Duyên biết Minh Triệu nhất định rất mệt mỏi, nếu không sẽ không ngủ ở trong bồn tắm đến nước lạnh cũng không đi ra. Kỳ Duyên để cho Minh Triệu nằm ở trên giường, cầm máy sấy tóc cho Minh Triệu, sau đó sẽ để Minh Triệu buông lỏng tay chân một chút, mới massage ở trên người của Minh Triệu, cũng chỉ là giúp Minh Triệu massage mà thôi, cũng không làm cái gì nữa, cô biết Minh Triệu mệt mỏi, cũng không muốn huyên náo Minh Triệu. Minh Triệu được Kỳ Duyên massage rất thoải mái, lại nổi lên buồn ngủ, nhưng mà trong mơ mơ màng màng, cô vẫn nhớ tới một chuyện. Vì vậy nằm lỳ ở trên giường nói:
"Duyên Hoàng Anh muốn sau khi chị đi công tác trở về, mời em đến nhà ăn cơm. Chiều nay đi, chiều nay chúng ta cùng nhau trở về, nói em ra sân bay đón chị, có được hay không?"
Tay của Kỳ Duyên ở trên lưng của Minh Triệu massage có quy luật, Minh Triệu đúng là quá mệt mỏi, Kỳ Duyên vừa sờ đến huyệt vị của cô ấy thì sẽ biết. Cô cho là Minh Triệu đã ngủ rồi, không nghĩ tới còn có thể nói chuyện, cô "uh" một tiếng, cũng không lên tiếng nữa, mà là an tĩnh phục vụ cho Minh Triệu. Cô hy vọng Minh Triệu có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Minh Triệu được Kỳ Duyên phục vụ thoải mái dần dần buông lỏng mình, buông lỏng ý thức của mình, tiến vào giấc ngủ. Lúc này, là thời điểm cô không đề phòng nhất, cô đem hết thảy của đều giao cho Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên thấy Minh Triệu đã ngủ thiếp đi, hoàn thành bước cuối cùng xong, đắp kín chăn cho Minh Triệu, sau đó cũng nằm vật xuống bên người Minh Triệu, ôm hông của Minh Triệu, để cho Minh Triệu lật người tiến vào trong ngực mình. Cô thật sự cực kỳ yêu người phụ nữ này, cũng cực kỳ đau lòng người phụ nữ này, hận không thể đưa giấu người phụ nữ này đi, thật tốt nuôi.
Minh Triệu cảm giác được bên người có nhiệt độ, mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi của cô, thân thể khẽ động, theo lực độ của Kỳ Duyên lật người chui vào trong ngực Kỳ Duyên, mang theo vui vẻ tiếp tục dạo trong mộng.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro