Chap 25
Kỳ Duyên mang theo Minh Triệu đi qua chỗ lễ tân liền ngừng lại, Kỳ Duyên hướng về phía nhân viên lễ tân nói.
"Chờ chút anh Đỗ đi ra, liền nói Phạm tiểu thư có chuyện đi trước, để cho chính anh ta trở về"
"Vâng"
Nhân viên lễ tân cung kính trả lời.
Kỳ Duyên nói xong cũng dắt tay của Minh Triệu đi tới phòng làm việc của cô trên tầng, chẳng qua là chưa đi được mấy bước, lại quay đầu lại nói.
"Nhớ nói với anh ta, tôi giảm giá cho anh ta 98%"
Sau đó cũng không quay đầu lại, Hoàng Anh mang Minh Triệu đến cho cô, thế nào cô cũng phải làm theo ý tứ của Hoàng Anh, không phải sao?
Minh Triệu để cho Kỳ Duyên dắt cô đi, cô không biết Kỳ Duyên sẽ mang cô đi nơi nào, nhưng mà cô tin tưởng Kỳ Duyên. Nhưng mà cô nghe lời của Kỳ Duyên cũng không khỏi đổ giọt mồ hôi. 98%, mệt Kỳ Duyên nghĩ ra được. Cũng chỉ mấy đồng tiền mà thôi, nhưng mà làm sao Kỳ Duyên có thể để cho lễ tân giảm giá cho Hoàng Anh đây? Chẳng qua là Minh Triệu còn chưa suy nghĩ ra là chuyện gì xảy ra, cũng đã bị Kỳ Duyên mang theo đi lên tầng, khi cô dừng bước lại trước cửa, Minh Triệu thấy được trên cửa Kỳ Duyên mở ra viết là "Văn phòng Tổng giám đốc".
Văn phòng Tổng giám đốc? Tình huống thế nào? Tại sao Kỳ Duyên đưa cô vào văn phòng Tổng giám đốc? Chẳng lẽ Kỳ Duyên... Minh Triệu đứng ở phía sau Kỳ Duyên, lăng lăng nhìn Kỳ Duyên, không thể nào? Làm sao có thể? Trong lòng Minh Triệu không ngừng suy đoán đủ loại. Nhìn Kỳ Duyên kéo cô vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa vặn khóa, động tác làm liền một mạch, Minh Triệu nhất thời xác nhận suy đoán trong lòng mình. Kỳ Duyên... chính là Tổng giám đốc chỗ này, cho dù không phải là Tổng giám đốc, cũng không khác Tổng giám đốc là mấy, nếu không sẽ không đưa cô tới nơi này.
Chẳng qua là, cái sự thật này để cho Minh Triệu nhất thời còn chưa chuyển biến kịp.
"Qua đây ngồi đi, muốn uống cái gì? Cà phê, trà hay là rượu?"
Kỳ Duyên chỉ ghế sa lon trong phòng làm việc để cho Minh Triệu qua ngồi. Cô xoay người đi mở một cái tủ, bên trong tủ cá nhân của cô, cái đồ gì cần có đều có, chỉ cần Minh Triệu nói ra, hẳn cũng có thể lấy từ bên trong ra.
"Duyên"
Minh Triệu vẫn còn ở trong kinh ngạc, khi cô tiến vào căn phòng làm việc này, đã cảm thấy, nơi này mới là không gian thực sự của Kỳ Duyên, nơi này mới xứng với bộ đồ trên người Kỳ bây giờ. Kỳ Duyên mặc trên người, quả thật chỉ có thể hợp với phòng làm việc này. Trước kia, cô vẫn không nghĩ tới mặt này của Kỳ Duyên. Chỉ là nghĩ Kỳ Duyên có thể là kỹ thuật viên, có thể làm mấy công việc, có thể rất cần tiền, chỉ là không nghĩ đến, thân phận thật sự của Kỳ Duyên, cũng là bộ dáng như vậy.
"Ừm"
Kỳ Duyên đáp lại, nhưng mà Minh Triệu cũng không nói tiếp, cô cũng không nói cái gì.
Kỳ Duyên pha hai ly cà phê, sau đó bưng đến trước mặt của Minh Triệu, cười nhìn Minh Triệu. Bây giờ cũng không cần cô nói cái gì, Minh Triệu cũng hẳn hiểu tất cả?
"Nếm thử một chút xem, mặc dù không uống ngon như mới xay, nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm, em nghĩ nhất định chị thích"
"Được"
Minh Triệu bưng cà phê lên, uống, nếu là Kỳ Duyên tự mình pha cho cô, cũng không tệ. Minh Triệu uống một hớp, cảm giác thơm dịu vừa miệng, đúng là mùi vị mình thích. Trong lòng Minh Triệu không khỏi có chút ngọt ngào. Kỳ Duyên biết khẩu vị cô thích gì, Kỳ Duyên biết sở thích của cô, cũng như cô biết sở thích của Kỳ Duyên.
"Phạm Đình Minh Triệu xin chào, em là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, Tổng giám đốc chuỗi trung tâm spa của tập đoàn TD, Đại tiểu thư của Nguyễn gia, cũng là tình nhân của chị. Đây là phòng làm việc của em"
Kỳ Duyên nhấp một ngụm cà phê, để cái ly xuống, sau đó lại một lần nữa chính thức giới thiệu mình. Cô muốn cùng Minh Triệu chung một chỗ, nên tỏ rõ thân phận của mình cùng Minh Triệu. Cô có thể làm tình nhân của Minh Triệu, nhưng không phải là muốn làm tình nhân Minh Triệu nuôi.
Minh Triệu không thường đến loại trung tâm như thế này, cũng không biết quy mô chuỗi trung tâm của tập đoàn TD, nhưng mà sẽ phải biết tập đoàn TD, tập đoàn TD không chỉ có chuỗi trung tâm spa, còn có rất nhiều sản nghiệp. Danh tiếng tập đoàn TD, tin tưởng Minh Triệu sẽ biết. Kỳ Duyên cảm thấy không cần thiết giấu giếm Minh Triệu cái gì, bất kể cô là thân phận gì, cô cũng vẫn là Kỳ Duyên, Kỳ Duyên nguyện ý làm tình nhân của Minh Triệu.
Minh Triệu nhìn tay của Kỳ Duyên đưa ra, ngây ngẩn cả người, cô thật không nghĩ tới Kỳ Duyên sẽ lại giới thiệu chính mình với cô một lần nữa, hơn nữa, hai lần giới thiệu trước đều không giống nhau, nhưng giọng nói cũng là giống nhau. Tình nhân của cô? Tổng giám đốc của tập đoàn TD, Đại tiểu thư của Nguyễn gia, tình nhân của cô? Cô có thể có tình nhân như vậy sao? Cô cũng không thể bấm ngón tay tính ra giá trị danh phận kia nha. Minh Triệu nhướng mày, nhìn quanh phòng làm việc của Kỳ Duyên một cái, nói:
"Duyên chị không nuôi nổi em, chị làm tình nhân của em là được"
Giá trị danh phận của Kỳ Duyên tốt như vậy, cô làm tình nhân của Kỳ Duyên còn tốt hơn.
Phốc... Cũng may Kỳ Duyên đã sớm để cái ly xuống, nếu không đoán chừng muốn phun ra ngoài. Thử nói Minh Triệu có thể đừng đáng yêu như vậy hay không? Không ngại thân phận của cô cái gì, chẳng qua là vẫn còn đang phiền não chuyện cô ấy có thể nuôi cô hay không. Tuy nhiên câu không nuôi nổi cô, đổi cô ấy làm tình nhân của cô của Minh Triệu nghe không tệ. A... Kỳ Duyên đột nhiên cảm thấy hai người như nhau, các cô là quan hệ tình nhân, cô là tình nhân của Minh Triệu, Minh Triệu cũng là tình nhân của cô, còn phân chia cái gì nha.
"Triệu chị nhất định phải làm tình nhân của em?"
Kỳ Duyên cười trộm ở trong lòng.
"A... Em làm tình nhân của chị cũng có thể, chỉ là, chỉ là, Duyên, chị nói thật cho em biết đi, quả thật chị không nuôi nổi em"
Minh Triệu cảm giác mình rất thất bại, lần đầu tiên mình muốn bao nuôi tình nhân, kết quả không có mấy phút, phát hiện mình không nuôi nổi tình nhân, nói chuyện này ra xấu hổ dường nào nha! Nhưng mà cô lại không muốn buông bỏ Kỳ Duyên, không muốn để cho Kỳ Duyên bị người khác ôm trong ngực. Cô suy nghĩ có lẽ cô cũng có thể làm tình nhân của Kỳ Duyên. A... Dường như có chút hỗn loạn.
"Phốc... Haha, Triệu chị có thể đừng phiền não vấn đề ai nuôi ai hay không nha? Không phải em đã nói em rất dễ nuôi sao? Em có công việc của mình, có thu nhập ổn định, chị không cần nuôi em. Em làm tình nhân của chị cũng không cần chị nuôi em"
Kỳ Duyên phá lên cười. Sau khi Kỳ Duyên cười đủ, ngồi gần Minh Triệu một ít, ôm bả vai Minh Triệu, nghiêm túc đối với Minh Triệu nói:
"Giữa chúng ta, không tồn tại vấn đề ai nuôi ai, nếu như chị cảm thấy dùng tiền bạc duy trì quan hệ của chúng ta sẽ để cho trong lòng chị khá hơn một chút, như vậy sau này mỗi tháng chị tặng em một chút quà là tốt rồi. Em biết chị còn có rất nhiều cố kỵ đối với cuộc sống, em không muốn phá hư chị cái gì hoặc là cưỡng bách chị cái gì. Chị không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, chúng ta cũng không để cho người ta biết, chẳng qua là nếu như có một ngày chị chán nản em hoặc là không muốn ẩn núp quan hệ của chúng ta mà có quyết định, em nhất định sẽ không có câu oán hận nào"
Sở dĩ Minh Triệu phiền não có thể nuôi cô hay không, là bởi vì trong lòng Minh Triệu cảm thấy dùng tiền bạc duy trì quan hệ của các cô sẽ để cho trong lòng cô ấy còn dễ chịu hơn một ít. Nói cho cùng, thật ra thì Minh Triệu chính là một quỷ nhát gan, không dám đối mặt cô, đối mặt thực tế, đối mặt thực tế là cô ấy ngoại tình. Trong cuộc sống còn có quá nhiều thứ đè ép Minh Triệu, Kỳ Duyên không muốn ép Minh Triệu quyết định cái gì, cuộc sống cũng không phải là chỉ có hai người cô cùng cô ấy, bây giờ Minh Triệu còn có gia đình của chính cô ấy.
Mặc dù bây giờ Hoàng Anh đang theo đuổi cô, nhưng mà Minh Triệu lại ngoại tình trước Hoàng Anh. Chỉ cái hiện thực Minh Triệu phản bội hôn nhân giữa cô cùng Hoàng Anh, mà sự phản bội này để cho cô ấy không dám đối mặt, nhưng mà Minh Triệu lại không muốn buông bỏ cô. Minh Triệu thật ra là muốn tìm một lý do dối gạt mình lấn hiếp người để lừa gạt chính cô ấy. Mà những thứ này, trong lòng Kỳ Duyên cũng vô cùng rõ ràng .
"Duyên..."
Minh Triệu khổ sở quay mặt đi. Minh Triệu không dám nhìn thẳng ánh mắt của Kỳ Duyên, cô không nghĩ tới Kỳ Duyên hiểu rõ tâm lý của cô như vậy, biết thật ra là cô đang trốn tránh. Minh Triệu không muốn thừa nhận mình trốn tránh, nhưng là cô xác thật là trốn tránh, chẳng qua là cảm giác cô đối với Kỳ Duyên, tình cảm cô đối với Kỳ Duyên để cho cô không cách nào lừa gạt mình. Cô chỉ có thể tìm một lý do để cho mình khá hơn một chút.
Từ khi biết Kỳ Duyên tới nay, trong lòng của cô giãy giụa bao nhiêu? Cô cho là không hề gặp Kỳ Duyên nữa, không hề liên lạc nữa liền có thể quên Kỳ Duyên. Nhưng mà cô biết bất kể cô cố gắng thế nào, tất cả đều là uổng công, căn bản là cô không giải hết độc của Kỳ Duyên ở trên người cô, độc đã xâm nhập tim mạch của cô.
Kỳ Duyên xoay mặt của Minh Triệu tới đây, hai tay giữ mặt của Minh Triệu, thấy đáy mắt Minh Triệu lóe nước mắt, không khỏi đau lòng. Cô không ngại dùng tiền bạc để duy trì giữa các cô, chỉ cần Minh Triệu cảm thấy khá hơn một chút, cái gì cô cũng nguyện ý. Cô cùng Minh Triệu vốn chính là hai phụ nữ, có thể để cho một phụ nữ truyền thống đã kết hôn tiếp nhận cô đã là một chuyện rất không dễ dàng, làm sao cô dám hy vọng xa vời có thể cùng Minh Triệu quang minh chính đại nắm tay đây?
Cô là hy vọng có một ngày Minh Triệu chỉ thuộc về của cô, cô là hy vọng có một ngày Minh Triệu mặc áo cưới gả cho cô, nhưng mà cô biết phải đi một con đường còn vô cùng khó khăn, một cửa ải trong lòng Minh Triệu kia sẽ rất khó xông qua. Kỳ Duyên cười khổ ở trong lòng, cô có thể chờ, cũng có thể từ từ tính toán, chẳng qua là cô không muốn Minh Triệu sống ở trong áy náy cùng tự trách.
"Làm theo như lời em nói mới rồi, đừng để gánh nặng trong lòng nhiều như vậy, chuyện đã xảy ra, chị đã nói, chúng ta đều là người trưởng thành, có một số việc nên làm như thế nào trong lòng chúng ta cũng rất rõ ràng"
Kỳ Duyên an ủi Minh Triệu, cô đau lòng Minh Triệu, không muốn nhìn thấy Minh Triệu vì chuyện của cô mà khổ sở.
Minh Triệu bình tĩnh nhìn mắt Kỳ Duyên, trong đôi mắt của Kỳ Duyên tràn đầy nghiêm túc, cô biết Kỳ Duyên không phải là đang nói đùa, Kỳ Duyên hiểu cô, hiểu khó xử trong lòng cô, Kỳ Duyên thông cảm cô, thông cảm bất đắc dĩ trong cuộc sống thực tế của cô. Trong lòng Minh Triệu tràn đầy cảm động. Các cô đều là người trưởng thành, không chỉ có sống vì tình yêu, còn có một chút trách nhiệm không cách nào thoát khỏi.
Hai tay Kỳ Duyên vuốt mặt của Minh Triệu, thâm tình đặt lên môi Minh Triệu, ôn nhu chiếm đoạt một trận, nói.
"Triệu em muốn chị"
Nhớ nhung bị đè nén rất lâu, rốt cục muốn đột phá một bước, rốt cục có thể diễn tả ra được. Ban đầu hai người cũng chung đụng bình tĩnh như vậy, ở một cái hôn này, mất đi tất cả căng thẳng.
Hai tay Minh Triệu treo đến trên cổ của Kỳ Duyên, để cho thân thể Kỳ Duyên càng thêm gần sát cô một ít, cô chủ động dâng lên môi của mình, cô cũng muốn Kỳ Duyên, rất muốn rất muốn, cơ hồ mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều muốn, nhưng mà cô không nói ra, cô chỉ có thể lấy hành động của mình để diễn tả nỗi nhớ nhung của cô đối với Kỳ Duyên.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro