Chap 23
Kỳ Duyên đang nói chuyện cùng một khách hàng, lại đột nhiên nhận được điện thoại của lễ tân, bình thường lễ tân sẽ không gọi điện thoại cho cô, trừ phi có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa cũng chỉ có lễ tân trên trụ sở có thể gọi điện thoại cho cô. Qua điện thoại Kỳ Duyên biết được Hoàng Anh cùng Minh Triệu đều ở trong trung tâm tại trụ sở của cô. Kỳ Duyên để cho lễ tân an bài phục vụ cho Hoàng Anh trước, mà Minh Triệu... Khóe miệng Kỳ Duyên nhẹ nhàng nâng lên, Minh Triệu vẫn là để lại cho mình đi, bây giờ cô cách công ty cũng không phải rất xa, sau mấy phút là trở về được. Kỳ Duyên cũng không quan tâm nói tới chỗ nào với người trước mặt, trực tiếp đi. Chuyện lớn nhất bây giờ chính là trở về thấy Minh Triệu, hiếm khi Minh Triệu sẽ còn đến trong trung tâm của cô. Mặc dù rất có thể là được Kỳ Duyên đưa tới, nhưng mà nếu đã đến địa bàn của cô, là một người chủ không phải cô nên tận tình sao?
Kỳ Duyên chạy như bay trở về, cũng may bây giờ là giờ làm việc, giao thông không phải là quá bế tắc, rất nhanh liền trở về công ty.
"Phạm tiểu thư ở đâu?"
Vừa vào đến công ty, Kỳ Duyên không kịp chờ đợi hỏi lễ tân, cô cũng không dám bảo đảm Minh Triệu có thể tiếp tục chờ cô, cô biết trong lòng Minh Triệu vẫn có một ít không được tự nhiên. Chỉ sợ Minh Triệu xoay người một cái liền đi, cô trở lại có thể chính là vô ích.
"Ở phòng VIP số 4, đã dựa theo phân phó của cô để cho cô ấy đi phòng VIP chờ"
Lễ tân căng thẳng trả lời, mới vừa qua hơn mười phút đồng hồ, Tổng giám đốc đã trở lại rồi, tốc độ thật không phải là bình thường, xem ra Phạm tiểu thư này cùng Tổng giám đốc không phải quan hệ bình thường nha. Nhưng mà cũng đúng, người mà Tổng giám đốc có thể tự mình phục vụ, quan hệ có thể bình thường được sao?
Nghe được Minh Triệu vẫn còn ở đây, Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người vẫn còn ở đây là tốt rồi. Cô giao túi tài liệu của mình cho lễ tân, nói:
"Để trên bàn làm việc của tôi, Anh Đỗ ở phòng số mấy? Còn có bao nhiêu thời gian?"
Lúc này Kỳ Duyên mới nhớ lại dường như Hoàng Anh cũng tới. Cô dường như nên cảm kích Hoàng Anh, nếu không cô cũng không có cơ hội gặp lại được Minh Triệu. Nếu như Minh Triệu không buông bản thân mình, cũng không nguyện ý gặp lại được cô. Lần này cũng tốt, cơ hội hiếm có, thế nào cũng phải bắt lại Minh Triệu, nếu không quá cô phụ Hoàng Anh chế tạo cơ hội cho các cô.
"Phòng VIP số 18, mới vừa đi vào, còn có hơn bốn mươi phút"
Lễ tân nhìn thời gian một chút, trả lời.
Kỳ Duyên gật đầu một cái, lễ tân này coi như cơ trí, để hai căn phòng cách xa nhau. Kỳ Duyên hít sâu một cái, nói thật ra, cô cũng có một chút xíu khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn. Hoàng Anh còn có thời gian dài như vậy mới xong, cô có thể cùng Minh Triệu chung đụng thật tốt. Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Duyên liền bắt đầu vui vẻ.
Minh Triệu có chút thấp thỏm chờ ở trong phòng, căn phòng này cùng căn phòng lần trước cô tới lại khác biệt, căn phòng này càng thêm sang trọng khí phái, lúc tiến vào cô nhìn một cái là biết phòng VIP. Căn phòng cô vào trước kia chẳng qua là bình thường mà thôi, không nghĩ tới phòng VIP nơi này giống như phòng khách sạn cao cấp, Minh Triệu nghĩ thầm, chi phí nơi này khẳng định không giống nhau.
Minh Triệu nhắm mắt ngồi ở trên ghế massage mềm mại, lần này cô không dám buông lỏng để cho mình ngủ. Cô không biết Kỳ Duyên có thể trở lại hay không, hoặc là sẽ an bài những người khác tới phục vụ cô, cô chỉ có thể chờ. Cô hy vọng Kỳ Duyên có thể trở về, cô không muốn người khác phục vụ cho cô, nhưng thật sự cũng không dám đối mặt Kỳ Duyên. Bất tri bất giác trong lòng đã hỗn loạn, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua. Cô cũng không biết mình đợi bao lâu, chẳng qua là khi nghe thanh âm cửa ở phía sau mở ra liền theo điều kiện phản xạ mở hai mắt của mình ra.
Kỳ Duyên đứng ở cửa đóng cửa lại cho Minh Triệu một loại cảm giác khác biệt, bộ đồ công sở sáng màu, một loại hơi thở người phụ nữ công sở mạnh mẽ, tài năng đánh tới cô, không còn yêu mị, thanh thuần, hoặc là an tĩnh như mấy lần trước... Đây lại là một mặt khác của Kỳ Duyên. Minh Triệu không khỏi cảm khái, tựa hồ, Kỳ Duyên mặc đồ hình thức thế nào thì giống như thế đó, tựa hồ tất cả vai trò ở Kỳ Duyên trên người cũng có thể được biểu diễn rất nhuần nhuyễn. Minh Triệu không biết rốt cuộc Kỳ Duyên có bao nhiêu mặt, nhưng mà Kỳ Duyên hiện tại càng hấp dẫn cô hơn, chững chạc, tài năng, cao quý. Gặp lại Kỳ Duyên, trong lòng còn có một chút đồ không khỏi cũng đang dao động, Minh Triệu biết đó là một loại đồ gọi là hưng phấn. Minh Triệu lăng lăng nhìn Kỳ Duyên, nhìn biểu lộ cười như không cười trên mặt Kỳ Duyên, thoáng như các cô đã rất nhiều năm không gặp nhau.
Khoảnh khắc Kỳ Duyên thấy Minh Triệu, rốt cuộc biết tương tư là ngọt ngào cũng thống khổ như thế nào, rốt cuộc biết vô số tương tư đi qua, gặp nhau lần nữa là một loại kích động như thế nào. Kỳ Duyên đột nhiên cảm thấy chỉ vì gương mặt này cho dù muốn cô vứt bỏ tất cả, cô cũng không tiếc. Giờ khắc này, cô hiểu trái tim của mình hơn. Có một câu nói thật hay, "khoảng cách thắng tân hôn". Mặc dù thời gian các cô không gặp nhau cũng không dài, nhưng mà Kỳ Duyên cũng cảm thấy đã cực kỳ lâu.
Kỳ Duyên đến gần Minh Triệu, Minh Triệu cũng đứng lên, có chút cảm giác chắc là sẽ không gạt người. Minh Triệu không thể không thừa nhận thật ra thì cô rất nhớ Kỳ Duyên, thấy Kỳ Duyên xuất hiện ở trước mặt của mình, cuối cùng trái tim của cô tựa như tìm được nơi trú ngụ, tựa hồ được lấp đầy. Kỳ Duyên tên cướp mà cô không trốn thoát được.
Kỳ Duyên tiến lên, không nói hai lời liền ôm Minh Triệu vào trong ngực, hung hăng hít lấy hơi thở trên người Minh Triệu, cô quá nhớ Minh Triệu, nhớ mùi hương của Minh Triệu.
Minh Triệu không phản kháng mà là ôm lại Kỳ Duyên, cô biết giờ phút này trái tim của cô cùng trái tim của Kỳ Duyên chính là giống nhau. Kỳ Duyên nhớ cô, cô cũng nhớ Kỳ Duyên. Có chút tình cảm, Minh Triệu không muốn thừa nhận, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, mặc dù Kỳ Duyên là một phụ nữ, nhưng mà xác thật tiến vào trong trái tim cô. Cô tin tưởng cảm giác của Kỳ Duyên đối với cô cũng giống như nhau, nếu không Kỳ Duyên sẽ không chạy về gặp cô. Minh Triệu biết Kỳ Duyên là chạy về bởi vì trên người của Kỳ Duyên còn có dấu vết phong trần.
"Chờ lâu sao?"
Kỳ Duyên không có lời nói ngọt ngào gì, cũng không có quá nhiều rối rắm, chẳng qua là hỏi một câu rất bình thường. Nhưng mà hai tay của cô vẫn không buông Minh Triệu ra, cảm giác ôm Minh Triệu vào trong ngực thật rất tốt. Cô muốn cứ một mực ôm Minh Triệu như vậy.
"Cũng may"
Minh Triệu cũng là đơn giản trả lời, sau khi biết trái tim mình cũng không còn không được tự nhiên nhiều như vậy nữa.
Cô biết cô cùng Kỳ Duyên đều là phụ nữ, nhưng mà cô thích loại chung đụng bình tĩnh không có những người khác những chuyện khác cùng Kỳ Duyên này, cái không gian được cách ly này, chỉ có hai người cô cùng Kỳ Duyên. Cô mặc kệ sau khi ra khỏi cái cửa phòng này, cô cùng Kỳ Duyên sẽ biến thành hình dáng gì, ít ra giờ khắc này, cùng Kỳ Duyên chung một chỗ, cô cảm giác được dễ dàng, cảm giác được thoải mái. Những thứ khác bây giờ không cần thiết đi để ý nhiều như vậy. Muốn vui vẻ thì cứ vui vẻ, Minh Triệu tự nói với mình ở trong lòng.
Kỳ Duyên buông Minh Triệu ra, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán Minh Triệu, sau đó để cho Minh Triệu ngồi ở mép giường, hỏi:
"Gần đây có phải mệt mỏi hay không?"
Thấy khóe mắt Minh Triệu mang theo chút mỏi mệt, Kỳ Duyên đau lòng hơn còn có chút tự trách, gần đây Minh Triệu vẫn luôn phiền não về quan hệ cùng cô, cho nên mới làm cho mình mệt mỏi như vậy.
Minh Triệu rất ôn thuận gật đầu. Gần đây quả thật cô rất mệt mỏi, tuy nhiên bây giờ cảm giác không mệt, từ trong mắt Kỳ Duyên cô thấy được sự dịu dàng của Kỳ Duyên, cô rất hưởng thụ sự dịu dàng của Kỳ Duyên. Có chút tình cảm, không cần nói các cô cũng biết, có một số việc không cần nói hẳn ra, các cô cũng đã rất rõ ràng với nhau. Có một loại tình cảm hòa hợp giữa các cô.
"Vậy cô nằm đến phía trên kia đi, tôi massage cho cô"
Kỳ Duyên đứng ở trước người Minh Triệu, nắm thật chặt hai tay của Minh Triệu, trong mắt là vô hạn thương yêu. Lúc này Minh Triệu không lạnh nhạt giống lúc bình thường, chẳng qua là giống như một cô thiếu nữ ngồi ở mép giường, để cho người ta rất muốn hung hăng thương yêu một phen, cô thích Minh Triệu như vậy.
"Cô mới vừa trở lại, không mệt mỏi sao?"
Minh Triệu cười lắc đầu một cái, nhẹ giọng trả lời. Mới từ bên ngoài trở lại, y phục trên người cũng không kịp đổi, là vội vã dường nào tới gặp cô? Chẳng qua là, Kỳ Duyên không phải là kỹ thuật viên sao? Tại sao mặc đồ công sở, hơn nữa, hơn nữa là loại giá cả không rẻ, chẳng lẽ Kỳ Duyên còn có một phần công việc khác? Thật là quá nhiều cực khổ... Kỳ Duyên đã từng nói cô ấy là tình nhân của Hoàng Anh, tình nhân mục tiêu chính là tiền. Hôm nay thấy Kỳ Duyên chẳng lẽ Kỳ Duyên rất cần tiền? Nhưng mà một thân quần áo này của Kỳ Duyên, không sai biệt lắm bằng một tháng tiền lương của cô đi? Minh Triệu không khỏi suy nghĩ miên man ở trong lòng.
Kỳ Duyên cũng không biết trong lòng Minh Triệu nghĩ những chuyện khác, nói.
"Cũng may, gần đây chắc chắn cô mệt mỏi hơn tôi, cô xem, khóe mắt cũng hiện đầy mỏi mệt"
Tay của Kỳ Duyên xoa khóe mắt Minh Triệu, tràn đầy đau lòng. Tựa hồ, một thời gian không gặp Minh Triệu gầy đi nhiều.
Minh Triệu cảm thụ ngón tay của Kỳ Duyên hoạt động ở trên mặt của cô, tay của Kỳ Duyên rất mịn rất mềm, tựa hồ, không giống như là người thường lấy tay phục vụ cho người khác. Nghĩ tới đây, Minh Triệu nhíu mày một cái, hỏi:
"Kỳ Duyên cô hẳn không phải là kỹ thuật viên ở đây đi?"
Cô nhớ số hiệu của Kỳ Duyên là bịa đặt.
Kỳ Duyên cười cười, thành thật trả lời.
"Không phải"
"Vậy sao cô ở đây làm phục vụ cho người ta? Làm thêm?"
Minh Triệu đại khái cũng chỉ nghĩ tới khả năng làm thêm này, thủ pháp của Kỳ Duyên rất tốt, ở chỗ này làm thêm cũng không phải không thể nào, mà nghề chính của Kỳ Duyên hẳn không phải là cái này. Nhìn một thân quần áo của Kỳ Duyên bây giờ phải là tạm thời tìm được.
"Không phải"
Kỳ Duyên còn là cười trả lời.
"Cô không phải là kỹ thuật viên ở đây, cũng không phải làm thêm ở đây, vậy sao cô..."
"Bởi vì đối tượng phải phục vụ là cô, cho nên tôi ở đây, lý do đơn giản như vậy mà thôi"
Còn không chờ Minh Triệu nói xong, Kỳ Duyên sẽ dùng ngón tay để ở đôi môi Minh Triệu, không để cho Minh Triệu tiếp tục hỏi thăm. Sở dĩ cô sẽ lấy thân phận kỹ thuật viên xuất hiện ở đây, hoàn toàn là bởi vì đối tượng phải phục vụ là Minh Triệu, cô cũng chỉ phục vụ Minh Triệu.
Minh Triệu không hiểu nhìn về Kỳ Duyên, bởi vì cô? Kỳ Duyên vẫn không trả lời vấn đề của cô, không phải sao?
Thấy dáng vẻ Minh Triệu vẫn khốn hoặc như cũ, khóe miệng Kỳ Duyên cười càng thêm đầy, hai tay khoác lên trên bả vai Minh Triệu nói:
"Nằm xuống đi, tôi massage cho cô, gần đây quả thật cô quá mệt mỏi, cần buông lỏng thật tốt một chút"
"Cô như vậy? Có thể..."
Minh Triệu quan sát quanh thân Kỳ Duyên một cái, Kỳ Duyên một thân quần áo này, có thể phục vụ cho người ta sao? Hai lần trước, Kỳ Duyên cũng đều là mặc đồng phục kỹ thuật viên, Kỳ Duyên như vậy có thể hành động sao?
Kỳ Duyên cũng nhìn mình một chút, đưa tay liền cởi y phục trên người mình ra, cười nói:
"Như vậy là được rồi hay không?"
Minh Triệu thấy Kỳ Duyên cởi áo, trong nháy mắt mặt không khỏi đỏ lên.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro