Chương 9
Sau lần đó, Seung Wan bận quá nên ít gặp tụi Sehun, bẵng đi lâu lâu thì cái thằng sống khôn thác thiêng này lại gọi cho cậu.
Không hiểu thằng bạn nối khố gọi mình ra đây để làm gì, tự hỏi vậy nhưng cậu vẫn phóng xe đến chỗ hẹn.
Thằng bạn tri kỷ đang chổng mông chổng đít tập hiphop. Không làm phiền nó, cậu chọn một chỗ ngồi thuận tiện chờ đợi.
Tối nào cũng vậy, Sehun vẫn dành thời gian ra đây tập những điệu nhảy sôi động với đội của nó.
Cậu thấy đứa nào cũng mặt non choẹt nhưng khéo léo thì khủng khiếp.
Một đội chừng 10 đứa áo phông dài tới gối, quần tụt, đầu vấn những chiếc khăn đủ màu rất đặc sắc.
Đầu Sehun cắm xuống đất, trồng cây chuối, nó dùng sức mạnh của đầu xoay cho cả cơ thể phía trên một vòng tít mù. Nó mặc một cái quần tụt đến mông, những vòng xích lấp lánh dưới ánh điện đường trông rất bắt mắt.
Sehun say mê những động tác tay chân, cả người nó như một con robot di chuyển từng động tác chậm chạp nhưng mạnh mẽ. Hiphop là một điệu nhảy toát lên sự dẻo dai, mạnh mẽ. Nhất định cậu sẽ nhờ nó dạy cho động tác trồng cây chuối kia biết đâu lại khỏi cái bệnh trào ngược dạ dày của mình.
Dường như đã thấm mệt, Sehun dừng lại nghỉ, bỗng thấy Seung Wan ngồi đó từ bao giờ, nó lại gần cũng ngồi xuống cạnh cậu.
-Cậu phải cứu tớ vụ này.
Cái thằng, đến lạ, gặp chẳng chào hỏi gì cả, đã nhờ vả ngay.
-Cậu lại đang định trốn con bé nào phải không ?
-Không, không, đừng nghĩ tớ lúc nào cũng xấu thế.
-Vậy nói đi, gì ?
-Tạp chí của tớ đang cần một bộ ảnh gấp. Mấy tay máy bên tớ lần này giở chứng đòi cát xê cao quá mà thời gian thì không còn nhiều, tớ biết cậu không thích chụp loại ảnh này nhưng coi như nể tình thâm hữu bấy lâu nay, cứu tớ một phát.
Seung Wan ngẫm nghĩ một hồi:
-Cậu đúng là thằng lắm chuyện, vậy bao giờ thì cần ?
-Trong tuần sau.
-Tuần sau ? Cậu có điên không đấy ? Còn phải tìm ngoại cảnh, ánh sáng và còn xem người mẫu thế nào nữa chứ ?
-Vấn đề người mẫu thì khỏi lo, tớ đã tìm được rồi, tớ sẽ bảo cô ta qua cậu bàn bạc trước nhé, phần còn lại thì cậu tự lo đi.
-Thế để tớ chuyển về toà báo của cậu nhé. Mà tớ báo trước tớ chỉ chụp ngoài giờ, chiều thứ bảy và Chủ nhật được thôi đấy, không xong là mặc xác cậu.
-Ok! Ok! Này, hay rủ Joo Hyun đi cùng cho đỡ buồn, tớ biết cậu có tình ý với nàng mà.
-Tên điên này!
-Thây kệ cậu, còn làm bộ làm tịch, tớ tạo cơ hội cậu, không tận dụng đừng trách tớ vô tình.
Seung Wan nhận việc chụp ảnh cho Sehun nên đâm ra bận càng thêm bận. Cậu xoay như chong chóng. Tối về mệt lử. Suốt cả chiều thứ 7, cậu lặn lội ra bãi đá sông Hàn tìm ngoại cảnh rồi lại phải thương lượng với mấy tay bảo vệ trong trường cấp 3 để được chụp ở đây.
Như đã hẹn, Sehun đưa cô người mẫu địa chỉ của cậu. Tối thứ bảy, cô ấy tìm đến gặp. Seung Wan vừa tắm xong, đang hẹn Joo Hyun đến nhà đi chơi, cậu không đón cô được vì cái xe lại dở chứng chết máy thật đúng lúc. Dạo này cả hai đi chơi với nhau mà không cần biết là thứ mấy nữa. Có lần cậu hỏi Joo Hyun:
-Cứ đi chơi thế này, cậu lấy đâu thời gian để yêu ai nữa?
Seung Wan trả lời lấp lửng:
-Tớ tìm được rồi, lúc nào có điều kiện ra mắt cậu sau.
Joo Hyun nửa mừng, nửa lo.
Cô người mẫu mà Sehun gửi đến còn khá trẻ chừng 19 tuổi, là một cô khá nổi tiếng, cậu biết qua mấy chương trình tivi. Trông rất kiêu căng đúng như kiểu của một người nổi tiếng. Vừa thấy cậu, cô ấy có vẻ ngạc nhiên có lẽ không nghĩ tay máy mới mà Sehun giới thiệu lại non tơ và đáng yêu thế này. Cô ta duyên dáng, mỉm cười, chìa tay với cậu:
-Em là Jin Hye, anh Sehun giới thiệu em đến đây để làm quen trước với cách làm việc của...
-Tôi là Son Seung Wan
-Vâng! Seung Wan còn trẻ quá nhỉ, ngoài sức tưởng tượng của em đấy.
-Tôi cũng sắp 23 rồi, không còn trẻ nữa đâu.
Cả hai cùng bàn bạc và thống nhất cách làm việc. Jin Hye miệng nói nhưng mắt không ngừng liếc vẻ mặt sáng láng của cậu.
Đôi lúc cô ta giả vờ không hiểu rồi ngồi sát vào cậu, Seung Wan giữ ý vội nhích ra. Seung Wan thấy khó xử, may sao lúc đó Joo Hyun đến. Cô ngỡ ngàng vì trong nhà có một cô gái trẻ.
Cậu lúng túng giới thiệu
-Đây là Jin Hye, người mẫu chỗ Sehun đấy, người mà tớ sắp làm việc chung.
-Còn đây là Joo Hyun , bạn tôi.
Cả ba ngồi nói chuyện một lúc thì Seung Wan xin phép có việc phải đi vì thế Jin Hye mới rút lui.
Trên đường đi, cậu thấy Joo Hyun im lặng khác thường, tưởng cô mệt, cậu hỏi:
-Cậu mệt à ? Sao hôm nay lặng thinh thế ?
Joo Hyun vẫn không nói gì. Cô thấy trong lòng dấy lên một sự ghen tuông lạ kỳ, không kìm được, Joo Hyun hỏi:
-Cậu ghê nhỉ, có bạn gái sao không nói với tớ ?
Seung Wan đớ người:
-Bạn gái nào ?
-Thì cái cô người mẫu nãy đấy thôi.
-Vớ vẩn! Hôm nay tớ mới biết cô ta mà.
-Thật ? Nhưng mà sao ngày nào không đến lại đến vào tối thứ 7 ?
-Thế chứ tớ và cậu là gì mà sao cũng đi vào ngày thứ 7 ?
Seung Wan khôn khéo thăm dò nhưng Joo Hyun không trả lời.
-Hay cậu đi chụp hình với tớ chiều thứ 3 này nhé, sau giờ làm việc ?
-Không! Tớ bận lắm, sức đâu mà đi với cậu.
Rồi Joo Hyun không nhịn được lại quay lại đề tài lúc nãy:
-Cơ mà mình thấy cái cô Jin Hye ấy có vẻ thích cậu đấy.
-Thế à ? Tớ không tin đâu.
-Thật đấy! Tớ để ý cô ấy cứ nhìn cậu suốt ?
-Sao cậu lại để ý điều đó ?
-Tò mò thôi.
-Thôi được rồi, để tớ thử xem cô ấy có thích tớ thật không.
-Thử thế nào ?
-Thì thứ 3 này tớ thử nắm tay cô ấy xem sao.
Joo Hyun thấy mình ngốc quá, tự dưng lại 'gậy ông đập lưng ông'. Khi không lại tạo cơ hội cho người ta nắm tay nhau. Không được, đã thế cô sẽ đi.
Ăn uống no say, trên đường về Joo Hyun mới thủ thỉ bảo Seung Wan:
-Thứ 3 này tớ sẽ đi với cậu.
Seung Wan không biết chủ định của cô nên lòng khấp khởi mừng thầm.
Thứ 3, xe của Sehun đến nơi tập kết trước, Seung Wan chở Joo Hyun lên sau. Cậu dọn đồ nghề ra, cả một giỏ toàn máy ảnh, ống tele, đèn flash,... trông ngộn cả mắt.
Joo Hyun đứng gần đó nhìn cậu tác nghiệp. Seung Wan nhanh nhẹn, khoẻ mạnh trong chiếc quần jean cạp trễ, áo phông lửng để lộ dây lưng to bản, đôi Converse làm cậu trông bụi bụi.
Seung Wan say mê với các góc cạnh, khuôn hình đôi lúc như quên cả không gian và thời gian, chỉ có Joo Hyun là làm Seung Wan đôi lúc mất tập trung. Dù bận bịu với công việc nhưng cậu vẫn thường xuyên liếc nhìn cô, thậm chí trong khi chờ người mẫu, Seung Wan vẫn đưa máy lên bấm vài kiểu, Joo Hyun bắt gặp được lườm nhẹ cậu.
Lúc thì cậu ngồi xuống, ngửa người ra đằng sau, lúc lại quỳ sụp xuống đất để tìm những góc cạnh ấn tượng, Seung Wan làm việc hết mình, cống hiến hết mình vì nghệ thuật.
Cô người mẫu Jin Hye nhìn vào ống kính như nhìn vào mặt cậu, cô không ngừng miệng cuời. Joo Hyun lại thấy lòng nhói lên.
Chụp hình xong cũng đến 8h30 tối, gần 3 giờ đồng hồ lăn lộn, công việc đã có thể gọi là hoàn tất.
Seung Wan không về theo đoàn mà chở Joo Hyun đi dọc bờ sông để hít cho no phổi cái gió mang mùi ngai ngái của phù sa mà cậu nghiện. Lâu lâu Seung Wan mới vòng lại, gió dưới sông thổi lên mát rượi làm dịu mát tâm hồn hai con người mang nặng những ưu tư.
Không biết có phải do làm việc cật lực không mà tối thứ 6 cậu lên cơn sốt. Cả người nóng bừng, Seung Wan thấy đầu óc quay cuồng, chân tay run rẩy, bước ra khỏi giường, cậu ngã vật xuống đất. Bò lê lết mới lên được ghế, Seung Wan gọi cho chị Chorong xin nghỉ.
Tối đó, không thấy Seung Wan liên lạc với mình vì cả hai đã hẹn đi có tí việc, Joo Hyun sốt ruột bấm máy, phải rất lâu mới thấy đầu dây bên kia trả lời:
-Alo!
-Tớ đây! Giờ này mà cậu còn lô với đề à? Có định đi không đấy ?
-Joo Hyun, tớ s...ố...ố..t
Thế rồi cậu buông máy, nhắm mắt không biết trời trăng gì nữa. Joo Hyun nghe vậy lòng như lửa đốt, vội vàng phóng đến nhà cậu. Cửa không khoá, Joo Hyun đẩy nhẹ bước vào, Seung Wan nằm còng queo, người dính ngang chiếc giường, quần áo xộc xệch, bát mỳ tôm vẫn còn già nửa chỏng gọng trên bàn.
Joo Hyun bước nhanh tới bên cậu, sờ trán thấy nóng bỏng tay, Seung Wan lờ mờ thấy cô, giọng yếu ớt:
-Cậu đến rồi à ?
Joo Hyun lặng lẽ gật đầu rồi cô chạy ào xuống phố mua tạm một phần cháo cho cậu, rồi cô gọi cho Soo Young. Soo Young nói tên một lô thuốc và dặn cô:
-Cứ 6 tiếng cậu cho Seung Wan uống 2 viên nếu thấy sốt trên 38 độ, cho uống nhiều nước hoa quả vì sốt thế rất hại hồng cầu. Chắc sốt dịch thôi, nếu đến sáng mai không đỡ cậu cho vào chỗ tớ luôn.
Joo Hyun làm đúng như lời Soo Young dặn, uống thuốc xong Seung Wan hạ sốt đôi chút nhưng hết thuốc cơn sốt lại trở lại.
Cậu cứ ngủ li bì và thân nhiệt lúc nào cũng xấp xỉ 39.5 độ, Joo Hyun lo lắm.
Tối, Joo Hyun quyết định không về vì không đành lòng để cậu qua đêm một mình thế này. Seung Wan lại sốt cao quá, toàn thân run lên, đôi môi đỏ chót nhưng khô và nứt nẻ.
Người cậu co rúm lại vì lạnh, hơi thở yếu ớt, mệt mỏi và trong lúc này Joo Hyun đã không còn đắn đo nữa, cô cởi áo khoác trèo lên giường nằm ôm chặt lấy Seung Wan.
Người cậu nóng như hòn than, hơi nóng lan sang cả Joo Hyun nhưng kỳ lạ thay từ lúc đó cậu không còn trằn trọc hay co giật nữa, Seung Wan nằm ngủ yên như một đứa trẻ trong vòng tay người mẹ.
Nửa đêm cậu tỉnh dậy, dứt cơn sốt Seung Wan thấy đầu nặng trịch, cổ họng khát khô. Cảm thấy người như bị cái gì đó đè nặng, quay sang cậu giật mình vì thấy Joo Hyun đang thiêm thiếp ngủ, khuôn mặt đẹp như thiên thần, Seung Wan nằm im, mặc kệ cảm giác ấm áp đang dâng trào con tim mình.
Một lát, Joo Hyun thức giấc theo quán tính cô đưa tay sờ trán cậu, hết nóng rồi. Seung Wan thấy cả nhưng nằm im không nói, nhưng cơn khát mỗi lúc một lớn đành giả vờ ngọ nguậy, Joo Hyun giật mình buông tay ra, ngồi dậy hỏi:
-Seung Wan à, Seung Wan! Cậu có muốn uống nước không ?
Seung Wan mệt mỏi gật đầu.
Đêm ấy là đêm đầu tiên Seung Wan gần Joo Hyun như thế và là đêm đầu tiên mà
cậu cảm nhận được con tim mình lại bắt đầu yêu.
Ngày qua ngày, tình cảm của cậu dành cho Joo Hyun càng đong đầy.
Seung Wan nhận ra rất nhiều cảm giác mà trước đây cậu chưa từng có với các cô gái khác ngoại trừ Seulgi, mà có cả những tình cảm mà với Seulgi, Seung Wancũng không có.
Sau khi thực hiện xong bộ ảnh, Sehun đến gặp Seung Wan và đưa cho cậu một cái bì thư dày cộm. Đưa tách cà phê nhấp một ngụm, Seung Wan hỏi:
-Gì thế ?
-Tiền công ty tớ trả cho cậu.
-Bao nhiêu ?
-Bảy trăm nghìn won.
-Nhiều vậy à ?
Rồi Seung Wan bóc bì thư ngay trước mặt Sehun và chia đôi số tiền.
-Cậu cầm một nửa này về lo cho mẹ đi, bà nằm viện thế chắc cũng tốn kém đấy, mẹ cậu cũng như mẹ tớ thôi. Nửa còn lại này tớ sẽ biếu mẹ tớ.
Sehun ngẩn người vì hành động của Seung Wan, hôm mẹ Sehun vào viện nó cũng đã đưa anh tiền rồi.
Tên này chơi đẹp.
Được! Quả không phải hổ thẹn khi chơi với nó.
Sehun ngập ngừng rồi hỏi nhỏ Seung Wan:
-Cậu thích Joo Hyun đúng không ?
Seung Wan nhìn Sehun thật lâu, biết cậu mắc cỡ, Sehun nói:
-Cứ thú nhận đi, tớ lạ gì.
-Ừ, tớ rất có cảm tình với Joo Hyun nhưng tớ sợ...
-Sợ gì, tự tin luôn làm cậu khác người mà.
-Tớ sợ Joo Hyun không chấp nhận.
-Cậu thử nghĩ đi, làm gì có đứa con gái nào hâm đến nỗi ngồi với cậu đến 12h đêm trong đại lao rồi sáng sớm hôm sau chưa tỏ mặt người đã tới. Cậu phải nắm lấy cơ hội chứ.
Seung Wan ngồi nhẩm lại thấy cũng đúng thế thật. Cậu nói:
-Vẫn biết là cái gì trong tầm tay mà không giữ lấy thì nó sẽ vuột mất nhưng tớ sợ mạo hiểm quá. Cứ để như thế này còn được là bạn chứ nói ra thì có thể sẽ chẳng còn gì.
-Cậu chưa thử thì chưa biết được, sao không đặt câu hỏi ngược lại, biết đâu Joo Hyun cũng đang chờ cậu ngỏ lời.
Thấy Seung Wan đang đắn đo, Sehun đi nước nữa:
-Mà cậu nên nhớ rằng Joo Hyun rất xinh đẹp, cậu mà cứ chần chừ coi chừng thằng khác nó cuỗm mất, lúc đó chỉ có nước ngồi trách mình thôi.
Seung Wan giật mình thấy đúng quá, lỡ mà có thằng nào nó tranh thủ thì toi.
-Thôi được rồi, cảm ơn cậu. Tớ sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi nói ra điều này với cô ấy.
Thấy Seung Wan đã lung lay, Sehun nói:
-Cố lên! Chúc cậu thành công!
Tạm biệt Sehun, Seung Wan lang thang khắp nơi, Joo Hyun đi công tác cả tuần nữa mới về. Cậu nhớ cô ghê lắm, nỗi nhớ cứ đong đầy trong tim. Giờ thì cậu biết cậu yêu cô nhiều thế nào. Seung Wan lang thang suốt buổi tối.
Sao mà Seung Wan sợ thế không biết
Làm thế nào để nói cho Joo Hyun biết rằng mình yêu cô. Seung Wan không dám mạo hiểm để rồi có thể sẽ mất cô. Đây là lần đầu tiên cậu thấy mình kém cỏi và nhút nhát thế này.
Đã 11h rồi, Joo Hyun đã ngủ chưa, có mệt không và có nhớ về cậu tí nào không ? Rốt cuộc Seung Wan quyết định, khi cô về cậu sẽ nói ra tình cảm của mình với cô, mặc kệ cho có chuyện gì xảy ra.
Seung Wan chọn ngày cuối tháng 11 để tỏ tình với cô, cậu đưa cô lên một cây cầu cổ kính bắc qua sông Hàn. Nơi mà theo cậu đất trời giao hoà gặp nhau ở một điểm, ở đó bầu trời và mặt đất sẽ làm chứng cho tình yêu của cậu.
Trời bắt đầu xẩm tối, bãi ngô dưới gầm cầu nhòe đi trong tranh tối tranh sáng. Cảnh vật đìu hiu càng làm Seung Wan bối rối vô cùng, tay chân xoắn lấy nhau, đôi bàn tay vặn vẹo, Joo Hyun lấy làm lạ lắm, liền hỏi:
-Từ lúc tớ đi công tác về sao thấy cậu không bình thường ?
-À à vì tớ..tớ đúng là đang không bình thường.
-Vậy tớ giúp gì được cậu không ?
-Cậu có thể cứu rỗi linh hồn tớ.
-Gì th ê... ê... ế ?
Seung Wan nhìn Joo Hyun, lấy hết can đảm, cậu nói qua hơi thở:
-Tớ yêu cậu Bae Joo Hyun, làm bạn gái tớ nhé!
Joo Hyun lặng im, vẻ bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nhưng kể từ đó Joo Hyun không nói một câu nào. Seung Wan thấy căng thẳng, thần kinh căng như dây đàn. Có lẽ cậu đã sai lầm khi nói ra tình cảm của mình, có lẽ với cô, cậu chỉ đơn thuần là một người bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro