Chương 19
Chờ đợi!
Chờ đợi và chờ đợi!
Joo Hyun đã chờ ngoài phòng cấp cứu hơn cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy có kết quả gì. Hết đứng lại ngồi, trái tim cô đang se thắt trong nỗi lo sợ. Những bước chân của cô run rẩy như trái tim cô. Sooyoung cũng đang bên cô không dời nửa bước. Cánh cửa phòng cấp cứu khép chặt như đang khép lại những ước mơ của cô. Joo Hyun nắm tay Namjoo và bóp chặt tay bạn, Sooyoung tuy đau nhưng không dám kêu một câu vì cô biết trái tim Joo Hyun đau gấp ngàn lần.
Mãi rồi, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Joo Hyun lao nhanh đến, vị bác sỹ già xoa tay cười và bảo cô:
-Bạn cô chắc là Thiên tử, bị đâm thế mà không chết thì sau này chắc bách niên giai lão lắm. Cô vào đi, chúng tôi đã khâu rồi, sáu mũi, không ít đâu. Phim CT cho thấy không có chấn thương nội tạng lớn, vết đâm xuyên qua 2 xương sườn, chạm đáy tim, nạn nhân mất máu nhiều sẽ choáng và chắc còn phải đến sáng mai mới tỉnh lại. Phép màu! Xin chúc mừng!
Joo Hyun gần như xỉu xuống vì hạnh phúc.
Sáng rồi, Seung Wan vẫn chưa tỉnh Joo Hyun cứ ngồi đó cạnh cậu. Mắt cô không rời khuôn mặt cậu dường như cô sợ sẽ bỏ mất cơ hội được nhìn thấy Seung Wan tỉnh lại.
Seung Wan nằm đó, khuôn mặt xanh xao trên nền chiếc ga trắng, đôi mắt cứ nhắm nghiền, khuôn mặt trông thư thái như vừa giải quyết được một rắc rối lớn.
Joo Hyun thương cậu nhiều, chưa đầy một tuần mà người cô yêu đã trải qua hai nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn. Cô thương cậu vì những gì cậu đã trải qua thật gian nan và vất vả.
Đến bao giờ, bao giờ thì chuyện của những người như Seung Wan và Joo Hyun sẽ được chấp nhận ?
Cô nắm lấy bàn tay với những ngón xương xẩu của Seung Wan đặt lên miệng mình, cô hôn lên những cái khớp ngón tay, cô cứ lặng lẽ nói một mình như cầu xin cậu nghe thấy:
-Tỉnh lại đi Son Seung Wan, hạnh phúc chỉ còn cách chúng ta đúng một cái mở mắt của Wan thôi. Hạnh phúc mà Wan đã phấn đấu không biết ngừng nghỉ giờ nó đang đợi Wan dậy để đơm hoa. Chúng ta còn quá nhiều dự định mà vắng Wan em không thể thực hiện nó một mình. Wan đã từng nói sẽ không bỏ mặc em lại với cuộc đời này giờ sao cứ nằm im lìm thế? Bố mẹ đang chờ Wan kìa, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn rồi. Xong việc em muốn Wan đưa em lại chỗ mà có những bông cải vàng ấy nhé, em sẽ nói cho Wan một bí mật là chính tại nơi đó em nhận thấy sự khác lạ trong trái tim mình khi Wan nhìn em. Em không ngờ mọi thứ lại thay đổi đột ngột đến như vậy, nếu như không nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của Wan bên xe hàng thì giờ này em và Wan đang ở đâu, em có được Wan ôm trong vòng tay không ?
Mắt Joo Hyun rưng rưng. Ông Bae và hai bà mẹ đang đứng đó thấy Joo Hyun tình cảm với Seung Wan không ngại ngần thế thì lòng bỗng ngậm ngùi thương cho đôi trẻ. Họ chỉ biết nhìn nhau rồi lặng lẽ ra ngoài bỏ lại không gian cho cả hai.
Seung Wan vẫn nằm đó, ống trợ thở đã rút ra nhưng chai huyết thanh vẫn còn trên đầu giường. Những giọt huyết thanh nhỏ tí tách trong chai đang mang lại mầm sống cho cậu và niềm hy vọng cho Joo Hyun.
Ngồi nhìn mãi cảnh này rồi chợt Joo Hyun đứng phắt dậy, cô nhớ ra việc cần phải làm. Cô bước nhanh ra ngoài nói với bà Son:
-Mẹ trông Seung Wan dùm con, con cần phải đi giải quyết một chuyện gấp.
Bà Son gật đầu rồi cùng bà Bae bước vào trong, còn lại ông Bae, biết ý định của con gái và thấy tâm lý cô không ổn nên ông lặng lẽ đi theo.
Đúng như ông dự đoán Joo Hyun đến gặp Park Bogum.
Bogum ngồi trên ghế mắt nhìn Joo Hyun vẻ thô bỉ, cô như muốn tống thẳng một quả vào mặt hắn:
- Anh là thằng khốn nạn! Tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Rồi cô cầm lấy cốc nước trên mặt bàn hất thẳng vào mặt Bogum. Hắn đứng bật dậy đưa tay định tát Joo Hyun, bỗng có tiếng đàn ông quát đanh gọn sau lưng cô:
-Ngồi xuống!
Bogum tái mặt, không dám đứng lên nữa, Joo Hyun quay lại ngạc nhiên khi thấy bố, ông Bae đưa mắt ra hiệu cho con gái ngồi xuống rồi ông cũng ngồi cạnh, ông gằn giọng:
-Tránh xa các con tôi ra! Nếu con tôi trong bệnh viện không tỉnh lại thì anh, gia đình anh và cả cái cơ nghiệp đồ sộ của nhà anh sẽ tan như mây khói đấy, tôi không doạ đâu.
Joo Hyun nhìn bố vẻ mặt ngơ ngác, ông già hiền lành mà cô cứ nghĩ là lẩm cẩm đây ư.
Trời ạ!
Trên đường trở về bệnh viện, ông Bae đưa tay cho con khoác và ông hỏi:
-Con thương Seung Wan nhiều lắm đúng không ?
Joo Hyun gật đầu ôm tay bố, ông Bae nhẹ nhàng bảo:
-Bố cũng không biết là sau này rồi sẽ thế nào nhưng kinh nghiệm cho bố thấy là những gì mình có được mà phải trải qua nhiều gian truân thường làm con người ta trân trọng nó. Hạnh phúc là của các con, có được nó đã khó nhưng gìn giữ nó thì muôn phần khó hơn. Bố mẹ già rồi, của cải để lại bao nhiêu rồi cũng hết nên thứ mà bố mẹ muốn để lại cho các con không phải là vật chất mà là những giá trị của đạo đức sẽ trường tồn mãi với thời gian. Phàm đã là con người ai cũng chỉ được sinh ra một lần và cũng chỉ được sống một lần trong đời vì thế các con cần sống sao cho thật đẹp.
Joo Hyun nhìn bố cảm động và gật đầu.
Trên thế gian này..có nơi nào đẹp bằng nơi có Son Seung Wan và có bố mẹ mình nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro