Chương 15
Trong phòng họp Công ty:
-Đây là buổi kiểm điểm hằng năm của Công ty nên đề nghị các anh, chị phải thực sự đánh giá đúng những việc mà mình đã làm trong năm qua với tinh thần thật sự cầu thị. Tôi đánh giá cao những bài nhận xét có tính phê bình và tự phê bình, tuyệt đối tránh chủ nghĩa hình thức...
Đang thao thao bất tuyệt trước nhân viên, Seung Wan nhận được điện thoại của 'bố vợ tương lai':
-Con ra chở giúp bác mấy cái cây cảnh ở khu chợ trên đường XX được không ?
-Dạ! Con ra ngay ạ
Seung Wan trả lời mà thấy rối tung cả lên.
Chết rồi! Làm thế nào bây giờ ?
Cuộc họp chỉ mới được 2/3 nội dung. Chorong đi công tác nên giao cho cậu chủ trì, giờ mà bỏ giữa chừng thì biết ăn nói thế nào với nhân viên. Mà không đến đón 'nhạc phụ tương lai' thì coi như tiêu đời.
Rồi Seung Wan nảy ra sáng kiến, cậu đi vào phòng, lên cao giọng:
-Thôi, các anh chị nghỉ đi, tất cả đều là những người lớn và tôi nghĩ không nên quản thúc các anh chị viết kiểm điểm ngay tại phòng thế này, thật lố bịch. Tôi muốn thấy lại những bản tự nhận xét có chiều sâu và đã được chỉnh sửa trên bàn làm việc của tôi vào đầu giờ sáng mai, ok ?
-Ok!
Ai cũng tán thành với cách giải quyết nhanh nhẹn của phó phòng.
Còn cậu, vừa ra khỏi phòng đã ba chân bốn cẳng phi xuống kho gặp anh Seo:
-Anh cho em mượn cái con Hyundai 2 chỗ ngồi 16 chỗ nằm của anh tí.
-Mày mượn cái xe tải đó để đi đón người yêu à ?
-Không, còn quan trọng hơn ấy chứ.
Nói rồi, Seung Wan cướp lấy cái chìa khoá xe trong tay anh và phóng vút đi. Đến nơi, thấy 'nhạc phụ' đang lững thững đi bộ, Seung Wan xuống xe hỏi:
-Cây bác để đâu hết rồi ạ ?
Ông thủng thẳng:
-Đã mua được cây nào đâu!
Rồi ông nhìn Seung Wan từ đầu đến chân, Veston gọn gàng, giày Clark nâu bóng nhoáng bước xuống từ cái xe tải nhem nhuốc, ông giở sổ đánh dấu vào mục 'Đạt'.
Seung Wan như muốn ngất xỉu vì 'bố vợ', chưa mua được cây nào mà đã gọi điện đến đón. 'Bố vợ' lại nói:
-Con lên xe đi, cứ đi từ từ thôi, bác đi đằng trước ngắm được cây nào thì xuống bê lên xe cho bác.
Seung Wan méo mặt.
Từ từ à ?
Thưa bố, đồn Công an ở ngay phía trước đấy bố ơi, cứ tà tà thế này thể nào cũng có chú ra cho con một vé.Nhưng cậu vẫn cứ kiên nhẫn thong thả lái xe theo 'bố vợ'. Có người nhìn cậu rồi buông một câu:
-Dư hơi à ? Đi thì đi mà đứng thì đứng sao lại cứ tưng tửng thế.
Người khác:
-Mới lái hả, sao đi ngu quá trời!
Lại một người khác nữa:
-Trông thì bảnh mà lái con xe tồi quá, đổi xe không em ?
Tệ hơn nữa:
-Mày điên à ? Đường như cái mắt muỗi thế này mà cứ rè rè ra thế ?
'Nhạc phụ đại nhân' nghe thấy hết cả nhưng cứ tủm tỉm cười và giả lơ như không. Đến đầu ngã tư, ông ngoắc cậu bảo:
-Thôi được rồi, quay lại con, cây bác gửi trong Fivemart hết rồi.
Seung Wan lại vòng xe lại, choáng thêm một lần nữa, mua cây rồi mà lại bảo chưa. Seung Wan nghĩ thầm ông 'bố vợ' không đơn giản như cậu nghĩ.
Seung Wan hì hục bê 5, 6 chậu cảnh chất lên xe mà không hề để ý đến bộ vest lịch sự đang nhem nhuốc những đất, mồ hôi chảy như tắm. 'Bố vợ' thấy thế lại đánh 'Đạt'.
Trên đường về, 'bố vợ' hỏi:
-Thế con đang trong giờ làm à ?
-Dạ! Vâng ạ!
-Thế sao lại dám bỏ việc để ra đây ?
Seung Wan ấp úng, không biết trả lời thế nào trước câu hỏi hóc búa của 'bố vợ' đã thế ông lại tiếp:
-Con như thế là không tận tâm với công việc, người ta trả lương cho con là con phải trả thời gian và sức lực cho người ta, chứ như thế này bác không hài lòng.
Seung Wan ức muốn chết, 'bố vợ' quả là nhiều đường ăn nói, Seung Wan mà không đến thì bị bảo là không tôn trọng 'bố vợ', nhưng đến thế này lại bị phê bình là ăn cắp giờ làm. Cậu khó xử quá nhưng thôi, muốn qua sông thì phải lụy đò vậy.
Tối ấy về nhà, cậu đang ôm Joo Hyun ngủ thì cô thì thầm vào tai cậu:
-Cảm ơn Wan!
-Về chuyện gì nhi ̉?
-Thì Wan chiều được bố vợ ấy mà.
Seung Wan cười, hôn dịu dàng lên đôi môi cô:
-Việc gì Wan cũng làm được vì em.
....
'Nhạc phụ đại nhân' mấy hôm sau lại tiếp tục thử thách.
Ông gọi Joo Hyun và Seung Wan về ăn cơm tối, ông chuẩn bị một bình rượu rất ngon. Ông hy vọng trong lúc say cậu sẽ bộc lộ con người thật của mình. Ngồi ăn ông rót ra cho cậu một chén, nói:
-Uống đi con, rượu này cả ta và bác gái vẫn thường xuyên dùng mỗi tối, nhẹ thôi. Không say đâu.
Seung Wan cầm chén, nhấp nhấp thấy rượu ngon thực nhưng cũng chỉ dám uống một chén vì cậu đau dạ dày vả lại cũng không quen uống rượu.
Nhưng bố vợ đã có tính toán trước, lại rót một chén nữa:
-Con uống đi, say thì Joo Hyun đưa về, xe cứ để lại đây.
Cứ thế, ông dụ dỗ đến chén thứ tư thì Seung Wan đổ uỳnh, mồm lắp bắp:
-Bác...bác, rượu của bác..sao...ngọt...ngọt quá.
Vẫn chưa thôi vì giờ này mới là lúc ông giở bài của mình ra. Ông gọi Joo Hyun đỡ Seung Wan sang bàn trà ngồi rồi bảo cô vào phụ mẹ dọn dẹp. Còn lại ông và Seung Wan. Ông chép miệng:
-Đang định nói chuyện quan trọng, nó say thế này đành thôi vậy.
Seung Wan nghe bố vợ nói vậy, ngóc đầu dậy giọng khàn khàn:
-Con không say đâu, bác đừng nói thế, mất quan điểm.
Ông Bae cười đắc ý, nhìn Seung Wan thủng thẳng:
-Thế à, vậy nói chuyện với bác nha, nhưng nhỏ giọng thôi vì đây là chuyện quan trọng.
-V... â... â...n...g!
Ông Bae lấy sắc mặt nghiêm nghị nói với Seung Wan:
-Hôm nay say rồi bác mới nói với cháu sự thật. Cháu phải giữ bí mật cho bác đấy. Ngày xưa lúc còn trẻ, bác có thích một cô gái nhưng bị ngăn cấm nên hai đứa đến với nhau rất khó khăn. Thế rồi trong lúc mềm yếu chúng ta đã để quan hệ đi quá xa, bố mẹ cô ấy biết chuyện đã ra sức ngăn cản bác, họ xúc phạm bác khủng khiếp.
Seung Wan cười cười giơ ngón tay:
- Chà! Bác hư quá đấy nha!
-Yên để bác nói tiếp. Bác đã rất hèn nhát khi bỏ đi lúc cô ấy đang cần bác nhất. Bác đã bỏ lại sau lưng con người mà bác đã rất yêu thương.
-Hèn nhát! Đúng là hèn nhát. Bác thật không đáng mặt đàn ông. Phụ nữ sinh ra là để được yêu thưong, nâng niu chứ ai lại đối xử như bác.
Seung Wan ngắt lời ông. Cậu say nên không cần ý tứ gì nữa. Vẫn biết đây là câu chuyện bịa đặt để dụ Seung Wan nói ra những suy nghĩ của mình nhưng ông Bae nghe thế vẫn tức điên lên nghĩ 'Con này láo thật, nó dám nói mình như thế à'. Nhưng rồi ông lấy lại bình tĩnh và tiếp:
-Thì thế! Biết vậy bây giờ bác mới nhờ cháu đây. Bác biết bác có lỗi lắm, giờ bác được biết qua một người bạn rằng cô ấy sống rất khó khăn và chỉ có một mình, bác muốn đến bên cô ấy để bù đắp những thiệt thòi mà bác đã gây ra cho cô ấy. Nhưng nếu mẹ con Joo Hyun mà biết thì bác chỉ có nước chết mà bác thì không muốn mất cả hai. Vậy con làm cách nào giấu bà ấy hộ bác để bác thường xuyên gặp được người xưa thì tốt.
-Không được! Không được!
Seung Wan nói rất to, ông Bae vội vàng giơ ngón trỏ lên miệng khẽ 'suỵt' một tiếng, Seung Wan gật gật cái đầu rồi cũng nhỏ giọng xuống:
-V..â..â..n..g! Nhưng con không thể nối giáo cho giặc được.
Ông Bae lúc này điên tiết, đập bàn đứng dậy chỉ vào cậu bảo:
-Láo!
Seung Wan vẫn không sợ, quay ra nhìn hai mẹ con Joo Hyun rồi lại quay vào làm động tác y hệt ông Bae lúc nãy, đặt ngón tay lên môi và khẽ 'suỵt' một tiếng. Ông Bae như tỉnh ngộ, khẽ gật gật cái đầu như Seung Wan khi nãy rồi lại thầm thì:
-Thế theo con bác phải làm thế nào ?
Trong lúc chờ Seung Wan trả lời, ông Bae thầm nghĩ 'À nó còn dám gọi mình là giặc nữa kìa, được rồi lúc nào mày tỉnh, bố lại phang cho mày trận nữa.'
Seung Wan gật gù nói:
-Theo con nếu bác có vướng mắc với bác kia về mặt kinh tế thì con sẽ giúp, con sẽ là người trực tiếp gặp bác ấy, bác tuyệt đối không được đến đó và bác cũng không được gặp lại bác ấy lần nào nữa, làm như thế là tổn thương bác gái.
Câu cuối Seung Wan lại hơi lên giọng làm ông Bae lại phải ra hiệu, ông Bae gật đầu ra chiều hiểu ý nhưng vẫn nói cứng:
-Thế ngộ nhỡ cô ấy vẫn muốn gặp bác thì phải làm sao ?
-Thì bác phải có bản lĩnh mà từ chối chứ.
Ông Bae lẩm bẩm tự trách bản thân dại quá đi thử cái chiêu này đâm ra cứ bị cái đứa nhãi ranh này nó dạy, nín giận ông nói:
-Vậy cứ theo ý con đi.
Đúng lúc ấy thì Joo Hyun đem trái cây ra. Hai người không nói nữa mà nhìn nhau đầy bí hiểm.
Tối đó về nhà Seung Wan ngủ như chết. Joo Hyun bực mình gắt:
-Uống lắm vào! Mai dậy đè cho chết nhé Son Seung Wan!
Nói về ông Bae, ông lấy quyển sổ ra và ngẫm nghĩ, nó không biết uống rượu thì con gái ông được nhờ nhưng mấy bình rượu của ông thì không được nhờ và ông thì cũng không có 'thằng rể' để chén tạc chén thù. Nhưng mà dù sao nó cũng như con gái ông, không ép rượu được. Kể ra thì nó nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không để những chuyện cũ ám ảnh mình. Điều quan trọng là nó có vẻ có khí phách dù yêu con gái ông nhưng không hề muốn lấy lòng bố vợ theo cái kiểu đúng như Seung Wan nói 'nối giáo cho giặc'. Ngẫm nghĩ chán, ông cho cậu hai dấu đạt và một dấu không đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro