Part 7
Hai hôm sau Tiffany đi chụp ảnh cho một tạp chí, đến khi kết thúc sự kiện vừa trở ra xe nàng đã mệt mỏi tựa đầu vào ghế. Quản lý đưa cho nàng chai nước suối, không hiểu sao gần đây nàng làm việc điên cuồng như vậy, lịch trình dày đặc không có chút chỗ trống. Quản lý làm sao biết được Tiffany đang có âm mưu tranh thủ làm xong mọi việc để có thời gian theo đuổi TaeYeon, nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ mất một người như hiện nay, có trách thì trách Kim TaeYeon quá ưu chất lại là người thừa kế của đại tập đoàn Kim thị, bên cạnh tất nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân theo đuổi, báo hại nàng cũng khẩn trương theo. Nàng cũng đã thẳng thắn nói rõ việc này cho Sora nghe, nàng không muốn biến thành tiểu nhân âm thầm theo đuổi người mà bằng hữu mình thích. Điều khiến nàng ngạc nhiên là Sora đã bị TaeYeon cự tuyệt, khó trách gần đây Sora không còn nhắc đến tên Kim TaeYeon nữa. Sora còn ủng hộ Tiffany “báo thù” cho mình.
Bây giờ Tiffany hối hận vì trước đây không hỏi qua Ji Min làm sao câu dẫn “khúc gỗ mục” tới tay một cách dễ dàng như vậy. Việc này cũng không phải là do Ji Min mà nguyên nhân nằm ở TaeYeon, chỉ cần có người tốt với mình thì TaeYeon đã cảm động, không dám cự tuyệt sợ làm người ta tổn thương, nên đã tiếp nhận Ji Min mà bỏ qua việc tính cách cả hai không hợp nhau. Đây là một khuyết điểm lớn của TaeYeon.
Buổi chiều, TaeYeon hẹn Tiffany ra ngoài, hai người đến công viên vắng vẻ trò chuyện. Tiffany cảm thấy bất ổn vì TaeYeon đột nhiên chủ động hẹn mình, trên tay cũng không có đeo đồng hồ nàng tặng, nàng không mong mình nghe được câu không muốn nghe. TaeYeon đưa trả cho nàng chiếc đồng hồ.
“Thời gian tuy có thể làm thay đổi mọi thứ, nhưng kỷ niệm thì không hề thay đổi, tôi vẫn thích những gì thuộc về quá khứ hơn là hiện tại”
Tiffany biết TaeYeon đang ám chỉ về chuyện của hai người, nàng thà hai người chơi trò mập mờ dây dưa không rõ còn hơn bị TaeYeon cự tuyệt, nàng muốn biết lý do tại sao mình bị từ chối. Nàng có điểm nào khiến TaeYeon không thích thì nàng có thể thay đổi, thật ra thì cho dù nàng có bao nhiêu khuyết điểm đi nữa, nếu như có người thật lòng yêu nàng thì họ sẽ chấp nhận mọi khuyết điểm của nàng, ngược lại nếu họ không yêu nàng thì cho dù nàng có bao nhiêu ưu điểm cũng vô ích.
“TaeYeon cũng biết nói đó là kỷ niệm, thì nó đã trở thành quá khứ, con người đâu thể nào sống mãi trong quá khứ. Tôi không quan tâm quá khứ của TaeYeon, bởi vì ai cũng có quá khứ của riêng mình, tôi cũng không ngoại lệ”
“Cô không bận tâm nhưng tôi thì không phải vậy, cô có thể vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp của mình hay không. Để tôi trả lời thay cô, từ bỏ sự nghiệp đó là chuyện không thể, bởi vì trở thành minh tinh là ước mơ của cô, huống chi tôi không thích bạn gái mình cả ngày bận rộn dành thời gian đi gặp người xa lạ, mà không có thời gian dành cho tôi, ngay cả việc hẹn hò cũng phải lén lút sợ bị người khác bắt gặp, hơn hết là tôi không thích nữ nhân đã từng bị nam nhân chạm qua, nên chúng ta là không thể nào”
TaeYeon dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng. Tiffany nhất thời chết lặng, nàng không nghĩ đến TaeYeon lại có thể nói ra những lời này, tất nhiên nàng biết khi TaeYeon yêu nàng sẽ bị thiệt thòi, vì nàng là người của công chúng, nàng muốn hẹn hò cũng phải trong tình trạng lén lút không thể công khai, nàng không thể giống như những nữ nhân bình thường khác, nhưng nàng từng nghĩ mình sẽ cố gắng mang lại cảm giác tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Điều nàng không ngờ là TaeYeon lại hiềm khí quá khứ của nàng, tuy rất đau lòng nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười. Chẳng qua chỉ muốn ở trước mặt TaeYeon có thể lưu lại hình tượng hoàn mỹ nhất.
“…Lát nữa tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước. Tạm biệt TaeYeon”
Tiffany quay đầu bỏ đi, nếu nàng còn không đi sợ là mình không kềm chế được mà rơi lệ, nàng không muốn để TaeYeon nhìn thấy mà thương hại mình. TaeYeon đồi phế ngồi xuống ghế đá. Cô biết mình làm vậy là quá nhẫn tâm, sự nghiệp chính là tử huyệt của Tiffany, nếu như không phải thì có lẽ trước đây Tiffany đã từ bỏ sự nghiệp để cùng Nickhun kết hôn, lúc đó cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau. TaeYeon không muốn Tiffany lãng phí thời gian vì mình, chỉ đành nhẫn tâm một chút, để nàng cảm thấy mình ích kỷ lại hèn hạ mà ghét mình.
Quản lý không biết chuyện gì xảy ra, Tiffany vừa trở lại xe đã ôm nàng bật khóc, tâm trạng lần này còn thê thảm hơn lần đầu chia tay với bạn trai. Quản lý không biết tên khốn kiếp Kim TaeYeon nói gì với Tiffany, chọc cho Tiffany thương tâm như vậy. Quản lý vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.
“Đừng buồn nữa, là do cô ta không biết quý trọng em, trên đời này còn rất nhiều người tốt. TaeYeon có là gì chứ, sau này đi tìm người khác tốt hơn TaeYeon gấp trăm lần, để cô ta phải hối hận vì đã làm tổn thương đến Fany”
“Nhưng bây giờ tôi chỉ cần tên khốn kiếp đó…”
Tuy TaeYeon khốn kiếp nhưng Tiffany lại không thể ghét “khúc gỗ mục” này, khiến nàng càng thêm ghét bản thân, dù không yêu người ta cũng đừng nên nói ra những lời khiến người ta đau lòng như vậy. Tuy nàng biết TaeYeon không phải loại người ích kỉ, nhưng nàng không biết tại sao TaeYeon phải dùng lời lẽ khó nghe này để cự tuyệt mình, không yêu thì nói một câu không yêu, cần gì phải nói dài dòng như vậy, còn cái gì không thích nữ nhân đã từng bị nam nhân chạm qua, đúng là đồ đáng chết mà.
Tuy bị cự tuyệt nhưng Tiffany vẫn chưa từ bỏ ý định, thất bại một lần không có nghĩa là vĩnh viễn bị thất bại, lần này thất bại là do nàng quá nóng lòng. Tiffany không sợ hình tượng của mình bị ảnh hưởng khi yêu người cùng giới, nàng chỉ biết mình yêu Kim TaeYeon và muốn có được lòng của đối phương, cho dù có phải trả giá cao thế nào nàng cũng sẽ tiếp nhận. Nói nàng mù quáng vì tình cũng được, hay là có tính chiếm hữu cao cũng không sao, nàng chỉ biết mình đã nhận định ai thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, có thể nói Tiffany là loại người cuồng nhiệt vì tình, hy sinh tất cả vì tình yêu, nhưng một khi ai đó để cho nàng cảm nhận được không còn cảm giác yêu thì cho dù nàng có kết hôn với người đó hay có hài tử với người đó đi nữa, rất có khả năng nàng sẽ bỏ người mà chạy theo tình yêu mới. Ngoài sự nghiệp thì tình yêu là điều quan trọng đối với nàng, nếu kêu nàng chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, có lẽ nàng sẽ không biết chọn thế nào.
TaeYeon trở về sở cảnh sát, tuy được nghỉ phép nhưng ở nhà cũng buồn chán, chi bằng tìm việc gì để làm, để bản thân không có thời gian nghĩ đến chuyện không vui. TaeYeon dựa vào bàn làm việc, nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt của căn phòng ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lúc hoàng hôn, không gian tĩnh lặng làm cho người ta thanh tĩnh hơn giữa cuộc sống náo nhiệt của thành phố. Suốt nhiều năm qua cô luôn tự hỏi Minah đang ở nơi nào, sống có tốt hay không, cho đến bao giờ nàng mới có thể gặp lại người mà mình chân chính yêu thương nhất. Đang trong suy nghĩ, Sooyoung tiến vào lúc nào không hay, bị nhìn chằm chằm TaeYeon có chút chột dạ.
“Tìm mình có việc gì sao ?”
Sooyoung không hiểu gần đây TaeYeon đang làm gì, tan sở cũng không muốn cùng mình đi chơi, dường như TaeYeon là đang tránh mặt mình và Yul, thật hoài nghi TaeYeon có việc giấu mình.
“Đến rủ cậu cùng nhau đi chơi, gần đây không dây dưa với những mỹ nữ kia, cậu ở nhà một mình không cảm thấy buồn chán hay sao ?”
TaeYeon cười nhạt, trước giờ bản thân vẫn độc lai độc vãng, nếu không cùng hai người đi chơi, cô thích một mình đi dạo dưới mưa, hoặc là ở nhà đọc sách lắng nghe âm nhạc như vậy cũng là một loại yên tĩnh, không có gì cảm thấy buồn chán.
“Cậu không cần lúc nào cũng mang mình đi cùng, mình đã có tiết mục giải trí, đừng ở đây cản trở mình, mau đi đi”
Sooyoung biết TaeYeon đang nói dối, có tiết mục giải trí nhất định sẽ rủ mình cùng nhau đi, không có việc đi một mình như vậy. Hơn nữa ngoài mình và Yuri ra thì TaeYeon cũng không có người bạn thân thiết nào khác. Sooyou là người chứng kiến TaeYeon và Minah từ lúc yêu nhau cho đến khi cả hai chia tay, vì cô và TaeYeon là bạn đã nhiều năm, hơn nữa thân thiết như hình với bóng, đến nỗi y phục cũng có thể mặc chung. Thời còn đi học hai người thầm thích chung một người cũng chính là Minah. Khi đó TaeYeon phát hiện Sooyoung cũng thích Minah, cho nên TaeYeon đã âm thầm rút lui và tác hợp cho bọn họ. Cô luôn nghĩ nữ nhân có thể dễ dàng tìm, nhưng bạn bè thật sự rất khó có thể tìm được cho nên bạn bè đối với cô còn quan trọng hơn. Chính vì tính cách này TaeYeon có thể cho là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải người yêu tốt, thà làm bạn chứ đừng nên làm người yêu của cô. Con người không phải là hoàn mỹ, đây cũng chính là khuyết điểm trong tình yêu của cô.
Khi Minah và Sooyoung quen nhau một thời gian, TaeYeon vẫn giả bộ như mình không có gì đáng ngại, dù trong lòng rất đau khổ nhưng vẫn luôn đóng kịch trước mặt hai người. Cứ như vậy đến nửa năm sau Sooyoung cùng Minah chia tay, khi đó TaeYeon mới nhận ra người mà Minah yêu chính là mình. Nàng chỉ vì không thích tính cách hèn nhát của TaeYeon nên đã tiếp nhận quen Sooyoung.
TaeYeon không cảm thấy vui mừng mà cảm thấy có lỗi với người mình yêu và cả người bạn của mình, may mắn là Sooyoung chịu tha thứ cho hai người còn rút lui để tác thành cho hai người. Hiện tại Sooyoung không biết là TaeYeon vẫn còn si tình vì Minah bởi vì lúc nào TaeYeon cũng tỏ ra mình không có sao nên không ai đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
TaeYeon thấy Sooyoung còn chưa chịu đi, nhanh chóng đuổi nàng ra ngoài, hai mắt vô thần nhìn chiếc đồng hồ Tiffany tặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trước đây TaeYeon không lo ngại về việc mình là đồng tính. Cô từng nghĩ mình có thể che chở cho người mình yêu, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách nhưng Tiffany thì không thể như vậy. Làm minh tinh chỉ cần một scandal nhỏ cũng đủ áp lực rồi, nói chi bị người khác chỉ trích vì là đồng tính. Tình yêu của người đồng tính muốn ở bên nhau phải đánh đổi rất nhiều thứ không được mọi người chúc phúc còn bị họ nhìn bằng ánh mắt kỳ thị thậm chí là dùng lời lẽ khó nghe để chỉ trích. Tiffany đáng được nhận những thứ tốt đẹp hơn là mất đi nó. TaeYeon cảm thấy cả hai đến với nhau là chuyện không thể, cô không muốn Tiffany phải đối mặt với quá nhiều áp lực mà mình lại không thể giúp được gì. TaeYeon cũng không thể cho Tiffany một tình yêu trọn vẹn vì trong lòng vẫn còn yêu Minah. Cô không muốn Tiffany hy sinh quá nhiều vì một người như mình, thừa lúc cả hai còn chưa có quá nhiều tình cảm thì nên dừng lại ở đây sẽ tốt hơn.
Sáng nay Bà Hwang có đến tìm TaeYeon. Bà mong TaeYeon đừng chạm đến cuộc sống của Tiffany. Bà sợ nữ nhi của mình sẽ có nhiều thống khổ khi yêu TaeYeon. TaeYeon không trách bà ấy vì bà ấy là người mẹ tốt. TaeYeon cũng phần nào hiểu được cảm giác của Minah năm xưa, điều này khiến cô càng thêm kiên trì đưa ra quyết định này. Cô không biết tại sao mình cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Tiffany cố gắng mỉm cười, lúc nãy nàng rời đi nhưng không có mang theo chiếc đồng hồ. TaeYeon ngẩng đầu lên nhìn cánh chim bay lượn tự do trên bầu trời, trong lòng khao khát mình có thể tựa như những con chim kia, mang theo người mình yêu tự do bay khắp mọi nơi mà không lo nghĩ gì đến hiện tại, đồng tính, ánh mắt của thế tục, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ cùng nhau hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của cả hai, đáng tiếc thực tế lại không như những gì chúng ta mong muốn.
TaeYeon tan sở mệt mỏi trở về nhà, ngay cả đèn cũng không mở, đến quầy bar lấy ra chai rượu để uống, uống không biết bao nhiêu rượu mệt mỏi nằm trên bàn. TaeYeon không biết tại sao hôm nay mình lại buồn bã như vậy, hầu như gần đây không có ngày nào cảm thấy nội tâm được thanh thản, nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh Tiffany thất vọng rời đi làm người khác tổn thương khiến bản thân càng tự trách mình nhiều hơn. TaeYeon đang mơ màng ngủ nghe được có tiếng ồn ào, cô cầm lên khẩu súng đi ra ngoài. Cô nhớ lúc nãy mình vào nhà đã khóa cửa cẩn thận, nếu có là siêu trộm cũng khó cậy cửa vào nhà mình, giờ này mới chín giờ tối ăn trộm đã lộng hành như vậy rồi sao. Xem ra tên trộm này thật xấu số, vào nhà ai không vào lại vào ngay nhà của cảnh sát để ăn trộm. TaeYeon nhìn thấy một bóng đen đang làm gì ở phòng khách nhưng trong nhà không mở đèn nhìn không rõ là ai. TaeYeon lảo đảo tiến đến bên cạnh, chỉa súng vào lưng đối phương.
“Đứng yên, giơ hai tay lên cao, nếu không đừng trách tôi nổ súng”
“Giết người là phạm pháp đó sếp Kim”
TaeYeon kinh ngạc vì thanh âm quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng đèn trong nhà đã mở. TaeYeon mất mấy giây mới nhìn rõ người trước mắt. Tiffany cảm thấy TaeYeon mang theo vũ khí quá nguy hiểm, nàng tình nguyện chết vì tình nhưng không muốn chết một cách lãng nhách như vậy. TaeYeon híp mắt nhìn nàng.
“Cô lén lút vào nhà tôi làm gì ?”
“Tôi công khai vào đây chứ không phải lén lút, hơn nữa tôi đến đây là để giúp TaeYeon dọn dẹp”
Tiffany vừa nói vừa nhặt lên đồ vật trên sàn nhà, nàng muốn đến đây giúp TaeYeon dọn dẹp nhà vì nàng biết mấy ngày nay TaeYeon được nghỉ phép nhưng rất ít ở nhà, mà ngủ lại sở cảnh sát. Choi Sooyoung là “gián điệp” nàng cài vào sở cảnh sát để giám sát hành động của TaeYeon. Trước đây khi đưa TaeYeon ở bệnh viện về nhà có đọc mật mã cửa nhà cho nàng một lần nên nàng vẫn còn nhớ. Nàng không nghĩ hôm nay TaeYeon lại trở về nhà sớm như vậy, nếu biết có lẽ nàng đã không đến đây chạm mặt với đối phương. TaeYeon quay đầu lại nhìn thấy Tiffany đang cầm cái quần sọc của mình, TaeYeon ngượng ngùng giật lại cái quần.
“Tôi có nghe lầm hay không, đại minh tinh lại đến đây giúp tôi dọn dẹp nhà. Tôi không có diễm phúc này”
Tiffany có chút buồn bực, trước đây nàng cố gắng để được mọi người công nhận mình có tài năng và thích nghe họ gọi mình bằng ba từ đại minh tinh. Bây giờ nàng cảm thấy ba từ này bị TaeYeon gọi lên rất chói tai. Tiffany một tay ôm trước ngực một tay chỉ vào đồ vật trên sàn nhà.
“TaeYeon nghĩ tôi muốn dọn dẹp lắm sao. TaeYeon nhìn cái nhà đi, bây giờ chẳng khác nào cái ổ heo nếu tôi không dọn sợ là nó sẽ biến thành bãi rác”
TaeYeon xấu hổ vì gần đây tâm trạng không tốt nên lười dọn dẹp, còn bị người khác phát hiện. TaeYeon cầm máy hút bụi tự mình động thủ không muốn Tiffany làm thay mình. TaeYeon nghĩ mình đã cự tuyệt nàng rồi, không phải nàng nên hận mình hay sao, nàng đến đây để làm gì nữa. Tiffany đang dọn dẹp rác trên bàn, TaeYeon đi đến giật lấy túi giấy, cầm lên mấy lon bia bỏ vào trong, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có. Tiffany buồn bực giật lại cái túi giấy, hai người giật qua giật lại cái túi giấy bị rách làm hai. TaeYeon lắc đầu thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp, trước khi đi còn mắng một câu.
“Ngu ngốc”
“Đúng vậy là do tôi ngu ngốc nên mới đi yêu tên ngốc tử như TaeYeon,rõ ràng là cũng yêu tôi tại sao không chịu thừa nhận”
Tiffany kéo lại TaeYeon,nàng phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám đến đây,nàng phải có bao nhiêu quyết tâm để nói ra những lời này. Từ bỏ cả sự cao ngạo để theo đuổi người mình yêu, hết thảy cũng chỉ vì nàng biết “khúc gỗ mục” này không làm được nên nàng chỉ còn cách làm thay. TaeYeon chợt dừng bước, nhịp tim bắt đầu gia tăng, không biết tại sao nàng biết mình có cảm giác với nàng. TaeYeon kéo tay nàng ra khỏi người mình, nhưng càng kéo thì Tiffany càng ôm chặt hơn.
“Cô quá tự tin. Tôi chưa bao giờ có cảm giác với cô nói chi là yêu. Hwang tiểu thư mời cô trở về đi thôi”
“Nếu không có vậy còn giữ cái này để làm gì ?”
Tiffany chỉ tay vào chiếc đồng hồ mình tặng TaeYeon,nếu không có tình cảm thì tại sao không vứt đi còn để lại làm gì. TaeYeon cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tàn trữ chứng cứ phạm tội ở nhà, cô thở dài.
“Cô cũng thấy đó, trong nhà tôi có rất nhiều rác, có thêm vật này cũng là chuyện bình thường”
TaeYeon tự lừa dối mình, thật sự thì cô sợ mình không đủ sức để mang đến hạnh phúc cho người khác, cô sợ mình sẽ biến thành áp lực của Tiffany. Tuy cô cũng có cảm giác với Tiffany nhưng cô không muốn cả hai quen nhau khi trong lòng vẫn còn yêu Minah. Cô càng không muốn Tiffany chờ đợi mình nên cả hai làm bạn sẽ thích hợp hơn.
“Thì ra sếp Kim xem nó là rác, nếu đã vậy thì để tôi thay TaeYeon vứt đi”
Tiffany lãnh đạm mang chiếc đồng hồ vứt vào thùng rác ngay trước mắt TaeYeon. Nàng lạnh lùng rời khỏi nhà TaeYeon. Hai lần trong một ngày nàng bị chà đạp tôn nghiêm, khí chất kiêu ngạo vốn có của một nữ vương lại nổi lên, cho dù nàng có yêu TaeYeon đến đâu thì cũng sẽ không chịu được việc mình bị khinh thường. Nàng cảm thấy bản thân thật buồn cười khi cố gắng theo đuổi một người xem tình cảm của mình không thua gì rác vứt đi. TaeYeon để cho nàng vừa yêu vừa hận, Tiffany thật sự muốn tát cho TaeYeon một bạt tai nhưng làm vậy nàng chẳng khác nào đang tự làm đau chính mình, vì nàng cũng không nỡ ra tay đánh người mình yêu chỉ đành bỏ đi là cách tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro