Part 6
Tiffany cảm thấy TaeYeon thật dễ nuôi, ăn uống qua loa khó trách lại ốm như vậy. Tuy gần đây nàng không có liên lạc với TaeYeon nhưng nàng có chú ý đến một topic trên diễn đàn người hâm mộ của mình, bên trong có chụp lén rất nhiều hình ảnh của TaeYeon. Trước đây nàng thường bị ghép với các nam minh tinh không phải là ít, nhưng nàng không có đính chính điều gì mà để cho fan có không gian riêng thỏa sức tưởng tượng. Nhưng lần này nàng đặc biệt quan tâm đến scandal của mình và TaeYeon, cho dù nàng không muốn thừa nhận cũng không thể, nàng thật sự bị “khúc gỗ mục” này làm nội tâm giao động nhưng loại cảm giác này chưa nhiều đến có thể gọi là yêu, chỉ đơn thuần là thích và muốn tìm hiểu nhiều hơn về đối phương. Tiffany luôn cảm nhận được TaeYeon rất cô độc, khiến nội tâm của nàng không được thoải mái khi nhìn thấy ánh mắt ưu thương đó.
Khi về đến nhà Tiffany, nhìn thấy có một nữ nhân trung niên có nhiều nét giống Tiffany ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. TaeYeon biết người này có lẽ là mẹ nàng, nên lịch sự chào hỏi. Bà Hwang nhìn thấy Tiffany dẫn bạn về nhà rất vui vẻ tiếp đón, hiếm khi Tiffany dẫn ai về nhà. Bà nhận ra TaeYeon là nữ nhi của nhà họ Kim, người bị tạo scandal với nữ nhi của mình. Bà Hwang mỉm cười ngồi bên cạnh TaeYeon.
“TaeYeon, con cứ xem đây là nhà mình, không cần khách khí biết không ?”
“Dạ cám ơn bác”
“Con có bạn gái hay chưa, có cần bác giới thiệu cho con vài người làm quen hay không ?”
“Cám ơn bác đã quan tâm, nhưng con vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, hiện tại con chỉ muốn chú tâm vào công việc…”
TaeYeon lúng túng khi bị Bà Hwang hỏi vậy, bây giờ là thời đại nào rồi. Tại sao bà mẹ nào cũng có suy nghĩ muốn làm mai cho mình, xem ra Bà Hwang và Bà Kim làm bạn là rất hợp. Bà Hwang cảm thấy TaeYeon không có điểm nào là không tốt, hoàn mỹ từ đầu đến chân, nếu có chính là vì TaeYeon là nữ nhân. Tuy Bà Hwang không kỳ thị đồng tính, nhưng bà không tán thành TaeYeon quá thân thiết với Tiffany, dù sao Bà Hwang cũng làm mẹ người ta, có mẹ nào lại muốn nữ nhi mình đi yêu người cùng giới để bị mọi người đàm tiếu. Tình yêu đồng giới phải chịu rất nhiều sự kỳ thị, tình yêu này rất khó bền vững. Tiffany mang đĩa trái cây ra ngoài, nghe được hai người đối thoại nàng có chút buồn bực.
“TaeYeon vào bếp phụ tôi nấu ăn đi”
TaeYeon kinh ngạc vì Tiffany mang theo giọng nói ra lệnh, nhưng cũng không phản đối, ngoan ngoãn đi theo nàng dù sao TaeYeon không muốn tiếp tục cùng mẹ nàng bàn luận mấy vấn đề này. Cô mới cùng Ji Min chia tay xong, bây giờ cô cũng không muốn yêu ai, bởi vì sợ mình sẽ thất bại thảm hại như hai lần trước, độc thân cũng tốt, có thể tự do làm gì thì làm.
Tiffany vốn dĩ chính là nữ vương thích ra lệnh cho người khác, chẳng qua không thân thiết nên TaeYeon chưa thể nghiệm qua sự uy nghiêm của nàng. Tiffany tất nhiên hiểu được ý đồ của mẹ nàng, nhưng nàng có nói nàng sẽ quen nhau với TaeYeon hay sao. Người ta chỉ là bạn của nàng mà thôi, không cần phải đem người ta ra tra hỏi kỹ như vậy. TaeYeon đi vào bếp nhìn thấy hai người bạn mình ở bên trong, vào đây để phá hoại thì đúng hơn là phụ giúp. May mắn phòng bếp rộng lớn, nếu không thật không biết bốn người thế nào chen vào.
Thật ra Tiffany cũng không cần người khác phụ mình, là do hai người này muốn vào đây với nàng, nàng cũng không thể cự tuyệt. Trước đây nàng từng nghĩ muốn mua nhà dọn ra ở riêng, nhưng là do Bà Hwang không tán thành, nói nàng là nữ nhân ở bên ngoài một mình không ai chăm sóc tốt, đến khi yêu nhau với Nickhun thì mẹ nàng mới để nàng tự do quyết định. Vì Bà Hwang cảm thấy Nickhun rất tốt, phù hợp điều kiện làm con rể mình, nên bà đã tạo cơ hội cho Nickhun thường xuyên gặp mặt Tiffany đến khi Nickhun thành công theo đuổi được nàng.
Bà Hwang rất an tâm giao nữ nhi cho hắn còn đang mong chờ sau khi cả hai kết hôn, Bà Hwang sẽ có cháu ngoại để ẵm, nào ngờ mình giao sai lầm đối tượng nên bây giờ rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Tiffany, không muốn sự việc đáng tiếc đó xảy ra lần nữa. Nickhun có được Tiffany là việc bao nhiêu nam nhân ảo tưởng. Tiffany vừa xinh đẹp lại giàu có, có được lòng của nàng đồng nghĩa với việc có được một nửa tài sản của tập đoàn Hwang thị, thử hỏi ai không muốn theo đuổi nàng. Từ khi yêu nhau với Tiffany thì công việc làm ăn của Nickhun trở nên thuận lợi hơn, vì Hwang Suk Ho – cha nàng xem hắn là con rể nên giúp đỡ hắn rất nhiều trên thương trường, xảy ra việc đáng tiếc như hôm nay là do hắn có phúc mà không biết hưởng.
Tiffany vừa nấu xong vài món ăn đặt lên bàn, TaeYeon tiện tay gấp một miếng thức ăn đang định nếm thử lại bị Kwon Yuri một hớp bỏ vào miệng nhai còn nhướng chân mày bộ mặt rất đắc ý. TaeYeon thấy vậy cũng không nói gì gấp tiếp một món khác, lần này lại bị Kwon Yuri một hớp giành được, lát sau vẻ mặt của Kwon Yuri khó coi còn hơn khóc, một tay che miệng một tay chỉ về phía TaeYeon.
“Cậu cố tình chơi mình có phải hay không”
“Là do cậu tham ăn, tự tạo nghiệt không thể sống, việc này không thể trách mình”
Lúc nãy TaeYeon gấp lần thứ hai là ớt rất cay, bên ngoài lại bộc bởi một miếng cá cho nên Kwon Yuri không phát hiện, bây giờ cay đến sắp chảy nước mắt đến nơi, nhanh chóng đi ra ngoài uống nước. TaeYeon mỉm cười lắc đầu, nhìn thấy Tiffany đang nghiêm túc nhìn mình, TaeYeon nhún vai một cái tiếp tục giúp nàng cắt rau cỏ, cũng may bây giờ có khuôn thiết kế sẵn nên không cần phải tỉa cà rốt, nếu không nhất định sẽ bị TaeYeon cắt cho củ cà rốt thành tàn hoa bại liễu. Tiffany nhàn nhạt mỉm cười tiếp tục nấu ăn, Choi Sooyoung ở phía sau quan sát hai người, cảm thấy ánh mắt mà Tiffany dành cho TaeYeon đặc biệt ôn nhu, hay là do nàng quá đa nghi. Ánh mắt của Tiffany vốn dĩ luôn là cuốn hút như vậy, có thể câu hồn đoạt phách của bất kỳ người nào, mặc kệ nàng cũng không quan tâm nhiều, nàng chỉ muốn nhìn nữ thần của mình xuống bếp nấu ăn thú vị ra sao.
TaeYeon đang đứng cắt rau cải, đầu óc lại nghĩ đến chuyện phá án, Cô mới chia tay tâm trạng không được thoải mái, càng phải mang tâm trạng đặt vào công việc để quên đi chuyện không vui. Lần này xảy ra vụ án rất phức tạp, cô suy nghĩ đã gần một tuần chưa thể phá án, trong lòng cảm thấy khó chịu, cấp trên lại gia tăng áp lực muốn nàng mau chóng tìm ra hung thủ. Bởi vì hắn là sát nhân giết người hàng loạt, 48 tiếng trôi qua hắn lại giết một người cùng một phương thức là treo cổ nạn nhân, nhưng hắn không hề để lại bất kỳ manh mối nào khiến TaeYeon sắp tẩu hỏa nhập ma vì hắn.
TaeYeon hít một hơi lãnh khí vì cắt trúng tay, đang muốn lấy khăn giấy cầm máu, Tiffany đã cầm ngón trỏ của cô bỏ vào miệng, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại kia đang vuốt ve ngón tay mình, TaeYeon giống như bị chạm điện, nhịp tim đập nhanh hơn mấy nhịp, vội vàng rút tay về. Tiffany ngượng ngùng vì hành động đi trước suy nghĩ của mình, nàng im lặng đi ra ngoài lấy băng cá nhân. Choi Sooyoung và Kwon Yuri liếc nhìn TaeYeon, rồi nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, cảm thấy hai người này từ sáng đến giờ rất khả nghi.
“Nhìn cái gì, chưa thấy qua ai bị đứt tay sao ?”
TaeYeon chột dạ nên lên tiếng, theo bản năng lấy ngón cái chạm lên vết thương, cảm giác tê dại như chạm điện này vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay. TaeYeon mơ hồ cảm giác hình như tối qua mình cũng từng trải qua cảm giác này. Tiffany quay trở lại giúp TaeYeon dán băng cá nhân. TaeYeon trầm mặc quan sát nàng, muốn tìm xem có dấu vết gì liên quan đến chuyện tối qua hay không, khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng một cách chi tiết nhất. Tuy không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp mê người, hiếm có nữ nhân nào lông mi đậm lại cong vút giống như là gắn mi giả như nữ nhân khác, làm cho ánh mắt của nàng càng trở nên yêu mị hơn. Tiffany ngẩng đầu lên thấy TaeYeon đang nhìn mình bằng ánh mắt ngây dại, nàng nhất thời đỏ mặt, buông ra tay của TaeYeon.
“Ở đây để tôi làm là được, các người ra ngoài đi”
TaeYeon gật đầu thất hồn lạc phách đi ra ngoài, bây giờ cô biết giấc mơ tối qua không phải là mơ mà là sự thật. Tuy tối qua say rượu trong phòng lại không mở đèn, nhưng cô vẫn còn nhớ cảm giác khi hai người thân mật với nhau, bây giờ Tiffany lại để cô cảm nhận được loại cảm giác đó. TaeYeon không biết tại sao Tiffany lại cùng mình thân mật với nhau, nếu là người xa lạ dù có phát sinh tình một đêm cũng không ngượng ngùng như bây giờ. TaeYeon ngồi nhìn ngón tay bị thương mà thở dài, cô không biết mình nên thế nào đối diện với Tiffany.
Đến khi mọi người cùng nhau dùng cơm, TaeYeon tuy ngồi đối diện Tiffany nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ biết ngồi cúi đầu dùng cơm, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Tiffany không biết TaeYeon có thích món ăn mình nấu hay không, tại sao từ nãy đến giờ chỉ toàn ăn cơm không. Nàng gấp miếng thức ăn đặt vào chén TaeYeon.
“…Cám ơn”
TaeYeon mỉm cười che đi căng thẳng, bây giờ cô chỉ muốn lập tức biến khỏi tầm mắt của Tiffany và hai người bạn của mình. Cô cảm giác mình đã làm chuyện sai lầm không thể cứu chữa, bây giờ Tiffany lại đối xử tốt với mình khiến cô càng cảm thấy tội lỗi. TaeYeon đang nghĩ không lẽ Tiffany không nhớ tối qua hai người làm gì hay sao, tại sao nàng lại có thể bình tĩnh xem như không có gì, nếu nàng không nhớ ra thì càng tốt. TaeYeon thừa nhận mình có chút hèn hạ ăn xong lại không muốn phụ trách, bởi vì gánh không nổi tội danh này, thân là cảnh sát mà biết pháp vẫn phạm pháp, tội càng nặng gấp đôi. Tiffany tuy vẫn vui vẻ trò chuyện với mọi người, nhưng nàng cảm giác được TaeYeon có điều gì đó bất ổn. Nàng cho là TaeYeon vừa chia tay bạn gái nên tâm trạng không được thoải mái, chứ không biết TaeYeon đã nhớ ra chuyện tối qua, nếu biết có lẽ nàng sẽ xấu hổ chết mất.
Gần một tuần sau TaeYeon phá được vụ án lớn được cấp trên thăng chức lên làm tổng thanh tra cao cấp. Cái chức vụ mà người làm trong ngành cảnh sát mơ ước có được. TaeYeon lại chỉ dùng ba năm trèo lên được làm cho bọn họ hâm mộ ghen tỵ. Người ta thường nói thất bại trên tình trường thì sự nghiệp sẽ đắc ý, có lẽ điều này đúng với TaeYeon. Mọi người gọi đến chúc mừng cô được thăng chức, TaeYeon cũng không vui vẻ gì khi được thăng chức, chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng nặng. Cô được thăng chức cũng vì số lượng người phạm pháp gia tăng, nếu có thể lựa chọn cô mong mình bị thất nghiệp hơn, lúc đó thiên hạ thái bình ngoài đường không còn tội phạm nữa.
TaeYeon được cấp trên cho nghỉ phép vài ngày lại không biết nên đi đâu, chỉ đành ngồi ở nhà đọc sách cho đỡ nhàm chán, trong lúc mệt mỏi sắp ngủ gục thì nhận được tin nhắn của Tiffany, ghi vài dòng chữ “Chúc mừng cô được thăng chức, tối nay có rảnh hay không, nếu có chúng ta đi dùng cơm đi”. TaeYeon đọc đến đây liền tỉnh ngủ, tay cầm điện thoại lại run rẩy. Từ hôm ở nhà Tiffany dùng cơm đến nay cả hai không liên lạc, bây giờ lại đột nhiên nhắn cho mình một tin nhắn. TaeYeon nghĩ đến Tiffany lại vô tình nghĩ đến chuyện tối hôm đó, trong lòng cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ không lẽ nàng nhớ ra chuyện hôm trước rồi sao. Hẹn mình ra ngoài là để tính sổ, nhưng tránh mặt hoài cũng không phải là biện pháp tốt, là một người trưởng thành không cho phép TaeYeon hèn nhát chối bỏ trách nhiệm, muốn xử trí thế nào tùy Tiffany quyết định, cùng lắm là bị mắng mấy câu, ăn vài bạt tai chứ không có gì phải sợ.
Buổi tối TaeYeon đến điểm hẹn vẫn chưa thấy Tiffany xuất hiện, chỉ đành ngồi chờ nàng, dù sao người ta là đại minh tinh, muốn ra đường phải mất rất nhiều thời gian lại phải tránh ký giả theo dõi, ngồi chờ nàng một chút cũng không có gì quá đáng. Chờ không bao lâu Tiffany cũng đến, nàng mặc váy ngắn màu đen để lộ vóc người hoàn mỹ vô cùng hấp dẫn, làn da trắng như tuyết không chút tỳ vết. TaeYeon phong độ thân sĩ kéo ghế cho nàng ngồi, trong lòng lại thấp thỏm bất an không biết nàng hẹn mình ra đây làm gì. Tiffany mỉm cười khuynh thành, dường như hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt.
“Xin lỗi lúc nãy tôi bị kẹt xe nên đến trễ”
“Không sao, tôi cũng chỉ mới đến thôi”
TaeYeon tiếp tục nhìn menu, nếu còn tiếp tục nhìn Tiffany sợ là cô sẽ phun máu mũi. Bây giờ TaeYeon mới nhận ra Tiffany “tiềm ẩn” sự quyến rũ chết người, trước đây không hề phát hiện madam Hwang lại xinh đẹp mê người như vậy. TaeYeon không biết tại sao trong đầu mình lại tồn tại cái loại suy nghĩ đồi bại này, cô lắc đầu mấy cái muốn xóa đi dữ liệu lúc nãy vô tình nạp vào đầu óc. Tiffany đưa một hộp quà trang trí xinh đẹp cho TaeYeon.
“Tặng Taeyeon, xem như chúc mừng cô được thăng chức, mau mở nó ra xem đi”
“Cám ơn cô, cô thật giống mẹ tôi”
TaeYeon bị Tiffany làm cho cảm động khiến cô nhớ đến khi tốt nghiệp đại học mẹ cô cũng từng tặng quà cho cô. Tiffany hơi nhíu mày, thầm nghĩ tôi có hài tử lớn như cô sao, có ai nói với cô so sánh nữ nhân với mẹ mình sẽ làm cho người nghe khó chịu hay không. Không biết TaeYeon đang khen hay đang chê nàng, nhìn nàng có già đến như vậy sao, đúng là “khúc gỗ mục” không hiểu phong tình. TaeYeon mở hộp quà ra xem bên trong là chiếc đồng hồ màu bạc dây da màu đen, kiểu dáng rất trẻ trung và cá tính, mặt đồng hồ có đính nhiều viên kim cương, nhãn hiệu mà mình yêu thích. TaeYeon biết món quà này không nhỏ, mất mấy tháng lương của cảnh sát mới mua được, càng không biết tại sao Tiffany tặng mình món quà đắc tiền này. Ở nhà TaeYeon sưu tầm rất nhiều đồng hồ, sở dĩ Tiffany biết là vì Choi Sooyoung nói cho nàng nghe, nàng rất phân vân không biết nên chọn quà gì tặng cho TaeYeon, vì nàng sợ quà mình tặng TaeYeon không thích. Tiffany phát hiện tặng quà cho TaeYeon là một chuyện khó khăn, nhưng nhìn thấy TaeYeon vẫn trầm mặc không phản ứng gì khiến nàng càng thêm tò mò.
“TaeYeon có thích hay không”
“Thật xin lỗi tôi không thể nhận món quà này”
“Tại sao lại không, tôi tặng cho TaeYeon mà. Cô không nhận nó là từ chối thành ý của tôi”
Tiffany mỉm cười giúp TaeYeon đeo đồng hồ. TaeYeon kinh ngạc khi phát hiện trên tay Tiffany cũng có đeo đồng hồ còn cùng kiểu dáng với mình, nhưng là loại dành cho nữ nhân, sắc mặt TaeYeon cười còn khó coi hơn khóc, đây không phải đồng hồ đôi thì là cái gì đây. TaeYeon không biết Tiffany đang có ý đồ gì với mình, trong lòng cảm thấy căng thẳng, lấy ra tờ khăn giấy lau mồ hôi lạnh. Hiện tại có chút hối hận vì nhận món quà này nhưng nếu không nhận sẽ làm nàng không vui, phải làm thế nào đây.
“Hay là cô tặng tôi món quà khác có được không ?”
“Nếu TaeYeon không thích món quà này thì tôi sẽ tặng cô món khác, nhưng quà tôi đã tặng tuyệt đối không lấy lại”
“…….”
TaeYeon tiếp tục trầm mặc lau mồ hôi lạnh, người ta cũng không chính miệng công khai tỏ tình với mình, mình không có lý do gì đi cự tuyệt người ta. Bây giờ không biết phải làm thế nào đây. Tiffany vốn là cố tình để cho TaeYeon nhìn thấy mình đeo đồng hồ cùng kiểu dáng, nàng muốn ra ám hiệu cho “khúc gỗ mục” này biết cảm xúc trong lòng mình. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều việc, nàng cũng xác định được nàng đã thật sự động tâm vì Taeyeon bởi vì nếu lời nói của TaeYeon có lúc khiến nàng cảm thấy vui vẻ, thì cũng có lúc khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng, tâm trạng của nàng bị ảnh hưởng bởi TaeYeon. Tiffany rất rõ cảm giác trong lòng mình hơn ai hết, thích một người không phải bởi vì người ta tốt với mình, hay người ta cũng thích mình, cảm giác thích và yêu không có mấy khác biệt, đều là một loại không thể nói rõ được.
Tiffany thuộc trường phái hành động, một khi đã xác định yêu một người thì nàng sẽ không do dự mà chủ động theo đuổi đối phương. TaeYeon đối với nàng có thể nói là vừa thấy đã yêu, chẳng qua lúc đầu có quá nhiều việc xảy ra làm nàng không thể cảm nhận được điều đó. Nếu nàng muốn TaeYeon nhận ra ngoài nàng không còn bất luận nữ nhân nào để TaeYeon yêu thì nàng phải tốn không ít công sức và kiên trì theo đuổi, nếu nàng còn do dự chờ đợi “khúc gỗ mục” này bày tỏ tình cảm với mình sợ là chờ đến già không thấy ngày đó. Nàng không muốn vì xấu hổ không dám thú tội mà vô tình tạo cơ hội cho nữ nhân khác cướp “khúc gỗ mục” này đi mất. Ai theo đuổi ai không quan trọng, quan trọng là kết quả có như mình mong muốn hay không. Tiffany không muốn quá thẳng thắn nói ra là vì sợ TaeYeon vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của nàng đến lúc đó sợ là ngay cả cơ hội làm bạn cũng không có.
TaeYeon dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong đĩa thức ăn, muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nhu tình như nước của Tiffany. Trước giờ cô rất nhát gan, cho dù có thích một người cũng không dám chủ động theo đuổi vì sợ bị cự tuyệt. Hai mối tình trước cũng là do các nàng theo đuổi TaeYeon. Điều thứ hai nữa là TaeYeon rất sợ bị nữ nhân khác chủ động theo đuổi khiến cô căng thẳng, nếu cô không có cảm giác với đối phương thì cô càng chạy xa hơn.
Bây giờ TaeYeon cảm giác Tiffany thật nguy hiểm. TaeYeon hơi sợ sự nhiệt tình của nàng nhưng nàng không quá chủ động như Sora nếu không có lẽ TaeYeon đã bỏ chạy từ sớm. Bây giờ đại mỹ nữ đã hạ một bật thang cho mình leo lên, TaeYeon không biết mình có nên leo lên hay không, bởi vì cầu thang này có đường lên mà không có đường trở xuống, mặc dù vẻ ngoài Tiffany là nữ nhân xinh đẹp lại nhu tình như nước và có nội hàm, đúng mẫu hình mà mình yêu thích nhưng TaeYeon thật sự không hiểu gì về con người thật của Tiffany. TaeYeon không muốn mình chưa tìm hiểu đã tiếp nhận tình cảm của đối phương, sợ là lúc đó lại không có kết quả tốt giống như mình và Ji Min huống chi hiện tại TaeYeon không muốn nghĩ đến vấn đề tình cảm nữa. Tiffany đưa ra hai vé xem phim, TaeYeon muốn mở miệng nói gì lại im lặng.
Hai người dùng cơm xong lại đi xem phim. Lúc nãy là do TaeYeon mời ăn tối, bây giờ Tiffany lại mời đi xem phim. TaeYeon không biết đây có được coi là đang trong quá trình hẹn hò thử hay không, vừa đến rạp chiếu phim Tiffany đeo kính đen, đây là vật dụng không thể thiếu nếu nàng ra đường mà không có vệ sĩ đi theo. Nàng sợ có ai nhận ra mình, đến lúc đó muốn xem phim cũng không thể, bây giờ các rạp chiếu phim đang công chiếu bộ phim mới nàng tham gia vai nữ chính nhưng nàng không muốn coi phim do mình đóng. Vì không muốn để TaeYeon nhìn thấy cảnh mình và nam nhân khác hôn nhau nên nàng chọn một bộ phim của ngoại quốc.
Mặc dù Tiffany thích xem phim tình cảm nhưng nàng biết TaeYeon thích xem phim hành động, nên nàng chọn phim thể loại hành động pha chút bí ẩn, nhiêu đây cũng đủ biết nàng chiều theo ý TaeYeon thế nào. Nếu là người khác có lẽ sẽ chết dưới chân nàng một cách vô điều kiện chứ không như TaeYeon một chút phản ứng cũng không có, có trách thì trách nàng đi yêu “khúc gỗ mục” này làm gì. Vào đến rạp chiếu phim hai người ngồi ở hàng ghế gần cuối. TaeYeon đưa cho Tiffany hộp bánh, nói nhỏ bên tai nàng.
“Cô càng che mọi người càng chú ý đến cô, rạp chiếu phim đã tối cô còn đeo kính đen làm sao thấy đường xem phim”
“Nếu tôi bị phát hiện TaeYeon phải phụ trách”
Tiffany mỉm cười cởi ra mắt kính. Thật sự thì nàng hoàn toàn không thấy đường để đi, nếu lúc nãy không phải do TaeYeon dẫn nàng vào đây, có lẽ nàng sẽ bị vấp ngã. Bộ phim này TaeYeon đã xem qua hai lần, đây là lần thứ ba nhưng vẫn không thấy nhàm chán, mà rất tập trung mắt vào màn hình xem những pha hành động gây cấn. Trong lúc hai người đang xem phim có một nam nhân đi đến ngồi bên cạnh Tiffany, bị hắn cố tình tìm cách dựa sát vào người khiến nàng không được tự nhiên, buồn bực né sang chổ khác. TaeYeon thấy vậy để nàng ngồi ghế của mình còn bản thân ngồi ghế nàng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nam nhân kia.
“Bây giờ anh muốn đi hay đợi tôi đưa anh đi ?”
Nam nhân kia nhìn thấy bên eo của TaeYeon có một khẩu súng. Đây là vật bất ly thân của cảnh sát, súng còn thì người còn mà súng mất thì người cũng mất nên lúc nào TaeYeon cũng hay mặc áo khoác là vì nguyên nhân này. Nam nhân kia nghĩ nếu TaeYeon không phải cảnh sát thì cũng là xã hội đen nhưng nhìn mặt giống sát thủ máu lạnh nhiều hơn là cảnh sát. Nếu bây giờ hắn lạng quạng bị ăn đạn cũng không chừng, chỉ đành lặng lẽ đi đến hàng ghế khác để ngồi. Tiffany câu khơi khóe miệng mỉm cười. Nàng vui vì sếp Kim vì mình mà nổi giận, xem ra “khúc gỗ mục” này không đến nỗi nào, nàng không muốn vì người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người.
“Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục xem phim đi”
TaeYeon mắc bệnh nghề nghiệp. Mỗi lần thấy ai có hành động xấu thì tinh thần trượng nghĩa của cảnh sát lại nổi lên, nếu không phải lúc nãy sợ mọi người phát hiện ra Tiffany, có lẽ cô đã bắt tên sắc lang kia về đồn cảnh sát vì tội danh sàm sỡ . Đến khi phim chiếu xong cũng là mười một giờ, bên ngoài lại đổ mưa. TaeYeon cởi ra áo khoác đưa cho Tiffany. Cô không thích nàng ăn mặc gợi cảm, chỉ làm tỷ lệ tội phạm càng gia tăng mà thôi. TaeYeon mở cửa xe cho nàng.
“Tôi biết xen vào chuyện riêng của người khác là không tốt, nhưng là sau này cô nên hạn chế ăn mặc như vậy đi”
“TaeYeon không thích tôi mặc như vậy là vì cảm thấy nó không đẹp hay vì nguyên nhân nào khác. Nếu TaeYeon nói TaeYeon không thích thì sau này tôi không mặc như vậy nữa”
Tiffany tiến đến bên cạnh TaeYeon, nàng tất nhiên biết mình mặc như vậy rất chọc người ảo tưởng đến những việc đen tối nhưng người nàng muốn câu dẫn là Kim TaeYeon chứ không phải nam nhân kia. TaeYeon nhìn thấy ngực của nàng đầy đặn lại trắng như tuyết, làm cho người ta có loại xung động muốn bay vào cắn một hớp, may mắn TaeYeon đã luyện được một thân mình đồng giáp sắt hộ thể, nếu không có lẽ đã bị vũ khí có lực sát thương cao này làm cho nội thương nghiêm trọng. TaeYeon lúng túng dời đi ánh mắt.
“Đã trễ rồi, tôi đưa cô về”
Tiffany mỉm cười ngoan ngoãn lên xe ngồi. Nàng biết TaeYeon có sắc tâm không có sắc đãm, chỉ khi say rượu mới mất nhân tính. Đến lúc đó người sợ hãi sẽ là nàng chứ không phải TaeYeon. Nàng thích nhìn vẻ mặt lúng túng không biết phải làm thế nào của TaeYeon, ít ra nó khả ái hơn lúc lãnh đạm, nếu TaeYeon giống như những người nàng từng gặp gỡ và có mưu đồ xấu với nàng, thì nhất định nàng đã không thích TaeYeon bởi vì nàng ghét loại người tự cho mình đẹp trai và tài giỏi, ỷ có chút tiền đã cao ngạo không xem ai ra gì, mang nữ nhân ra làm vật giải trí. Những người như vậy nàng đặc biệt chán ghét, nhìn cũng không muốn nhìn một lần.
“Tiffany…tôi có việc muốn nói với cô”
Tiffany đặt ngón tay lên miệng mình rồi chỉ vào điện thoại, ý bảo TaeYeon đừng nên nói gì hết mà hãy lắng nghe âm nhạc. Nàng thừa biết TaeYeon muốn nói gì, nhưng nàng không cho phép TaeYeon cự tuyệt mình. Vì một khi nàng đã đưa ra quyết định thì cho dù TaeYeon có nói gì đi nữa cũng không thể làm nàng thay đổi suy nghĩ. Tiffany chỉ quan tâm sự bắt đầu chứ không quan tâm đến kết cục có thay đổi ra sao. Làm người luôn sống hết lòng vì điều mình muốn, nàng không ngại cái tương lai mơ hồ đó, nàng chỉ muốn làm tốt tất cả mọi việc của hiện tại để sau này không phải hối tiếc. Chuyện của tương lai thì cứ để tương lai nghĩ đến, đó chính là tác phong sống của nàng.
TaeYeon âm thầm thở dài, tiếp tục tập trung lái xe, được người khác theo đuổi đôi khi cũng không phải hạnh phúc gì, đặc biệt là một đại minh tinh như Tiffany. Cả hai có quá nhiều điểm bất đồng. TaeYeon thích sống trong bóng tối, Tiffany lại sống trong ánh hào quang, chẳng khác nào người của hai thế giới. Nếu có đến được với nhau chưa chắc đã dài lâu. TaeYeon tự nhận mình có phần ích kỷ, trước khi yêu thường muốn cân nhắc kỹ lưỡng, suy cho cùng cũng là vì không muốn mình và đối phương phải đau khổ về sau. Nhưng ai có thể đoán được tương lai sẽ ra sao, thế giới này nhìn như vậy nhưng sau này rất có khả năng biến đổi. Con người cũng giống vậy, đó là điều hiển nhiên.
TaeYeon đưa Tiffany đến trước cửa nhà, thấy nàng không có ý định xuống xe, TaeYeon nghĩ không lẽ nàng muốn mình đi mở cửa xe thêm lần nữa sao, xem ra đại minh tinh cũng hơi kiêu ngạo. TaeYeon có chút thất vọng vì Tiffany là người như vậy, trong lúc TaeYeon định đi ra mở cửa xe bị Tiffany kéo lại, nàng đặt lên mặt đối phương một nụ hôn. Tiffany mỉm cười quyến rũ.
“Cám ơn TaeYeon. Hôm nay tôi rất vui, chúc TaeYeon ngủ ngon”
TaeYeon thất thần nhìn Tiffany rời đi, lấy tay chạm lên mặt mình nơi vừa mới bị nàng hôn qua. TaeYeon cười nhạt, không ngờ nàng còn can đảm hơn những gì mình từng nghĩ. TaeYeon khởi động xe chạy ra khỏi khu biệt thự. Tiffany cảm thấy hôm nay là ngày mình vui nhất trong suốt thời gian qua mặc dù TaeYeon vẫn còn lãnh đạm với nàng, nhưng không đến nổi thờ ơ như trước đây.
“Fany, con đi đâu mới về vậy”
Tiffany kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Bà Hwang đang đứng trên lầu. Nàng không biết lúc nãy mẹ mình có thấy TaeYeon đưa mình về hay không nhưng nếu thấy cũng tốt, sau này không cần giải thích nữa.
“Con cùng TaeYeon đi ăn tối và xem phim, omma tại sao còn chưa ngủ ?”
Tiffany giả điên đi lên lầu ôm lấy mẹ. Bà biết mặc dù nữ nhi của mình đã bước qua tuổi vị thành niên, thân thể lại phát triển nhưng đầu óc của nàng thì vẫn chưa thực sự trưởng thành, rất dễ bị kẻ xấu lừa gạt tình cảm nên rất lo lắng sợ nàng yêu nhầm người, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của một người mẹ, nuôi con đến một trăm tuổi thì lo hết chín mươi chín năm, trong lòng cha mẹ thì con của họ dù đã trưởng thành nhưng đối với họ thì con mình vẫn là tiểu hài tử. Tiffany gia nhập làng giải trí nhiều năm, mặc dù con đường sự nghiệp rất dễ đi so với các minh tinh khác, vì nàng có cha mình chống lưng nhưng tồn tại giữa làng giải trí nhiều tranh đấu này nếu không muốn trưởng thành cũng không thể. Nàng đủ trưởng thành để nhận ra nên làm gì là tốt cho mình.
“Hai đứa đang quen nhau sao ? Có vượt quá giới hạn hay chưa ?”
Tiffany hơi đỏ mặt, lần trước phát sinh tình huống 18+ với TaeYeon có thể xem là vượt quá giới hạn hay không. Bà Hwang hỏi đến vấn đề này khiến nàng mắc cỡ chết người không biết nên trả lời thế nào. Dù sao nàng đã không còn là thiếu nữ mới lớn, nếu có vượt quá giới hạn thì cũng đã vượt qua cách đây ba năm với bạn trai cũ thời còn đi học, nhưng nàng không hối hận vì những việc mình đã làm, trao thân xử nữ cho người mình từng yêu nàng không cảm thấy có gì là sai, vì khi yêu ai cũng đã từng có những hồi ức tốt đẹp về tình cũ, nếu như ngay cả nàng cũng hối hận vì những việc mình từng làm và khinh thường bản thân thì liệu ai có thể trân trọng nàng đây. Bây giờ Bà Hwang hỏi vậy khiến nàng nhận ra một điều không kém phần quan trọng. Nàng đang tự hỏi không biết người bảo thủ như TaeYeon nhận ra nàng không còn là xử nữ sẽ có cảm giác gì, mặc dù xử nữ không thể chứng minh được phẩm chất của một người, nhưng nàng lại lo ngại TaeYeon hiềm khí mình, tuy thời đại này không quá chú trọng đến việc nữ nhân có trong trắng hay không nhưng trong tình yêu thì đôi khi nó mang đến ảnh hưởng không nhỏ.
“Đã không còn sớm, con có chút mệt mỏi muốn đi ngủ trước, omma cũng nên đi ngủ đi”
Tiffany lãnh đạm đi thẳng về phòng, Bà Hwang lắc đầu thở dài, thấy nàng không trả lời cũng hiểu câu trả lời rồi. Tiffany nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, cầm lên điện thoại muốn nhắn tin cho TaeYeon nhưng không dám nhắn vì nàng không muốn TaeYeon cảm thấy mình quá gấp gáp, ít ra cũng nên cho người ta thời gian để suy nghĩ, mình gấp gáp như vậy sẽ phản tác dụng. Đây cũng là lần đầu nàng chủ động theo đuổi một người, nàng không có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này. Trước khi theo đuổi TaeYeon thì Tiffany đã sớm điều tra mọi thông tin về đối phương thông qua Kwon Yuri và Choi Sooyoung. Nàng biết trước đây TaeYeon từng có một bạn gái tên là Minah, nhưng đó đã là quá khứ. Sau này TaeYeon quen nhau với Ji Min.
Điều Tiffany cần làm bây giờ là để TaeYeon thói quen được nàng chiếu cố, cùng sự tồn tại của nàng. Tất nhiên trong khoảng thời gian này nàng cũng cần kiên nhẫn chờ đợi, sau đó nàng mới giăng lưới bắt trọn con đại sắc lang trá hình chính nhân quân tử này cũng không muộn, đừng mơ tưởng Tiffany sẽ dùng mỹ nhân kế. Tuy nàng yêu TaeYeon, nhưng nàng không có mù quáng, nàng vẫn còn giữ lại được một chút lý trí, trừ lần trước nhất thời không kềm chế được cảm xúc, nàng sẽ không để lịch sử tái diễn lần nữa. Mặc dù nàng yêu TaeYeon nhưng không có nghĩa là nàng sẽ ngoan ngoãn chủ động nằm ở trên giường đợi đối phương tới ăn mình, nếu nàng làm vậy TaeYeon nhất định cho là nàng đói khát lâu ngày mà làm như vậy, nàng cũng không phải loại “Em yêu TaeYeon, em nguyện cả đời hầu hạ cho TaeYeon”, nếu đạt được quá dễ dàng đối phương sẽ không biết trân trọng. Xem ra Tiffany muốn thả dây dài câu cá lớn, từ đây đến lúc đó TaeYeon sẽ còn ăn không ít cực khổ, đoán không chừng sau này TaeYeon sẽ vứt bỏ mặt mũi của mình mà đến với kiếp thê nô.
Tiffany không thể đạt tới cảnh giới cao siêu như Ji Min, nàng tuyệt đối không chấp nhận người mình yêu đi ăn vụng mà vẫn xem như không hay biết gì. Bây giờ nàng chỉ biết người TaeYeon yêu hiện tại là Ji Min chứ không phải bạn gái cũ, nên nàng đang nghĩ mình cần đánh bại cái bóng lớn là Ji Min mà không hề hay biết tình địch lớn nhất của nàng là Minah chứ không phải ai khác.
*****
TaeYeon trở về nhà đứng bên cửa sổ ngắm trăng, tâm trạng có chút rối rắm. Tiffany đột nhiên có tình cảm với mình, hai người bạn của mình lại có tình cảm với nàng. TaeYeon không muốn ai trong ba người bọn họ bị tổn thương, hiện tại không biết nên làm thế nào, vấn đề tình cảm xem ra còn phức tạp hơn việc phá án khiến cô cảm thấy đau đầu. TaeYeon cũng không hiểu lý do tại sao Tiffany có tình cảm với mình, việc này có lẽ có trời mới biết, vì ngay cả Tiffany cũng không biết tại sao, đây chỉ đơn giản là vì yêu chứ không có lý do nào khác. Từ khi Minah rời đi không phải TaeYeon không gặp được người tốt hơn, chẳng qua mỗi khi nghĩ đến nàng âm thầm chịu đựng đau khổ khi rời xa mình, TaeYeon cảm thấy tim mình đau nhói. Suốt nhiều năm nay vẫn luôn tự trách bản thân, cho dù trong lòng có bao nhiêu thống khổ vẫn cố gắng ngụy trang cho mình kiên cường trước mặt mọi người vì không muốn họ phải lo lắng cho mình. Một người cho dù chịu đau giỏi đến đâu cũng không thể ôm nỗi đau cả đời.
Khi chưa biết yêu người ta sẽ không cảm thấy cô độc, vẫn rất yêu đời và luôn mỉm cười, nhìn cuộc sống lúc nào cũng đầy màu sắc. Khi đã biết yêu rồi lại mất đi người mình yêu sẽ cảm thấy giống như đánh mất một mảnh ghép nào đó của bản thân, cảm thấy bản thân không còn hoàn thiện nữa, cảm giác cuộc sống này chỉ có bản thân là đang phải cảm nhận sự cô độc không ai thấu hiểu mình. Cách nhìn về cuộc sống cũng trở nên tịch mịch hơn, cố gắng tiếp tục bước về phía trước cho dù bản thân đã không còn hoàn thiện. Có một số người lại giống như mình đang ở trên đại dương, muốn tìm một vật để bám vào chẳng hạn như một cái phao cứu hộ, giúp họ vượt qua sóng lớn và trở lại đất liền. Còn đối với TaeYeon mà nói thì cô cần một người bạn đồng hành, cùng cô đi tiếp quãng đời còn lại hơn là một cái phao cứu hộ tạm thời.
Dù sau khi Minah rời đi thì Ji Min đã đến để xoa dịu nỗi đau trong lòng mình nhưng TaeYeon vẫn không cách nào yêu Ji Min hết lòng, vì cô vẫn còn rất yêu Minah. TaeYeon không muốn quan hệ của mình và Tiffany đi vào ngõ cục như từng phát sinh với Ji Min, làm vậy đã là không công bằng với Ji Min. Bây giờ cô không muốn làm điều đó với Tiffany, có lẽ mệnh trung chỉ định cô phải cô độc cả đời. TaeYeon thật sự ghét tính cách đa sầu đa cảm của mình, lại thường hay mất một thời gian dài mới có thể đưa ra quyết định cho là đúng đắn nhất, nhưng sau này nhận ra nó là quyết định hoàn toàn sai lầm, TaeYeon không hiểu nổi mình là loại người gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro