Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 38 : KHÔNG LỐI THOÁT ( NGƯỢC TÂM )

 

Lisa tìm đến điểm hẹn với ông Kim. Chị lễ phép cúi chào và bắt đầu ngồi vào chiếc ghế đối diện. Ông Kim vẫn vậy, điềm đạm và lạnh lùng. Gương mặt ông không biểu lộ cảm xúc nên rất khó để đoán được ông đang nghĩ gì:

- " Cô đọc báo sáng nay chưa?"

- "Tôi đã đọc rồi thưa Tổng giám đốc"

- "Sáng nay con bé đã cố tình ném chỗ báo đó đi, vì nó sợ tôi nhìn thấy. Nhưng... giấy làm sao bọc được lửa. Con bé sợ tôi sẽ nổi giận và rút khỏi dự án của cô "

Lisa vội vã cúi đầu cầu xin:

- "Tổng giám đốc Kim , tôi thật lòng mong ông giúp đỡ. Mọi việc tiến triển rất tốt đẹp, bản kế hoạch của tôi cũng được đánh giá cao hơn so với Dong Won. Chỉ cần ông hỗ trợ, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng".

Ông Kim nhẹ nhàng rót trà vào chiếc tách nhỏ một cách điềm tĩnh:

- " Cô biết không, hồi bằng tuổi cô , tôi cũng chỉ có sự nghiệp và đam mê. Nhưng giờ, ở độ tuổi này, với tôi, con bé là tất cả. Tôi không cho phép cô hay bất cứ ai làm tổn thương nó"

- "Cháu... cháu thật lòng xin lỗi. Nhưng giữa cháu và Naeun ..."

- " Cô không yêu nó, tại sao lại cho nó hi vọng"

- "Cháu không cho hi vọng, chỉ là cháu chưa có cơ hội để nói mà thôi"

Ông Kim cười nửa miệng. Cái cách bao biện của Lisa rõ ràng không thể nào khiến một người cha như ông ta vừa lòng.

- "Con bé yêu cô . Giống như vợ tôi bây giờ. Bà ấy yêu tôi và coi sự thiệt thòi khi sống cùng tôi cũng là một niềm hạnh phúc. Tôi không đối xử tệ với bà ấy và tôi cũng tin cô không đối xử tệ với con bé. Sẽ tuyệt hơn rất nhiều nếu cô lấy Naeun . Không chỉ là việc hỗ trợ cô trong dự án này, sản nghiệp của tôi sau này thuộc về Naeun thì cô và nó... còn gì phải lo nữa"

Lisa ngồi trầm ngâm. Chị bắt đầu suy nghĩ về những lời mà ông Kim nói. Chaeyoung – tình yêu của cuộc đời chị và cái sự nghiệp chị theo đuổi, chị chỉ có thể chọn một thứ mà thôi.

- "Tôi không có nhiều thời gian cho cô. Tôi nói vậy thôi. Trong 3 ngày tới, nếu cô không có quyết định hay động thái thay đổi. Tôi sẽ chính thức rút khỏi dự án của cô. Những ngày nước rút đã tới rồi, cô chắc hẳn cũng không muốn phải chạy vạy khắp nơi đâu nhỉ? Giờ tôi về, chào cô ".

Ông Kim đi rồi, chỉ còn lại Lisa với những suy nghĩ ngổn ngang. Chị muốn gào thét, đập phá nhưng chị lại không thể làm được. Những lúc này chị cần bình tĩnh. Chị ước, giá mà chị có thể chạy đến và ôm Chaeyoung vào lòng. Chỉ bấy nhiêu thôi có thể sẽ cho chị thêm sức mạnh. Nhưng giờ, không thể được nữa rồi.

Điện thoại của Chaeyoung đến cùng lúc với cuộc gọi của bà Manoban . Lisa mệt mỏi, chị nút nghe cuộc điện thoại của Chaeyoung. Nhưng không để cô nói, chị đã bắt đầu và kết thúc rất nhanh:

- Chị bận lắm. Có gì để tối nói chuyện. Giờ chị phải đi gặp một người. Vậy nhé".

Lisa cúp máy. Chị làm điều đó thật nhanh bởi vì chính chị cảm thấy sợ. Chị sợ nghe thấy giọng nói của Chaeyoung , khi ấy, mọi quyết tâm của chị biết đâu chừng sẽ bay biến hết. Chị gọi lại cho bà Manoban :

- "Mẹ à, con nghe đây"

- "Con đang ở đâu? Con đến gặp mẹ ngay nhé"

Thật là một ngày dài. Lisa không biết còn những điều tồi tệ gì chờ mình nữa. Chị nhanh chóng đứng dậy và ghé thăm bà Manoban . Bất cứ khi nào bà cần, chị sẽ đến ngay lập tức. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Khi Lisa đến, chị thấy đôi giày quen thuộc của Naeun ngoài cửa. Lisa bắt đầu hình dung ra những câu chất vấn của mẹ về chuyện tình yêu. Lisa hít thở một hơi thật sâu rồi bước vào nhà:

- "Mẹ, con đến rồi"

Naeun đang ngồi trò chuyện cùng bà Manoban . Nét mặt cô hân hoan ra mặt khi nhìn thấy Lisa :

- " Chị , chị đến rồi. Chị và bác nói chuyện đi ạ. Em ra ngoài một chút. Bác nói ngoài vườn cây hồng vừa mới nở. Em ra ngắt hoa giúp bác".

Naeun khéo léo rút lui. Lisa im lặng nhìn cô bước ra khỏi căn phòng. Chị muốn nói với Naeun một điều gì đó nhưng lại không thể mở lời:

- "Con ngồi đi, đừng có đứng chết chân ở đó nữa"

Lisa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ. Chị ngửa đầu lên phần lưng tựa, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi.

- "Con nói cho mẹ nghe, con nghĩ gì mà hẹn hò một người đàn bà như thế"

Đôi mắt Lisa vẫn nhắm lại, chị nhớ về Chaeyoung :

- "Cô ấy tốt mẹ ạ, cô ấy không như mẹ nghĩ đâu"

- "Mẹ không quan tâm cô ta tốt hay không? Cô ta tốt tới đâu mà lại cản trở sự nghiệp của con như vậy? Lẽ nào cô ta tốt còn Naeun thì không? Con bé là con nhà có giáo dục, trẻ trung, yêu con hết mình lại là người hỗ trợ đắc lực cho con trong sự nghiệp. Con nghĩ gì mà lại đi yêu một con đàn bà đã có con riêng như thế..."

Lisa ngồi bật dậy. Chị phản ứng có phần gay gắt. Từ trước đến nay, Lisa chưa từng một lần như vậy với mẹ:

- "Mẹ đừng nói về Chaeyoung như vậy nữa. Cô ấy không đáng phải nghe những lời này. Còn chuyện với Chaeyoung con sẽ dừng lại. Con phải đi đây, con đã quá mệt mỏi rồi"

Lisa nhanh chóng cầm lấy chiếc cặp rồi toan ra về. Tiếng bà Manoban gọi giật lại:

- " Lisa! Mẹ muốn nói với con điều này. Mẹ biết con mệt mỏi, con áp lực và cũng biết con yêu cô ta. Nhưng con hãy nhớ, mẹ đã nuôi con vất vả đến nhường nào... Mẹ hi vọng con không khiến sự nỗ lực và chịu đựng bao năm qua của mẹ, cái chết của em trai con không uổng phí. Mẹ chỉ nói đến vậy mà thôi..."

Lisa dừng lại lắng nghe. Chị cảm giác mọi thứ đang nổ tung...

Naeun từ ngoài vườn bước vào. Nhìn nét mặt căng thẳng của hai người, cô cười gượng gạo:

- "Chị vừa đến đã về rồi sao? Liệu... Chị có thể cho em về cùng không? Tài xế của em chiều tối mới quay lại được, mà em thì lại muốn về bây giờ"

- "Phải đấy, con đưa Naeun về đi.Con bé cũng ở đây chơi từ sáng rồi. Nếu có thời gian, đưa con bé đi đâu đó một chút cho thư thái" – Bà Manoban nhanh chóng vun vén.

- "Mình đi thôi" – Lisa kéo tay Naeun ra khỏi căn nhà. Phía sau lưng, bà Manoban phần nào yên tâm về quyết định của con gái mình

Trên chuyến xe về thành phố, Lisa chỉ chăm chăm nhìn về phía trước mà không nói một lời. Naeun sợ hãi, thi thoảng cô lén trộm nhìn Lisa .

- " Chị, có phải chị giận em không? Chuyện hôm nay, em không hề nói với bác, là do bác gái đọc báo biết được sự tình nên đã gọi em đến để hỏi mọi chuyện. Lúc đó thì em không thể giấu bác được nữa nên đã..."

- "Không, chị không giận gì em cả"

Lisa trả lời nhưng khuyên mặt vẫn lạnh tanh.

- "Em... đi uống với chị một chút gì đó nhé. Ngày hôm nay thật dài..."

- "Dạ"

Lisa dừng chân vào một quán rượu ven đường. Những lúc như thế này, Naeun không dám khuyên can cũng chẳng dám hùa theo. Cô cứ yên lặng ngồi nhìn Lisa nốc từng ly rượu tới cạn đáy.

Điện thoại đổ chuông, Lisa ngán ngẩm khi nhìn thấy tin nhắn của người trợ lí. Chị bực bội tắt nguồn chiếc điện thoại và ném vào trong cặp. Lisa muốn có một phút giây bình yên mà sao khó quá.

- "Đã bao giờ, em cảm thấy mệt mỏi khi ở vị trí này chưa?"

Lisa uống thêm ly nữa và quay sang nhìn Naeun. Cô nắm lấy tay của Lisa mà thì thầm:

- "Em đã từng rất lo sợ khi rời vòng tay mẹ để đến sống cùng bố. Nhưng rồi em hiểu ra rằng, điều mẹ mong mỏi nhất là em được hạnh phúc, được sống sung sướng hơn người, vì thế, em coi chuyện này là số mệnh của mình. Phải thừa nhận rằng, có đôi khi em thấy mệt mỏi, thậm chí là hoang mang không biết phải sống tiếp thế nào nhưng cảm giác đó qua nhanh thôi. Hơn nữa, em... luôn thấy có một điểm tựa. Đó là chị !"

- "Là chị ?"

- "Đúng vậy. Có thể chị không biết điều này nhưng em luôn cảm thấy nếu như chị đang nỗ lực từng ngày để có được sự thừa nhận như em thì tại sao em lại chối bỏ niềm hạnh phúc đang có của mình"

Naeun ngả đầu vào vai Lisa . Đây là lần đầu tiên cô cho phép mình được gần gũi Naeun như vậy. Hơi rượu làm Lisa chếnh choáng. Chị khẽ nâng gương mặt Naeun lên, chị nhìn cô say đắm và rồi... chẳng hiểu điều gì sai khiến, cái suy nghĩ nào áp đặt hay thứ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên đã khiến Lisa nhẹ nhàng hôn Naeun.

Tất nhiên, Naeun biết nó không trọn vẹn, nó vảng vất một nỗi đau nào đó của chị, nhưng cô không khước từ. Naeun coi thứ tình yêu đầy gượng gạo này cũng là một thứ định mệnh. Vì thế, cô nhắm mắt và đón nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lichaeng