Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

“Quan chủ khảo, nếu có người như vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lạp Lệ Sa giơ súng lên, ngữ khí bình thản,
“Đem vũ khí giao cho người khác đơn giản như vậy, có phải hơi qua loa không?”
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, tưởng rằng sẽ thấy một chút hoảng loạn trong ánh mắt nàng. Nhưng không biết dưới tình huống này, có phải vì tin tưởng vào bản thân hay vì tự nhiên bình tĩnh, Phác Thái Anh vẫn ôm cánh tay, không có chút thay đổi nào khi bị nhắm vào huyệt thái dương.
Lạp Lệ Sa thấy nàng có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Phác Thái Anh đột nhiên duỗi tay, trong nháy mắt khống chế được súng trong tay Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa hơi bị bất ngờ, rụt tay lại.
Phác Thái Anh rõ ràng có cơ hội lấy lại súng, nhưng lại không làm vậy. Không có một chút sợ hãi, nàng trực tiếp ấn họng súng vào trán Lạp Lệ Sa,
“Có bản lĩnh thì nổ súng đi.”
Tinh thần lực của Phác Thái Anh rất kiên quyết, đè lên vai Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh, cảm thấy hành động của mình đã rất khác thường, nhưng không ngờ Phác Thái Anh lại kỳ quái hơn.
“Là thủ tịch của Bắc Bộ Quân Học Viện, bất cứ lúc nào, chỉ cần có người muốn khiêu chiến ta, ta đều sẽ không sai lầm!”
“Chỉ cần là địch với ta, thì cũng tương đương là địch với mọi người trong Bắc Bộ Giáo Khu!”
Phác Thái Anh nghiêm túc nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa,
“Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ, nổ súng rồi có thể không ra khỏi nơi này!”
Cái dạng gì trái tim mới có thể nói ra lời như vậy?
Rõ ràng là mình cầm súng hướng về Phác Thái Anh, nhưng thấy khí thế của nàng, Lạp Lệ Sa không khỏi cảm thấy như mình sắp phải đầu hàng.
Giằng co một lúc, Lạp Lệ Sa đột nhiên cười, “Trưởng quan, ai nói muốn khiêu chiến ngươi?”
Giọng nói cô vẫn như vậy không đứng đắn, mặc dù gọi là trưởng quan nhưng không hề có chút tôn trọng nào, câu nói hoàn toàn mang tính chế nhạo, “Ta chỉ đang đùa với ngươi thôi, sao ngươi lại nghiêm túc như vậy?"
Lạp Lệ Sa không chút do dự, thuận tay ấn bảo hiểm rồi bắn về phía bên cạnh hai lần.
Hai tiếng súng vang lên trong không khí tĩnh lặng.
Phác Thái Anh chưa kịp phản ứng, Lạp Lệ Sa đã phô trương, “Ngươi xem, ta vừa rồi đã ấn bảo hiểm."
Khói thuốc súng vẫn chưa tan đi, hai viên đạn từ Lạp Lệ Sa bắn ra dễ dàng trúng vào trung tâm bia ngắm.
AJL823 là mẫu súng cũ với thiết kế an toàn kép.
Muốn giải trừ bảo hiểm, cần phải giữ chặt nắm tay và ấn vào nút an toàn, nếu không đạt yêu cầu sẽ bị khóa, không thể phục hồi, nên không thể bắn.
"Ta làm sao dám dùng súng không an toàn với trưởng quan?"
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, cười như đã nhận ra điều gì.
Thực ra Lạp Lệ Sa vốn nghĩ có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phác Thái Anh, nhưng khi quay lại chỉ thấy nàng với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng bỗng có chút thất vọng.
— lúc nào cũng hung dữ, thật đáng tiếc cho vẻ mặt này.
Lạp Lệ Sa chu môi.
Phác Thái Anh không để ý đến biểu cảm của Lạp Lệ Sa.
Đối với Lạp Lệ Sa, một người không có quy củ và tuỳ tiện, nàng cảm thấy nếu mình có bất kỳ phản ứng nào cũng sẽ khiến nàng ta càng kiêu ngạo hơn.
Dù trước đó có chút ngạc nhiên với việc viên đạn trúng mục tiêu, nhưng nhìn Lạp Lệ Sa cười đắc ý, nàng quyết tâm không cho cô một ánh mắt nào.
“Cho ta.”
Nàng nhanh chóng giơ tay về phía Lạp Lệ Sa, ra hiệu cho cô đưa súng cho mình.
Lạp Lệ Sa nhìn vào tay nàng.
Hôm nay Phác Thái Anh vẫn mang đôi găng tay đen, găng bó sát tay, cho thấy tay nàng rất đẹp.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, đột nhiên nảy ra ý tưởng, đổi súng sang tay kia.
Phác Thái Anh lập tức nhíu mày,
“Ngươi đang làm gì? Ta bảo ngươi đưa súng cho ta."
"Nga, là súng á," Lạp Lệ Sa như mới hiểu ra, gật đầu, giọng nói vẫn thấp, “Ta còn tưởng ngươi muốn bắt tay."
Nhìn Lạp Lệ Sa cười, Phác Thái Anh khó chịu rút tay mình lại,
"Súng."
“......”
Lạp Lệ Sa kéo bảo hiểm của súng ra.
Chỉ có điều, khi Phác Thái Anh chuẩn bị giật súng thì Lạp Lệ Sa lại chuyển súng sang phía sau.
Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa một lần nữa nắm chặt thương từ xa, cảm thấy có chút không kiên nhẫn,
“Lại làm cái gì vậy?”
“Đừng nóng vội, ta còn chưa nói không cho ngươi,” Lạp Lệ Sa cười, “Ta chỉ muốn hỏi, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Phác Thái Anh hít sâu một hơi, như thể đang kiềm chế cơn giận nhìn Lạp Lệ Sa,
"Ta cần phải nói gì?"
Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt tức giận của Phác Thái Anh, không chút nào bận tâm mà cười,
“Ta thấy ngươi rất phiền ta, bây giờ thì sao? Đối với ta có nhìn nhận nào mới không?”
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa.
Mắt trái của Lạp Lệ Sa vẫn lấp lánh, càng nhìn càng khiến nàng phiền lòng.
Nhưng những lời Lạp Lệ Sa nói, lại khiến nàng tự hỏi về người này.
Dù rằng thái độ và tác phong của Lạp Lệ Sa có nhiều vấn đề lớn, nhưng chỉ cần từ những gì cô vừa thể hiện, thật sự đáng để nàng xem xét đưa vào danh sách tuyển chọn.
Phác Thái Anh cảm thấy mình không thích thái độ của Lạp Lệ Sa, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của cô.
“Ngươi sử dụng thương không tệ.”
Nàng không vội vàng lấy lại thương, chỉ khoanh tay lại, bắt đầu đánh giá Lạp Lệ Sa,
“Ngươi đã huấn luyện ở đâu vậy?”
“Ân? Ngươi tò mò về ta à?”
Lạp Lệ Sa nửa mắt nhắm lại, một tay chống lên bàn, cười một cách đắc ý.
Phác Thái Anh không có ý trả lời, chỉ nhìn cô.
Lạp Lệ Sa cũng nhìn lại, trầm mặc một lát như thể sắp nói điều gì, rồi cúi người lại gần tai Phác Thái Anh.
Có lẽ do trải qua vài ngày giao tiếp, Phác Thái Anh đã bắt đầu có sự miễn cưỡng với sự vô kỷ luật và lơ là của Lạp Lệ Sa. Vì vậy, khi Lạp Lệ Sa tiến gần, hơi thở của cô lập tức chui vào mũi Phác Thái Anh, nhưng nàng không lập tức tránh đi.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh không có động tĩnh, hạ thấp ánh mắt.
— Có chút đáng yêu.
Cô nhìn đôi tai đẹp của Phác Thái Anh, bỗng nhiên nghĩ đến việc đã cắn vào tai nàng ngày đó, muốn cắn một ngụm thật nhẹ......
Nếu có thể lại nhẹ nhàng liếm một chút vào vành tai của người này thì thật tuyệt.
Lạp Lệ Sa thầm nghĩ và hít sâu một hơi.
Chậm chạp không nghe thấy Lạp Lệ Sa trả lời, Phác Thái Anh không kiên nhẫn mà nhíu mày.
— Lại muốn tức giận.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lạp Lệ Sa cuối cùng chỉ khắc chế mà liếm môi mình,
“Ta không nói cho ngươi.”
— Ngươi cứ từ từ mà đoán đi.
Nghe thấy âm thanh thấp nhẹ của cô, sắc mặt Phác Thái Anh cứng lại.
Nàng cảm giác hơi ấm từ Lạp Lệ Sa như để lại dấu vết khó chịu trên da mình, vì vậy có vẻ như bị ép lại, nàng lùi một bước.
Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt như đang tức giận của Phác Thái Anh, rất vui vẻ mà nở nụ cười.
Cô vốn định nói vài lời để châm chọc người này, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã vang lên tiếng chuông.
Cả hai cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng chuông.
“Ai, đi học rồi.”
Người nói trước tiên chính là Lạp Lệ Sa.
Nàng nói điều này chẳng qua là thuận miệng, vừa nghe thấy âm thanh đã đặt súng sang một bên, từ từ đi ra ngoài.
“Ta muốn nhanh chóng đi,” cô vừa đi vừa không quên chế nhạo Phác Thái Anh vài câu,
“Để khỏi lại bị cái huấn luyện viên hung ác nào bắt gặp mà phạt một tháng."
Phác Thái Anh rất muốn người không có tổ chức và kỷ luật như cô mau rời đi, vì vậy căn bản không ngăn cô lại.
Nàng không nói một câu nào mà cầm lấy thương của Lạp Lệ Sa, tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi cấp sinh.
Chỉ là, nàng luôn cảm thấy hơi thở của Lạp Lệ Sa còn đọng lại bên tai mình, chậm rãi không tan đi.
Buổi chiều, khi tham gia kỳ thi tuyển chọn, sắc mặt Phác Thái Anh vô cùng khó coi.
Nội dung thi này là dựa vào tốc độ lắp ráp súng ống khác nhau, cùng với việc luyện tập bắn chuẩn để tuyển ra người.
Luyện tập này còn phân ra trạng thái tĩnh và động, cùng với trắc nghiệm ứng biến trong tình huống giả định, mô phỏng tình huống thực tế.
Dù rằng những điều này không thể hoàn toàn phản ánh năng lực của một người, nhưng đây là điều hiện tại có thể thực hiện, tối đa có thể phản ánh tài năng của một người trong lĩnh vực bắn súng.
Tổng cộng có sáu mươi người tham gia thi.
Một học sinh viễn trình đã được giáo chủ quan giới thiệu rất nhiều lần trước khi bắt đầu thi, nên buổi chiều Phác Thái Anh vẫn luôn quan sát người này.
Nhưng thực tế, Phác Thái Anh rất thất vọng với phản ứng của học sinh này.
Trong buổi thi chiều, Phác Thái Anh đứng sau người này, cố ý tạo áp lực cho hắn, kết quả hắn do sự hiện diện của mình mà sai lầm, trượt tay, cuối cùng phải mất rất nhiều thời gian mới miễn cưỡng đánh trúng mục tiêu.
Phác Thái Anh cảm thấy kết quả này rất không hài lòng.
Trong cuộc thi có rất nhiều tình huống phát sinh.
Cuộc thi này kiểm nghiệm khả năng phản ứng của một người, một chiến sĩ có tố chất tâm lý. Người giành chiến thắng không chỉ cần có kỹ thuật xuất sắc mà còn phải là người có tố chất ở nhiều phương diện.
Nếu chỉ vì một người có biểu cảm nghiêm trọng đứng phía sau, mà khiến người khác sốt ruột, căng thẳng, thậm chí mất đi phản ứng bình thường, thì người tuyển này sẽ phản ứng như thế nào trong thực tế?
Cuộc thi chắc chắn sẽ không đơn giản hơn việc luyện tập mô phỏng, chỉ biết rằng nó sẽ phức tạp hơn. Phác Thái Anh đã tham gia nên không khó tưởng tượng hình dạng phản ứng của người này.
Hơn nữa, Lạp Lệ Sa xuất hiện khiến Phác Thái Anh không khỏi so sánh giữa hai người.
Thái độ thành thạo của Lạp Lệ Sa và vẻ sợ hãi của người kia thật khác biệt.
Phác Thái Anh không nói gì mà đứng một bên nhìn mọi người thực hiện xong bài thi.
Dù nàng muốn coi trọng ý kiến của huấn luyện viên, nhưng trong lòng vẫn rất khó để đưa người này vào danh sách được đề cử.
Trong cuộc thi này, chưa đến hai người đạt yêu cầu, những người biểu hiện tốt nhất là một học sinh chưa bao giờ thấy ở lớp.
Học sinh này họ Tiêu, là một người có tinh thần lực cấp bậc B Beta.
Kết quả này hoàn toàn trái ngược với người đang bị phạt tại sân huấn luyện Alpha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro