Chap 4: Sự thật đau lòng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Jennie quyết định thức dậy thật sớm đi siêu thị mua những món bổ dưỡng đến nhà Jisoo nấu một bàn ăn thật thịnh soạn để tẩm bổ cho cô ấy. Sau khi ăn xong nàng cùng Jisoo vào phòng tán gẫu. Jennie vô cùng ngạc nhiên khi nghe câu nói của Jisoo nàng muốn chắc chắn rằng mình không nghe lầm nên cất tiếng hỏi Jisoo
"Sao? Nhưng lâu nay... "
"Nhưng lâu nay Soo vẫn thấy một chút ánh sáng yếu ớt. Bác sĩ nói chỉ cần ghép giác mạc là Soo có thể nhìn lại được. Mà em đừng hy vọng quá, kẻo mắt Soo không thể sáng lại thì em sẽ đau lòng lắm. Vì thế nên... " Jisoo ngồi trên giường, với chút hi vọng nhỏ nhoi len lỏi trong lòng, không đợi Jennie nói hết cô liền giải đáp những thắc mắc của nàng.
Jennie không tự chủ được hành động của mình bỗng dưng ôm chầm lấy Jisoo, hai hàng lệ của nàng bắt đầu tuôn rơi.
"Sẽ ổn thôi Jisoo à! Em tin chắc vào một ngày không xa Soo sẽ nhìn lại được, nhất định không sai đâu. Em chắc chắn đấy! "
Jisoo đưa tay ôm chặt lấy Jennie. Người mà cô luôn tưởng là Jinny, khuôn mặt cô lúc này vô cùng hạnh phúc, lòng cô tràn đầy sự ấm áp mà đối phương mang lại. Cô hạnh phúc vì "Jinny" vẫn luôn bên cạnh an ủi, động viên cô không bỏ mặt cô những lúc khó khăn và cần nàng ấy đến như vậy.
Bỗng, tay cô chạm vào một cái gì đó. Cô liền cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
"Cái gì thế em?"
"À, đây là một ngàn con hạt giấy đấy. Hai ngày trước khi dọn phòng, em có tìm thấy một ít giấy màu. Trước khi kịp nhận ra thì em đã ngồi gấp hạt rồi." Jennie hướng về phía vật thể mà Jisoo vừa chạm vào cười ngây ngốc đáp.
"Em gấp hết á? Mình em? Trong hai ngày? " Jisoo ngạc nhiên như không tin vào những gì mình nghe thấy.
"Dạ " Jennie gật đầu "Em gấp đến nỗi bàn tay tưởng chừng như chai sạn luôn rồi này."
Jisoo bật cười thành tiếng, cô không ngờ rằng "Jinny" của cô lại có lúc đáng yêu như thế này. Đúng là một cô gái ngốc thích mơ mộng mà.
"À, Soo có muốn gấp cái gì không? Em vẫn còn ít giấy màu đây! " Jennie lôi trong túi ra một ít giấy màu còn sót lại, nàng vừa nắm tay Jisoo vừa lục lại trong trí nhớ của mình những thứ mà nàng có thể gấp đẹp nhất để dạy cô cách gấp chúng. Ba mươi phút trôi qua sản phẩm mà Jisoo và Jennie thu lại được cũng khá nhiều nha, nào là cái mũ này, con ếch, bông hoa này vân vân và mây mây các thứ khác.
"Đây là hình gì thế em?" Jisoo cầm lấy một thành phẩm trong tay mình khi đã hoàn thành xong những mẫu xếp, cô hướng Jennie đặt câu hỏi.
"Đây là Hoa Hồng mang ý nghĩa tình yêu đích thực trong các loài hoa."
Nàng không ngại mà giải đáp nhưng gì mà nàng biết về loài hoa này cho Jisoo nghe. Tưởng chừng Jisoo sẽ không có hứng thú về ý nghĩa của loài hoa này cho lắm. Nhưng khi Jennie vừa giải thích xong, Jisoo mỉm cười nắm lấy bàn tay của Jennie xoè ra đặt bông hoa vào đó, cô nói lên những lời thật lòng.
"Thế thì đây là loài hoa đại diện cho em em rồi, Jinny. Như ý nghĩa của loài hoa này, em luôn ở bên Soo, và trái tim em cũng tươi đẹp như loài hoa này vậy"
Sự ngây ngô trong lời nói của Jisoo làm Jennie bật khóc "Tình yêu đích thực? Nhưng em là giả, em nào phải là Jinny mà Soo yêu cơ chứ!"
********
Vào một buổi chiều nắng nhẹ, Jennie nắm tay Jisoo đi dạo trên bờ sông Hàn hóng mát, có lẽ đây là nơi mà nàng thấy thoải mái nhất cho tâm trạng của nàng lúc này. Nhưng đến khi nhận ra biểu hiện hơi kỳ lạ trên khuôn mặt của Jisoo nàng bèn hỏi
"Sao thế? Hình như Soo không được vui? "
"Không có gì. Chỉ là Li hơi thắc mắc... Tại sao lâu nay Jennie không đến thăm Soo lần nào trong khi em lại đến hằng ngày, Jinny à."
Trong giây phút đó tim của Jennie bỗng dưng đập mạnh một nhịp. Nàng không biết Jisoo thực sự nghĩ như thế nào về "mình". Đắn đo một lúc, nàng ngập ngừng lên tiếng hỏi.
"Soo nghĩ như thế nào về... Jennie? Nếu không phải vì em ấy, Soo đã không ra nông nỗi này... Lúc này... Soo đang nghĩ gì về người... đã cướp đi đôi mắt của Soo?" Thân người Jennie khẽ run lên, nàng là đang chờ đợi câu trả lời thật lòng của Jisoo. Phải nàng muốn biết được Jisoo có ghét mình như những gì mình đã suy diễn bấy lâu nay hay không?
"Cô ấy không có lỗi gì cả. Đó là tai nạn, không thể tránh khỏi được. Chẳng ai có lỗi hết. Soo hiểu rất rõ điều đó, nhưng mà... Soo không thể nào tha thứ cho cô ta được... " Nói đến đây Jisoo ngồi xuống, cúi mặt "Bệnh viện bảo rất khó để tìm người hiến giác mạc. Có lẽ Soo sẽ chịu đựng như thế này mãi. Nếu vậy, Soo sẽ hận Jennie suốt đời, cho dù bản thân cô ấy cũng đang tự dày vò... Soo không thể nào ngừng căm hận... Soo xin lỗi... với em gái em... mà Soo lại... "
Từng câu từng chữ khi chính miệng Jisoo hốt ra như là lưỡi dao vô hình cứa sâu vào trái tim vốn đã bị tổn thương sâu sắc của Jennie. Nước mắt nàng trực trào rơi ra không ngớt làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
"Không... không sao đâu... không sao đâu... Jisoo à... " nàng run run nặn ra từng lời nói khó khăn.
Nàng thật ngốc, thật đáng xấu hổ khi tự cho mình hi vọng, dù chỉ là một chút. Nàng cứ cho rằng biết đâu Jisoo đã tha thứ cho mình... Nhưng sự thật lại không phải vậy. Nụ cười mà Jisoo luôn nở trên môi chỉ dành riêng cho mình Jinny mà thôi, nụ cười ấy vĩnh viễn không dành cho Kim* Jennie này. Nàng tự hỏi nếu biết người bên cạnh mình hiện tại là Kim* Jennie nàng, liệu Jisoo sẽ còn dành nụ cười hạnh phúc đó cho mình hay không? Không bao giờ, chắc chắn là như thế nàng nghĩ vậy.
Đêm hôm đó, Jennie nằm trên chiếc giường êm ái của mình mà khóc nức nở. Khóc cho vơi đi sự thật đau lòng mà nàng vốn đã biết trước này. Cả người nàng run rẩy không cách nào ngừng lại được. Nàng khóc ngày một to, nước mặt từ khóe mắt chảy xuống không ngừng, thấm đẫm khuôn mặt xinh đẹp, thấm vào chiếc mền màu xanh dịu dàng. Nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm rồi.
End Chap 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro