25.
"Cái gì, em không có nghe lầm chứ? Anh chị muốn chúng em chia tay?" Hữu Trân bất ngờ kêu to.
"Đúng vậy." An Nghiên vô cùng bình tĩnh mà nói.
"Chị, chị không có đang bị sốt chứ hả?" Hữu Trân nâng tay để lên trán An Nghiên, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường mà.
"Chị không có sốt. Tiểu Trân, hai người đều là con gái, không thể nào kết hôn, nối dõi tông đường được, hơn nữa hai người như vậy cũng trái với luân thường đạo lý."
"Chị, bây giờ là năm gì rồi mà chị còn nói những lời này. " Hữu Trân kêu lên, "Chúng em không muốn có con, chuyện nối dõi tông đường đã có chị và anh là đủ rồi, thiếu em một người cũng không ít. Về phần kết hôn, em và Mẫn Châu đã kết hôn rồi." Nàng đắc ý đưa lên ngón áp út của cả hai cùng với chiếc nhẫn cùng kiểu dáng đang đeo trên đó, "Còn chị nói chuyện trái với luân thường đạo lý thì càng vô lý, hiện nay đã có rất nhiều nước trên thế giới hợp pháp hóa việc này rồi."
"Nhưng đây là ở Hàn Quốc, không phải là ở nước ngoài." An Nghiên trầm giọng nói, "Việc này hiện nay đã tạo thành dư luận xung quanh, rất ảnh hưởng đối với sự nghiệp của chị và anh em. Em cũng biết anh chị làm những công việc then chốt trong bộ phận chính phủ, đối với những việc này rất mẫn cảm."
"Chị, chị nói như vậy làm em rất đau lòng, vì công việc của anh chị, phải hy sinh tình yêu của chúng em sao? Chị biết rõ tình cảm của chúng em rất sâu đậm, vậy mà còn muốn chúng em phải chia tay, anh chị không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?" Hữu Trân lên án nói.
"Tiểu Trân, anh chị là muốn tốt cho em." An Hữu Kiệt lên tiếng.
"Cái gì là tốt cho em? Muốn em đau khổ là tốt cho em sao?" Hữu Trân đau lòng mà hỏi lại, thái độ, suy nghĩ của bọn họ thật khiến nàng quá đau lòng, "Tại sao anh chị không thử chấp nhận chúng em. Em và Mẫn Châu chịu khổ còn chưa đủ sao?"
Hữu Kiệt trầm mặc trong chốc lát rồi nói :"Anh chị đều hiểu tình cảm của em và Mẫn Châu, cũng rất cảm động. Chỉ là em phải biết rằng, chuyện chung thân cả đời không thể quyết định đơn giản như vậy. Những chuyện này anh cũng không phải chưa từng gặp qua. Trong đơn vị anh có một đôi đồng nghiệp đồng tính, cũng yêu nhau đến chết đi sống lại, vì tình yêu thậm chí chấp nhận bỏ tất cả, thế nhưng đến cuối cùng, cũng thành một đôi vợ chồng bất hòa, chia ly. Tiểu Trân, con đường đồng tính này không dễ đi, anh mong muốn em có thể đi trên một con đường giống như người bình thường, vui vẻ mà sống." Nói xong, Hữu Kiệt lại quay sang Mẫn Châu nói, "Cô Kim cũng vậy, một cô gái mạnh mẽ cũng cần một người đàn ông để dựa vào, hai cô gái sống với nhau, nói chung vẫn có nhiều vấn đề không thể đảm bảo."
"Ví dụ như?" Mẫn Châu bình tĩnh hỏi.
"Ví dụ như nếu có kẻ bắt cóc gây bất lợi cho Hữu Trân, cô có thể bảo vệ được em ấy không?"
"Tôi từ nhỏ tập võ, đối với mấy kẻ bắt cóc thì tôi tay không cũng có thể đối phó." Mẫn Châu trả lời, "Mà theo tôi được biết, xã hội hiện nay ngược lại có rất nhiều đàn ông, đối mặt với nguy hiểm thì chỉ lo cho an toàn của bản thân, còn người con gái bên cạnh mình gặp nguy hiểm vẫn không để ý."
"Ở Hàn Quốc, việc này rõ ràng là không được pháp luật chấp nhận, các người làm sao khiến những người xung quanh chấp nhận đây?"
"Chúng tôi không cần người khác chấp nhận, chỉ cần chúng tôi hai người yêu nhau là đủ rồi, người khác nhìn chúng tôi như thế nào không quan trọng."
"Thế nhưng hai người đang sống trong một quần thể xã hội, làm sao lại có thể chỉ lo thân mình?"
"Quan hệ của chúng tôi là phạm pháp sao?" Mẫn Châu lần này lại nhìn sang đại luật sự An Nghiên.
"Không phạm pháp, đây cũng là một lỗ hỏng của pháp luật." An Nghiên thành thật trả lời, nói thật, An Nghiên có chút bội phục Mẫn Châu, khí thế của cô, tài nói chuyện của cô, phản ứng của cô, khiến một người luật sư như An Nghiên cũng có chút khó chống đỡ. Yêu cầu hai người xa nhau, bản thân An Nghiên cũng cảm thấy có chút quá đáng. Chỉ là việc này có ảnh hưởng đến công việc của An Nghiên và Hữu Kiệt, mà Hữu Kiệt thì đang tranh chức thị trưởng, nên không thể để xảy ra tin đồn gì bất lợi. Mà An Nghiên thì hiện tại mọi người bên cạnh không ngừng bàn tán rằng cô có một người em gái đồng tính luyến ái.
Mẫn Châu nói, "Nếu không phạm pháp, vậy thì ngoại trừ lời đồn đãi của người khác thì có sao đâu."
"Lời đồn đáng sợ, lẽ nào cô không biết?" An Nghiên hỏi ngược lại. Từ xưa đã có biết bao nhiêu người chết bởi lời đồn của con người, Mẫn Châu chẳng lẽ vẫn không hiểu?
"Lời đồn đáng sợ, lòng người càng đáng sợ hơn." Lời nói Mẫn Châu có ẩn ý.
Hữu Kiệt lần này rống lớn tiếng lên, "Lẽ nào cô Kim không quan tâm những lời này sao? Sẽ không quan tâm việc bị người khác chỉ trỏ, không quan tâm việc người khác khinh bỉ cô và Hữu Trân?"
"Nếu như bởi vì lời nói, thái độ của người khác, mà khiến tôi buông tay Hữu Trân, tôi sẽ càng khinh bỉ bản thân." Mẫn Châu nói.
"Lúc này thì cô nói rất hay, đến khi nghe được những lời khó nghe của người khác, chỉ sợ cô sẽ không còn nghĩ như vậy nữa."
Hữu Trân cười lạnh một tiếng, "Ai dám ở trước mặt em nói những lời này, em sẽ cho người đó đẹp mặt." Linh Hồ nàng thật lâu rồi không đụng chạm ai, cũng không có nghĩa là nàng dễ bị bắt nạt. Nàng nhìn chằm chằm hai người rồi nói, "Các người là anh, là chị của em, chúng em tôn trọng các người, thế nhưng cũng mong các người tôn trọng chúng em. Con đường tình cảm này là cho bản thân chúng em tự chọn, cuộc đời của chúng em thì phải dựa vào bản thân chúng em mà đi, không cần làm phiền các người nhọc lòng."
An Nghiên nhíu mày, "Tiểu Trân, em nói gì vậy?"
"Tiếng người. Người khác không hiểu chúng em, em không quan tâm, nhưng anh chị là người nhà thân nhất của em, vậy mà anh chị lại không hiểu cho em. Mọi người đã tận mắt nhìn thấy chúng em chịu khổ, vì sao lại còn muốn nói như vậy? Không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?"
"Nếu như anh em đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ vì mối quan hệ của hai người mà thất bại, hai người lẽ nào cũng không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?"
"Thì ra là vì quyền thế ! Hóa ra trong mắt anh chị, quyền thế vẫn quan trọng hơn người em gái là em đây ! " Hữu Trân đứng dậy kéo tay Mẫn Châu đi ra ngoài, "Các người sau nay có thể đi nói với những người khác, em không phải là em gái của các người, em sẽ không làm mất mặt các người nữa."
"Tiểu Trân !" Sở Kiều Kiều đuổi theo, kéo tay nàng nhẹ nói, "Người một nhà hà tất phải như vậy, có chuyện gì cứ nói cho xong là được mà."
Hữu Trân giận đến xanh mặt, Mẫn Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Tiểu Trân, đừng nóng giận."
An Hữu Kiệt đứng lên, nặng nề thở dài, nói :"Tiểu Trân, bây giờ anh chị có nói gì thì em cũng không nghe lọt lỗ tai. Em là em gái của anh, anh thật lòng quan tâm đến em. Vì em, anh nguyện ý dùng toàn bộ tiền đồ để đánh đổi, nếu như người em yêu là một người đàn ông, cho dù kẻ đó nghèo hàn cỡ nào anh cũng không nói gì, anh sẽ nuôi em cả đời. Chỉ là, chuyện tình yêu như vậy làm anh chị cảm thấy quá mạo hiểm, cảm thấy em không được bảo đảm và không có cảm giác an toàn."
Mẫn Châu nói, "Anh Kim đây là không tin tưởng tôi sao?" Tình cảm của cô đối với Hữu Trân, trời đất có thể làm chứng, không thể có một chút hoài nghi.
"Tôi làm sao có thể tin tưởng cô? Đối với một người chỉ bị đả kích một chút liền tự sát, tôi làm sao có thể tin đây? Tâm lý của cô như vậy có thể đảm bảo cho Hữu Trân một tương lai sao?" Hữu Kiệt giận dữ nói.
Đây là điều đau đớn nhất trong lòng Mẫn Châu, cũng là vết thương chật vật nhất của cô. Quả thật, tự sát là hành vi của người yếu đuối, tự sát là biểu hiện của sự nhu nhược, thế nhưng cô thật sự đã làm vậy.
"Cô nói tôi có thể yên tâm mà đem Hữu Trân giao cho cô được không? Nếu như cô yêu em ấy, nên vì em ấy mà chúc phúc, để cho em ấy có những ngày tháng tốt đẹp nhất."
"Anh, có thể ở bên cạnh Kim Mẫn Châu, đó chính là những ngày tốt đẹp nhất. Mẫn Châu yêu em như sinh mạng, chị ấy chỉ vì em mà sống, chị ấy tự sát là bởi vì hiểu lầm cho rằng em không còn yêu chị ấy, vì vậy sinh mệnh của chị ấy mới không còn ý nghĩa."
Hữu Kiệt cười nhạt một tiếng, "Vì yêu mà sống? Sinh mệnh không có ý nghĩa? Con người sống trên đời, đâu phải chỉ có một việc là yêu đương, nếu như người trên thế giới này đều vì thất tình mà tìm đến cái chết, thế giới này chẳng phải không còn ai sống sót sao?"
Hai người nhất thời nghẹn lời, Mẫn Châu càng xấu hổ vô cùng. Hữu Trân thở dài, rồi nói :"Anh, mặc dù lời nói đó thể hiện sự chính nghĩa của anh, sự quang minh vĩ đại của anh, thể hiện rằng anh muốn tốt cho em, nhưng em không cần, em chỉ muốn nói với anh một câu, em vì Mẫn Châu mà sống, Mẫn Châu cũng vì em mà sống, chúng em ai cũng không thể thiếu ai, nếu như trong chúng em có một người phải chết, người kia cũng nhất định sẽ đi theo."
"Mày ---" Hữu Kiệt giận đến đỉnh điểm, "Mày rốt cuộc còn có lý trí hay không, có phải bị điên rồi không ! Hữu Kiệt này sao lại có người em gái như vậy, không nói lý lẽ, làm chuyện bậy bạ, làm bại hoại nề nếp gia đình !"
Khá lắm Hữu Kiệt, còn nói Hữu Trân nàng bại hoại nề nếp gia đình ! An Hữu Trân trong nháy mắt tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi mà quát :"Phải, tôi làm bại hoại nề nếp gia đình, nhưng so với bọn tham quan là sâu mọt quốc gia như anh vẫn còn tốt hơn nhiều, chí ít là tôi quang minh chính đại, chí ít là tôi không làm chuyện có lỗi với trời đất, còn anh chỉ có hại người lợi mình, hại nước hại dân !"
"Mày câm miệng cho tao!" Hữu Kiệt giơ tay lên định tán vào mặt Hữu Trân, Mẫn Châu phản xạ lập tức nắm cổ tay An Hữu Kiệt lại, lạnh lùng mà nhìn hắn, "Đừng động tay động chân !"
"Cút cho tao, An Hữu Kiệt này không có đứa em gái như mày." Hữu Kiệt tức giận đến rống to hơn. Lại còn nói hắn là sâu mọt tham quan, hại nước hại dân. Hữu Kiệt hắn mặc dù có thu một chút lợi lộc, thế nhưng đó thực sự là vì quốc gia, hắn cảm thấy không có lỗi với nhân dân, không có lỗi với trời đất, không làm cha mẹ thất vọng.
"Thế nào? Bị nói trúng nên thẹn quá hóa giận à?" Hữu Trân cười lạnh, "Anh nói tôi bại hoại nề nếp gia đình, tôi thấy anh mới là khiến ba mẹ dưới cửu tuyền hổ thẹn, làm cho họ dù đã chết cũng không còn mặt mũi gặp người khác."
"Mày cút cho tao !" Hữu Kiệt nổi giận đến tiếng hét chấn động.
Mặt An Nghiên cũng trắng bệch nhưng bình tĩnh nói, "Tiểu Trân, sao em lại có thể nói như vậy? Anh chị đây là muốn tốt cho em, nhưng em lại nói những lời này với anh em vậy sao."
"Em có nói sai sao? Anh ấy dám nói mình không tham? Nếu không tham thì mấy trăm vạn gia sản kia ở đâu ra? Kia mà là tiền lương mười mấy năm qua sao."
Mẫn Châu cũng cảm thấy Hữu Trân có chút nặng lời, cô nhẹ nhàng kéo kéo áo Hữu Trân, nhỏ giọng khuyên nhủ :"Hữu Trân, ít nói lại chút, họ dù sao cũng là anh và chị của em."
"Tiểu Trân !" Hữu Kiệt giận rống lên.
"Đừng lớn tiếng như vậy, em vẫn nghe được."
Hữu Trân quát lại, "Em nói cho anh chị biết, đừng mong chia rẽ em và Mẫn Châu, ai dám chia rẽ chúng em, em An Hữu Trân này sẽ không bỏ qua cho người đó, mặc kệ đó là ai, anh chị ruột cũng vậy." Nói xong, nàng liền kéo Mẫn Châu rời đi.
An Nghiên cũng tức giận đến toàn thân run rẩy, sao mình lại có người em gái như vậy !
Hữu Kiệt nặng nề ngồi xuống sofa, tức giận đến nỗi đem tất cả những thứ trên bàn ném xuống đất, "Sau này đừng bao giờ quản đến chuyện của nó nữa, nó muốn sống muốn chết cũng không liên quan gì đến nhà này."
Hữu Kiệt không ngờ bản thân mình lại nuôi dưỡng một đứa em gái vô tâm vô phế như vậy, cư nhiên trở mặt với mọi người, lại không nghĩ đến tình anh em. Loại em gái như vậy, hắn từ bỏ !
Hữu Trân cũng tức giận không nhẹ, không ngờ bọn họ cũng là loại người bất phân thị phi, toàn bộ đều do quyền thế mà khiến mọi thứ hỗn loạn lên. An Nghiên cũng vậy, xem anh mình như là quan cao cao tại thượng, chẳng khác nào là kẻ phụ họa cho anh ta, anh nói gì cũng đều nghe theo.
"Đừng giận nữa !" Mẫn Châu nhẹ nhàng dỗ dành Hữu Trân, "Làm cơ thể tức giận thì tôi đau lòng lắm."
"Sớm biết như vậy sẽ không đến đây" Hữu Trân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được rồi, được rồi, đừng giận, ngoan !"
Mẫn Châu ôm Hữu Trân, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ. Tuy rằng cô cũng giận, nhưng cũng không muốn tính toán, bọn họ không hiểu thì cũng đành vậy, đây là chuyện của bản thân hai người, người khác hiểu hay không cũng không quan trọng.
"Cùng tôi đi quán bar đi." Mẫn Châu nói.
"Chị muốn uống rượu ?"
"Uh, không giải tỏa thì khó lòng nguôi cơn giận của em lắm."
"Được rồi, em cùng chị đi."
Mẫn Châu và Hữu Trân cùng nhau đi đến quán bar, Hữu Trân uống rượu đến say mèm, còn chửi anh và chị nàng không có lương tâm, còn khóc đến vô cùng thương tâm. Lăn qua lăng lại cả đêm, cuối cùng lúc cả hai chính thức ngủ cũng đã gần sáng.
Mặt khác, Lương Mộng Nhàn và Tống Tử Hào hẹn gặp trên mạng, để đoạt được An Hữu Trân, Lương Mộng Nhàn nguyện trả bất cứ giá nào, quyết định làm theo những gì Tống Tử Hào nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro