Chương 34
Ngoài Ricky và Trương Hân còn một người cũng bắt đầu đi tìm Hứa Dương Ngọc Trác nhưng với mục đích hoàn toàn khác.
Về phần nàng như người mất hồn khập khiễn bước trên đường, bản thân cũng không biết đang đi đâu và con đường này dẫn tới đâu nhưng nàng hy vọng con đường này sẽ đưa nàng đi xa Trương Hân, xa mọi dối trá, sự ganh ghét và mọi thứ.
- Hứa Dương ...Hứa Dương...
Trên xe Vương Lĩnh thấy nàng đang khập khiễng bước đi khuôn mặt thất thần, vội bước xuống xe Vương Lĩnh nắm vai nàng lắc lắc.
- Hứa Dương? Em sao vậy? Sao em đi có một mình?
- ...
- Hứa Dương? Em vẫn ổn chứ? Nghe anh hỏi không?
Vương Lĩnh phải lay vai nàng mạnh hơn mới hướng sự tập trung của nàng về thực tại.
- Vương Lĩnh !
- Ừ, em sao vậy? Sao lang thang ngoài này một mình?
- Em... Em không biết phải đi đâu!
- Sao?
Bao nhiêu sự kìm nén và uất ức dồn nén nàng cố chịu đựng, bây giờ nhìn thấy sự lo lắng, dịu dàng của Vương Lĩnh nàng không thể kiềm chế được, nước mắt trào ra từ khóe mi, bờ vai nhỏ trong tay Vương Lĩnh run lên, nàng nghẹn lời chỉ biết khóc.
Vương Lĩnh chưa biết chuyện gì nhưng thấy nàng khóc không thành tiếng nước mắt lã chã rơi khiến trái tim anh rất lâu mới có lại cảm giác nhói nhói nơi lồng ngực.
- Hứa Dương à...
Nhẹ nhàng Vương Lĩnh kéo nàng về phía mình ôm chặt thân người đang run lên của nàng. Nàng cứ khóc, tất cả mọi thứ vỡ òa, nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi ướt vai áo Vương Lĩnh .
Phía xa một ánh mắt sắc lẻm đang quan sát.
Không biết nàng đã khóc bao lâu, chắc cũng nửa tiếng rồi, ngước lên thấy ánh mắt xót xa của Vương Lĩnh mà nàng hối hận quá, tại sao lại để Vương Lĩnh thấy tình trạng bây giờ của nàng làm gì chứ?
- Lên xe, anh đưa em về.
Vương Lĩnh nắm tay nàng nhưng nàng níu lại lắc đầu.
- Sao vậy?
- Em không về đó được nữa, đó không phải nhà em.
Vương Lĩnh ngạc nhiên.
- Có chuyện gì sao?
Nàng cúi đầu không đáp, nàng không muốn Vương Lĩnh bận tâm về mình. Thấy nàng như vậy Vương Lĩnh cũng không tiện hỏi thêm chỉ nghĩ đơn giản nàng giận Trương Hân nên bỏ nhà đi.
- Vậy tạm thời về nhà anh nhé.
Nàng đành gật đầu, lòng thầm nghĩ "Tạm thời đành về nhà Vương Lĩnh rồi nhờ anh ấy giúp mình đi thật xa."
Nàng lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh không hề biết phía sau có một chiếc xa khác cũng đang chạy theo.
Trong lúc nàng đang tạm an toàn bên Vương Lĩnh thì Ricky và Trương Hân đang dồn hết sức lực tìm kiếm bóng hình nàng.
Cô tìm khắp các ngỏ ngách, những nơi trước đây từng đưa nàng đến nhưng đều không thấy.
- Lạ thật, đi đâu được chứ, sóc nhỏ đâu có rành đường xá ở đây? _Trần Kha thắc mắc.
Nhìn sang thấy cô không nói gì, khuôn mặt cũng không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh thường có, trán lấm tấm mồ hôi. Chỉ cần vậy thôi Trần Kha cũng hiểu đối với cô nàng quan trọng như thế nào.
- Tuy biết không phải lúc nhưng cậu và Ricky đã trở mặt, cậu định tính sao?
- Kệ hắn, nếu hắn còn dám động tới đồ của tôi một lần nữa thì không cần biết hắn nắm bao nhiêu cổ phần và phe cánh trong tổ chức nhiều tới đâu tôi cũng sẽ gϊếŧ hắn.
- Thưa cậu, vẫn chưa tìm thấy.
Ricky ném cái điện thoại sang ghế bên cạnh.
- Khốn kiếp, lũ ngu, tìm một đứa con gái cũng không xong.
- Trương Hân đã trở mặt,chúng ta có nên hành động sớm không? _Một tên áo đen ngồi phía trước hỏi Ricky.
- Hừ, kế hoạch sai hết, vì một đứa con gái sao? Mình điên rồi.
- Cậu nói sao?
- Gọi cho bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng đi, dành "cái ghế" của Trương Hân về đây cho tao.
- Vâng!
Ngồi trong xe, thỉnh thoảng Jiwon đảo mắt nhìn nàng, thấy nàng ngồi im không nói gì, Vương Lĩnh lên tiếng.
- Chúng ta tới bệnh viện xem chân cho em nhé!
*Lắc đầu*
- Hay đi ăn nha!
*Lắc đầu*
- Hứa Dương Ngọc Trác .
Lần đầu tiên Jiwon hét lên với nàng làm nàng giật mình nhìn sang,
- Sao ạ?
- Bây giờ chúng ta đi an, sau đó mới về nhà anh.
Vương Lĩnh nói giọng dứt khoát, và nghiêm nghị khiến nàng hơi ngạc nhiên. Nhưng nàng biết như vậy có nghĩa là bây giờ nàng có ý kiến gì cũng vô ích.
- Tới rồi!
Vương Lĩnh lấy lại vẻ dịu dàng mỉm cười với nàng. Cả hai xuống xe mà không hề biết chiếc xe kia vẫn đang theo dõi mình.
Gọi món xong để ý thấy bộ đồng phục trên người nàng Vương Lĩnh thắc mắc.
- Sao em mặc đồng phục? Hôm nay chủ nhật mà?
Nhưng nhớ lại lời kể của Hứa Giai Kỳ về việc nàng đi vệ sinh rồi mất tích Vương Lĩnh lo lắng.
- Em đi từ thứ 7 mà không về nhà sao?
*Gật đầu*
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
- ...
Nàng im lặng làm Vương Lĩnh càng sốt ruột, đúng lúc đó phục vụ mang thức ăn lên nên đành ngưng hỏi.
- Thôi, em ăn đi!
Quả thật bây giờ cổ họng nàng nghẹn đắng không thể nuốt nổi thứ gì, nhìn thức ăn trên bàn nàng đã muốn nôn.
- Em đi rửa tay tí nhé.
Lấy cớ nàng đi về phía nhà vệ sinh để tránh khỏi một bàn đầy ắp thức ăn.
Nhìn mình trong gương nàng cứ tưởng mấy tháng đã trôi qua, trông xanh xao và mệt mỏi quá.
- Dương tỷ...
Giọng nói con gái quen thuộc nàng quay sang thấy Thẩm Mộng Dao.
- Cô làm gì ở đây?
Nhìn Thẩm Mộng Dao đầy đề phòng còn cô ta nhìn nàng tỏ vẻ khó hiểu:
- Cậu sao vậy? Mình đây mà,Thẩm Mộng Dao nè!
Lúc này nàng mới giật mình, mặc dù là song sinh nhưng trước giờ nàng chưa từng nhầm lẫn giữa hai người sao hôm nay lại không nhận ra.
- Dao Dao... à, mình xin lỗi.
Tự nhiên Thẩm Mộng Dao bước lại gần nắm tay nàng.
- Dương tỷ, mình nghe chị Di Di nói hết rồi, về gia đình cậu, về những việc Trương Hân đã làm với cậu.
Nàng hơi ngạc nhiên vì Thẩm Mộng Dao biết chuyện, nhưng vì cô ta là em của Thẩm Mộng Di nên nàng cũng không lấy làm lạ nữa.
-Ừ.
- À, Trương Hân chị ấy đang đi tìm cậu khắp nơi đó, lúc nãy mình thấy chị ấy ở gần đây rồi. Cậu hẹn với chị ấy hả?
- Sao? Có lẽ Vương Lĩnh gọi.
Nàng lẩm nhẩm rồi vội vàng chạy ra.
- Cậu đi đâu vậy?
- Mình phải đi, không thể để Trương Hân tìm thấy mình được.
Thẩm Mộng Dao nắm tay nàng lại.
- Cậu ra cửa trước là gặp Trương Hân ngay, đi cửa sau đi, để mình đưa cậu đi.
- Ừ, ừ đi nhanh lên.
Thẩm Mộng Dao giúp nàng đi ra cửa sau của nhà hàng rồi nhanh chóng ra một chiếc xe khác đỗ gần đó. Ngồi gần cửa sổ Vương Lĩnh thấy nàng cùng gương mặt quen thuộc.
- Hứa Dương ... Hứa Dương ...
Không hiểu sao Vương Lĩnh càng gọi nàng càng chạy nhanh hơn dáng vẻ gấp gáp. Không chần chừ anh đặt tiền lên bàn rồi chạy nhanh ra xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
Cô nhấc điện thoại một cách chán nản khi thấy số của Vương Lĩnh .
- Chuyện gì?
- ...
Két.
Trần Kha giật mình thấy xe thắng gấp rồi nhanh chóng quay đầu xe lại.
- Chuyện gì vậy?
- Vương Lĩnh nói đang đuổi theo Hứa Dương .
- Sao?
Nàng cuối cùng cũng yên tâm trên xe của Thẩm Mộng Dao .
- Cảm ơn cậu nha.
- Hi, không có gì, cậu uống nước đi.
Đưa cho nàng chai nước, nàng không nghi ngờ uống một hơi.
Không hiểu sao nàng thấy mệt kinh khủng.
- Mình buồn ngủ quá Thẩm Mộng Dao .
- Cậu ngủ đi, khi nào tới nơi mình gọi.
- Ừm.
Mi mắt nặng trịch nàng thiếp đi.
Phía sau Vương Lĩnh vẫn vất vả đuổi theo.
- Thưa cô, hình như có người theo dõi ta.
Thẩm Mộng Dao quay lại, cau mày.
- Cắt đuôi đi.
Chiếc xe phía trước bắt đầu tăng tốc, luồn lách ra khỏi dòng người đông đúc đi về phía ngoại ô. Vương Lĩnh đuổi theo nhưng đường quá đông đúc, khi ra tới một ngã rẽ tại khu ngoại ô thành phố tới một ngã ba Vương Lĩnh hoàn toàn mất dấu.
- Ha ha.
Thẩm Mộng Dao cười thích thú quay sang nhìn người đang ngủ say.
- Hứa Dương à, mình sẽ giúp cậu đi thật xa nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro