Part 3: Lật tung cả thế giới
Lần đầu tiên người đàn ông trông có vẻ hốc hác bước vào, là lúc Hyojin đang lau bụi trên lối đi ở một góc cửa hàng. Thông qua những chiếc kệ, cô nhìn thấy cha mình nói chuyện với ông ta.
Ông ta trông rất... không khỏe mạnh. Má hóp lại đến mức lõm xuống, đôi mắt trũng sâu khiến ông ta trông như hiện thân của cái chết. Hyojin không thể không chú ý đến cánh tay với hàng trăm chiếc vòng kia. Cô tự hỏi nếu sở hữu nhiều linh hồn đến thế thì điều gì khiến ông ta trông không có chút sức sống nào như vậy.
Rồi ông ta quay lại và nhìn thẳng vào cô. Sự tiếp xúc bằng mắt đột ngột đó khiến cho tóc cô như dựng đứng hết cả lên. Cô nhanh chóng quay lại và lẻn ra sau theo một lối đi khác ngoài tầm nhìn của ông ta. Ánh nhìn như có điềm gở kia khiến Hyojin ám ảnh.
Người đàn ông hốc hác quay lại cửa hàng nhiều lần sau đó. Mỗi lần như vậy ông ta đều lựa chọn rất kỹ càng nhưng lại không mua bất cứ linh hồn nào. Hyojin đã cố tránh ánh mắt đó bất cứ khi nào ông ta ở đây, và hơn thế, cô muốn giữ Heeyeon tránh xa tầm mắt của ông ta, nhưng ánh sáng phát ra từ linh hồn của nàng đã thu hút sự chú ý. Ông ta có một nét gì đó trông nham hiểm. Hyojin không thích cách ông ta nhìn họ.
Khi người đàn ông quay trở lại lần tiếp theo, ông ta yêu cầu linh hồn của Heeyeon, gấp 10 lần so với cái giá cao nhất đã từng được đưa ra. Đó là một lời đề nghị mà Hyojin biết rằng cha cô sẽ không từ chối.
Hyojin cảm thấy khó thở khi nghe thấy cuộc nói chuyện, cô vội vã đi tìm Heeyeon. Họ không còn nhiều thời gian nữa rồi.
"Nhanh lên, Heeyeon. Em không thể ở lại đây. Em cần phải đi, ngay lập tức."
Nhưng Heeyeon lắc đầu. "Em không muốn để chị lại một mình." Nàng nói, nàng biết tai họa sẽ đến với Hyojin nếu nàng rời khỏi đây.
"Tôi sẽ ổn mà. Tôi sẽ đi tìm em, tôi..."
Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ mở toang và cha cô xông vào, bắt cô phải tháo vòng tay và đưa linh hồn của Heeyeon cho ông. Hyojin cương quyết từ chối, và ông dùng sức mạnh để cưỡng chế cô.
Trong lúc giằng co, cánh tay lực lưỡng của ông đánh mạnh lên đầu khiến Hyojin ngã xuống sàn. Hyojin cố gắng lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, cô nhìn thấy Heeyeon chạy về phía mình nhưng mặt đất như trở nên quay cuồng và lực hấp dẫn dường như đang chống lại cô lúc này. Điều cuối cùng mà Hyojin nhớ đến trước khi mọi thứ trước mắt tối đen là cô đã cố hết sức để giữ lấy chiếc vòng màu đỏ mà cha cô đã giật ra khỏi cổ tay.
Hyojin tỉnh lại trong choáng váng, đầu cô đau vô cùng. Khi cô đưa tay lên đầu, sự trống trải ở cổ tay khiến cô giật mình. Tất cả hiện thực như đánh thẳng vào cô một lần nữa.
Heeyeon đi rồi.
Nàng bị bắt đi.
Hyojin lao ra đường, cô gọi tên nàng.
"Heeyeon!!!"
Thế nhưng không có ai đáp lại.
Và Hyojin lật tung cả thế giới này để tìm nàng. Cô chạy đến các đại dương, các khu rừng, đến mọi ngõ ngách của từng con hẻm để tìm kiếm Heeyeon, nhưng không hề có bất cứ dấu vết nào của nàng – người con gái là tất cả đối với cô.
Thời gian trôi qua, một ngày kia, giữa cơn bão tuyết, Hyojin nhìn thấy một người đàn ông trông hốc hác. Gò má hõm sâu. Hàng trăm chiếc vòng linh hồn trên cánh tay. Không thể nhầm lẫn được. Trong không gian vắng vẻ, Hyojin nhìn thấy ông ta từ xa, đang đi lên đỉnh núi.
Các hormone kích thích như rung lên, Hyojin bắt đầu chạy.
"Này, dừng lại!" Cô gọi, nhưng giọng cô không thể chạm đến được đó.
Cô đuổi theo ông ta lên núi, đi vào khu rừng tuyết. Đẩy ra các cành cây chết, cô vội vã đi về phía trước. Cơn bão có vẻ như đang giận dữ vì tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, cản trở mọi tầm nhìn. Cô nheo mắt lại tập trung trong giây lát, và sau đó trong một tích tắc – cô mất dấu của ông ta rồi.
Ông ta đi đâu rồi nhỉ? Bên trái? Không, bên phải?
Đuối sức, Hyojin tiếp tục tìm kiếm đến mù quáng một lần nữa. Cô không thể nhìn thấy đường đi. Thậm chí ngay cả khi cơn bão tuyết thổi mạnh đến nỗi mọi thứ đều biến thành một màu trắng xóa, Hyojin vẫn tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi mặt đất bỗng nhiên biến mất dưới chân, trước khi cô kịp nhận ra rằng mình đang rơi xuống. Cô cứ tiếp tục rơi tự do xuống phía dưới, thật sâu, thật sâu, và rồi...
Rắc.
Đầu gối cô va phải một táng đá khi rơi đến đáy vực. Hyojin cảm thấy được có cái gì đó như bị vỡ. Cô rít lên và cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau nhói bên chân phải khiến cô lập tức ngã xuống mặt đất đầy tuyết, không thể đứng dậy nổi. Bất lực, cô nằm xuống ngay tại chỗ hy vọng cơn đau sẽ giảm dần. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy chân mình tê cóng. Tuyết bắt đầu phủ khắp cơ thể. Đây có lẽ là kết thúc rồi.
Hyojin cảm thấy sức mạnh cuối cùng như đang rời bỏ cô.
Trời lạnh lắm.
Hyojin mệt mỏi quá. Thật sự mệt mỏi.
Mí mắt của cô dần trở nên nặng trĩu. Cơn buồn ngủ chưa bao giờ ập đến nhiều như thế này.
Ở một khoảng cách khá xa, cô có thể hình dung ra có hai bóng người đang tiến đến. Cô không thể gọi bởi vì cô cũng không biết họ đang tiến về phía này hay đang đi về hướng ngược lại, hoặc có khi họ đang gọi cô cũng nên. Tầm mắt mờ dần và rồi cô chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro