Quỷ Môn Quan Mở Cửa ( 2 )
Một cô gái ăn mặc thoáng mát, trang điểm theo phong cách cổ điển, tay cầm roi dài nhìn rất mạnh mẽ, không biết ở đâu lú ra. Người khác nhìn vào dáng vẻ của cô ấy, sẽ cảm thấy nếu bị quất một roi sẽ bị đau đến thừa sống thiếu chết. Cô ấy còn dễ dàng tách ra Tử Thần và Bạch Vô Thường đang đánh nhau, theo kinh nghiệm cho Viên Nhất Kỳ biết không thể xem thường cô gái đó. Có lẽ đó là nhân vật lớn!
"Từ Địa Phủ đánh lên tận đây, ở dưới bị hai người làm mất mặt hết rồi." – Cô gái tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng giọng nói rất uy nghiêm. Lưu Thù Hiền còn rất kính nể cô ấy, đành nén giận.
"Trưởng ban chấp hành Adrian, Thù Hiền nhất thời kích động, hi vọng ngài đừng để tâm."
"Nàng ta nên xem lại tính tình đi, tôi còn có việc. Đi trước!" – Người đàn ông trùm áo choàng đen cầm lưỡi hái biến mất.
Tử Thần vừa biến mất, Lưu Thù Hiền không còn nhịn được, tính tình vẫn nóng nảy như xưa.
"Ngài nhìn xem, hắn khó ưa như vậy, tôi gặp một lần đánh một lần. Bẻ luôn cây lưỡi hái." – Lưu Thù Hiền nói như có thâm thù đại hận với Tử Thần.
"Chuyện đã đến tai cấp trên, ngươi sắp bị cắt chức còn không chịu sửa đổi tính nết. Nếu ông anh của ta không nguôi giận, ngươi đừng hòng trở về. Sau này thứ gì tốt cũng bị đám đầu Trâu mặt Ngựa giành được."
"Đừng, đuổi ai cũng được, đừng đuổi hai đứa này!"
"Chúng ta có khán giả kìa, đừng nói hai người không chú ý nhé." – Hồ Hiểu Tuệ đứng một bên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Để con người chê cười, bọn họ đúng là bị mất mặt.
"Chà, quả nhiên lại là hai người bọn họ." – Lưu Thù Hiền nhìn thấy mấy người bạn già liền cảm thán. Viên Nhất Kỳ thì cười hì hì vẩy tay với bọn họ, rõ ràng là đến tìm bọn họ.
"Chà lạp lạp~~~ tiểu Mộng Dao ~~~ cô đã lớn vậy rồi sao!" – Cô gái quay đầu nhìn thấy Thẩm Mộng Dao, vui vẻ nhào tới ôm, còn nhéo mặt Thẩm Mộng Dao. Cơn giận của nàng cũng bị đánh bay đi.
Gương mặt trắng nõn của Thẩm Mộng Dao đã đen thui, còn bị gọi là tiểu Mộng Dao! Còn nói cái gì mà "đã lớn như vậy"! Bộ cô ấy nhìn nàng lớn lớn sao? Cô ấy tốt đẹp gì so với Thẩm Mộng Dao chứ? Viên Nhất Kỳ đứng một bên cười sắp ngất.
"Cô tốt nhất lấy tay ra khỏi mặt tôi nhanh lên!" – Thẩm Mộng Dao sắp nổi giận.
"Khi còn nhỏ tiểu Mộng Dao dịu dàng thật đáng yêu, hiện tại đã không còn đáng yêu nữa rồi." – Cô gái còn tỏ vẻ thất vọng.
"Cô ấy là ai vậy?" – Viên Nhất Kỳ che miệng, hỏi nhỏ hai người trắng đen.
"Chủ nhân của Uổng Tử Thành. Em của Diêm Vương, Ty Cửu điện hạ!" – Hồ Hiểu Tuệ nghiêm túc giới thiệu.
Quả nhiên là nhân vật lớn, Diêm Vương có em gái, đúng là phải có cái nhìn khác về Địa Phủ. Bởi vậy, đừng nhìn bề ngoài mà nhầm, cô gái trước mặt là người cai quản cấp cao đó.
"Đừng có để bề ngoài lừa gạt, đó là đồ ác phụ." – Tuy rằng Lưu Thù Hiền cũng rất sợ cô ấy, nhưng vẫn nói xấu. Đặc biệt là loại quan lớn lấy quan chức đè chết người, có lẽ hắn cũng bị cô ấy đì dữ lắm.
"Dám nói xấu ta, nếu ngươi không muốn bị ăn Quỷ Khốc Thần Hào roi thì nên bớt nói lại." – Ty Cửu nở nụ cười xảo quyệt, vung vẩy cái roi trong tay. Lưu Thù Hiền tái mặt lùi xa vài bước.
Quỷ Hốc Thần Hào roi như tên, bị quất một cái cho dù là quỷ ma hay thần tiên đều phải thét gào, thừa sống thiếu chết, là thần khí của trưởng quản Uổng Tử Thành. Trong Uổng Tử Thành từ quỷ nhỏ đến quan chức đều phải kiêng dè cây roi này, huống chi còn nằm trong tay một ác phụ nắng nắng chiều mưa.
"À mà, các người đến tìm ta với Lão Lưu làm gì?" – Hồ Hiểu Tuệ vẫn luôn luôn bình tĩnh chuyển về đề tài chính.
"Tôi đang có một vấn đề muốn hỏi, Ty Cửu điện hạ trưởng quản Uổng Tử Thành tại sao lại biết tôi?" – Thẩm Mộng Dao dù tức giận, nhưng vẫn chú ý đến lời nói của Ty Cửu. Trước đó Thế Vũ cũng từng nói Vương Dịch có thể không phải người bình thường.
"Đến nơi khác nói tiếp đi!" – Thẩm Mộng Dao vừa nghĩ đến Thế Vũ, thì Thế Vũ liền xuất hiện. Đi theo phía sau còn có đệ đệ xui xẻo nhà nàng Vương Dịch.
"Thấy tỷ tỷ và Kỳ Kỳ hơn nửa đêm còn đi ra ngoài, rất lâu không chưa về nên em hơi lo lắng. Là hắn đòi đi theo." – Vương Dịch sợ bọn họ hiểu lầm, giải thích giấu đầu lòi đuôi. Những người kia thì làm ánh mắt như "à hiểu", làm Vương Dịch thất sách.
"Vậy chúng ta đi chỗ khác đi."
Ty Cửu vung tay, Viên Nhất Kỳ vừa phản ứng, thì mọi người đã trở về nhà Thẩm Mộng Dao. Quả nhiên nhà của Thẩm Mộng Dao không tầm thường, 'loại' nào cũng có mặt. Hiện tại, toàn một đám người tay to mặt lớn, Hồ Tiên đại nhân, Hắc Bạch Vô Thường, còn người cai quản Uổng Tử Thành. Ăn Tết còn chưa náo nhiệt như vậy.
"Ta hỏi lại, các người tìm chúng ta có việc gì?" – Lưu Thù Hiền lên tiếng đầu tiên.
"Còn không phải bởi vì đột nhiên xuất hiện quá nhiều quỷ, còn là quỷ nước ngoài. Ngày hôm nay, tôi còn thấy cả Tử Thần trùm áo choàng đen. Thấy kì lạ nên muốn đi hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tự nhiên, ban ngày ban mặt bị cả đống quỷ đuổi theo sau lưng, rất khủng bố đó!" – Viên Nhất Kỳ nhớ tới còn run. Nàng là Kỳ to gan thì không sai, nhưng bị nhiều quỷ đuổi theo như vậy, muốn giả bộ bị mù cũng không thể.
"Bởi vì cửa Địa Ngục của hai bên Đông – Tây đều bị phá hỏng rồi." – Lưu Thù Hiền nói đến đây, chính nàng còn thấy không đúng mà.
"Cửa Địa Ngục làm sao có thể bị phá hỏng?" – Viên Nhất Kỳ vẫn duy trì tính cách truy hỏi rõ ràng. Lưu Thù Hiền muốn bóp chết nàng.
"Vậy thì phải nói đến Bạch vô thường đại nhân của chúng ta. Lúc địa ngục Đông – Tây phương mở hội nghị, hắn với Adrian đánh nhau. Kết quả là phá hư luôn cửa Địa Ngục, rất nhiều linh hồn thừa dịp đó chui lên trần gian. Hơn nữa, ma quỷ Đông – Tây cùng lúc trốn thoát, nên bây giờ cả hai bên đều bận tối mày tối mặt. Còn không phải do hắn ban tặng hay sao!" – Ty Cửu hung hăng trừng Lưu Thù Hiền. Dám đánh cả Tử Thần cấp cao, chủ trì đại hội, đúng là rất có thực lực nhỉ.
"Ta là không ưa cái đạo đức thối nát Adrian đó, trước mặt bao nhiêu Quỷ Sai dám là ta mất mặt. Sao ta có thể không tức giận?" – Lưu Thù Hiền lớn mật không phải mới một hai ngày. Xem ra hắn bị cắt chức là tập xác định rồi.
"Ta nhớ mỗi lần Đông – Tây hội nghị là ngươi và Adrian toàn làm khó dễ nhau. Ngươi yêu thích hắn à?" – Ty Cửu nhíu mày trêu chọc Lưu Thù Hiến.
"Khốn nạn!" – Lưu Thù Hiền nghe thấy thế liền hét lên. Mợ nó! dám nói nàng yêu thích tên cặn bã kia đúng là xúc phạm nhân phẩm của nàng. Chỉ cần nghĩ đến cũng muốn ói rồi! Khốn nạn thật mà!
"Lão Lưu không thích hắn." – Hồ Hiểu Tuệ cười cười lên tiếng, nhưng nụ cười mang theo một chút u ám.
Phúc hắc mà cười đúng là đáng sợ, tốt nhất không nên tiếp tục đề tài này nữa.
"Chuyện này khi nào giải quyết xong đây? Tôi không muốn ngày nào ra đường cũng đụng phải quỷ." – Viên Nhất Kỳ đau khổ nói.
"Cửa Địa Ngục đang có người sửa chữa, nhưng trong vài ngày tiếp theo nhân gian sẽ đại loạn, buổi tốt nên hạn chế ra ngoài. Ông anh của tôi ra thời hạn là ba ngày, đem hết linh hồn trở về, nên bọn họ đang làm việc hết công suất. Làm không xong đừng mong trở về." – Ty Cửu nói hết sức nghiêm túc. Không những bị đình chức, còn bị phạt làm người phàm, đau khổ hết sức.
"Xong, vậy trả lời câu hỏi của tôi." – Từ đầu đến giờ Thẩm Mộng Dao vẫn giữ thái độ rất nghiêm túc, không cần nói lại nữa. Ty Cửu cũng biết Thẩm Mộng Dao muốn nói đến cái gì.
"Bởi vì mẹ cô là chị em tốt của tôi, lúc nhỏ tôi còn gặp cô, ôm cô. Nhưng cô hoàn toàn không nhớ." – Ty Cửu cười hì hì nói, rõ ràng còn đang giấu diếm chuyện. Không trả lời thẳng thắn, Thẩm Mộng Dao càng muốn làm rõ.
Thẩm Mộng Dao đối với mẹ mình không có nhiều ấn tượng, đại khái trong đầu chỉ nhớ được mẹ là một phụ nữ rất xinh đẹp mà thôi. Nhưng kêu nàng tả lại, thì Thẩm Mộng Dao thật sự không nhớ. Lão cha chết tiệt cũng không nhắc tới, từ nhỏ lão cha cũng bỏ hai chị em ở nhà đi ra ngoài. Đúng là không có trách nhiệm, Thẩm Mộng Dao và Vương Dịch có thể trưởng thành khỏe mạnh cũng không dễ dàng.
"Tôi cũng không nghĩ tới một người trần lại có thể làm chị em tốt với chủ nhân Uổng Tử Thành, Ty Cửu điện hạ. Tôi...à không mẹ tôi rốt cuộc là người thế nào? Lúc trước, Hồ Tiên Thế Vũ cũng đã từng nói thân phận của Nhất Nhất và ngài rất xứng đôi. Dù tôi với mẹ không có tình cảm, nhưng tôi rất muốn biết thân phận của chính mình." – Thẩm Mộng Dao với cha mẹ, có thể gọi là không có chút tình cảm gì để nói. Một người là chưa từng thấy, một người vì hiểu lầm mà tạo thành mâu thuẫn. Cho nên, từ nhỏ đến giờ Thẩm Mộng Dao không cách nào thân thiết.
"Vấn đề này tôi không cần phải trả lời cô, hỏi cha cô đi. Lời giải thích này là ông ấy nợ hai chị em cô, nên đích thân đi hỏi ông ấy." – Ty Cửu nhìn qua chỉ là một cô gái trẻ, nhưng cách nói chuyện hoàn toàn là của bậc trưởng bối. Viên Nhất Kỳ cảm thấy lộn xộn quá.
"Nhất Nhất lúc trước cũng đã liên lạc được với chú Vương một lần, vậy nhờ anh ấy tìm chú Vương Dịch về giải thích là được rồi." – Viên Nhất Kỳ đề nghị, nhìn lại thấy Vương Dịch đang mãnh liệt xua tay.
"Chị tuyệt đối không tìm lão già chết tiệt đó." – Thẩm Mộng Dao lạnh lùng lên tiếng, rồi đi lên lầu. Bỏ lại một đám người bên dưới cảm nhận được khí thế chủ nhà, nhưng tính cách xấu xa như vậy mới là Thẩm Mộng Dao đại thiên sư của chúng ta.
"Không sao đâu, chị ấy kiêu ngạo thôi. Em đi nói với chị ấy mấy câu." – Viên Nhất Kỳ nhìn mọi người cười cười rồi cũng đi lên lầu.
Viên Nhất Kỳ là người hiểu rõ Thẩm Mộng Dao nhất, cũng đã từng đi vào thế giới nội tâm của chị ấy. Thẩm Mộng Dao chống lại cha mình bởi vì bản thân chị ấy đang sợ hãi, không thèm để ý và căm ghét cũng là vì chị ấy quá mức chú ý đến cha mình. Lúc nhỏ, Thẩm Mộng Dao rất muốn được cha mình khen, thậm chí còn cố gắng luyện đạo thuật, lại còn vui vẻ chạy đến muốn biểu diễn cho cha xem. Nhưng lúc đó, thấy cha chỉ quan tâm đến đệ đệ, nên Thẩm Mộng Dao đành dồn nén tình cảm xuống. Xảy ra nhiều chuyện, Thẩm Mộng Dao đối với cha mình căm ghét, nên tình cảm càng lúc càng mơ hồ, tình thân thiết của gia đình cũng vỡ tan. Mà thôi, với tính cách của Thẩm Mộng Dao, chắc sẽ không chịu cúi đầu. Sau này, cha không thèm nói gì mà bỏ đi, mọi thứ đều được Thẩm Mộng Dao để trong lòng, đương nhiên sẽ càng chán ghét cha mình, thật ra rất để ý.
"Vai chính đã đi, Quỷ Sai hai người cũng không có thời gian an nhàn đâu. Đứng đực ra làm gì, làm việc đi!" – Ty Cửu phất tay kêu hai người đi trước. Hai người trắng đen cũng lập tức biến mất.
"Tôi thì đang rất hiếu kì, không biết Ty Cửu điện hạ đến nhân gian làm gì? Không phải chỉ đến để ngăn Lưu Thù Hiền và Adrian đánh nhau đấy chứ?" – Thế Vũ thấy càng lúc càng thú vị. Mọi người dường như rất quen thuộc với Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, từng người một đều tự nhiên xuất hiện. Chủ nhân Uổng Tử Thành đến gặp cũng khó, bây giờ lại tình nguyện lộ diện.
"Tôi không như Hồ Tiên đại nhân ngài, rãnh rỗi đi nói chuyện tình yêu. Chỉ là muốn đến tìm chị em tâm sự, nhưng muốn tìm được cô ấy cũng phải tốn chút công sức. Nên đến xem thử con gái và con trai của cô ấy thôi."
"Mẹ của tôi....."
"Yên tâm, cô ấy sống rất tốt."
—————
27/12/21. 20:16 pm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro