Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 3 : Hai thang thuốc bổ



Nghe nói sau khi Thùy Linh thức dậy vào sáng hôm sau , vẫn nhìn thấy bộ dạng Tiểu Đỗ Hà ngồi bó gối như bị trời đày . Hỏi thế nào cũng không nói , động tới chút liền khóc . Thật ra nhìn vào vệt máu còn đọng lại trên ga giường , nàng cũng biết xảy ra loại chuyện gì . Nhưng trong quá khứ từng tương tự như vậy , nhất thời Thùy Linh cũng không biết có phải thật hay không ?



" Cái này thật sự là chị đêm qua đã làm đúng không ? " - nhớ lại nhiều một chút nào , đêm hôm qua sau khi mình về nhà , thấy Đỗ Hà nằm đó ...



" Dì Linhhhh ..."



Vừa phải thôi nha , chị còn muốn làm người ta khóc đến độ nào mới chịu . Chị làm cho người ta đau chết đi sống lại , sau đó bỏ mặc cũng thôi đi , chị còn dám nghi ngờ em lại sử dụng tiểu xảo với chị sao ?


" Sao chị chẳng nhớ gì nhỉ ? " - nhìn thấy vệt máu còn sót lại trên tay mình , quả nhiên bản thân đã thật sự làm chuyện đó rồi . Nhưng mà , một chút ấn tượng cũng không có .



Trước giờ Đỗ Hà hay nghe người ta nói , không thể nhìn mặt mà suy đoán tính cách của một người . Bình thường ai cũng nói nàng ôn nhu như nước , là đại nữ thần bạch nguyệt quang trong lòng thiên hạ . Nhưng kể từ sau khi về chung một nhà , Đỗ Hà nhận ra Linh Linh có rất nhiều lúc rất xấu xa .



Điển hình như việc chỉ cần lỡ nói cái gì đó càn rỡ , nàng liền tiện tay in năm ngón tay lên mặt mình . Ân ái cũng chỉ có đầu không có đuôi , sau khi phá thân con gái nhà người ta , lại đem vẻ mặt ngơ ngác đó ra muốn chối bỏ trách nhiệm .



Còn nhớ ngày trước khi Đỗ Hà có được nàng , đã ghi nhớ từng khoảnh khắc một , không dám quên bất cứ một biểu cảm nào in lên gương mặt tuyệt đỉnh câu nhân . Ngay cả tấm ga giường cũng bắt nàng phải giữ lại cẩn thận , cứ khi nào rảnh rỗi liền đem dấu tích đó ra chiêm ngưỡng a . Còn chị ấy thì sao , lại dám quên đi hết tất cả , tại sao lại có thể vô tình đến mức này chứ .


Đừng nói bình thường Đỗ Hà luôn đem Thùy Linh sủng lên đến tận trời , cú shock lần này quả nhiên quá lớn khó lòng nhu nhược được nữa . Cũng đã vì chuyện này mà không thèm nói chuyện với Dì Linh nữa , không phải cố tình làm nũng để được cưng chìu , chẳng qua cảm thấy thật sự người ta bị nàng làm cho tổn thương đi .




" Đỗ Hà , không ra ngoài ăn một chút gì sao ? "



Đứa trẻ này đã giận nàng suốt 3 ngày rồi , trong quảng thời gian này cũng chỉ ăn snack thôi , một chút cơm cũng không muốn động đến . Hôm nay đúng lúc vừa hết snack , Thùy Linh cũng không có đi mua thêm .



" Em không thèm ăn chung với mấy người không có trái tim , bạc tình bạc nghĩa " - đói quá đi mất , biết vậy bình thường mua thêm đồ ăn vặt dự trữ nhiều một chút .



" Em không ăn với chị , chị sẽ ra ngoài hẹn bạn đi ăn cùng " - kèm theo câu nói vừa rồi , nàng lập tức đem điện thoại giả vờ gọi cho một người bạn nào đó .


" Chị đi đi , cứ làm em đau lòng đến chết đi . Chết rồi cũng tốt , kiếp sau để người khác thương em " - đời này biết chắc cho dù nàng có làm mình thương tâm ra sao , cũng không thể nào bỏ mặc nàng được . May ra kiếp sau còn có hy vọng ...



Thùy Linh nhìn thấy thân ảnh ở trong chăn lại bắt đầu run rẩy , nhất định là đang khóc đến sưng cả mắt nữa rồi . Chỉ có thể ở bên ngoài ôm lấy Đỗ Hà vỗ về , được một lúc đứa trẻ đó lại ngủ đi mất . Cứ như vậy đã bỏ qua luôn bữa ăn trưa , buổi tối hôm đó rốt cuộc Thùy Linh lại một lần nữa xuống bếp , làm sẵn ra đó lại không hề động đũa . Một mực đợi Đỗ Hà xuống cho bằng được , một lúc sau liền ở trên bàn ăn ngủ mất .



" Đói quá đi , đói chết người ta rồi " - thật ra cũng muốn làm giá thêm một chút , nhưng quả thật đã đói đến hoa cả mắt . Đỗ Hà bất đắc dĩ đành tự mò xuống bếp , cứ nghĩ rằng giờ này nàng đã đi ăn cùng với bạn gì đó rồi .


Không nghĩ được rằng khi bản thân tìm được đến bếp , lại thấy một thân ảnh yếu ớt mỏng manh như một hạt sương đêm mệt mỏi ngủ quên trên bàn ăn . Thức ăn vẫn còn nguyên vẹn , cho thấy thực chất nàng chưa từng dùng qua . Những món trên bàn đều là thứ hằng ngày Đỗ Hà rất thích ăn , thời gian nấu các món này rất công phu , nên Đỗ Hà thường không cho nàng nấu , cảm thấy như vậy sẽ rất vất vả .



" Dì Linh , dậy ăn cơm với người ta đi " - bỏ đi dù sao người ta cũng không thể giận chị quá lâu , chị nấu nhiều món như vậy nhất định là rất mệt mỏi rồi .



Vốn dĩ Thùy Linh đang ngủ rất ngon , lại bị thứ âm thanh gì đó làm bản thân có chút ngọ nguậy làm lộ ra bàn tay phải vừa rồi được tóc che lại . Đỗ Hà nhìn thấy trên mu bàn tay của nàng có một vết tích rất đỏ , phải nói chính xác hơn là vết bỏng trong lúc nấu ăn để lại mà .


" Có chuyện gì vậy Đỗ Hà "- đột nhiên tay của nàng cảm thấy có gì đó rất lạnh , bất giác thức giấc đã nhìn thấy mình ngồi gọn trong lòng tiểu lão công này , em ấy dường như còn đang thoa thứ gì đó lên tay mình .



" Em bướng thì cứ để em đói chết đi , sao lại làm bản thân thành ra như vậy ? " - bị bỏng một vết rất lớn , cũng không sơ cứu gì cả . Cứ nằm đó mà ngủ , nếu em không xuống có phải ngày mai nó sẽ lại càng nghiêm trọng hơn không ?



" Nhìn thấy chị như vậy có đau lòng không ? " - nhìn thấy bộ dạng Đỗ Hà lo lắng cho mình , ngay cả chân mày cũng chau hết cả lên , đột nhiên cảm thấy sự bỏng rát trên tay cũng không quá khó chịu .



" Còn phải hỏi sao ? Bất cứ thương tích gì trên người chị , cũng như cắt một miếng thịt của em " - thà rằng bản thân mình bị làm sao cũng có thể chịu được , nhưng nếu như người đó là nàng , Đỗ Hà sẽ cảm thấy mình còn đau đớn gấp bội phần .


" Em có biết em bỏ mặc chị , chỗ này của chị sẽ rất đau không ? " - Thùy Linh tiện tay chỉ về thứ đang đập liên hồi dưới ngực trái của mình , bất giác nở một nụ cười buồn .



" Dì Linh ...sau này người ta sẽ không như vậy nữa " - đâu có phải người ta muốn giận chị , chẳng qua người ta muốn làm như vậy để chị để tâm đến người ta nhiều một chút .



Đỗ Hà sau khi thoa xong tay cho Thùy Linh , tiện thể đặt tay vào một bên ngực của nàng xoa tròn . Đột nhiên đang rất tình cảm , lại bị nàng đánh một cái rõ đau vào tay của mình . Nói nào là tiểu tặc lưu manh , đang nói chuyện tình cảm đột nhiên muốn làm loại chuyện không đàng hoàng .



" Em rõ ràng đang muốn xoa dịu cho chị , chị lại đánh em ? " - người gì kỳ cục vậy ? Mới mấy phút trước còn ôn nhu với người ta như thế , đột nhiên lại trở nên hung dữ .


" Em muốn xoa cũng xoa bên ngoài không được à , tại sao phải đưa tay vào áo để xoa " - còn dám nói bản thân không có ý đồ , cả năm ngón tay chui vào áo của nàng , thậm chí còn len lỏi vào trong bra cố tình xoa nắn hạt hồng đậu đến căng cứng .



" Cái đó gọi là da liền da , tăng thêm cảm giác thân thiết . Giống như khi sinh con , người ta cũng thường để em bé lên cho người mẹ ôm đó thôi " - có gì căng thẳng dữ vậy ? Người ta đối với chị cái gì cũng đã làm , còn ở đó sợ người ta lợi dụng chị .



" Vậy thì ra Đỗ Hà muốn làm con của chị sao ? " - Thùy Linh cố tình trêu chọc Đỗ Hà , sau đó từ trên người cô nhảy xuống muốn đi hâm lại ít đồ ăn . Nhưng cuối cùng lại bị năm cân muối thù dai kia đem bản thân mình hâm nóng , ở trong phòng ăn một phen rêи ɾỉ đến tận nửa đêm .



Lại nói đến chuyện Thùy Linh giải nghệ , hoàn toàn biến mất khỏi làng giải trí . Mọi người đặt ra rất nhiều nghi vấn , họ cũng thường xuyên cho người theo dõi đến tận chung cư Cát Nhã xem nàng làm gì ? Không ít những bài báo đưa tin về việc mối quan hệ giữa nàng và Đỗ Hà , còn có rất nhiều hình ảnh được chụp lén tại bãi giữ xe của Cát Nhã , hoặc những khu hai người họ từng ghé qua .



Về việc này Thùy Linh cũng không thấy có gì quá nghiêm trọng , dù sao hiện tại nàng cũng không muốn sống theo sự áp đặt của người khác . Nhưng ngược lại Đỗ Hà lại bắt đầu có ý định không muốn sống ở TP HCM nữa , đứa nhóc này nói không muốn đám người này làm phiền đến cuộc sống của họ .



" Em không ở lại TP HCM phụ giúp công việc cho ba sao ? " - Thùy Linh cũng chiều theo ý của Đỗ Hà thu dọn hành lý , Thanh Hóa chính là nơi đứa nhóc này một lần nữa lựa chọn để đem nàng đến đây .


" Em có thể điều hành từ xa mà , bất quá lên họp đại hội cổ đông đều đặn theo tháng là được thôi " - cảm thấy cuộc sống ở TP HCM quá xô bồ , nhịp sống thì vội vã , đám người đó tìm mình không tìm , suốt ngày bám theo nàng thật phiền chết đi được .



" Ở TP HCM chị còn có thể kinh doanh , em đưa chị đến Thanh Hóa chị xem như thất nghiệp . Cả đời này không sợ nuôi chị sao ? " - thật ra lần trước đến Thanh Hóa nàng đã rất thích không gian nơi đây , nhận ra được đó cũng là vùng địa phương rất thích trà đạo . Vì thế nếu như có về đây sinh sống , sẽ nghĩ đến phương diện này .



" Em có đi bán thận cũng không để cho chị phải nghèo đói đâu " - Đỗ Hà lại check điện thoại một lần nữa , xem về lịch trình chuyến bay sắp tới của mình .



" Thận cũng chỉ có hai quả , em bán được mấy lần ? "- người thừa kế của Đỗ Gia cứ mở miệng ra lại đòi bán thận nuôi nàng , ai không biết sẽ cảm thấy nàng đang bào Đỗ Hà rất mòn a .


" Không còn thận để bán , em đi bán thân nuôi chị , nói nhiều quá đi " - không hiểu sao dạo gần đây cảm thấy Dì Linh rất xấu tính , luôn cố tình bắt bẻ người ta .



" Con gái thất thân rồi cũng không có giá lắm đâu " - Thùy Linh rất thản nhiên phân tích tình huống cho Đỗ Hà hiểu , nhưng đến lúc nhìn lên lại thấy ánh mắt của tiểu lão công nhìn mình như muốn nuốt luôn vào trong bụng .



Bất quá hôm đó nàng có " bà dì " đến thăm đúng lúc , nếu không nhất định sẽ không thể khép chân lại được nữa , ngồi xe lăn mà ra sân bay mất . Dạo gần đây Đỗ Hà mỗi lần áp lấy nàng , đều là càng ngày không kìm được lực đạo , mỗi một lần qua đi đều rút hết sinh lực của nàng đi .




Chuyến bay về Thanh Hóa khá suông sẻ , lần này về Thanh Hóa người vui nhất phải nói là bà ngoại . Đỗ Hà thật ra mấy tháng trước đã cho xây nhà ở đây , căn nhà này cách nhà của bà ngoại tầm mấy căn . Chủ yếu là muốn có không gian riêng tư một xíu , đề phòng trường hợp bà ngoại lại vào phòng không gõ cửa .


Kể từ khi ổn định chỗ ở , vài ngày sau nàng đã lao vào việc xây lên một quán trà đạo . Bởi vì có quá nhiều thứ để lo , Đỗ Hà lại không am hiểu về lĩnh vực này , nên hầu như chỉ có thể giúp nàng một ít . Thùy Linh chính vì quá lao lực , đã đổ bệnh một phen.



" Em đã nói rồi , chị đừng vất vả như vậy " - mở quán trà đạo chẳng qua khiến cho nàng vui vẻ , nhưng nếu như nó khiến nàng mệt mỏi đến vậy , Đỗ Hà thật không hài lòng .



" Chẳng qua chỉ là bước đầu chưa quen , chị cũng chỉ bị cảm mạo , em lo quá làm gì ? " - khi còn ở TP HCM nàng cũng hay bệnh vặt đó thôi , cũng không nên nghiêm trọng quá vấn đề .



" Không được , em sẽ nhờ ngoại kê ít thuốc cho chị " - cơ thể của nàng vốn rất suy nhược , một trận cảm mạo cũng không được xem nhẹ .



Đỗ Hà không chần chừ , tiếng trước tiếng sau liền qua nhà ông ngoại . Bà ngoại nghe nói cháu dâu bị bệnh , liền mắng cho Đỗ Hà một trận . Còn đòi gom đồ qua bên nhà đó ở , chăm sóc cho cháu dâu mạnh khoẻ mới về . Nhưng Đỗ Hà nhất quyết từ chối , sau khi đem hai thang thuốc ông ngoại kê liền lập tức quay về .


Quả nhiên thuốc của ông ngoại kê vô cùng ổn , chỉ uống hai thang liền hoàn toàn có đẩy lùi được trận cảm mạo kia . Nhưng mà Đỗ Hà muốn Thùy Linh mau khôi phục , vì thế lại qua xin ông ngoại thuốc bồi bổ cho nàng . Nhưng tiếc là ông đã đi đánh cờ cùng với bạn hữu , chỉ có bà ngoại ở nhà .



" Sao ? Cần thuốc tẩm bổ ? Được , ta lấy cho con " - bà ngoại không biết bốc thuốc , nhưng biết số thuốc được kê sẵn của ông lão để ở đâu .



" Để xem , thuốc bổ ư ? Đúng nó rồi ..." - sau khi tìm được cái được gọi là thuốc bổ kia , liền đưa cho Đỗ Hà , còn căn dặn vô cùng tỉ mỉ .



" Nếu như Tiểu Linh còn yếu quá , thì cho nó uống hai thang một lần luôn cũng được "



Đem theo số thuốc về đến nhà , Đỗ Hà vừa định sắc cho Thùy Linh dùng . Ở bên quán trà đạo liền có việc cần nhờ cô đến giúp , vì thế Đỗ Hà chỉ để ở đó liền đi mất , nói với nàng sau khi về sẽ sắc cho nàng uống sau . Công việc ở quán thật sự nhiều đến không xuể , từ vật dụng bàn ghế , cho đến những bộ ấm trà đều phải qua kiểm tra tỉ mỉ . Vì thế Đỗ Hà lúc về đến nhà trời đã bắt đầu sụp tối , nhớ lại mình cần phải sắc thuốc cho Thùy Linh liền đi một mạch ra bếp .


" Hửm ? " - hương vị thuốc gia truyền nồng nặc một góc , xem ra nàng đã tự thân sắc nó cách đây không lâu ?



" Linh Linh , chị cảm thấy như thế nào rồi ? "- sao ở nhà lại không bật đèn lên thế này ? Mới giờ này không phải đã ngủ rồi đó chứ ?



Sau khi ánh sáng quay trở lại với căn phòng , Đỗ Hà lập tức phải chạy ra ngoài sân xem lại số nhà . Rõ ràng đây là nhà của mình , cũng đâu có vào nhầm nhà người khác . Thứ vừa rồi mới nhìn thấy là gì vậy ? Quỷ ám sao ?



Đỗ Hà quyết định một lần nữa vào bên trong xem thử , quả thật không có bị hoa mắt nhưng đúng hơn là không tin vào thị giác của mình nữa . Một thân ảnh chỉ quấn tạm chiếc áo lụa hờ hững , che được phần này lại mất đi phần khác . Còn tưởng da^ʍ tặc nào vào nhà của mình cố tình làm loạn , đợi đến lúc nữ nhân nó nghe tiếng động quay qua , liền khiến năm cân muối như thể bị bị thiên lôi đánh trúng , xém một chút lăn đùng ra ngất xỉu .


" Tiểu lão công , em về rồi sao ? " - quả thật người đó chính là Thùy Linh , nhưng bộ dạng bây giờ của nàng rõ ràng là thần kinh không ổn định mà .



" Linh Linh , ai cho phép chị ăn mặc như vậy ? Chị là bị bệnh đến sảng rồi sao ? " - loại quần áo này chỉ dùng để ngâm mình ở hồ thảo dược , hiện tại nàng lại đem nó vận vào người nằm một góc trên giường , còn chiêu ra bộ dạng câu dẫn khó tin như vậy là gì mới được ?



" Người ta rất nóng , em không thấy hay sao ? " - không nhắc đến thì thôi , nhắc lại càng khiến bản thân cảm thấy loại không khí hiện tại thật oi bức , vai áo cũng bị kéo lệch xuống một bên ngực .



" Ma nhập chị hả ? " - công bằng mà nói nhìn nàng như vậy , máu mũi của Đỗ Hà cũng sắp chảy ra mất rồi . Có điều hình như có gì đó không đúng lắm , bình thường Dì Linh tuyệt đối không phải là người chủ động như vậy .


Nhất thời nhìn thấy chén thuốc trên bàn bị uống một nửa , sau đó lại nhìn thấy Linh Linh có biểu hiện vô cùng kỳ lạ , nhìn hệt như những người bị trúng mê dược vậy ? Nhưng rõ ràng số thuốc này được lấy chỗ ông ngoại , làm quái gì có thể là loại thuốc đó mới được .



" Đỗ Hà , chị thật khó chịu , Đỗ Hà "



Thùy Linh là chịu không được , tự di chuyển đến vị trí của cô như dây leo bám vào . Liên tục làm ra những hành động khiến cho bạn nhỏ đó cả gương mặt cũng đỏ hết cả lên , không thể chịu đựng nổi liền phối hợp một màn đem áo lụa của Thùy Linh quăng vào một góc .




" Bà lão , ra đây tôi hỏi " - Tiêu lão gia sau khi trở về nhà liền lấy số thuốc chuẩn bị sẵn đem cho một vị thanh niên trong làng , nhưng đột nhiên nhìn vào lại thấy mất hết hai thang .


" Có chuyện gì ? " - bà ngoại vẫn không hay biết bản thân vừa gây ra chuyện hết sức khôi hài , vẫn cầm theo chiếc điện thoại nghịch nghịch tin nhắn trong lúc đang nói chuyện với ông lão .



" Ở đây mất hết hai thang , bà đừng có nói với tôi là bà uống nha " - đây là thuốc dành cho chuyện phòng the , nếu bà lão vô tình uống trúng đúng là tai hại .



" À , vừa rồi Đỗ Hà có lấy hai thang cho cháu dâu . Sao đây ? " - nét mặt này có nghĩa là gì ? Sao đột nhiên nghiêm trọng quá vậy .



" Nó là thuốc bổ dương , bà lão bà có biết đọc chữ không hả ? " - rõ ràng có ghi đầy đủ ra đó , sao lại muốn lấy liền lấy.



" Cái gì chứ ? Ông viết chữ xấu quá , tôi đọc được chữ bổ đã là may rồi . Mà nó có dương đâu mà bổ , chắc không sao đâu ha ? " - hy vọng là không có thì không tác dụng , nếu không phải làm sao ăn nói với cháu dâu .


" Đúng là tức chết đi được mà ...lập tức gọi điện cho Đỗ Hà mau lên " - đó chỉ là tên gọi chung , thật chất nữ nhân uống vào chẳng khác nào xuân dược .



" Nếu lỡ uống rồi có thuốc giã hay không hả ? " - vừa rồi còn kêu Đỗ Hà cho cháu dâu uống hai thang một lượt , lần này đúng là mồ hôi lạnh đổ dọc sóng lưng .



" Trừ phi thuốc hết công hiệu , nếu không đừng hòng dừng lại được "



" Hả ? "





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro