Chương 9: Hình nền
" Cho mình xin qua một chút nào "
Bên ngoài hội trường náo nhiệt cách mấy , cũng không bằng với việc ở bên trong " sân khấu " . Tuy rằng đã chuẩn bị rất kỹ , cũng khó tránh khỏi việc gần đến tiết mục của mình mà bấn loạn .
" Tiểu Linh cậu xem , áo của mình vì sao lại bị rách một đoạn thế này ? "
Vương Viện Khả ủy khuất đem một phần áo của mình giơ cao , rõ ràng đã kiểm tra rất kỹ vào hôm qua , đến hiện tại không biết vì sao lại xảy ra nông nổi . Chiếc váy này chính là cũng đã chọn lựa rất nhiều từ phục trang , bây giờ hẳn chọn lại sẽ mất rất nhiều thời gian , bên ngoài chỉ còn hai tiết mục nữa thôi là đến phần của họ .
" ... "
" Tiểu Linh ? " - Viện Khả không nhìn thấy Thùy Linh nhìn mình , ngược lại còn giống như đang tập trung quan sát khuôn viên ở bên ngoài khung cửa sổ .
" Sao hả ? "
Nàng nhất thời bị gọi lớn tiếng có phần giật mình nhìn lại , tình trạng đang nhìn thấy chính là đôi mắt của Tiểu Khả đang hướng về mình thật đăm đăm .
" Cậu có phải không khoẻ hay không ? "
" Không có , chỉ là mình nhìn thấy người vừa đi ngang qua có phần quen mắt thôi "
Nhất thời Viện Khả đưa tay đặt lên trán của nàng , đây chính là cách khá phổ biến khi người ta dùng để kiểm tra thân nhiệt . Nhận thấy không có điểm bất thường , mới đem Thùy Linh hướng về phòng phục trang cùng mình chọn một bộ váy khác .
" Sao vẫn còn nhiều ghế trống thế nhỉ ? " - Thùy Linh vừa giúp nàng ấy chọn đồ , lại cứ một lúc len lén nhìn xem hoàn cảnh bên ngoài .
" Là mời ai đến sao ? " - có vẻ như ngoại trừ bạn bè thân thiết , Tiểu Thùy Linh chắc chắn đã mời người khác cũng nhân tiện đến xem .
" Phải đó "
Đôi mắt của Viện Khả cũng đủ biết nàng ta suy diễn lung tung , nhất thời Thùy Linh cũng có một chút muốn chọc ghẹo mà nháy mắt tràn đầy tinh nghịch . Nhiều người quá đi mất , đúng là không nhìn thấy được Đỗ Hà và Đàm Tỷ rốt cuộc đã đến hay chưa ?
Lại phải nói đến việc Nhất Nhi muốn đưa Đỗ Hà đi trước , nhưng năm cân muối lại cứ nằng nặc muốn đi chung với Đàm sư phụ . Vì thế nàng ấy chỉ có thể lái xe đến trường một mình , để lại Đỗ Hà chờ Đàm Trác qua đi chung cho có bạn .
Dĩ nhiên không để cho sư phụ đi một mình rồi , phải là Đàm Trác đi đâu cũng phải có Đỗ Hà theo sát , nhất quyết không để lọt ra khỏi tầm quan sát của mình .
Đàm tỷ được nhất chính là không biết trễ hẹn , đến nhà của Nhất Nhi cũng nhìn thấy Đỗ Hà đợi sẵn ở đó . Không hẹn lại đồng loạt nhìn đến nhau mà hoảng hốt , không thể tưởng tượng ra được thứ trang phục cả hai đang diện vào .
" Võ học của ngươi vô dụng cũng có thể vì tuổi tác của ngươi châm chế được , nhưng mắt thẩm mỹ của ngươi lại khiến Nhất Nhi của ta mất mặt "
Thật sự đã không có muốn lên tiếng nói , tránh để người ta hiểu lầm mình lớn ăn hϊếp nhỏ . Nhưng chính là nhìn qua nhìn lại , cũng không thể nhìn sao cho vừa mắt bộ trang phục Đỗ Hà diện vào người . Không biết nhặt được ở đâu bộ quần áo khỉ con trùm từ đầu đến đuôi , lại còn chân thật đến nổi làm luôn cả phần mông đỏ chót , cũng đâu có phải là muốn đi sở thú .
" Gì chứ ? Người ta còn nhỏ "
" Đem ngươi đi chung xe quả thật mất mặt "
" Đàm sư phụ bộ quần áo cũng đẹp lắm , sư phụ là đang công tác kiếm thêm ở đoàn lân sư rồng nào vậy ? "
Đỗ Hà con mắt hiện tại hình thành nên cọng chỉ , hướng về phía Đàm Trác nhìn đến không chớp mắt . Người ta bất quá ăn vận cute là thế , còn Đàm sư phụ đây thì đúng tính chất diêm dúa đi .
" Ngươi ... "
Còn cho rằng sẽ lại cãi nhau long trời lở đất , nhưng lời vừa định thốt ra liền có thể đem nén lại vào trong . Bởi vì hiện tại đồng hồ treo tường báo trễ , nếu còn không nhanh lên nhất định sẽ khiến Tiểu Linh xinh đẹp có ấn tượng xấu với mình .
" Ngươi ra ghế sau ngồi , nhìn ngươi mất công người ta tưởng ta có con mọn "
Lúc trên xe cũng lời qua tiếng lại vài câu mới chịu yên , còn tưởng đâu đến đó sẽ làm lỡ mất tiết mục của Thùy Linh . Nhưng xem ra cũng không đến nổi tệ , vẫn còn một tiết mục nữa mới chính thức trình làng .
" Có ai không vào phụ một tay với "
Đàm Trác nắm tay Đỗ Hà đi vào hội trường , lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc phát ra đúng lúc từ một căn phòng bên cạnh . Nhất Nhi cần tìm người vào hậu trường giúp Thùy Linh , vừa đi ra đã nhìn thấy Đàm Trác đi ngang tiện tay kéo vào .
" Trác Nhi , giúp mình vào phụ mọi người . Đến lượt mình lên nhận xét phần thi của thí sinh rồi , Đỗ Hà con phải theo Trác di không được đi lung tung "
" Dạ ~ "
Cơ hội hiếm có như vậy dĩ nhiên không thể bỏ lỡ , năm cân muối cùng với Đàm sư phụ như thể gắn động cơ vào chân . Nhanh chóng chạy vào bên trong tìm kiếm Thùy Linh , trong đây nhiều như vậy cũng không biết là nàng đang ở đâu nữa .
" Hai ngươi vô đây làm gì ? Có thấy bảng thông báo không phận sự miễn vào không ? "
Chất giọng vừa rồi rõ ràng lớn tiếng , Viện Khả nhìn qua một lượt một lớn một nhỏ ăn vận dị hợm hết nhìn chỗ này đến nơi khác mà bực mình a .
" Khả di , con là Đỗ Hà nè "
" Phải ha , mẹ của con vừa lên phát biểu mất rồi "
Viện Khả đối với Tiểu Đỗ Hà hết mực yêu thương nga , có lẻ bởi vì bộ quần áo khỉ con lông lá đầy mình làm Tiểu Khả nhất thời nhận không ra .
" Con biết , mẹ kêu con cùng với Đàm sư phụ vào giúp một tay "
" Xin chào tiểu muội muội , ta là Đàm Trác , cứ gọi ta là Đàm Tỷ cho thân mật "
Viện Khả đối với bộ quần áo của Đàm Trác còn tưởng của đoàn kịch ,
Kèm với kiểu chào chìa tay nhưng không nhìn mặt cũng chỉ gật đầu cho qua . Nhanh chóng đi thay bộ quần áo của mình , Thùy Linh vào trước Viện Khả nhưng sao đến giờ vẫn không nhìn thấy nàng bước ra ngoài .
" Tiểu Khả , cậu có ngoài đó không ? Giúp mình kéo khoá với "
Âm thanh phát ra từ căn phòng khe khẽ , đúng lúc không chỉ có Viện Khả nghe được . Đàm Trác cùng với năm cân muối như sắp nhảy chân sáo muốn vào , Tiểu Khả không kịp ngăn cản đã nhìn thấy bọn họ chạy đến bên phòng Thùy Linh đang mắc kẹt .
" Ngươi đứng chưa tới đùi Tiểu Linh nữa , kéo cái gì mà kéo "
Đàm sư phụ túm lấy một góc áo của Đỗ Hà ném qua một bên , thân thủ của năm cân muối lại vô cùng tốt nhanh chóng đuổi theo . Đem bộ quần áo múa lân kia làm lợi thế , trực tiếp không nể tình đạp lên góc quần tỏ ra vô cùng không cố ý .
Bởi vì tốc lực tiến đến Thùy Linh nhanh như vậy , lại bị phanh bất chợt khiến bản thân ngã vào bàn trang điểm . Đem son phấn Viện Khả mang đến lần lượt vỡ vụn dưới chân , vẫn không biết được tên chết tiệt nào chơi xấu mình , vì Đỗ Hà dĩ nhiên đã biệt tâm biệt tích .
" Lập tức ra ngoài cho tôi , đồ phá hoại "
Đối với thiếu nữ họ Vương thì bồ bịch không quan trọng , son phấn mới quan trọng . Nhìn thấy tên kia đem tất cả biến thành bãi phế thải , đã không cần biết Đàm tỷ kia là nhân vật kinh khủng như thế nào trên chiến trường . Một chút cũng không kiêng nể , đem hộp phấn duy nhất còn sót lại hướng về phía kia ném lấy .
Sau sự kiện đó rốt cuộc Đàm Trác vẫn thầm cảm ơn ba mẹ của mình , khi sinh mình ra mũi đã đẹp đến như vậy nên không cần sửa . Nếu không hôm nay nhất định sẽ bị Viện Khả ném cho lòi sụn chứ chẳng chơi .
" Tiểu Khả , cậu đâu rồi ? " - Thùy Linh nghe bên ngoài ồn ào , nhưng không biết có đánh nhau , vô cùng thắc mắc sao Tiểu Khả còn chưa đến giúp mình kéo áo , bên ngoài đã thông báo đến tiết mục của lớp họ rồi .
Đem theo một chiếc mũi có phần sưng đỏ ra bên ngoài gấp gáp , bất quá cũng chỉ muốn đem Đỗ Hà vào hội trường tìm chỗ . Nhìn thấy Đàm sư phụ bị như vậy , tiểu đồ đệ có vài phần hối hận . Nhưng tự thâm tâm vẫn đánh giá cao Khả di , nội công thâm hậu .
" A , sư phụ là Dì Linh kìa , hú hú hú "
Khỉ con đội lốt người , à phải là hài tử mặc quần áo khỉ liên tục hú hét một góc hội trường . Đem phần đuôi dài từ phía sau xoay tròn như chong chóng , Đàm Trác phải kiềm chế ghê lắm mới không đem " tên lông lá " kia quẳng ra khỏi ghế .
" Ngươi làm như vậy Tiểu Linh sẽ bị phân tâm , im lặng một chút đi "
" Vânggg "
Quả thật vừa rồi ai cũng quay qua nhìn bọn họ , Đỗ Hà vì thế cảm thấy không nên làm phân tâm Linh Linh . Lại không biết sở dĩ Đàm Trác không muốn chú ý đến phía mình , vì chiếc mũi của chị ấy ngày càng sưng to quá cỡ .
Tiết mục diễn ra hơn mười phút , Đỗ Hà đều chống tay lên hai bên mặt từ từ hưởng thụ . Đàm Trác chịu trách nhiệm quay hình lại , còn là cố tình quay chỉ một mình Thùy Linh , chỉ cần vô tình lia qua Viện Khả đều quay sang chỗ khác .
" Đỗ Hà ngồi xích qua một chút , có người vào rồi "
Đàm Trác nhắc nhở năm cân muối có người đến , thoáng thấy gương mặt của người này lại có phần quen mắt , nhưng nhất thời vẫn là không sao nhớ được .
Lúc đầu Đỗ Hà đối với người kia không có quan tâm , một mực hướng về phía Thùy Linh đang trình diễn . Nhưng anh chàng này lại mang theo bên mình một bó hoa thật lớn , tương tự như Đàm Trác hướng điện thoại về phía Thùy Linh quay lại .
Ở hội trường nhiều người như vậy , cũng không ít người quay nàng . Số nam nhân ôm hoa đợi sẵn cũng không thiếu , nhưng đối với người đang ngồi cạnh mình quả thật có phần chướng mắt .
Vài phút sau đó điện thoại người này báo tin nhắn , bất quá đành phải tạm dừng video trả lời vội vã . Sẽ không có gì đáng nói , nếu Đỗ Hà không vô tình nhìn vào điện thoại của anh chàng này . Hình ảnh hiện lên sau khi anh ta thoát ra đoạn tin nhắn đó , màn hình hiện rõ một đôi tình nhân hạnh phúc . Cô gái đó cùng với người ở trên sân khấu kia , nếu chẳng phải chị em song sinh thì chỉ là một thể . Nhưng Linh Linh , bất quá lại chính là con một .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro