Chương 61: Chị cũng thật chiêu phong dẫn điệp ?
" Ngươi làm cái gì lôi lôi kéo kéo thế này ? Thật mất thể diện "
Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng , loại âm vực có thể vang cả một vùng quả thật lâu ngày không diện kiến . Lại nói mấy hôm trước Đàm Trác vẫn đang tính toán thu chi của nhà hàng , bất thình lình nhận được một cuộc gọi của tiểu đồ đệ không có lương tâm . Nếu như không phải gọi nhầm số , xem ra cũng có chuyện cần nhờ.
Dạo trước có nói sau khi Đỗ Hà du học trở về , một mực quấn lấy Thùy Linh không rời nửa bước . Sau đó lại đến phim trường Diên Hy , ngay cả việc đến thăm sư phụ cũng không có thời gian . Hôm nay chẳng những gọi điện hỏi thăm , còn hẹn ra ngoài dùng bữa đúng là trời cũng muốn đổ cơn mưa .
" Sư phụ , người có thể nhỏ tiếng một chút hay không ? " - Ra bên ngoài dạo gần đây cũng phải đeo khẩu trang , lớn tiếng vậy thật gây chú ý cho người khác .
" Phải rồi , bây giờ ngươi là diễn viên nổi tiếng cần mặt mũi . Nhưng ta cũng cần thể diện , ngươi bớt lôi kéo ta như con hầu vậy đi " - xưa nay Đàm Tỷ ta bước ra đường chú tâm nhất vẻ bề ngoài , lôi kéo như thế quần áo cũng bị làm cho nhăn nheo .
Bước vào quán ăn Đỗ Hà liền chọn góc bàn khuất nhất , gọi ra bao nhiêu là món đều nằm trong khẩu vị của Đàm Trác . Quả thật Đàm sư phụ thụ sủng nhược kinh , không dám động đũa .
" Nói đi ngươi lại làm ra chuyện tày trời gì ? " - từ nhỏ bước ra ngoài gây hoạ đều do một tay ta thu xếp , xem ra ở bên ngoài lại đắc tội với người khác ?
" Đừng đa nghi vậy chứ ? Con chẳng những mời người một bữa cơm , còn muốn đưa người đi du lịch một tháng coi như quà sinh nhật muộn " - gắp một đũa đầy vào bát của sư phụ , tỏ vẻ vô cùng hiếu đạo .
Nói ra mới nhớ tuần trước là sinh nhật của Đàm Trác , khi đó Đỗ Hà chưa hoàn thành xong vai diễn Ngụy Anh Lạc nên chỉ gọi điện chúc mừng . Đàm Trác nghĩ tới nghĩ lui , xem ra tiểu hài tử này năm nay tặng quà cũng thật hoành tráng .
" Ngươi muốn đưa ta đi đâu ? " - dạo gần đây quả thật chỉ quanh quẩn ở TP HCM , buồn chán muốn chết đi .
" Hà Nội , ngày mai khởi hành "
Ai ai cũng biết Hà Nội là thủ đô của Việt Nam a , có thể nói trong túi có ít tiền một chút cũng không dám đi . Thiên đường mua sắm , vui chơi từ những khu đô thị đắc đỏ lâu nay luôn là tiêu điểm . Đàm Trác trước giờ đối với Hà Nội luôn có niềm đam mê đặc biệt , cứ cách vài tháng liền đến đây du lịch mua sắm , lần này đúng là tiểu đồ đệ rất hiểu ý sư phụ đây .
" Cơ mà tháng trước ta vừa ở Hà Nội về , bây giờ lại đi " - đúng là thích thì có thích thật , nhưng chỉ vừa mới về lại đi cùng một chỗ , có phí quá không nhỉ ?
" Làm sao có thể giống nhau ? Lần này đến Hà Nội đảm bảo có thứ mà không lần nào có " - đáy mắt của Đỗ Hà chứa đựng sâu đậm âm mưu , xem ra quyết tâm đem Đàm sư phụ đến đó càng lúc càng mãnh liệt .
Lại nói đến Thùy Linh nằm viện ba ngày , ngoại trừ Dung Vân Ngân luôn túc trực bên nàng , Lạc Thần quả nhiên cũng lui đến không ít . Đa phần đều nói một vài chuyện vụn vặt , trong mắt của Dung Vân Ngân lại thấy tiến triển không ít .
" Linh Tỷ , nếu như không khoẻ đừng nên cố chấp " - hôm nay Lạc Thần kiêm luôn nhiệm vụ của tài xế , trực tiếp đến bệnh viện đón giúp Thùy Linh làm thủ tục xuất viện .
" Em bận nhiều việc như vậy , còn đến đây làm gì ? " - sức khoẻ đã ổn hơn rất nhiều , ngửi mùi cồn lâu ngày thật sinh ra chán ghét nơi không khí ảm đạm , chỉ muốn nhanh chân về khách sạn nghỉ ngơi thôi .
" Chị là gương mặt đại diện cho Lạc Thị lần này , đây cũng là một loại hình chăm sóc đối tác thôi "
Mặc kệ Dung Vân Ngân luôn nhìn họ bằng con mắt nghi ngờ , Lạc Thần ở trước mặt Thùy Linh cũng không có làm gì quá đáng . Chung quy lại chỉ dừng ở mức độ đến đúng lúc đi đúng giờ , không giống như con đỉa bám dai đến mức làm người ta khó chịu .
" Lạc Thần , cậu có vẻ như đối với đối tác này chăm sóc hơi đặc biệt nhỉ ? " - Dung Tỷ ở một bên có chút hắng giọng , trong mắt cậu ta còn có mình hay không đây ?
" Đương nhiên rồi , chị cũng biết hai gia tộc xưa nay xem nhau như người một nhà . Linh Tỷ tính ra giống như chị của em , làm sao không có chút thiên vị " - nụ cười trên môi của Lạc Thần luôn hiện hữu như vậy , lời nói lại có ý gợi nhắc về mối quan hệ của họ trước đây .
" Chị chị em em , một ngày nào đó cậu đến nói với Tiểu Linh nhà chúng tôi : Chị ơi , anh yêu em . Lúc đó đừng nói tôi cười chết cậu " - Dung Tỷ trên môi không ngừng cười nửa miệng trêu chọc Lạc Thần , cậu nhóc để xem có thể xem Thùy Linh là chị của cậu bao lâu ?
" Dung Tỷ " - hai người này lời qua tiếng lại mới không xem nàng ra gì , Thùy Linh bất đắc dĩ phải lớn tiếng nhắc nhở .
" Được rồi , giúp tôi đưa đối tác của cậu về khách sạn đi . Tôi còn có chút việc giúp Tiểu Linh giải quyết ..."
Trước đây Dung Vân Ngân quản lý Thùy Linh rất nghiêm khắc , tuyệt nhiên sẽ không để nàng dính phải tin đồn không hay . Nhưng lần này lại mặc nhiên để Lạc Thần có thể có cơ hội , quả thật là đang cố tình đứng giữa tác hợp đi . Xem ra chị ấy tuy bên ngoài luôn công kích cậu ấm này , nhưng thật tâm cảm thấy đây là một đối tượng tốt .
" Em đừng để ý đến mấy lời của Dung Tỷ , chị ấy chỉ ghẹo em thôi " - đối với loại chuyện này nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn , hy vọng Lạc Thần sớm nhận ra bên trong có ẩn ý .
" Linh Tỷ , chị không nghĩ chị ấy nói đúng sao ? Lỡ như em thích chị thật phải làm sao ? " - Lạc Thần trong đáy mắt không lộ ra tia mất mát , lại còn có vẻ tinh nghịch hỏi một câu khó về phía Thùy Linh .
Công tâm mà nói Lạc Thần là một chàng trai rất tốt , so với Ôn Trưởng Ca đặc biệt dễ làm người khác có cảm tình nhiều hơn . Nhưng chung quy Thùy Linh chỉ xem cậu ấy là em trai , đặc biệt hơn nữa nàng có cảm nhận rất rõ Lạc Thần cũng chỉ xem mình đích thị là tỷ tỷ tốt a ~
Nói về tính cách của cậu ấy thật sự rất giống với Đỗ Hà , đều là bộ dạng số tuổi không nói lên độ trưởng thành . Tính cách có gì đó rất trẻ con , quấn lấy người khác cũng không làm người ta khó chịu . Ngược lại mấy ngày hôm nay tiếp xúc với cậu ấy , đều làm cho Thùy Linh cảm thấy rất thú vị , không có chút cảm thấy phiền phức .
" Em thích chị tự bản thân chị cũng ngăn không được , có điều chị quả thật chỉ để mắt một người " - đương nhiên thân phận của Đỗ Hà không thể tiết lộ , nhưng nói đến như vậy thật sự là nửa phần công khai , muốn để người khác biết nàng là hoa đã có chủ .
" Không phải là Ôn Trưởng Ca đó chứ ? "
Tốc độ có phần chậm lại một chút , Lạc Thần chầm chậm quan sát từng cử chỉ của Thùy Linh . Xem ra câu trả lời này của nàng , khiến cậu ấy quan tâm hơn rất nhiều so với việc nàng có thích mình hay không ?
" Không phải " - cũng không cần nói vòng vo , chỉ khiến người khác nghe được lại bàn tán lung tung .
" Không phải họ Ôn đó thì được rồi " - tốc độ lại quay trở về như cũ , lần này sắc thái trên mặt Lạc Thần lại khôi phục vẻ tươi tắn như thường ngày .
" Em có vẻ chú ý đến Trưởng Ca nhỉ ? " - đừng có nói nàng hoa mắt nhìn lầm , Lạc Thần nhắc đến Trưởng Ca thái độ quả nhiên khác lạ .
" Cái gì chứ ? Anh ta soái đến như vậy , tài giỏi như vậy , em chỉ sợ nếu chị yêu anh ta , em quả thật không còn cơ hội . Không phải là được rồi , bớt đi một tình địch nặng ký "
Nghe qua đúng là Lạc Thần đang nói đến Ôn Trưởng Ca là mối đe doạ của mình , nếu như bớt đi Ôn Trưởng Ca liền bớt đi đối thủ nặng ký . Nhưng không biết có phải do Thùy Linh ở chung với Đỗ Hà lâu quá , suốt ngày bị tiêm nhiễm những thứ không đứng đắn hay không ? Lại nghe ra thành một ý hoàn toàn khác , ngược lại khiến nàng cảm thấy không biết nên nghĩ theo hướng nào mới phải .
" Có cần em giúp chị một tay không ? " - lái xe vào khu vực bãi đỗ bên trong khách sạn , Lạc Thần hỏi ý kiến Thùy Linh không dám tự mình quyết định .
" Cũng không nặng nề gì vài bộ quần áo thôi , đến đây là được rồi " - mặc dù Lạc Thần không giống người xấu , nhưng để nam nhân theo nàng đến phòng khách sạn không phải là tác phong của nàng .
" Phải rồi báo chí thật phiền phức , để họ chụp được thứ không nên chụp , Dung Tỷ nhất định xử lý em " - Lạc Thần suy nghĩ chu đáo liền để Thùy Linh một mình đi lên , đợi cho đến khi nàng an toàn bước vào thang máy mới quay xe rời khỏi .
Bước vào khách sạn chiếc giường chính là lựa chọn duy nhất của Thùy Linh , thật sự chỉ muốn lười biếng ngủ một giấc cho thoả thích . Quả nhiên chỉ vừa đặt lưng xuống đã ngủ say , loại chuyện gì cũng không còn màng đến nữa .
" Tiểu đồ đệ , ngươi còn ổn chứ ? "
Vừa rồi một màn tình chàng ý thϊếp đều bị Đỗ Hà cùng Đàm Trác nhìn thấy , ở đâu lại xuất hiện tên Mặt Trắng Ẻo Lả này bám lấy tiểu nương tử thế nhỉ ? Lại còn thân thiết đến độ đưa về khách sạn , xem ra nếu không đến Hà Nội , một tháng nữa vợ cũng bị người ta cưới mất rồi .
" Sư phụ , mình về phòng thôi " - mới đến cũng không tiện làm ầm ĩ , nên âm thầm điều tra kỹ vẫn hơn .
Trong suốt một tháng Thùy Linh ở Hà Nội , có chuyện gì đều thông qua điện thoại nói hết với Đỗ Hà . Vì thế nàng ở khách sạn nào , phòng số mấy đều nằm trong tầm kiểm soát của năm cân muối . Chỉ có chuyện về Lạc Thần nửa câu cũng không nói , thật khiến tiểu lão công đây bụng dạ bất an .
Linh Linh , chị cũng thật biết cách chiêu phong dẫn điệp rồi ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro