Chương 20: Mắt của Đỗ Hà rất nhỏ
Còn khoảng 20 mươi phút nữa sẽ sang một năm mới , TP HCM bắn pháo hoa rất đúng giờ . Nếu như Dì Linh tỉnh lại kịp , vẫn có thể cùng nàng ngồi trong bệnh viện ngắm pháo hoa đi . Tiểu Đỗ Hà ngồi bó gối trên giường bệnh suy nghĩ , lúc nãy Dì Linh không ngăn cản có khi mình sẽ đánh chết tên đào hoa tặc kia .
" Đỗ Hà ..." - chất giọng yếu ớt của nàng khẽ gọi , đưa một tay khẽ kéo lấy một góc áo của nó .
" Dì Linh , bác sĩ "
Năm cân muối còn chưa chạy khỏi giường , đã bị Thùy Linh nắm cổ tay kéo lại . Nàng chỉ muốn uống ít nước , cũng không cần phiền đến bác sĩ . Tiểu Đỗ Hà nhìn thấy môi của nàng khô khốc , đã nhanh chóng đem một ly nước đầy đến trước mặt Thùy Linh .
" Nhóc con , cũng không cần phải nhiều như vậy ? " - ly nước mà Đỗ Hà đem đến đầy đến miệng ly , dọc đường đi nó còn sợ làm đổ ra sàn nhà .
" Dì Linh , có cảm thấy không khoẻ chỗ nào không ? " - mặc dù không biết cách chẩn đoán bệnh , nhưng nhìn nàng thiếu sắc như vậy nhất định là còn mệt lắm .
" Lại đây "
Không biết có phải dạo gần đây xem Đỗ Hà là Tiểu Pet Pet thật rồi không ? Lúc nào cũng phát nghiện việc ôm nó vào lòng như vậy , giống như chỉ cần tựa cằm lên chiếc đầu nhỏ của năm cân muối , liền có thể quên hết mọi phiền muộn ngày ngày vẫn diễn ra .
" Anh ta sao rồi ? " - rất lâu sau nàng mới lên tiếng , không ngờ lại hỏi về tên đào hoa tặc kia .
" Con không thèm nói chuyện với Dì Linh nữa " - lần đầu tiên nó từ trong người nàng thoát ra , chạy lại một góc tường quay mặt vào trong khóc đến vô cùng tức tưởi .
" Đỗ Hà ...a "
Rõ ràng nàng không biết mình vì sao đã chọc giận Đỗ Hà , rất muốn đi đến phía đó xem thử . Nhưng lại quên mất trên tay mình vẫn còn truyền dịch , hơn nữa vừa mới tỉnh lại không lâu vừa bước xuống giường đã làm nàng té ngã . Tác động quá mạnh khiến kim luồn đâm sâu , chai nước biển cũng bị rớt xuống , máu vì thế lại bị kéo ngược lên một khoảng .
" Dì Linh ..."
Đỗ Hà nghe thấy tiếng động liền quay lại , nhìn thấy nàng đau đớn ngồi dựa vào chân giường đã vô cùng hốt hoảng . Tung cửa phòng ra chạy mất , rất nhanh liền đem về hai cô gái điều dưỡng đến xem cho nàng .
Rốt cuộc hai người đó cũng đem Thùy Linh yên ổn nằm lại giường , truyền cho nàng một chai nước biển khác . Trước khi đi vẫn không quên mắng vài câu , Tiểu Đỗ Hà thật sự không thích họ chút xíu nào đâu .
" Sao Dì Linh đột nhiên lại xuống giường ? " - đợi cho hai người đó đi hẳn , Tiểu Đỗ Hà mới cố gắng leo lên với Thùy Linh .
" Còn chẳng phải muốn dỗ con ? Sao đột nhiên lại quay vào góc tường khóc như vậy ? " - vết thương do Nhϊếp Viễn gây ra , cộng với khi nãy bị té ngã , cũng không làm Thùy Linh khổ sở như lúc Đỗ Hà chạy ra khỏi người nàng .
Không nhắc đến thì thôi , bây giờ nhắc lại khiến năm cân muối tiếp tục nước mắt lưng tròng . Nhưng so với lúc nãy quay mặt vào tường ủy khuất , hiện tại chính xác là chui rúc vào trong lòng của Thùy Linh khóc lớn . Khiến một bên áo của nàng bị nước mắt của Đỗ Hà làm cho ướt mem , liên tục đem hai tay vuốt nhẹ lấy tấm lưng tiểu hài tử trong lòng mình .
" Dì Linh xin lỗi , đừng khóc nữa ... " - mặc dù nàng không biết mình đã chọc giận gì Đỗ Hà , nhưng đối với tiểu hài tử này nàng vẫn không hề muốn nhìn thấy nó khóc .
" Hắn đối xử với người như vậy , khi tỉnh lại chỉ biết hỏi đến hắn "
Năm cân muối thực sự đã hứa với lòng , sau này ở trước mặt Thùy Linh sẽ không khóc nữa . Nhưng rõ ràng người ta ganh tị , người ta lo lắng cho người đến vậy , người lại chỉ biết lo cho đào hoa tặc khốn kiếp kia .
Cuối cùng đại nữ thần ôn nhu cũng biết rõ lý do Đỗ Hà giận mình , trên môi ẩn hiện một nụ cười vui vẻ càng ôm chặt lấy tiểu nhỏ mọn Đỗ Hà .
" Ta chỉ muốn biết hắn có bị con đánh chết chưa ? Lỡ như thật như vậy , Đỗ Hà chẳng phải sẽ rắc rối lớn hay sao ? "
Dù sao trẻ con thì trẻ con , nhưng gây ra đại sự vẫn phải chịu hình phạt thích đáng . Còn nhỏ tuổi như vậy chắc chắn bị bắt đi cải tạo , cũng có nghe nói trên thế giới trẻ em vẫn bị bắt đi tù chung thân như thường , hỏi sao nàng không lo lắng ?
" Dì Linh , hắn chưa chết . Nhưng lỡ như con thật sự bị bắt đi , Dì Linh có đi thăm nuôi con không ? " - hảo hán dám làm dám chịu , chỉ sợ bị bắt đi tù rồi không gặp được Linh Linh a ~
" Ta dù sao cũng không để Đỗ Hà chịu tội , bất quá Dì Linh sẽ nói là do mình làm " - nhóc con , con không sợ bị người khác bắt đi , chỉ sợ ta không đến thăm nuôi con sao ? Đây là đạo lý gì ?
" Người rõ ràng trói gà không chặt , còn ở đó mà đánh ai "
Rõ ràng người ta nói cái nào cũng đều là sự thật , Dì Linh lại thẹn quá hoá giận hướng về đầu mũi người ta búng một cái . Người bất quá toàn bị người ta ăn hϊếp , nhưng lại rất thích ức hϊếp Tiểu Đỗ Hà đi ~
" Vì sao hắn lại vào trong nhà Dì Linh được ? " - rõ ràng nó không tin Dì Linh nhẹ dạ đến vậy , chính là mở to cửa lớn mời tên đào hoa tặc vào nhà .
Rốt cuộc cũng nghe thấy Dì Linh thở dài , đem tất cả mọi việc tận tường kể lại . Buổi tối đó ở nhà Thùy Linh mở tiệc , chính là đón một vài người bạn của lớp diễn viên ghé chơi . Lúc ra về có một người trong số họ say đến không đi được , Thùy Linh phải đích thân dìu người đó lên taxi còn thanh toán tiền cho tài xế trước . Có lẽ trong lúc đó Nhϊếp Viễn thừa cơ đột nhập vào nhà nàng , đợi sẵn ở bên trong cho đến khi Thùy Linh bước vào liên lao đến khống chế nàng .
Trong lúc cả hai bên giằng co , nàng đã rất cố gắng lấy được điện thoại muốn gọi người tới giúp . Nhưng lại bị hắn ném sang một góc , mất hết tính người áp nàng xuống ghế sofa , thực hiện hành vi đầy dơ bẩn đó . Cũng rất may chỉ dừng lại ở việc hắn cưỡng hôn Thùy Linh , sờ soạng khắp người nàng , vẫn chưa xảy ra tình huống tồi tệ như Đỗ Hà vẫn nghĩ .
" Sao vậy ? " - Thùy Linh nhìn thấy Đỗ Hà đôi mắt liên tục nhìn lấy mình , dường như là chăm chú vào đôi môi có phần đau rát của nàng thì đúng hơn .
" Hắn cắn Dì Linh đến chảy máu luôn này , đồ thô bạo " - lúc đầu là Đỗ Hà nhìn không thấy , nhưng bây giờ ở gần nàng đến vậy , có thể nói môi của Thùy Linh có bao nhiêu vết xước đều hiện rõ .
" Đúng là tính ra cũng có rát một chút "
Xảy ra nhiều chuyện đến như vậy , nàng cũng không chú ý đến môi mình cũng bị thương , đúng là cảm nhận kỹ vẫn còn mùi tanh nhạt của máu , nói không đau thì thật dối người .
Lại không nghĩ đến Tiểu Đỗ Hà thế nào lại nhích người lên một chút , đem đôi môi rướm máu của nàng mi một cái . Còn hết sức nhẹ nhàng , nhưng cũng đủ làm cho Thùy Linh lông tơ đều dựng đứng , gương mặt phút chốc đỏ hết cả lên xoay sang chỗ khác .
" Ở nhà cứ mỗi lần Đỗ Hà bị đau ở đâu , mẹ Nhất Nhi sẽ mi vào nơi đó " - Tiểu Đỗ Hà rõ ràng muốn mi an ủi , lại quên mất chưa xin phép Dì Linh , đành phải e hèm một cái giải thích cho hành động vừa rồi của mình . A , thật mất mặt ...
" Ơ ... vậy vậy sao ? " - dễ dãi nhất là nàng , Thùy Linh nếu như sau này còn như vậy , nửa đời sau sẽ vô cùng thê thảm .
" Dì Linh còn đau không ? " - người ta hỏi thật tình , bất quá cũng không có ý gì xấu .
" Cũng không còn đau nữa "
Ngày nay là ngày gì vậy ? Hết người này đến người khác cưỡng hôn nàng , bất quá nụ hôn vừa rồi của Đỗ Hà , thật sự làm da mặt Thùy Linh vốn mỏng , nay cũng bị khí huyết trong người nung đến sắp chín mất rồi .
Bùm ...bùm ...
" Dì Linh , Dì Linh , là pháo hoa "
Cả bầu trời đêm TP HCM chìm ngập trong tiếng pháo hoa vang vọng , từ cửa sổ bệnh viện ánh sáng từ những tia pháo hoa vẫn vô cùng rực rỡ . Còn tưởng là trải qua một đêm giao thừa đầy u ám , không ngờ lại có thể nằm trong người của Dì Linh , cùng nàng đón một đêm giao thừa chưa bao giờ có .
" Thật đẹp có phải không ? " - Thùy Linh nhất thời quên mất vừa rồi mình ở trong trạng thái gì , đem Tiểu Đỗ Hà cùng hướng về một chỗ , giao thừa của năm nay đúng là vô cùng đáng nhớ .
" Phải , thật đẹp "
Dì Linh , người đang nhìn pháo hoa , nhưng con lại chính là đang nhìn người . Pháo hoa thật đẹp , nhưng mắt của Đỗ Hà thật nhỏ a , chỉ đủ chứa được nụ cười của Dì Linh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro