Chương 11: Không có gì là muộn
Chương 11: Không có gì là muộn
Không gian quán được bài trí theo phong cách Trung Hoa cổ xưa , những người đến đây thường là bàn công việc với đối tác , hay đơn giản những cặp tình nhân đang trong giai đoạn tìm hiểu , không thấy ai đến đây để ăn kem giống như hai người đang ngồi ở góc bàn cuối dãy.
" Ngại quá quý khách , nhưng ở đây không có bán kem ạ "
Bọn họ không nhìn thấy ở bên ngoài ghi là tửu lầu hay sao ? Còn bước vào quán người gọi kem Hàn Quốc , người gọi kem cuộn ra thể hết sức tự nhiên . Lại giống như đang lén lút nhìn ai đó , gương mặt trông gian tà không thể lơ là được .
" Vậy thì cho hai ly soda nhiệt đới đi , của con nhóc này để ngọt một chút "
Đàm Trác thay Đỗ Hà gọi món , đúng là tên họ Đỗ thật làm người ta mất mặt a , còn bị liệu theo nó kêu kem Hàn Quốc nữa chứ .
Từ lúc bắt gặp tên kia đi cùng Thùy Linh , Đàm Trác đã cảm thấy có phần quen mắt . Rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra , hắn chính là con trai của Nhϊếp Vu , cùng với ba của chị ấy là đối tác nhiều năm trên thương trường .
" Tên đó là Nhϊếp Viễn , trước đây ba của ta còn đem ta làm mai cho hắn " - từ tính cách đến hình thể , Đàm Trác từng tuyệt nhiên từ chối , cho rằng hắn không xứng làm lão công của chị ấy .
" Nhưng hắn chẳng phải là ...bạn trai của Dì Linh sao ? " - mặc dù không muốn nói , nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật .
" Bởi mới nói , hắn nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu , người ta gọi hắn là Nhϊếp Thiếu . Sao Tiểu Linh lại quen với hắn chứ ? "
Bọn họ mỗi người một câu , suy đoán rốt cuộc Thùy Linh và tên kia đang nói gì ? Nhưng hai người đang ngồi cách họ vài bàn bị che khuất bởi một tán trúc , vẫn yên lặng nhìn nhau như vậy . Mãi cho đến hơn hai mươi phút sau , họ ở một bên mới lắng tai nghe được .
" Tiểu Linh , chủ nhật tuần sau chúng ta đến đâu đó du lịch có được không ? " - vẫn là Nhϊếp Viễn lên tiếng trước , nhìn một Thùy Linh kề cận mà giống như xa cách thật khó chịu .
" Nhϊếp Viễn , em đủ tỉnh táo để biết được ngày đó là sinh nhật của anh "
Ánh mắt nâu trầm khẽ nhìn về không gian vô định thở dài mệt mỏi , đã quyết định hôm nay phải nói rõ một lần sao còn không nỡ .
" Em vẫn còn nhớ , Tiểu Linh , anh còn cơ hội mà phải không ? " - Anh ta nhất thời kích động nắm lấy tay của Thùy Linh , nơi ấm áp nhất mà anh ta từng thẳng thừng chối bỏ .
" Em nhớ , đến chết cũng không quên được ngày sinh nhật của anh . Bởi vì hôm đó ở trên du thuyền , em biết được Thùy Linh có mắt như mù chọn lầm người trước mặt "
Họ quen nhau khoảng hai năm trước , lúc đó Thùy Linh cũng chỉ là một tiểu thiếu nữ ở độ tuổi 15 . Nhϊếp Viễn khi đó 18 tuổi đã nắm trong tay 30% cổ phần của Nhϊếp Thị , nhưng anh ta không đến công ty làm việc . Chỉ trông chờ vào lợi tức hàng tháng ra bên ngoài làm Nhϊếp Thiếu , Thùy Linh khi đó không hề biết Nhϊếp Gia bọn họ quyền cao chức trọng .
Nàng quen với anh ta ở độ tuổi này , chỉ đơn giản là độ tuổi mới lớn , có người hàng ngày đến đưa đón mình đi học , có người chia sẻ với mình khi không sống cạnh gia đình , khi ấy Thùy Linh cho rằng có một người bạn trai , có lợi không có hại .
" Chuyện năm đó là do anh thiếu suy nghĩ , nhưng bây giờ anh cũng đã đến Nhϊếp Thị làm , vì em mà thay đổi "
Trong mắt của Nhϊếp Viễn thật sự là một nổi ân hận , đã từng có bức tượng của nữ thần trong tay , nhưng đến hiện tại đều là do một mình anh ta đạp đỗ. Để bây giờ ngay cả việc nhìn lấy anh , Thùy Linh đã giống như không nguyện ý .
" Thật ra em đến đây với anh là muốn nói , chúng ta kết thúc rồi . Em không đủ can đảm quen anh nữa , Nhϊếp Thiếu "
Rốt cuộc cũng nói được những chuyện đã đè nén trong lòng như tảng đá , thay vì cứ trốn tránh anh ta , tại sao không một lần từ chối sợi dây ràng buộc . 17 tuổi không phải là độ tuổi trưởng thành , nhưng ít ra Thùy Linh cũng đã không còn quá ngây thơ như một cô bé 2 năm trước .
Khi Đàm Trác còn muốn tiến lại gần hơn để nghe lấy , Đỗ Hà đã kịp nắm lấy đuôi áo của sư phụ đứng lại . Dì Linh hiện muốn ra ngoài , còn đứng ở đây không phải sẽ bị phát hiện hay sao ?
" Nhanh lên sư phụ , bọn họ ra rồi " - đợi cho đến khi Thùy Linh cùng Nhϊếp Viễn ra đến bãi giữ xe , hai người bọn họ mới lén lút ẩn vào trong một chiếc xe khác tiếp tục theo dõi .
" Em tự về được rồi , sau này đừng gặp nhau nữa "
Khi Nhϊếp Viễn mở cửa xe của mình ra muốn đưa Thùy Linh vào , rất nhanh nàng đã đem tay của mình ly khai , không quên nói với anh ấy giữa họ hôm nay đã kết thúc rồi.
Anh ta không đuổi theo Thùy Linh , mặc cho nàng tự book xe về . Khi Thùy Linh vẫn còn đứng đợi xe đến , ở một bên xe của Nhϊếp Viễn đã bỏ mặc nàng , lao đi mất hút .
" Anh vẫn luôn như vậy , chưa từng thay đổi " - lời thốt ra nhẹ nhàng như một cơn gió thổi , nhưng nghe qua lại hết mức nặng nề .
Dì Linh ...
Tiết mục của Đỗ Hà được xếp cuối , nhưng vẫn còn rất nhiều người nán lại . Bọn người của Hứa Khải vẫn đang hăng say đánh quyền , duy nhất Tiểu Đỗ Hà ngồi thiền tụng kinh mà lòng như lửa đốt . Dì Linh của ngươi làm sao lại đến chứ ? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của hắn hay sao ? Có khi bọn họ đã làm lành rồi , hiện tại đang vui vẻ đón sinh nhật cùng nhau .
Có một phân cảnh đường tăng bị tiểu yêu bắt đi , bởi vì chống cự nên bị đánh . Tiểu Đỗ Hà không màng bản thân đang trình diễn trên sân khấu , hầu hết thời gian đều nghĩ về Thùy Linh . Bất ngờ bị tiểu yêu đánh , quên mất kịch bản liền lao đến ôm lấy tiểu yêu từ tảng đá mô hình vật xuống .
" Dám đánh ta ? " - một thân cà sa bé tí tẹo đang hung hăng chống tay ngang hông , nhìn như thế nào cũng không giống như những bậc tu hành .
" Ngươi đang đóng vai Đường Tam Tạng , sao ngươi biết võ được chứ ? " - tiểu yêu chịu đau đứng lên cãi tay đôi với Đỗ Hà , từ chính kịch liền như vậy biến thành hài kịch .
Hội trường một phen cười ồ lên khiến Đỗ Hà mặt đỏ hơn tiết gà , nhìn về phía mẹ Nhất Nhi đã bịt lại mắt luôn không dám xem nữa . Có điều ngay tại thời khắc đó , Đỗ Hà nhìn thấy Thùy Linh từ khi nào đã ngồi cạnh Nhất Nhi . Còn cố tình hướng về năm cân muối , làm hành động fighting muốn nó phải cố lên a ~
Bởi vì có Dì Linh nên Đỗ Hà ngay lập tức lại phong độ , đích thị so với lúc nãy lật ngược tình thế . Cảnh hai thầy trò tái ngộ , Đỗ Hà cùng với Tôn ngộ không - Vương Quan Dật khiến mọi người phải đỏ mắt ngậm ngùi , kết thúc bằng những tràng vỗ tay của hầu hết mọi người có mặt tại hội trường .
Kết thúc buổi diễn , Tử Tân cùng với Quan Dật và Hứa Khải lôi Đỗ Hà đi chụp hình lưu lại . Nhưng Đỗ Hà chỉ chụp đúng hai bức liền đi tìm Thùy Linh , lúc này mẹ Nhất Nhi vẫn đang cùng Thùy Linh nói gì đó với nhau cho đến khi nó đến .
" Dì Linh , cuối cùng dì cũng đến " - Tiểu Đỗ Hà hận không thể mọc cánh bay đến phía Thùy Linh , tại sao chỉ cách một sân khấu lại lâu đến như vậy .
Nhất Nhi cũng không còn xa lạ tình cảnh này nữa , sinh ra đứa con gái thà sinh ra trứng vịt ăn vẫn tốt hơn . Lúc nào ánh mắt của Đỗ Hà nhìn lấy Thùy Linh , cũng giống như mèo gặp mỡ , vồ vập đến không còn hình tượng .
" Cuối cùng dì cũng đến " - Năm cân muối không màng chốn đông người , lao vào trong lòng Thùy Linh khi nàng vừa ngồi xuống để ngang bằng với Đỗ Hà .
" Xin lỗi Đỗ Hà , Dì Linh đến trễ mất rồi " - bình thường Thùy Linh không thích đeo kính , nhưng hôm nay lại không kéo xuống cặp kính găm che giấu đi đôi mắt của mình .
" Không có gì là muộn , chỉ cần người chịu đến "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro