Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26-27

———-chap 26————

Tôi cựa mình thức dậy và chắc chắn một điều rằng mình đang ở bệnh xá, cái mùi thuốc nồng nặc và không khí lạnh lẽo này đã trở lên quá quen thuộc với tôi, có khi tôi còn trở thành khách quen của mấy cô y tá trong đây ấy chứ.

Tôi nghĩ rồi vươn vai thức dậy, vặn vẹo tay chân, vết thương lần này có vẻ không nặng lắm, chỉ là xây xát vài chỗ và đầu hơi choáng thôi.

Có lẽ tôi nên ra ngoài và tận hưởng bầu không khí trong lành một chút, ở trong đây mãi chắc cơ thể tôi cũng lạnh theo căn phòng này mất.

Nghĩ đoạn tôi quay ra thả chân xuống giường rồi định xỏ dép vào thì...

_ Á...

Tôi bật thét lên nho nhỏ, giật mình đến nỗi cắn cả vào lưỡi, nước mắt tràn qua khóe mi.

Chị Bomi ngồi ngay bên cạnh mép giường, khuôn mặt chị tĩnh lặng như tờ, dáng người thanh tú đẹp như một bức tượng làm bằng thạch cao.

Nghe tiếng động mạnh, chị ấy từ từ quay ra nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng trìu mến như trước nữa, thay vào đó là một tia nhìn lạnh lẽo pha chút trách móc.

- Em định đi đâu vậy?

Nghe tiếng chị ấy gọi, tôi bỗng cảm thấy ngạt thở, lúng túng rụt chân lên gãi đầu ấp úng nói:

- Ơ...không phải..em chẳng đi đâu cả...Nhưng...nhưng sao chị lại ở đây ạ?

- Sao tôi lại không được ở đây?_ Chị ấy nhướn mày lên nhìn tôi, hỏi ngược lại.

- Không,...em không có ý đó, chỉ là..._ Tôi lúng túng vội vã giải thích

- Chỉ là sao?

- Chỉ là em giật mình khi thấy chị xuất hiện bất ngờ thôi._ Tôi xịu mặt xuống nói, có cảm giác như mình đang bị chị ấy xoay như xoay chong chóng.

Mãi một lúc lâu sau không thấy chị Bomi lên tiếng, tôi liền từ từ ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn chị ấy, chợt nghe con tim mình thót lại.

Đôi mắt đen huyền của chị ấy ánh lên vẻ đau đớn, cô đơn. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi thấy lòng mình hơi trùng xuống, cảm giác như có tảng đá đang đè nặng nơi trái tim.

Khẽ níu áo chị ấy, tôi dè dặt hỏi:

- Chị giận à Bomi?

Nghe thấy tiếng gọi, chị ấy quay ra nheo mắt nhìn tôi, rồi dịu dàng nâng cằm tôi lên hỏi như đang trách móc:

- Nếu là em thì em có giận không?

- Em đã làm sai gì sao?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Em làm tôi tức giận như vậy mà vẫn không biết lỗi của mình?

- Thật sự là em không biết mình đã làm sai cái gì mà._ Tôi khổ sở nói.

- Hừ...Là ai đã quên mất "lời hứa" để người khác hôn lên đôi môi này hả?_ Bomi nhíu mày nói, ngữ khí lạnh lùng pha chút đáng sợ. Chị ấy nhẹ nhàng dùng những ngón tay mảnh khảnh xoa xoa bờ môi của tôi.

Lời hứa, lời hứa nào nhỉ? Mà nhắc đến mới nhớ, chuyện này lẽ ra người nên tức phải là tôi mới đúng, sao chị ấy lại quay ra bắt lỗi tôi chứ? Thật không công bằng, tôi vẫn còn chưa hết giận vì cái vụ trong nhà kho hôm qua kia mà.

Chị ấy đúng là....càng ngày càng đáng ghét hơn rồi. Tôi hằn học nghĩ nhưng vẫn không dám nói ra, khẽ đẩy tay chị ấy sang một bên, rồi giận dỗi nguẩy đầu đi.

Bomi nhìn khuôn mặt tức tối của tôi nhếch môi nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nghiêm giọng gọi:

- Chorong...

- Ơ...dạ_ Nghe tiếng gọi tôi giật mình, vội quay đầu ra, chẳng lẽ tôi lại làm sai điều gì nữa à?

- Đừng rời khỏi phòng, bên ngoài rất lạnh, nó có thể sẽ khiến em bị ôm nặng hơn đấy.

- Vâng._ Tôi ngoan ngoãn gật đầu, có cảm giác như mình là một chú cún con bị chị ấy dắt qua dắt lại vậy.

Hài lòng với thái độ nghe lời của tôi, chị Bomi đứng dậy nhìn tôi mỉm cười dịu dàng nói:

- Vậy em nghỉ ngơi cho tốt vào, tôi có việc phải đi trước đây.

Nói đoạn, chị ấy vươn tay khẽ xoa đầu tôi rồi nhanh chóng bước ra ngoài, tiện chân đá luôn đôi dép của tôi vào gầm giường.

Tôi nhìn theo mà "nước mắt lưng tròng", vội vã cúi xuống gầm giường ngó đôi dép lê của mình giờ đã chìm trong bóng tối. Có lẽ chúa trời đã chỉ định đời này kiếp này tôi sẽ phải gắn mình trong cái phòng bệnh đáng ghét huhuhu...

————————————————

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Chorong, Bomi trở về nơi làm việc của mình. Cô đang chuẩn bị thực hiện một việc mà người khác nhìn vào sẽ cho là vô nhân tính, việc này có thể sẽ khiến cô mất đi một cô bé yêu cô thực lòng. Dù vậy, cô vẫn phải làm, vì cô ấy, vì người con gái cô yêu.

...

- Chuẩn bị xong rồi chứ?

- Thưa, tất cả đã hoàn tất, chỉ còn chờ cô ra lệnh.

- Tốt, bắt đầu đi...

- Vâng ạ!

- Đến lúc rồi...

Bomi ngồi trên ghế chống tay lên cằm, đôi mắt cô ánh lên tia lửa đỏ rực, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ đăm chiêu rất khó đoán khiến ai khi nhìn vào cũng phải cúi đầu e sợ. Cô khẽ vươn tay vuốt ve bông hoa hồng cắm trong lọ thì thầm nói:

- Tôi sẽ làm điều đó vì em, tất cả những gì khiến em sợ hãi, Tôi sẽ cho chúng biến mất...hoàn toàn...

—————————————————————-

_ RẦM...XOẠT...- Lũ vô dụng, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả? Có một con bé cấp C thôi mà cũng không giải quyết nổi. Tại sao lại đi giao việc cho cái tên cấp E vô dụng đó chứ?

Nana hét lên giận giữ, cô vung tay hất tung tất cả những đồ đạc trên bàn vào lũ hầu cận đang quỳ dưới đất khiến chúng sợ hãi co rúm người lại.

- Sunbea xin tha lỗi cho chúng em, tại lúc đó ...

Đám hầu cận chưa kịp nói hết câu, Nana gào lên, tay chỉ thẳng ra bên ngoài, ánh mắt giận dữ của cô khiến cánh cửa ra vào bốc cháy. Lũ vam hầu cận kêu rú lên vì sợ hãi, rồi không ai bảo ai tự động rời khỏi phòng để bảo toàn tính mạng.

Còn lại một mình, Nana chán nản ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, cô đã tốn biết bao nhiêu công sức để nghĩ ra kế hoạch này vậy mà cuối cũng vẫn không thể giết được con nhỏ đó, mà tình cảm của Bomi sunbea cũng chẳng giành được lại chỉ tự rước họa vào thân

Nghĩ đến đây cô chợt cảm thấy rùng mình lạnh xương sống, có lẽ bây giờ Bomi sunbea đang rất giận, chị ấy đã từng cảnh báo trước nhưng cô lại không nghe, còn tự hành động theo ý mình. Bây giờ thì cô nên làm gì đây? Một khi chị ấy đã nổi giận sẽ rất đáng sợ...

Đang nóng lòng nghĩ cách làm hòa chợt cô giật mình khi nghe thấy tiếng nói vọng vào từ bên ngoài:

- Nana sunbea có chuyện hệ trọng vừa xảy ra.

- Chuyện gì để sau, giờ ta đang mệt_ Nana gắt gỏng lên tiếng.

- Không được đâu thưa sunbea chuyện này vô cùng quan trọng...Tư dinh tộc ta đã bị....

- Bị làm sao?_ Nana nhíu mày hỏi, lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi cực độ.

- Dạ...tư dinh...tư dinh đang bốc cháy ạ.

- Hả? Ngươi..ngươi nói cái gì?_ Nana kêu lên, cảm thấy chân tay rụng rời, sao mọi chuyện lại trở lên như thế này? Tư dinh nhà cô làm sao lại bị bốc cháy? Nana nghĩ rồi chạy xộc ra bên ngoài nắm lấy vai của cô nàng hầu cận lắc như điên dồn dập hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại cháy? Ba mẹ ta có bị thương không?

- Dạ... hai người họ đều không sao, nhưng...tư dinh thì vẫn đang cháy không cách nào cứu chữa được.

- Tại sao lại xảy ra chuyện này?...Không được, ta...ta phải đến đó xem sao..._ Nana bàng hoàng kêu lên rồi quay người định phóng đi, nhưng nhỏ vam hầu cận đã nhanh tay giữ cô lại vội vã kêu lên:

- Đừng...sunbea ko thể trở về tư dinh đc, mọi người trong gia tộc đều đã di cư đi nơi khác hết rồi, ngọn lửa đó quá kinh khủng, đến ba cô và các vampire lão luyện khác cũng không thể dập tắt nó.

- Không thể dập tắt ư?....Đúng rồi, chắc chắn ngọn lửa này là do chị ấy gây ra để trừng phạt ta. Ta phải đi tìm chị ấy, chỉ có chị ấy mới có thể kết thúc việc này.

Nana kêu lên rồi vội vã chạy đi, nhắm hướng phòng kí túc xá 01, nơi có vị trí đẹp nhất học viện.

...

- Bomi sunbea...

Quên cả gõ cửa Nana lao nhanh vào căn phòng, đi đến trước bàn làm việc của Bomi, nơi chị đang ngồi chơi với con quạ Cupid.

- Nana đấy hả? Ta đang chờ em đấy_ Bomi khẽ nói, ngẩng đầu lên nhìn Nana chăm chú.

- Bomi sunbea, xin chị, xin chị hãy cứu lấy tộc nhà em, hãy cho dừng ngọn lửa ấy lại, em biết em sai rồi em sẽ không làm những chuyện đó nữa đâu_ Nana nhìn Bomi tha thiết nói. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ bi thương.

- Rất tiếc, em đến muôn rồi, tư dinh nhà em đã hoàn toàn cháy rụi_ Bomi nhẹ nhàng nói, tựa hồ như không

_ Phụp...- Bàng hoàng, Nana ngồi sụp xuống, cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ vì những hành động ngu ngốc của mình, cô đã hại cả gia tộc không có nơi để ở.

- Em đừng lo lắng về chỗ ở, ta đã sắp xếp cho những người trong tộc em một căn biệt thự ở Mĩ rồi, em hãy cũng gia đình sang đó sinh sống và hòa nhập với cộng đồng vampire bên đó đi.

- Không...em không muốn rời nước Hàn, không muốn rời xa chị, xin chị đấy, đừng tàn nhẫn với em như thế. Dù sao thì em và chị cũng đã từng lớn lên bên nhau, chẳng lẽ chị không có chút tình cảm gì với em sao?_ Nana đau đớn kêu lên, nước mắt cô tuôn lã chã

Bomi khẽ nhắm mắt đứng dậy đi đến bên cô gái, chị quỳ một gối xuống dịu dàng xoa đầu cô nói:

- Thật lòng xin lỗi em nhưng trái tim ta lại không thể lớn đến thế, nó chỉ có thể chứa một người mà thôi.

Bomi nói xong liền đứng dậy bỏ ra ngoài, đối với chị những chuyện kiểu này cần phải giải quyết dứt khoát.

Bàn chân chị vừa định bước qua vạch cửa thì Nana đã nhào đến vòng tay ôm chặt lấy chị khóc lóc van xin:

- Đừng...huhuhu...Chị đừng đi, đừng bắt em xa chị, em đã sai rồi, chị hãy cho em cơ hội sửa sai được không? em hứa sẽ không làm như vậy nữa, chỉ cần chị để em ở bên cạnh chị là được...huhuhu...

Bomi khẽ gỡ tay Nana ra, chị khẽ thở dài dùng những ngón tay trắng muốt, đẹp như mơ của mình lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:

- Đúng, em đã sai, nhưng cái sai của em là đã không hiểu ta, ta không phải là người dịu dàng như em đã thấy, bản thân ta độc ác hơn bất cứ ai trên đời này...Dù sao thì ta vẫn muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn em, tạm biệt...


Nana đứng chết trân tại chỗ, cô nhìn theo cho đến khi bóng Bomi khuất hẳn mới quỳ sụp xuống đưa tay lên ôm mặt, hết rồi, hết thật rồi, 10 năm tình yêu của cô đã bị ngọn lửa kia thiêu rụi hoàn toàn....

—————-chap 27———————-

Trong phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên...

- Á...._ Tôi choàng tỉnh dậy, run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình như tôi vừa mới gặp ác mộng, một cơn ác mộng thật kinh hoàng. Không hiểu sao dạo này tôi hay gặp nhưng cơn ác mộng như vậy, tần suất xuất hiện của người đàn ông đó ngày một dày hơn.

Ông ta là một người có cung cách kì dị với khuôn mặt trắng bệch và những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Mái tóc bạc dài quá đầu gối, cái mũi khoằm hơi hếch lên lộ rõ vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ. Đôi mắt màu xanh xám nhìn tôi đầy sự ghét bỏ.

Trong giấc mơ giọng nói lạnh lùng, cay độc của ông ta cứ liên tục rít lên khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung:

" Mày là đồ con hoang, mày là đồ..con ..hoang... "

......Tôi nhắm mắt, khẽ tựa lưng vào thành giường thở dốc, cảm thấy cơ thể như đang run lên từng đợt. Tại sao người đàn ông đó lại ghét tôi đến vậy? Vì cớ gì mà ông ta cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ hành hạ tôi?

Đang suy nghĩ mông lung chợt tôi giật mình khi thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống vai mình. Nhanh như chớp, tôi hất mạnh bàn tay đó ra rồi vớ lấy chiếc gối bên cạnh hung bạo đập thẳng vào người đó hét lên:

- Buông ra, đồ ác ma...

- Em sao vậy Chorong?

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình há hốc mồm nhìn người đối diện, chiếc gối trên tay rơi bộp xuống đất.

- Hayoung sunbea? Sao chị lại ở đây? Em...em xin lỗi...em ko biết..._ Tôi lắp bắp nói rồi vội vã cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy mép chăn. Khuôn mặt nóng bừng lên vì ngượng .

Ôi! Đúng thật là...chưa đâu vào đâu đã hành động lỗ mãn, cũng may người đó là Hayoung sunbea chứ phải Eunji chắc hắn đã vất tôi qua cửa sổ mất rồi. Tôi rùng mình nghĩ, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên.

- Trông em có vẻ không được vui, đã có chuyện gì xảy ra à?_ Hayoung nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa xoa mái tóc hơi rối của tôi, đôi mắt nâu khẽ ánh lên tia sáng.

Hành động thân mật và có chút đường đột này khiến tôi giật mình, vội né người ra xa tránh bàn tay của chị ấy rồi mỉm cười xuề xòa nói:

- Em không sao, chỉ là ngủ nhiều quá thôi. Chị đến từ lúc nào vậy?

- Tôi đến được một lúc rồi, nhưng thấy em vẫn ngủ say nên không tiện lên tiếng._ Chị ấy mỉm cười nói, nhẹ nhàng thu bàn tay bị tôi "từ chối" về.

...

Một bầu không khí tĩnh lặng bỗng bao trùm lên tất cả, Hayoung vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khuôn mặt chị toát lên vẻ đăm chiêu, khó hiểu.

Tôi bỗng cảm thấy ngạt thở trước bầu không khí khó chịu này, định bụng sẽ lên tiếng để phá tan nó thì đúng lúc ấy một giọng nói trầm buồn đột nhiên vang lên:

- Tôi...sẽ bảo vệ em...bằng bất cứ giá nào, dù có phải hi sinh cả tính mạng...

Tôi há hốc mồm nhìn Hayoung, đờ người ra trước câu nói lạc điệu của chị ấy, bảo vệ, bảo vệ cái gì cơ? Đang định lên tiếng hỏi lại thì chị ấy đột ngột đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười nói:

- Thôi...em nghỉ ngơi đi và đừng có làm mình bị thương nữa...những lời nói của tôi lúc nãy, em đừng bận tâm.

Rồi cũng như lúc đến, nhẹ nhàng như một cơn gió, chị ấy đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài.

————————————————————————

Khẽ khép cánh cửa lại, khuôn mặt Hayoung trở lên tối sầm, cuộc nói chuyện ban sáng chợt hiện về trong đầu cô.

[Flashback]

 Trong căn phòng có tầng áp mái, rêu xanh bám đầy vách. Một người đàn ông râu tóc bạc phơ đang nói chuyện với đức ngài hiệu trưởng đáng kính. Họ chính là hai huyền thoại đã xây dựng lên học viện này.

- Park Chorong, đúng vậy đó là tên của cô bé_ Hiệu trưởng nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.

- Ông định làm gì tiếp theo? Không thể chỉ vì một người mà làm ảnh hưởng đến học viện này được.

- Ta biết, nhưng ta đã hứa là phải bảo vệ nó.

- Ông có biết mình đang chống đối với ai không? Khi "Ngài ấy" thức dậy, Ngài ấy sẽ truy diệt con bé đến cùng, và học viện của chúng ta cũng sẽ bị trừng trị theo.

- Đừng nói nữa, ta dĩ nhiên là biết điều đó nhưng học viện Lanci là nơi dành cho tất cả các vampire, con bé là một vampire vì vậy nó cũng có quyền đc học ở đây.

- Nhưng nó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến các vampire khác.

- Vậy ông nói ta phải làm gì? Đang tâm giao nộp con bé cho Ngài ấy chắc. Ta ko thể làm chuyện đó được, dù sao thì mẹ con bé cũng từng là học trò của ta_ Hiệu trưởng gay gắt nói.

- Gì không phải là lúc để lòng thương cảm trỗi dậy, ta nói cho ông hay một khi Ngài ấy đã thức giấc nếu ông không giao nộp con bé thì ta sẽ là người làm việc đó. Cả đời ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết để xây dựng lên cái học viện này bởi vậy ta không thể để nó bị phá hủy chỉ vì một đứa con hoang...

- Ông...sao có thể nói như vậy? Trước đây ông đã từng rất quý mẹ con bé cơ mà.

- Phải ta đã từng rất quý và coi mẹ con bé là con nhưng kể từ khi nó chạy theo loài người phản bội lại dòng Vampire thuần chủng thì ta đã không còn coi nó là học trò của mình nữa rồi,_ Người đàn ông dứt khoát nói.

- Ông quả là ích kỉ._ Hiệu trưởng khinh bỉ nói.

- Không ích kỉ thì không phải là vampire, xin thứ lỗi cho ta vì ko thể làm khác được. Một là đuổi con bé đi, hai là giao nộp nó cho Ngài ấy, ông chỉ được chọn một trong hai.

- Đừng ép ta, ông biết là ta ko thể làm điều đó được mà, hai cách mà ông nói, nó quá tàn nhẫn với con bé.

- Tùy ông, nếu ông không làm được thì ta sẽ làm, có trách thì trách tại sao mẹ nó lại là một thành phần của tộc họ Yoon.

Người đàn ông râu tóc bạc phơ lạnh lùng nói rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài, đối với ông ta không gì có thể sánh bằng sự an nguy của cái học viện này, nơi đã tạo lên tên tuổi của ông."

Cuộc nói chuyện của hai trưởng lão già đã kết thúc nhanh chóng nhưng họ ko thể ngờ rằng câu chuyện bí mật này đã vô tình lọt vào tai Hayoỵng.

[ END FLASHBACK]

Chị đã phải mất cả buổi sang để có thể nuốt trôi cái sự thật đáng sợ này. Thì ra thân phận của Chorong vốn không hề đơn giản như vậy, mẹ của cô ấy là một kẻ phản tộc, loại vampire bị nguyền rủa muôn đời, không những vậy bà ta còn là thành phần của tộc họ Yoon - một gia tộc chuộng dòng thuần đến mức cực đoan, nếu chuyện này chẳng may bị bại lộ ra, ko biết sẽ có sự trừng phạt khủng khiếp nào giáng xuống đầu Chorong nữa.

Trong phút chốc, chị bỗng thấy rùng mình sợ hãi, một sắc màu u ám chợt che phủ trước mắt chị như đang dự báo về một tương lai đen tối sắp ập đến.

Khẽ hé mắt nhìn Chorong qua khe cửa, cô bé đang nô đùa với mấy chú chim nhỏ, khuôn mặt khả ái, cùng nụ cười vô tư khiến trái tim chị như bị ai bóp nghẹt. Chị phải làm gì để đôi mắt kia không rơi lệ, nụ cười trên đôi môi kia không khép lại?

Bảo vệ cô ấy, liệu chị có đủ sức không khi mà người đang đe dọa tính mạng cô ấy chính là người có quyền lực và sức mạnh lớn nhất xã hội vampire Đại Hàn hiện nay?

Câu hỏi này thực ra vốn đã có lời giải đáp, vì một khi tình yêu đã thăng hoa thì mọi khó khăn nguy hiểm sẽ chỉ là phù du...

Chị nghĩ rồi mỉm cười thong thả bước đi. Phía sau bức tường có một người đang chăm chú dõi theo chị, đôi mắt ánh lên sự yêu thương sùng bái...

————————————————————————————-

... Một con chim nhỏ chợt sà xuống bên mép giường, nó vui vẻ nhảy lóc chóc lên lòng bàn tay tôi, mổ mổ ra chiều rất thích thú.

Đang nô nghịch với chú chim nhỏ, chợt một tiếng động mạnh vang lên khiến tôi giật mình:

_ RẦM...

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra bằng lực khá mạnh, một con nhỏ mang vẻ đẹp thiên thần hùng hổ bước vào, đôi mắt đen lay láy ánh lên vẻ khó chịu.

Tôi há hốc mồm nhìn người trước mặt, lỡ tay bóp mạnh khiến con chim sợ hãi, vội vã phóng vụt đi.

Sao trên đời lại có nhiều cô gái "xinh xắn" đến vậy nhỉ? Một vẻ đẹp khiến cả con trai và con gái ghen tị. Con nhóc nom kém tôi một, hai tuổi gì đó, mặc đồng phục của lớp B, tầng lớp quý tộc. Khuôn mặt trắng hồng ánh lên vẻ kiêu ngạo.

- Lau nước miếng đi, ghớm quá_ nhóc con nhìn tôi khinh bỉ nói.

- Hửm?...Nước miếng?_ Tôi giật mình ú ớ kêu lên, rồi vội vã ngậm miệng lại nhìn con nhóc cười hì hì lấy lại phong độ:

- Này nhóc, em vào nhầm phòng à?

- Nhầm phòng thì tôi còn đứng đây không? Đúng là đồ con quạ!_ Con nhóc nhìn tôi, cáu kỉnh nói.

Cá..i cái...gì cơ? Con quạ á? Cái con nhóc chết tiệt này ko biết chui ra từ cái lỗ nẻ nào, tự tiện vào phòng tôi rồi còn rủa tôi là con quạ nữa chứ. Thật ko ra thể thống gì cả, dù nó có là vam quý tộc hơn tôi một nấc nhưng cũng không được phép xấc xược như thế chứ.

Tôi nghĩ mà lòng phừng phừng lửa giận, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười hình bán nguyệt nhẹ nhàng hỏi nó:

- Hây, nhóc em và chị có quen nhau không, sao em lại ăn nói vô lễ thế?

- Ngày nào tôi chả nhìn thấy cô, cái bản mặt ngu ngơ đáng ghét._ Con nhóc khoanh tay trước ngực gắt lên với tôi, trông cái mặt nó như đang vẽ lên dòng chữ "Tôi ghét cô".

Càng nói chuyện tôi càng muốn vung chân đá cái con nhóc này ra khỏi cửa, vô lễ bất lịch sự, nhỏ tuổi hơn mà dám xưng tôi gọi cô với tôi. Cũng may cho nó tôi thuộc dạng người không thích bạo lực chứ phải người khác chắc đã đá nó sang Nam cực rồi.

Tôi hít một hơi hật sâu, cố kìm cơn giận nghiến răng hỏi nhỏ:

- Cậu nhìn thấy tôi ở đâu?

- Phòng chị tôi_ Nó đáp gọn lỏn.

- Phòng chị cậu?_ Tôi kinh ngạc kêu lên, và càng khẳng định cái lỗ nẻ mà con nhỏ này chui lên chính là bệnh viên thần kinh trung ương. Sao mà nó dám vu oan dá họa cho tôi.

Đến lúc này, tôi không nhìn được nữa hét lên với nó:

- Này nhóc, đừng có ăn nó xằng cuội, chị nhóc là ai chị còn ko biết mà nhóc dám bảo chị vào phòng chị nhóc là sao?

- Hừ...cô lãng tai à? Tôi có nói là cô vào phòng chị tôi đâu, tôi nói là tôi nhìn thấy cô ở đó đấy chứ_ Con nhóc cáu bẳn nói

- Là sao?

- Tức là trong phòng chị tôi có treo tranh vẽ cô chứ sao.

- Tranh vẽ tôi?_ Tôi ngu ngơ hỏi lại, rồi cứ đần mặt ra nhìn con nhóc, thề có chúa tôi chẳng hiểu nó đang nói cái gì.

Nhìn thấy bản mặt đánh chết cũng ko hiểu của tôi, con nhóc bực mình gắt:

- Thôi không nói với cô nữa, mất thời gian. Không hiểu sao một người ưu tú như chị tôi lại thích con nhỏ ngốc nghếch là cô.

Nó nói rồi đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài. Tôi nhìn theo dáng vẻ cao ngạo của đó, bực mình cầm cái gối lên nhắm đầu nó mà ném cật lực. Nhưng cái gối chưa kịp đáp xuống đầu cón nhóc thì đã bay ngược lại đáp trúng mặt tôi, vì ko kịp phản ứng lên tôi lĩnh nguyên cái gối, ngã dúi vào thành giường, đau đến ứa nước mắt.

Con nhóc quay đầu lại nhìn tôi cười sảng khoái, giọng điệu trêu chọc:

- Hahaha...cho đáng đời, ai bảo cô dám đập gối vào người chị tôi. À...còn nữa, tôi học lớp 10B1, cùng khối với cô, cấm cô gọi tôi là nhóc...

Nói đoạn nó quay người bỏ đi và nhanh chóng mất hút sau cánh cửa.

Tôi nhìn theo nó và chợt nhận ra một chân lí thì ra vampire cũng có lúc bị thần kinh, điển hình là cái con nhỏ vừa nói chuyện với tôi xong.

Đang lĩnh hội cho hết cái chân lí đáng được ghi vào sử sách đó thì cánh cửa lại bật ra lần nữa, Namjoo ko biết từ đâu lao vào phòng với tốc độ tên bắn rồi không thèm tháo giầy, nó trèo lên giường bệnh của tôi, tự nhiên như một con ruồi.

Tôi nhìn nó chán nản nói:

- Cởi giầy ra đã, bẩn kinh.

Nhưng con nhỏ ko thèm đếm xỉa đến lời nhắc nhở của tôi, nó cười toe toét hứng khởi vỗ vai tôi nói:

- Công nhận cậu hên thật, quen những bốn người của Volt. Thật may mắn quá nhờ đến đón cậu mà tôi mới được gặp thêm  người vủa Volt đấy, ui ui...cậu ấy dễ thương kinh khủng.

-  ai cơ?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Thì là cái người vừa mới nói chuyện với cậu đấy.

- Hả? Là cái thằng nhóc xấc xược ấy á. Nó là người của Volt à?_ Tôi kinh ngạc kêu lên.

- Ủa thế cậu ko biết à? SeungHee Cậu ấy là vam quí tộc duy nhất của Volt, người có chỉ số IQ cực cao, cậu ấy kém tụi mình một tuổi nhưng được đặc cách học nhanh hơn một lớp, nổi tiếng với khuôn mặt xinh đẹp...Bla...bla ...bla_ Namjoo nói một thôi một hồi khiến tôi chóng cả mặt vội vã bịt mỏ con nhỏ lại thều thào nói:

- Thôi, tôi mệt lắm rồi, cậu đến để đưa tôi về kí túc hay đến để tám chuyện đây?

Con nhỏ cáu kỉnh gỡ tay tôi ra rồi vừa xếp đồ vừa làu bàu:

- Để cho người ta tám tí cũng không được à? Bực mình.

Tôi nhìn Namjoo khẽ cười, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phòng bệnh đáng ghét này. Không biết tôi còn phải vào đây lần nào nữa không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro