Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Vào cung

                   "Con còn có thể trở về không?"

Chiêu Đế năm thứ mười, Ngày mồng một tháng tư âm lịch Lâm Duẫn Nhi bệnh nặng một trận.

Lúc bị bệnh, triều đình xảy ra chuyện lớn, thiên tử mới có mười tám vì bệnh mà băng hà. Thiên tử không con, đại thần trong triều vì người được chọn để kế vị mà tranh luận không ngớt.

Thiên tử đời này tuy mới mười tám, nhưng tại vị đã mười năm. Hắn là Hoàng đế thứ bảy của Đại Hán, thiếu tử của Võ Hoàng Đế, cũng là thúc phụ của Lâm Duẫn Nhi.

Phụ thân Lâm Duẫn Nhi là Thái tử của Võ Đế, bởi vì mẫu thân của Thái tử họ Lưu, sau khi giá hoăng, trong ngoài triều chính đều gọi hắn là Lưu Thái tử.
Lưu Thái tử giá hoăng, không phải bởi vì bệnh tật, mà là một âm mưu. Mười sáu năm trước, tai họa vu cổ làm cho triều đình cung đình nhân tâm bàng hoàng, dưới sự thao túng của gian thần, liên lụy đến trên người Thái Tử. Lúc đó Võ Đế dưỡng bệnh tại Cam Tuyền Cung, Lưu Thái tử tại Trường An khởi binh, tru diệt nịnh thần. Sau khi khởi binh thất bại, Lưu Thái tử cùng mẫu thân của hắn Lưu Hoàng Hậu lần lượt tự sát.

Nửa năm sau, Võ Hoàng Đế tỉnh ngộ, ý thức được oan khuất của Thái tử, hạ chiếu tra rõ oan uổng của Thái tử, tru di cửu tộc đại thần hãm hại Thái tử. Nhưng đã quá muộn màng, Thái tử qua đời, con cái cùng cháu đều chết trong thảm họa chiến tranh, tân khách cùng phi tần của Thái tử không một người tồn tại, ngay cả Lưu Hoàng Hậu thân là nhất quốc chi mẫu, cũng đã tự sát vì để chứng minh Thái tử trong sạch.

Khốc liệt đến cực điểm, không thể nào bù đắp.

Lúc Võ Đế hối tiếc đau buồn, Thái tử trước kia. Một cung nhân trong cung sinh ra một nữ anh, Kinh Dịch đình bẩm lên Võ Đế, đây là cốt nhục của Lưu Thái tử. Võ Đế đại hỉ, hạ chiếu thẩm tra. Thẩm tra cung nhân đúng là như vậy, đem hoàng nữ tôn nuôi dưỡng tại Dịch đình.

Nữ anh này chính là Lâm Duẫn Nhi.

Sau đó tình hình chính trị không có quan hệ với Lâm Duẫn Nhi vẫn còn trong tả lót. Nàng ở trong Dịch đình biết nói, biết đi, mọc răng, dần dần từ trẻ mới sinh mềm mại, biến thành đứa bé hơi có thể nghe hiểu tiếng người. Triều đình trong lúc đó, vì người được chọn làm tân nhậm Thái tử  mà tranh cãi không ngớt, mấy vị hoàng tử đi tới đất phong dồn dập dâng thư, thỉnh cầu hồi kinh, phụng dưỡng phụ hoàng, đại thần từng người kết đảng, nâng đỡ hoàng tử mà mình chọn. Triều đình hỗn loạn, mấy năm không ngớt.

Lâm Duẫn Nhi bình an đến năm bốn tuổi, Võ Đế băng hà, trước khi lâm chung, đem thiên hạ truyền cho ấu tử mới có tám tuổi.

Tân quân lên ngôi, lúc này triều đình cùng quốc gia mới yên ổn. Lâm Duẫn Nhi lại phải chịu khó khăn lần đầu tiên từ lúc nàng sinh ra đến nay.

Địa vị nữ nhi Lưu Thái tử gây lúng túng, không tiện ở lại trong cung. May mà lúc này, ngoại tổ mẫu của nàng dâng thư, khẩn cầu được mang hoàng nữ tôn về nhà nuôi nấng, trong triều thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, chấp thuận.

Ngoại tổ mẫu từ đó dưỡng dục Lâm Duẫn Nhi, lần nuôi dưỡng này chính là mười năm.

Cho đến hôm nay.

Tháng tư đầu hạ, nhiệt độ ấm lên, hoa hòe nở rộ. Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiễm phong hàn, bệnh nặng một trận.

Phong hàn như sẽ truyền nhiễm, đến tháng tư, thiên tử ở trong cung cấm cũng nhiễm bệnh, mà bệnh tình hung mãnh, thuốc và châm cứu vô dụng, ngắn ngủi ba ngày, y quan cùng đại thần còn chưa kịp phản ứng, thiên tử liền bỏ lại quần thần cùng tôn thất mà đi.

Hoàng đế băng hà, bốn bể cùng bi ai, thành Trường An tràn ngập trong một mảnh bi thương. Theo lễ chế, thiên tử là thúc phụ của Lâm Duẫn Nhi, nàng là con cháu, nên đi đến trước linh cữu, vì thiên tử chịu tang, nhưng mà trong cung lại như quên mất có người như nàng. Bất luận tôn thất tuổi cao đức trọng hay là quần thần ngồi ở vị trí cao, không một ai nhắc đến hoàng nữ tôn nuôi dưỡng ngoài cung, Lâm Duẫn Nhi tận lực bị người lãng quên.

Đến tháng sáu nóng ẩm, hơi nóng tập kích, khô nóng không chịu nổi, Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng coi như từ trong cơn bệnh nặng thoát ra.

Một trận bệnh này, bệnh rất nặng, đầu tiên là phong hàn, sau đó là phát sốt, làm cho nàng cả ngày đều nằm trên giường. Trong phòng nàng tràn đầy mùi thuốc đắng chát, lại thêm trời nóng, nặng nề không ngớt.

Lâm Duẫn Nhi đi ra cửa phòng, hóng mát bên dưới mái hiên.

Trước phòng của nàng, có một hồ nước nho nhỏ. Lúc chạng vạng, cốc phong [1] phơ phất, cuối hạ khô nóng, đều bị thổi tan. Lá sen điền điền, thơm ngát nức mũi, chính là canh giờ nhẹ nhàng khoan khái nhất một ngày.

[1] Cốc phong : Gió từ khe núi thổi lên đỉnh núi.

Lâm Duẫn Nhi ngồi trên một tấm bình.

Bình là ghế ngồi, so với giường nhỏ, chỉ cho một người ngồi được. Lúc này người ngồi đầy trên đất, Lâm Duẫn Nhi bệnh nặng mới khỏi, ngoại tổ mẫu sợ địa khí ngấm vào người, sai gia nhân đem tấm bình này lên, cho nàng ngồi hóng mát.

Bên cạnh nàng, có một tỳ nữ tùy ý ngồi quỳ chân phía sau. Tỳ nữ lớn hơn nàng một chút, có mười sáu tuổi, đang nói với nàng những tin tức gần đây.

"Xương Ấp Vương vào kinh, các đại thần đều ra khỏi thành nghênh đón, nghe nói vừa vào cung, ở ngay trước linh cữu bệ hạ lên ngôi, làm tân Hoàng đế."

Cung nhân năm đó sinh ra Lâm Duẫn Nhi, Võ Đế đại hỉ, trọng thưởng cho nàng, ngoại trừ vô số ruộng tốt tiền tài, còn tại phố Thượng Quan có dinh thự. Phố Thượng Quan là nơi quan to ở, bốn phía đều là quý tộc, vì vậy tin tức rất là linh thông.

Lâm Duẫn Nhi đang ngắm nhìn hoa sen trong hồ, không quá để ý tỳ nữ đang nói cái gì.

Tỳ nữ cũng là nghe được từ đầy tớ già. Nàng cẩn thận nhìn Lâm Duẫn Nhi một chút, ngữ khí chần chờ: "Nghe nói Xương Ấp Vương giống như Tiên Đế vậy, cũng là con cháu của Võ Đế."

Lâm Duẫn Nhi vẫn đang ngắm nhìn hoa sen trong hồ, nàng bệnh nặng hai tháng, nằm ở trên giường nhỏ, ngày ngày hướng về bốn vách tường tối tăm, thật vất vả mới có thể ra ngoài hóng mát, nàng chỉ muốn ung dung một chút.

Tỳ nữ nói xong, không nghe thấy Lâm Duẫn Nhi đáp lại, thấy nàng lại nhìn hoa sen trong hồ, ngầm thở dài, trong mắt lộ ra thương hại.

Thân phận của Lâm Duẫn Nhi không phải là bí mật gì, gia nhân trong nhà đều biết, bốn phía cũng biết rõ. Mọi người hơn nửa đều cho là nàng đáng thương, rõ ràng là huyết thống của Hán thất, lại lưu lạc dân gian, nuôi nấng trong tay thứ dân.

Lần này tiên đế băng hà, nàng vốn nên vào cung chịu tang, nhưng đúng lúc bị bệnh, mà trong cung lại không người hỏi đến, tựa như triệt để lãng quên nàng vậy. Này sợ là có người cố tình làm.

Lâm Duẫn Nhi cũng cho là thế.

Nàng định quên lời tỳ nữ đi, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời hạ xuống bên kia núi rồi, mây trên không bắt đầu nhiều lên.

Tỳ nữ lải nhải xong, lại tận tâm phụng dưỡng Lâm Duẫn Nhi, thấy nàng nhìn trời, nhân tiện nói: "Hoàng tôn vẫn cảm giác nóng bức sao? Đã là đầu tháng sáu, đã là tháng cuối cùng nóng bực rồi, Hoàng tôn nhẫn nại thêm mấy ngày." Nàng nói, rồi nhìn trời, hạ giọng nói, nói: "Nhìn trời, sợ là sắp mưa rồi."

Mưa vào thời tiết này, mưa một trận, liền mát mẻ một trận.

Lâm Duẫn Nhi ngồi đến mệt mỏi, giật giật thân thể, chỉnh lại tư thế ngồi một chút.
Tỳ nữ ân cần nói: "Nếu Hoàng tôn mệt mỏi, liền vào nhà đi thôi."

Lâm Duẫn Nhi lắc lắc đầu, muốn ngồi một lúc nữa.

Trước cửa, có một lão nhân chống gậy đi đến. Lâm Duẫn Nhi trông thấy, đứng dậy.

Nàng so với nữ hài mười bốn tuổi bình thường muốn cao hơn không ít, lại bởi vì gầy gò, thân hình bị rút đến càng dài. Người đi đến là ngoại tổ mẫu của nàng, Lâm Duẫn Nhi đi xuống mái hiên, muốn hành lễ.

Ngoại tổ mẫu đi nhanh hơn bình thường, âm thanh gậy chống, một hồi một hồi, tuy hiện ra già nua, nhưng có một loại sức mạnh không thể nào nói ra được.

Lâm Duẫn Nhi đang muốn khom người chào, nhưng ngược lại bị một bàn tay bắt lấy.

Cánh tay ngoại tổ mẫu gầy gò, nắm chặt cổ tay Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có chút đau.

"Con sắp phải hồi cung rồi." Ngoại tổ mẫu nói.

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra, con mắt ngoại tổ mẫu chưa bao giờ u ám như vậy, bà nói tiếp: "Hoàng Thái Hậu nhớ nhung, triệu con tức khắc vào cung. Đại thần tới đón con ở ngay tiền đình, không thể chậm trễ."

Dứt lời, bà xoay người rời đi, ra hiệu Lâm Duẫn Nhi đi theo.

Chuyện đến quá bất ngờ, Lâm Duẫn Nhi cái gì cũng không biết. Nàng theo sau ngoại tổ mẫu, rập khuôn từng bước, trong lòng dần dần hoảng hốt. Hai chữ cung cấm, trước nay chưa từng phóng đại trong lòng nàng.

Các nàng lặng im đi ra ngoài, một đường đi về cửa nhỏ tại tiền viện, ngoại tổ mẫu dừng chân, Lâm Duẫn Nhi cũng dừng lại theo, nhìn về phía ngoại tổ mẫu.

Lão nhân gia giơ tay, sờ sờ gò má Lâm Duẫn Nhi, cùng cánh tay gầy gò trơ xương lạnh lẽo nắm lấy cổ tay nàng, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy được sưởi ấm cùng đau lòng. Ngoại tổ mẫu cẩn thận nhìn nàng, khóe miệng có chút run run, trong đôi mắt khô khốc của bà ngấn lệ.

"Phải cẩn thận, cung đình hiểm ác, con phải biết tự bảo vệ mình."

Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Con còn có thể trở về không?"

Nước mắt trong mắt ngoại tổ mẫu chấn động một chút, không nói gì, chỉ thu tay về, đẩy cánh cửa nhỏ kia.

Bên ngoài cửa nhỏ, hơn hai mươi giáp sĩ nắm kích đứng đó, có thứ tự đứng thành hai hàng, ở giữa đình viện là một nữ tử. Nữ tử một thân áo bào rộng thanh lịch, tóc vấn thành búi, cùng cả đình nghiêm trang này, hoàn toàn không hợp.

Nàng nghe thấy tiếng động đẩy cửa, xoay người nhìn sang.

Lâm Duẫn Nhi cùng ngoại tổ mẫu đi tới. Ngoại tổ mẫu dừng lại trước người nữ tử, đem Lâm Duẫn Nhi mang tới bên người, nhìn người quanh đình, cao giọng nói: "Đây chính là nữ nhi của Lưu Thái tử."

Ánh mắt nữ tử rơi xuống trên người Lâm Duẫn Nhi, nghe vậy khom người hành lễ: "Thần bái kiến Hoàng tôn."

Nàng dẫn đầu, hơn hai mươi giáp sĩ kia, động tác nhất trí quỳ xuống, cùng hô to: "Bái kiến Hoàng tôn."

Lâm Duẫn Nhi chưa từng gặp trận chiến lớn như vậy, sắc mặt hơi trắng bệch. Ngoại tổ mẫu mở miệng nói: "Xin hỏi đại quan là người phương nào?"

Nữ tử đối mặt Lâm Duẫn Nhi , tựa như không phải trả lời ngoại tổ mẫu, mà là nói cho nàng nghe: "Thần Trịnh Tú Nghiên, giữ vị trí Thừa tướng."

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, không nhịn được nhìn Trịnh Tú Nghiên vài lần. Làm quan đã không dễ, huống chi nàng lại là một nữ tử. Nàng có thể có địa vị cực cao, tất có chỗ bất phàm.

Lâm Duẫn Nhi đang nhìn Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên cũng đang quan sát nàng.

Không giống Lâm Duẫn Nhi thuần túy hiếu kỳ, ánh mắt Trịnh Tú Nghiên mang theo đăm chiêu. Lâm Duẫn Nhi lập tức nhớ tới việc vào cung, trong lòng lần thứ hai bất an.

Trịnh Tú Nghiên thu hồi ánh mắt, nói: "Đã không còn sớm, mời Hoàng tôn theo ta vào cung."

Bất luận là chức quan của nàng, hay là hơn hai mươi giáp sĩ cầm kích trong đình, đều tỏ rõ Lâm Duẫn Nhi không hề có sức chống cự. Ngoại tổ mẫu nhắm mắt lại, không nói gì.

Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài, nàng bước ra bước thứ nhất, bước chân nặng như đá, không bước lên nổi. Nhưng nàng không có dừng lại, từng bước từng bước, đi về phía Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên có vẻ rất hài lòng, chấp kích lang nàng mang đến tách ra một đường ở giữa, nhường ra cửa lớn phía sau, Lâm Duẫn Nhi từ con đường này đi qua.

Đi tới trước cửa, nàng nghe thấy tiếng hai đầu gối chạm đất, còn có tiếng khẩn cầu của ngoại tổ mẫu: "Đây là con cháu của Võ Đế, là huyết thống của Hán thất, mong Thừa tướng chiếu cố nhiều hơn."

Tiếng nói của lão nhân gia, thậm chí có chút run rẩy vì tuổi già, nhưng bà vẫn từng chữ từng chữ, rõ ràng đem mỗi một chữ, rõ ràng vào tai mọi người.

Lâm Duẫn Nhi có thể cảm giác được, ngoại tổ mẫu nói con cháu của Võ Đế, cùng nữ nhi của Lưu Thái tử ý nghĩa không giống. Lưu Thái tử qua đời đã nhiều năm, ngay cả rìa Hoàng vị còn chưa chạm tới, từ lâu đã không người kính nể. Mà Võ Đế tại vị năm mươi sáu năm, chinh phạt tứ phương, trục xuất trăm họ, hùng tài đại lược,công danh hiển hách. Hắn khi còn sống, triều đình chư khanh, không người dám nói một chữ không; chiếu thư dời kinh, thiên hạ không thể không cung kính nghe theo. Hắn băng hà nhiều năm, trong triều phân công đại thần, đều là lão thần hắn đề bạt.

Ngoại tổ mẫu nhắc đến Võ Đế, là muốn mượn uy thế cùng ân đức của Võ Đế, khẩn cầu Trịnh Tú Nghiên chăm nom hoàng tôn.

Lâm Duẫn Nhi để ý Trịnh Tú Nghiên đi bên cạnh nàng, Trịnh Tú Nghiên không có dừng bước, nàng ta thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không biến động, giáp sĩ phía sau cũng không có chút rung động nào, tựa như câu nói kia của ngoại tổ mẫu, chỉ là ảo giác của một mình Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên nghĩ đến, lần đi này, không biết ngày nào có thể quay về. Nàng quay đầu lại, muốn nhìn ngoại tổ mẫu một chút, chấp kích lang tách ra hai bên lại sáp nhập thành hai hàng, chặn lại mất tầm mắt của Lâm Duẫn Nhi.

Nàng có thể nhìn thấy, chỉ có giáp trụ hiện ra hàn quang, tại mùa hè nóng bức này, làm cho đáy lòng nàng phát lạnh.

Editor:
Ta nói này mọi người đoán xem Thừa Tướng cách Hoàng Tôn bao nhiêu tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro