Chương 21: Gặp Lại (1)
Tháng Chín ở thành phố Seoul đã có không khí của mùa thu, sáng sớm xuất hiện lớp sương mù bàng bạc, chiều tối gió lạnh thổi qua. Thành phố phồn hoa đẹp đẽ như viên ngọc lung linh bên bờ Seoul.
Hyomin và Sunny đến khách sạn do Cục Công an đặt trước vào lúc năm giờ chiều. Ngày mai, họ sẽ bắt đầu khóa huấn luyện khép kín kéo dài một tuần.
Đứng bên cửa sổ dõi mắt ra dòng sông Seoul và đồi núi ở phía xa xa, hàng cây ngô đồng và đường phố sầm uất ở bên dưới, Hyomin cảm thấy rất thanh thản.
Sunny không hề tỏ ra khách sáo, nằm dài xuống giường của cô: “Bạn tôi đã lái xe đến đây rồi, cậu không đi ăn cơm cùng bọn tôi thật sao?”
Hyomin: “Tôi không đi!”
Sunny đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, từ tốn mở miệng: “Hyomin, tôi thấy cậu gần đây rất chi là nguy hiểm.”
Hyomin liếc Sunny nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi mất. Cô ngả người xuống giường, câu nói của cậu ta khiến cô bất giác nhớ tới cảnh cùng Ham EunJung ăn cơm tối qua.
Biết tin cô đi thành phố Seoul huấn luyện một tuần, chị tỏ ra bất ngờ: “Chẳng phải bình thường em ghét mấy chuyện họp hành, huấn luyện hay sao? Sao lần này lại chịu đi?”
Cô trả lời: “Lão Ham, tính giác ngộ của em được nâng cao mà. Có lúc em cũng muốn tham gia huấn luyện để rèn luyện bản thân.”
Nghĩ đến đây, cô cười cười, sờ vào điện thoại. Trong hộp thư có một tin nhắn của Park Jiyeon từ một tuần trước. Cô ngẫm nghĩ, quyết định gửi tin nhắn cho cô ta: “Cô đang làm gì vậy?”
Sau đó, cô cầm di động chờ đợi. Màn hình tối dần, giống như sắc trời ngoài cửa sổ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Hyomin thở dài, nhét di động vào túi quần rồi xuống tầng dưới ăn cơm.
***
Bên ngoài khách sạn là con phố thương mại sầm uất, bán nhiều đồ ăn ngon. Hyomin ăn qua loa, đi dạo bộ quanh khu phố, mua một ít đồ, buổi tối cũng không đến nỗi tẻ nhạt.
Khi cô về khách sạn đã hơn chín giờ tối, Sunny ở phòng bên cạnh vẫn chưa thấy đâu. Tắm xong đi ra ngoài, Hyomin chợt phát hiện màn hình di động ở trên giường phát sáng. Cô lập tức lao đến lấy điện thoại. Nhìn thấy tên người gửi là Park Jiyeon, trái tim cô phảng phất đập nhanh một nhịp, niềm vui len lỏi vào lòng.
“Tôi đang làm thêm giờ, có chuyện gì sao?”
Hyomin im lặng vài giây, nhắn lại: “Không có chuyện gì, chúc cô ngủ ngon.”
Đợi một lúc cũng chẳng thấy cô ta hồi âm, Hyomin nhét điện thoại xuống dưới gối, trong lòng có chút hụt hẫng.
***
Park Jiyeon không kịp thời trả lời tin nhắn của Hyomin là bởi vì cô ta bận công việc. Cô ta vừa từ bên ngoài về cơ quan, mang theo không khí lạnh của buổi đêm. Ngồi sau bàn làm việc, cô ta rút điện thoại, mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi từ mấy tiếng trước.
Park Jiyeon lập tức nhắn lại rồi châm một điếu thuốc. Đợi một lúc cô mới nhắn lại: “Không có chuyện gì, chúc cô ngủ ngon!”
Park Jiyeon nhìn chằm chằm tin nhắn, đến mức thất thần. Bên cạnh có đồng nghiệp đi qua, vỗ vai cô ta: “Lão đại xem cái gì mà nhập tâm thế?”
Cô ta liền đứng dậy: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
***
Ngày hôm sau, Hyomin tham gia khóa huấn luyện khép kín do Công an tỉnh tổ chức. Khóa huấn luyện kéo dài một tuần, ngày cuối cùng sẽ có lễ tốt nghiệp, sau đó cô ngồi tàu hỏa quay về thành phố Busan ngay nên không hề có thời gian rảnh rỗi.
Mỗi buổi sáng, các học viên phải chạy bộ năm cây số, sau đó là lịch trình dày đặc suốt cả ngày. Họ ăn ba bữa ở khách sạn, buổi tối còn thảo luận đến tám chín giờ. Bốn năm ngày liên tục như vậy, Hyomin và Sunny đều mệt mỏi rã rời.
Bởi vì thời gian được lấp kín nên hai người không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Họ đạt thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thảo luận hay thi cử, họ đều đạt điểm số cao nhất. Hyomin gọi điện báo cáo với Đồn trưởng, ông vui đến mức cười ngoác miệng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến thứ Sáu, khóa huấn luyện về cơ bản đã kết thúc. Hôm nay, các học viên được bố trí đi thăm quan đơn vị kiểm sát và công an tỉnh, ngoài ra còn đi cả Viện bảo tàng để học tập truyền thống lịch sử, cảm nhận nét đẹp văn hóa.
Điểm dừng chân cuối cùng là văn phòng Cục Công an tỉnh. Lúc này đã là sáu giờ chiều, xe buýt chầm chậm lái vào cổng chính. Mọi người hưng phấn trò chuyện, mỗi Hyomin ngồi yên ở vị trí gần cửa sổ, thầm nghĩ: Không biết có gặp Park Jiyeon không?
Kết quả, ý nghĩ này vừa vụt qua bộ não, Hyomin liền nhìn thấy Park Jiyeon đi bộ dưới bóng cây. Cô ngơ ngẩn nhìn cô ta trong giây lát.
Thời tiết chuyển lạnh, cô ta mặc áo jacket mỏng màu đen, bên trong vẫn là áo polo màu tối trông rất nổi bật… cũng rất thu hút.
Chỉ trong tích tắc, xe buýt đã đi ngang qua Park Jiyeon, còn cô ta cũng đi thẳng, chỉ để lại gương mặt nghiêng thoáng qua cho cô.
Hyomin ghé sát vào cửa kính, vô thức quay đầu.
Sunny ngồi cạnh, sán lại hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”
Hyomin giơ tay che mặt cậu ta: “Ngắm người đẹp, không cho cậu nhìn.”
Xe buýt từ từ dừng lại ở trong sân. Park Jiyeon đi vài bước, đột nhiên dừng lại, quay người dõi theo chiếc xe buýt từ phía xa xa.
Các học viên lần lượt xuống xe, theo thầy chủ nhiệm của khóa huấn luyện đi vào tòa nhà Cục Công an tỉnh.
Đầu tiên, họ thăm quan đại sảnh của tòa nhà, tiếp theo là phòng truyền thống. Hai nơi này mất nhiều thời gian. Cuối cùng là khu làm việc của đội hình sự.
Đứng trước khu văn phòng rộng lớn, thầy chủ nhiệm tươi cười giới thiệu: “Đây là nơi làm việc của đội cảnh sát hình sự nổi tiếng toàn quốc, với những người cảnh sát xuất sắc như Lee Jieun, Park Jiyeon, Park Luna… Bây giờ chắc họ đã tan sở hoặc làm việc ở bên ngoài. Các bạn cứ tự nhiên, mười phút sau, chúng ta đi căng tin ăn tối.”
Nơi làm việc vốn chẳng có gì để xem. Mọi người cũng chỉ liếc qua hoặc tùy tiện trò chuyện với đồng nghiệp dăm ba câu rồi rời đi.
Hyomin đi chầm chậm cuối đoàn người. Đến cửa văn phòng của đội hình sự, cô giả bộ vào thăm quan. Mấy người cảnh sát đều dồn ánh mắt về phía cô. Cô liền mỉm cười với bọn họ, giơ thẻ thăm quan đeo trước ngực.
Sau đó, cô một mình đi tới góc trong cùng của khu văn phòng. Theo sự hiểu biết của cô về Park Jiyeon, chắc cô ta sẽ chọn chỗ ngồi ở trong góc, gần cửa sổ, tách biệt với mọi người.
Hyomin nhanh chóng đảo mắt một lượt, dừng lại ở một bàn làm việc. Trên bàn ngăn nắp gọn gàng, không có nhiều đồ đạc. Góc bên phải đặt mấy hộp hồ sơ, bên cạnh là một tấm chữ Khải nhỏ viết tay rất đẹp.
Hyomin tiến lại gần, giở quyển sổ trên bàn, trang trong quả nhiên viết hai chữ “Park Jiyeon”. Cô có chút đắc ý, ngó nghiêng xung quanh rồi cầm bút viết vào trang cuối quyển sổ: “Cô vẫn còn nợ tôi một bữa cơm! Tạm biệt!”
Vừa viết xong chữ “biệt”, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: “Cô đang làm gì vậy?”
Hyomin giật mình, quay đầu, liền chạm phải đôi mắt đen hun hút của Park Jiyeon. Cô ta chống một tay xuống bàn, nhìn cô chăm chú.
Hai má nóng ran, cô liền đứng thẳng người: “Không có gì, tôi đi thăm quan văn phòng ấy mà.”
Park Jiyeon liếc cô một cái, giơ tay mở quyển sổ. Hyomin thật lòng chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Ánh mắt cô ta dừng lại ở hàng chữ đó. Giây tiếp theo… cô ta ngẩng đầu nhìn cô.
Hyomin điềm nhiên đưa mắt đi chỗ khác.
“Đi thôi!” Park Jiyeon vừa nói vừa đi ra ngoài.
Hyomin vẫn chưa có phản ứng: “Gì cơ?”
Cô ta quay đầu về phía cô: “Thực hiện lời hứa mời cô ăn cơm.”
Hyomin buồn cười nhưng cố nhịn. Thật ra, cô cũng hơi ngại khi bị Park Jiyeon bắt ngay tại trận, bởi vì hành động vừa rồi giống như cô thèm muốn bữa cơm của cô ta. Hơn nữa, cô đang đi cùng đoàn, làm sao có thể tách riêng?
Thế là cô sải bước dài đi về phía trước: “Cô tưởng tôi muốn ăn cơm của cô hay sao? Mấy phút nữa tôi phải tập hợp, không thể đi cùng cô. Coi như tôi nhận tấm lòng, tôi thật sự phải đi dây…”
Vừa đi qua Park Jiyeon, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Hyomin giật mình, lập tức quay sang cô ta. Cô ta đứng ở ngay bên cạnh, gương mặt gần kề.
Giây tiếp theo, Cô ta liền buông tay cô, nhưng vẫn nhìn cô đăm đăm. “Cô hãy xin nghỉ rồi xuống dưới đợi tôi, tôi đi lấy xe.”
Trước ánh mắt của cô ta, Hyomin không thể cự tuyệt, mãi mới thốt ra một từ: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro