Chương 6: Tình địch gặp mặt
Khổng Tiếu Ngâm ném thực đơn tới trước mặt Tiền Bội Đình, hung thần ác sát nhìn chằm chằm nàng: “Gọi thức ăn!” Tiền Bội Đình rụt cổ lại, căng thẳng lắc đầu một cái: “Tôi ăn rồi.” Khổng Tiếu Ngâm sắc mặt càng thêm bất thiện, tùy tiện nói tên mấy món ăn, lại ném thực đơn vào lòng quản lý, quản lý tiếp được thực đơn, cung cung kính kính lui xuống. Tiền Bội Đình vẫn còn ở trong lòng âm thầm suy nghĩ Khổng Tiếu Ngâm từ lúc nào thì trở nên nóng nảy cường thế như vậy, trước mắt đã tối sầm, ngoài miệng mềm nhũn, đã bị cô nghiêng người qua hôn đi.
Ngoại trừ lần trước Khổng Tiếu Ngâm uống rượu say xem nàng trở thành người nào đó, đây là lần đầu tiên Tiền Bội Đình bị cô hôn. Tiền Bội Đình có chút sợ run, bây giờ nàng nên làm như thế nào? Đẩy Khổng Tiếu Ngâm ra sau đó cho cô một cái tát kêu vô lễ? Hu hu hu giả bộ tiểu bạch thỏ? Hay cứ như vậy để cho cô tiếp tục hôn? Tiền Bội Đình ác còn chưa nghĩ ra đối sách tốt nhất, Khổng Tiếu Ngâm đã không thành thật bắt đầu liếm môi của nàng. Tiền Bội Đình hít một hơi, bình tĩnh đẩy Khổng Tiếu Ngâm ra, rất có lễ phép mỉm cười nhìn cô: “Khổng tiểu thư, xin tự trọng.”
Khổng Tiếu Ngâm sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu kín nhìn Tiền Bội Đình. Tiền Bội Đình cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt phiêu hốt bất định: “Không có chuyện gì tôi xin phép đi trước, mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi ăn cơm.” Khổng Tiếu Ngâm cắn răng, đứng lên, hai tay đặt tại trên bàn, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng: “Cô không phải là... ăn rồi sao?” Tiền Bội Đình há hốc mồm, nhưng không có lên tiếng. Khổng Tiếu Ngâm hừ một tiếng: “Tôi mới vừa bị người cho leo cây, rất không thoải mái.”
Tiền Bội Đình trong lòng nói không trách được nóng nảy như vậy, thuận miệng hỏi câu: “Bị người nào a?” Khổng Tiếu Ngâm ngồi xuống, giãn chân mày oán trách: “Là tổng giám đốc vừa mới nhận chức của Đới gia, chính là Đới gia bọn họ thanh danh vang dội, nổi tiếng thiên tài, Đới Manh, muốn cùng Tieba làm ăn lại dám cho tôi leo cây, thật quá cuồng vọng!” “Đới Manh?” Tiền Bội Đình điềm nhiên cười một tiếng: “Không trách được, ở trong lòng Đới Manh cô sao có thể quan trọng hơn so với Momo.”
“Momo là vật gì?” Khổng Tiếu Ngâm hỏi. Tiền Bội Đình liếc mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm: “Cô mới là đồ vật.” Khổng Tiếu Ngâm bĩu môi, Tiền Bội Đình đứng lên, lành lạnh nhìn Khổng Tiếu Ngâm: “Cô làm hỏng chuyện xem mắt của tôi, tôi bây giờ phải về nhà tiếp nhận phê bình của mẹ đây, cô, không cho phép ngăn cản tôi nữa.” Khổng Tiếu Ngâm mặt khó chịu kéo tay của nàng, Tiền Bội Đình sắc mặt lạnh lẽo: “Buông tay!” Khổng Tiếu Ngâm trong mắt tối một chút, dùng sức hất tay của nàng ra, cứng rắn hừ một tiếng: “Ai thèm a!”
Tiền Bội Đình căn bản không có một chút lưu luyến, đạp giày cao gót đát đát đát tiêu sái đi, đầu cũng không thèm quay lại. Khổng Tiếu Ngâm tức giận muốn hộc máu, lúc này có điện thoại gọi tới, cô cũng không thèm nhìn tới trực tiếp bấm, chẳng được bao lâu điện thoại lại đánh tới, cô tiếp thông vừa định phát tác, bên kia truyền đến thanh âm giận dữ: “Khổng Tiếu Ngâm, cô lại dám cúp điện thoại của tôi!” Khổng Tiếu Ngâm nhướng mày, trực tiếp cúp điện thoại tắt máy.
Đới Manh cùng Mạc Hàn từ trong phòng ăn đi ra đã thân cận hơn được một chút, Đới Manh nói muốn đưa Mạc Hàn về nhà, cô khéo léo từ chối, Đới Manh lại kiên trì, Mạc Hàn nói không lại nàng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Hỏi địa chỉ nhà Mạc Hàn, Đới Manh để cho lão Viên lái xe đến nhà cô. Lão Viên có chút nghi ngờ: “Chúng ta không trở về công ty sao?” Đới Manh mở điện thoại ra, nhìn lướt qua thấy ba mươi hai cuộc gọi không tiếp từ Tưởng Vân, bình tĩnh ném điện thoại vào trong túi: “Không vội.”
Lão Viên phát động xe, điện thoại di động trong túi Đới Manh rung lên, nàng lấy ra liếc mắt nhìn, là Đới Trữ gọi tới:“Ba” Đới Manh nhận điện thoại, khí định thần nhàn kêu một tiếng, Đới Trữ thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Manh Manh, con đã đi đâu? Thư ký Tưởng tìm con tìm đến sắp phát điên rồi.” Đới Manh đưa tay đùa với Gia Mẫn, mạn bất kinh tâm trả lời Đới Trữ: “Con đi ăn cơm với bạn.”
Đới Trữ im lặng một chút, là bạn bè gì có thể quan trọng hơn việc cùng Khổng gia hợp tác? Đới Manh trêu chọc Gia Mẫn cười ra tiếng, Đới lão gia tử thính tai, lập tức nghe được tiếng cười của trẻ nhỏ: “Manh Manh, con đang ở cùng đứa nhỏ nhà ai đây?” Đới Manh đem điện thoại đặt ở bên tai Gia Mẫn, cười híp mắt nhìn cô bé: “Gọi ông nội.” Gia Mẫn nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn tiếng kêu ông nội. Đới Trữ có chút hồ đồ, cũng đã lâu ông không có nghe qua tiếng trẻ con gọi ông nội như vậy, Đới Manh mới vừa trở về nước, từ nơi nào lấy đến cho ông một đứa cháu gái nhỏ như vậy?
“Ba, chuyện của Khổng gia con sẽ giải quyết tốt, ba đừng lo lắng, giúp con nói lời xin lỗi đến chị Tưởng, chiều nay con sẽ trở về công ty.” Đới Manh ôn tồn cùng Đới Trữ nói, lại nghe Đới lão càm ràm một lát, mới cúp điện thoại. Mạc Hàn có chút áy náy: “Có phải tôi đã làm trễ nải công việc của chị?” Đới Manh lắc đầu, gửi một cái tin ngắn cho Dư Chấn, đạm nhạt cười một tiếng: “Không có chuyện gì.”
Lái xe đi chừng nửa giờ, rốt cục lái vào tiểu khu nơi ở của Mạc Hàn, căn cứ tuyến đường Mạc Hàn nói, lão Viên đem xe dừng dưới góc lầu nhà cô: “Đi lên uống ly trà đi?” Mạc Hàn lên tiếng mời, Đới Manh rất mau mắn đồng ý, để cho lão Viên ở trong xe chờ, nàng ôm Gia Mẫn đi theo Mạc Hàn lên lầu.
Cửa thang máy mở, Mạc Hàn đang chuẩn bị lấy cái chìa khóa mở cửa, cửa lại đột nhiên từ bên trong mở ra, một thân hình cao lớn, một nam nhân thoạt nhìn hào hoa phong nhã lộ ra nửa người.”Vũ Kỳ? Sao anh về đây?” phản ứng của Mạc Hàn một chút cũng không giống như nhìn thấy chồng mình, Đới Manh lẳng lặng nhìn nam nhân ở trước mắt, khóe miệng nhếch lên, gương mặt có chút cứng ngắc. Lý Vũ Kỳ tránh sang một bên, ánh mắt rơi vào trên người Đới Manh, khô cằn cười cười: “Trở lại xem Gấu con một chút.”
Đới Manh đặt Gia Mẫn xuống, Gia Mẫn nháy mắt mấy cái, đưa tay nắm lấy vạt áo của nàng, hướng về phía Lý Vũ Kỳ kêu câu ba ba. Lý Vũ Kỳ tùy ý gật đầu một cái: “Có khách a, mau mời vào.” Mạc Hàn đi ở phía trước, Đới Manh dắt Gia Mẫn đi ở phía sau, không nhanh không chậm theo Mạc Hàn vào nhà.
Lý Vũ Kỳ bưng tới hai ly trà, Mạc Hàn lôi kéo hắn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Đây là... chồng của tôi, Lý Vũ Kỳ. Đây là Đới Manh, là bạn mới quen.” Đới Manh chủ động vươn tay, cười tủm tỉm nhìn Lý Vũ Kỳ, ánh mắt có chút mịt mờ âm lãnh: “Lý tiên sinh.” Lý Vũ Kỳ nhìn nàng, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn lướt qua tờ báo đặt trên bàn, cười bắt tay Đới Manh: “Đới tổng quang lâm hàn xá, thật là vạn hạnh a.”
Đới Manh nhíu chân mày một chút, kỳ quái Lý Vũ Kỳ như thế nào biết nàng, càng kỳ quái hơn là thái độ của Lý Vũ Kỳ. Lý Vũ Kỳ buông tay Đới Manh ra, cầm lên tờ báo, cười híp mắt đưa cho nàng. Đới Manh nhận lấy tờ báo lật một cái, thì ra là tờ báo do Đới thị tự in ấn, đây là biện pháp do Đới Triết Hàm nghĩ ra, công nhân viên của Đới thị mỗi ngày đi làm đều sẽ nhận được một phần báo, ghi lại Đới thị phát sinh đại sự cùng những quyết sách không tính là cơ mật, để cho công nhân viên hiểu rõ về công ty, mặt khác qua báo chí còn có phần đề xuất ý kiến, dễ dàng cho việc thu thập ý kiến của công nhân viên.
“Tôi là quản lý nhân sự ở Đới thị, tuy nhiên ở công ty cũng chưa hân hạnh được cùng Đới tổng gặp mặt.” Lời nói của Lý Vũ Kỳ đối với Đới Manh trở nên rất cung kính: “Không nghĩ tới Đới tổng lại cùng Tiểu Hàn quen biết.” Đới Manh gật đầu một cái, rất có thâm ý nhìn Lý Vũ Kỳ, đáng thương Lý Vũ Kỳ còn không biết, lần đầu gặp mặt bản thân liền bị người lãnh đạo trực tiếp chú ý, mà sự chú ý này nhất định không phải là thiện ý.
Gia Mẫn ngẩng đầu nhìn Đới Manh một chút, lại liếc nhìn qua Lý Vũ Kỳ, chạy tới ôm lấy chân của hắn, nghễnh đầu nhìn hắn: “Ba ba, cô cô lại khi dễ mami.” Khuôn mặt tươi cười Lý Vũ Kỳ đột nhiên cứng ngắc, theo bản năng nhìn Mạc Hàn. Mạc Hàn đi tới ôm lấy Gia Mẫn, cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Lại nói bậy bạ, tiểu bại hoại, cô cô cùng mami chỉ là đùa giỡn thôi.”
Gia Mẫn bĩu môi, ủy khuất nhìn Mạc Hàn: “Nhưng mà cô cô đánh mami.” Lý Vũ Kỳ sắc mặt càng kém hơn, Mạc Hàn có chút không biết làm sao, nỗ lực cười cọ cọ cái trán Gia Mẫn: “Đã nói là đùa giỡn, Gấu bảo bảo chớ nói càn.” Gia Mẫn đột nhiên khóc lên, vươn cánh tay muốn nắm lấy Đới Manh, Đới Manh liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Vũ Kỳ đang tái xanh, đưa tay ôm lấy Gia Mẫn từ trong lòng Mạc Hàn.
Gia Mẫn núp ở trong lòng Đới Manh, khóc đến hít thở không thông, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Mami... Mami mới nói càn, cô cô rõ ràng là có khi dễ mami, ba ba... không giúp mami, daddy nhất định sẽ bảo vệ mami, mami tại sao... Hu hu hu... Tại sao lại nói Gấu bảo nói càn.” Đới Manh ôm chặt Gia Mẫn, mỉm cười nhìn Lý Vũ Kỳ: “Chuyện nhà của Lý quản lý, tôi không tiện nhúng tay, bất quá đứa nhỏ là vô tội, trước hết tôi mang Gấu bảo đi, ngày mai khoảng giờ này tôi sẽ đưa Gấu bảo trở lại.”
Lý Vũ Kỳ nào dám phản bác lời của nàng, chỉ lúng túng cười: “Để Đới tổng chê cười, còn phải để Đới tổng quan tâm cho con gái tôi, thật là xấu hổ.” Đới Manh lắc đầu một cái bày tỏ vô ngại, ánh mắt rơi vào trên người Mạc Hàn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hàn Hàn, ngày mai lúc này nhất định phải ở nhà, Gấu bảo còn nhỏ, thời gian dài không thấy được mẹ sẽ khóc.” Mạc Hàn cúi đầu, thanh âm có chút xuống thấp: “Làm phiền chị, Đới Manh.”
Đới Manh nghiêng đầu, ở trên mặt Gia Mẫn hôn một cái, dịu dàng hỏi cô bé: “Cùng daddy về nhà có được hay không?” Gia Mẫn có thể phát giác không khí trong nhà căng thẳng, mà Đới Manh lại có thể mang cho cô bé đầy đủ cảm giác an toàn, Gia Mẫn theo bản năng ôm cổ Đới Manh, rút vào trong lòng nàng: “Dạ được.” Mạc Hàn ngẩng đầu lên, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay Gia Mẫn, có chút áy náy nhìn cô bé: “Gấu bảo bảo phải nghe lời nga, buổi tối mami sẽ gọi điện thoại cho con.”
Gia Mẫn dùng sức gật đầu một cái: “Gấu bảo bảo sẽ nghe lời!” Mạc Hàn cảm thấy an ủi cười cười, lại cảm kích nhìn Đới Manh: “Tiểu Mẫn trước khi ngủ có thói quen uống một cốc sữa tươi, hơn nữa có thể tự ngủ một mình, thật sự là làm phiền chị.” Đới Manh cầm lên cánh tay nhỏ bé của Gia Mẫn hướng Mạc Hàn quơ quơ: “Không cần lo lắng, người nhà của tôi rất đông, có thể chiếu cố tốt Gấu bảo. Em... Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, biết không?” Ánh mắt Mạc Hàn nóng lên, cắn môi gật đầu một cái.
“Mami gặp lại.” Gia Mẫn khéo léo hướng Mạc Hàn phất tay một cái, lại nhìn một chút Lý Vũ Kỳ, bĩu môi, bất đắc dĩ lầu bầu một câu: “Ba ba cũng gặp lại.” Mạc Hàn giơ tay lên, hướng về phía Gia Mẫn giơ giơ: "Gấu bảo bảo gặp lại.” Đới Manh ôm Gia Mẫn ra cửa, Lý Vũ Kỳ lúc này mới nhìn thẳng Mạc Hàn, bất đắc dĩ thở dài: “Momo, thật xin lỗi.” “Là lỗi của tôi “ Mạc Hàn cười cười: “Lý Vũ Kỳ, mấy năm qua thật sự quá ủy khuất cho anh, anh là đại ân nhân của tôi, mà tôi lại chỉ biết liên lụy anh. Lý Vũ Kỳ, chúng ta ly hôn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro