Chương 10: Tình cảm ấm lên
"Mami!" Mạc Hàn vừa mới bước một chân vào phòng khách Đới gia, Gia Mẫn tựa như một trận gió lốc nhào vào trong lòng cô: "Mami mami có nhớ Gấu bảo bảo hay không a? Bảo bảo nhớ mami muốn chết!" Mạc Hàn ôm lấy Gia Mẫn, mặt tràn đầy tươi cười: "Dĩ nhiên nhớ nha." Từ Thần Thần từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước mặt Mạc Hàn: "Nha, đây là Tiểu Mạc Hàn à, dáng dấp thật là xinh đẹp a."
Đới Manh đi theo phía sau Mạc Hàn, vừa cởi áo khoác vừa giới thiệu cho cô: "Đây là mẹ tôi." Mạc Hàn đặt Gia Mẫn xuống, hướng Từ Thần Thần cười một tiếng: "Chào dì, cám ơn dì đã khen." Từ Thần Thần nhìn Mạc Hàn, hài lòng gật đầu một cái, ngữ ra kinh người: "Cái gì mà dì, gọi mẹ đi." Khóe miệng Mạc Hàn co rút ra không biết làm sao, Đới Manh vội vàng đến giải vây: "Đừng nghe mẹ tôi 'người điên nói lời điên', thời gian không còn sớm, chúng ta ăn cơm đi."
"Con mới là 'người điên nói lời điên' đấy." Từ Thần Thần trợn mắt nhìn Đới Manh một cái, dắt Gia Mẫn đi rửa tay. Đới Manh đi tới bên cạnh ghế sa lon, để áo khoác lên, quay đầu lại hướng Mạc Hàn ngoắc ngoắc tay: "Đừng lo lắng, đi rửa tay với tôi." Mạc Hàn đi tới, chần chờ nắm lấy tay của nàng, Đới Manh khẽ mỉm cười, đặt tay của cô vào trong lòng bàn tay mình nắm chặt.
Trên bàn cơm, Từ Thần Thần ngồi ở bên cạnh Mạc Hàn, vô cùng nhiệt tình, không ngừng gắp thức ăn cho cô: "Hàn Hàn nếm thử một chút cái này, đây là sở trường của đầu bếp nhà chúng ta. Còn có cái này, cái này là ta sáng sớm tự mình đi chợ mua, tuyệt đối tươi mới. Còn có canh này, Manh Manh, mau lấy cho Hàn Hàn một chén..."
Đới Trữ mặt đầy hắc tuyến: "Bà có để cho mấy đứa nhỏ ăn cơm hay không a?" Từ Thần Thần giãn chân mày nhìn Đới lão, bất mãn bĩu môi: "Ông nói ông cái lão đầu tử này, sao mà cái gì ông cũng đều muốn trông nom a?" Đới Trữ trợn mắt một cái: "Được, tôi mặc kệ." Mạc Hàn lúng túng không chịu được, đưa tay che miệng chén của mình: "Dì đừng khách khí như thế, con tự mình gắp là được."
Từ Thần Thần lúc này mới chịu ngừng lại, ôm Gia Mẫn vào trong lòng chuyên tâm cho cô bé ăn cơm. Dư Chấn hạ thấp giọng, ghé vào bên tai Tử Hiên: "Ôi chao anh hai, anh nói xem Mạc tiểu thư nếu thật cùng Đại tiểu thư ở cùng một chỗ, anh em chúng ta phải kêu nàng là gì a? Dượng, hay là cô gia a?" Tử Hiên liếc mắt xem thường: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, cần gì nhiều chuyện như vậy? Ăn no lập tức đi lên viết luận văn đi." Dư Chấn trề mỏ mếu máo, hết sức không tình nguyện bới cơm ăn.
Cơm nước xong, Từ Thần Thần mang Gia Mẫn đi ngủ trưa, Đới Manh đưa Mạc Hàn về phòng của mình. Phòng của Đới Manh thiết kế cũng rất đơn giản, nhưng không mất ưu nhã, cùng nàng rất giống, Mạc Hàn rất là thích phong cách như vậy. Đới Manh ngồi ở trên giường, mở ra máy vi tính xách tay để ở một bên, cùng Mạc Hàn nói chuyện: "Hàn Hàn, em có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Sao?" Mạc Hàn có chút kinh dị: "Em có thể giúp chị được cái gì?" Đới Manh cười cười, kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống, mở máy tính chuyển chút tài liệu cho Mạc Hàn nhìn: "Đây là chút tài liệu về Khổng Tiếu Ngâm." Mạc Hàn tiến tới nhìn, giọng nói của Đới Manh du dương vang ở bên tai: "Em lúc trước nói Khổng Tiếu Ngâm trong lòng giống như vẫn có người khác, người này là Khổng (Phùng) Tân Đóa, là chị cùng cha khác mẹ của Khổng Tiếu Ngâm, đây là người nắm quyền danh chánh ngôn thuận của Khổng gia. Nhưng việc Khổng Tiếu Ngâm thích nàng là giả, bất quá là vì để cho nàng buông lỏng cảnh giác, Khổng Tân Đóa quả thật bị lừa, lợi dụng tình cảm của Khổng Tiếu Ngâm làm thành không ít chuyện, nhưng nàng không nghĩ tới đẳng cấp của Khổng Tiếu Ngâm so với nàng cao hơn nhiều, lúc nàng đang lợi dụng Khổng Tiếu Ngâm thì đồng thời Khổng Tiếu Ngâm cũng đang lợi dụng nàng."
Đầu Mạc Hàn từ trước máy vi tính dời đi chỗ khác, biểu tình rất phức tạp: "Thật phức tạp." Đới Manh cười khép lại máy vi tính: "Câu tâm đấu giác thôi, em cũng không cần hiểu. Em chỉ cần biết rằng, người Khổng Tiếu Ngâm thích là Tiền Bội Đình là được." Mạc Hàn nhíu lại mi: "Kia Tiểu Tiền không phải là không công khổ sở rối rắm lâu như vậy? Hơn nữa Tiểu Tiền cũng đã quyết định không thích nàng nữa rồi."
"Thật lòng thích một người dễ dàng như vậy là có thể buông tay sao?" Đới Manh sờ sờ đầu Mạc Hàn, Mạc Hàn gỡ tay nàng xuống, đùa nghịch mấy ngón tay tiêm tế thon dài của nàng: "Vậy chị muốn em hỗ trợ cái gì a? Về Khổng Tiếu Ngâm?" Đới Manh cười gật đầu một cái: "Không sai. Tôi muốn cùng Khổng Tiếu Ngâm hợp tác, nhưng lại không cẩn thận chọc giận nàng, bây giờ Khổng Tiếu Ngâm chắc chắn là không chịu gặp tôi. Tôi muốn nhờ Tiền Bội Đình ra tay, hẹn gặp Khổng Tiếu Ngâm."
Mạc Hàn híp mắt cười, khóe miệng câu ra cái lúm đồng tiền khả ái: "Không thành vấn đề, chị nhất định phải cố gắng đàm xong cọc buôn bán này a." Đới Manh nhìn cô cười, cũng không nhịn được khóe miệng cong lên: "Yên tâm đi, Khổng Tiếu Ngâm mặc dù dã tâm bừng bừng, nhưng nàng cũng là người của Khổng gia. Đới gia chúng ta cùng Khổng gia lĩnh vực bất đồng, có thể hợp tác đương nhiên được, cũng không tồn tại vấn đề cạnh tranh. Tôi tin tưởng, Khổng Tiếu Ngâm nàng chỉ cần không ngốc, nhất định sẽ đáp ứng tôi." Đáng thương Khổng Tiếu Ngâm còn không biết, mình đang bị giăng bẫy, chỉ chờ cô nhảy vào.
Mạc Hàn đặt tay Đới Manh xuống, ngửa mặt nằm ở trên giường, bỉu môi nói linh tinh: "Không muốn nói những thứ này a, em nghe không hiểu nghe không hiểu nghe không hiểu..." Hai tay Đới Manh đặt ở hai bên đầu Mạc Hàn, cúi đầu nhìn hai mắt của cô, tư thế cực kỳ mập mờ. Mạc Hàn có chút đỏ mặt, mất tự nhiên tránh né ánh mắt của nàng. Đới Manh dùng lỗ mũi cọ cọ mặt của cô, trầm thấp cười một tiếng: "Tôi muốn hôn em."
"Ôi chao!" Sắc mặt Mạc Hàn càng thêm đỏ dần lên, cô xấu hổ nhắm mắt lại, thanh âm có chút run rẩy: "Có phải quá nhanh hay không? Nụ hôn đầu của em vẫn còn đây..." Đới Manh nghe vậy nhướng mày, càng thêm để sát vào Mạc Hàn: "Nụ hôn đầu, phải không?" Mạc Hàn mở mắt ra, cùng Đới Manh hơi thở tương dung: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Đới Manh bất đắc dĩ cười ra tiếng, cúi đầu ở trên môi Mạc Hàn hôn một cái, mềm nhũn: "Em nói thế, thì chính là như thế. Tôi phải đi làm, em nói Tiền Bội Đình hẹn Khổng Tiếu Ngâm lúc bảy giờ tối ở nhà hàng của Tieba đi."
Mạc Hàn gật đầu một cái, Đới Manh đứng lên, lại cúi đầu nhìn cô: "Em có muốn cùng đi làm với tôi không?" Mạc Hàn do dự một chút, bất an hỏi nàng: "Sẽ không đụng phải Vũ Kỳ đi?" Đới Manh lắc đầu một cái, mở ra tay, một bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi điều hắn đi công tác với bộ phận tiêu thụ rồi."
Quản lý nhân sự cùng bộ phận tiêu thụ có liên quan gì nhau a? Suy nghĩ một chút cũng biết là Đới Manh cố ý. Mạc Hàn nặng nề gật đầu, Đới Manh đưa tay kéo cô lên, chỉ chỉ cửa phòng rửa tay: "Đi rửa mặt, chải tóc đi, tôi ở dưới lầu chờ em." Mạc Hàn đáp ứng, Đới Manh cầm máy vi tính, nghiêng đầu nhìn Mạc Hàn, cúi đầu ở trên trán cô hôn một cái, mới cười cười đi xuống lầu.
Thời điểm Đới Manh mang theo Mạc Hàn đến lầu hai mươi ba, Tưởng Vân đã bắt đầu công việc buổi chiều. Đới Manh muốn vào phòng làm việc phải đi ngang qua chỗ Tưởng Vân, Tưởng Vân nhìn nàng một chút, lại nhìn Mạc Hàn một chút: "Đới tổng hôm nay không có dắt... theo con gái tới đây sao?" Ngược lại mang theo một mỹ nữ, mặc dù công ty này là của nhà nàng, nhưng Đới Manh thật đúng là xem công ty như nhà của nàng mà, cách ngày liền dẫn hết người này đến người khác đến.
Đang lúc Tưởng Vân còn suy đoán xem Mạc Hàn là thân thích, bạn học hay là gì khác của Đới Manh, có phải hay không là muốn đi cửa sau, hoặc là xin giúp đỡ gì đó đại loại như vậy, Đới Manh đã bình tĩnh mở miệng: "Chị Tưởng, đây là Mạc Hàn, mẹ của con gái tôi." Tưởng Vân lập tức rơi vào trạng thái ngây ngốc, chờ nàng tỉnh lại, Đới Manh đã lôi kéo Mạc Hàn vào phòng làm việc.
Tưởng Vân nghiêng đầu hỏi Thành Giác đang xem náo nhiệt: "Cậu nghe Đới tổng vừa mới nói gì sao?" Thành Giác gật đầu một cái, đơn giản rõ ràng lưu loát nói: "Đới tổng nói vị tiểu thư kia là mẹ của con nàng." Tưởng Vân nháy mắt mấy cái, lấy tay vuốt vuốt trán: "Trời ạ, vị tổ tông này... Cũng không biết chủ tịch có biết con rể tương lai của mình là một nữ nhân không a." "Còn là một đại mỹ nữ nữa chứ." Thành Giác chen vào một câu, Tưởng Vân trợn mắt: "Làm việc đi!" Thành Giác co rụt cổ, tiêu sái lui ra.
"Em có thể ở trong phòng làm việc này với tôi, cảm thấy nhàm chán thì có thể ở công ty tùy tiện đi dạo, bất quá trong giờ làm việc tốt nhất không nên chạy loạn, bị người không biết bắt gặp sẽ đem em giao cho bảo vệ." Đới Manh ngồi ở bàn làm việc của mình, nhìn nhìn Mạc Hàn: "Trong ngăn kéo của cái bàn trước ghế sa lon có đồ chơi của Gấu bảo, em cũng có thể chơi." Mạc Hàn sờ sờ càm, nhìn về phía Đới Manh ánh mắt rất vô tội: "Thật ra thì em muốn ngủ, tối hôm qua lo lắng Gấu bảo bảo, không thế nào ngủ ngon."
Đới Manh đưa tay chỉ phía sau: "Bên trong có phòng nghỉ ngơi, nhớ đắp kín mền." Mạc Hàn nháy mắt cười lên: "Đới tổng nghiêm túc như vậy, em rất sợ đó nga." Đới Manh mặt không biểu tình lấy mắt kiếng xuống, dùng vải bông mềm mại xoa xoa, lại mang trở về trên sống mũi, bá đạo tổng tài khí thế mười phần, giọng nói lại dịu dàng cực kỳ: "Nhanh ngoan ngoãn đi ngủ đi Mạc tiểu thư."
Mạc Hàn vào phòng nghỉ ngơi, Đới Manh xoa xoa huyệt thái dương, bấm số điện thoại của thư ký thứ hai kêu ly cà phê, không lâu lắm Thành Giác liền gõ cửa tiến vào." Có phải chị Tưởng lại gọi điện thoại cho ba của tôi?" Thành Giác để cà phê xuống liền muốn rời đi, thình lình bị Đới Manh hỏi."Ách..." Thành Giác có chút luống cuống, Đới Manh trong lòng đã hiểu, gương mặt đen lại nhìn hắn: "Ba tôi rốt cuộc an bài bao nhiêu tai mắt?" Thành Giác hắc tuyến, quả nhiên Đới gia thiên tài cái gì, không phải hư danh đi..."Ngài quá trẻ tuổi, chủ tịch tín nhiệm ngài, cũng có chút không yên tâm, cho nên..."
"Cuộc sống riêng của tôi cũng không yên tâm?" Khuôn mặt Đới Manh lúc này có chút lạnh lùng, một đôi mắt giống như hố đen, như muốn đem Thành Giác nuốt vào. Thành Giác bị dọa sợ run: "Tổng... Tổng giám đốc đại nhân, chủ tịch cũng chỉ là muốn tốt cho ngài a!" Đới Manh bưng ly cà phê uống một hớp, tựa lưng vào ghế ngồi bình tĩnh nhìn hắn: "Ở công ty, ba tôi đã không hỏi đến chuyện của công ty, người quyết định chủ yếu ở đây là tôi. Ở nhà, ba tôi nghe mẹ, mẹ tôi luôn tôn trọng ý kiến của tôi. Đã hiểu?"
Nếu là ở cổ đại, Đới Trữ chính là người đã thoái vị, cho dù là thái thượng hoàng tôn quý cũng đã không để ý đến mọi chuyện, Đới Manh mới là hoàng đế trong tay nắm quyền sinh sát. Có hiểu hay không? Thành Giác cũng không ngốc, dĩ nhiên hiểu! "Tạ ơn Đới tổng chỉ điểm, Thành Giác đã hiểu." Đới Manh phất tay một cái: "Cùng chị Tưởng nói một chút, ba tôi đã lớn tuổi rồi, đừng có chút việc cỏn con gì cũng để cho ông quan tâm." Thành Giác lĩnh chỉ, mồ hôi chảy ròng ròng đi ra ngoài.
Hơn năm giờ chiều, Đới Manh vẫn còn đang xử lý văn kiện, Mạc Hàn xoa ánh mắt từ phòng nghỉ ngơi ra ngoài: "Em đã gọi điện thoại cho Tiểu Tiền, nhưng cũng không biết Khổng Tiếu Ngâm có đồng ý hay không nữa." Đới Manh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: " Khổng Tiếu Ngâm sẽ đồng ý." Mạc Hàn ngồi yên ở trên ghế sa lon, miễn cưỡng đáp một tiếng: "Chỉ mong như vậy." Đới Manh đặt bút xuống, đứng dậy đi tới trước người Mạc Hàn, vươn tay dịu dàng nhu nhu tóc của nàng: "Thiếu ngủ?"
Mạc Hàn có chút mơ hồ, mí mắt cũng mau không chịu nổi, cô híp mắt ngẩng đầu nhìn Đới Manh một lát, hướng nàng đưa ra hai cánh tay, bĩu môi lầu bầu một câu: "Ôm một cái." Mi mắt Đới Manh khẽ run, ngồi ở bên người Mạc Hàn ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng của cô, thanh âm cưng chìu: "Sao lại cảm thấy dáng vẻ rất ủy khuất đây." Mạc Hàn ôm cổ của nàng, cọ cọ: "Thật lâu rồi không có ai quan tâm em như vậy, rất tốt với em. Ngốc Manh, Ngốc Manh Manh..." Đới Manh thấp giọng trả lời, kéo Mạc Hàn vào lòng ôm chặt hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro