CHƯƠNG VI
Hai ngày sau...
Theo Lisa thấy thì ngôi nhà cũ kỹ của ông Lee không có hư hại gì nhiều, ngoại trừ cái cổng vòm bị nghiêng. Lisa lùi lại ngắm nhìn, hai tay chống vào bên hông quần jean, và liệt kê trong trí những thứ linh tinh cần điều chỉnh. Phải cho chống đỡ mái cổng bằng hai con đội gia dụng, tháo bỏ những cây chông hư mục, thay nền nhà, thay ván sàn, và những rào chắn... thêm một cái xích đu hai người.
Cái hôn cháy bỏng của cô với Jennie là điều mà cô muốn lặp lại, nhưng không phải là khi có đứa con gái nhỏ nên cạnh, hay một anh thợ chụp hình và một đám đông xung quanh. Bà Kim sẽ giận điên lên nếu Kang Seungyoon quyết định sử dụng mấy tấm ảnh sau cùng mà Minseok vừa chụp để minh họa cho bài báo sắp đăng. Nhưng Lisa không chắc là thế. Sống Đẹp vốn là một tạp chí gia đình.
Jennie đã tỏ ra ngúng nguẩy lúc đầu, nhưng điều đó có thể hiểu được. Cô đã đến nhà nàng khi không được mời và bước vào trong cửa hàng lúc nàng không mong đợi. Nhưng một khi đã được hâm nóng thì nàng đáp ứng, cả xác lẫn hồn, một cách khiến cô nghĩ là nàng thích cô.
Lisa không biết lúc nào sẽ lại có được cái may mắn ấy lần nữa, nhưng cô có thể chờ đợi. Và cũng cần nói là có một giới hạn cho những việc cô có thể làm, với Linie bên cạnh. Ít ra cũng nên cám ơn bà Kim. Bà chăm nom cho đứa cháu ngoại của bà, như vậy có nghĩa là Jennie sẽ thảnh thơi hơn vô số phụ nữ một mình nuôi con.
Mặc dù luôn bận rộn, thiếu ngủ và mệt đừ, nhưng cô vẫn nhiều lần đi chơi với một vài bác sĩ nữ nội trú. Nhưng không thường xuyên, và quan hệ của họ chỉ là thể xác, chứ không phải tình cảm. Chẳng một ai bận tâm đến một kiểu quan hệ thực sự và làm hao tốn thời giờ. Trường y, cuộc sống nội trú, và sự huấn luyện lâm sàng đã không chừa chỗ cho một sinh hoạt xã hội.
Nhưng cô không ngừng suy nghĩ về Jennie. Từ lâu rồi, nàng đã chiếm lấy trái tim cô - và điều đó đã không hề thay đổi. Cô biết rõ điều đó giây phút cô nhìn thấy nàng trong gian hàng dưới phố. Họ cần ở bên nhau. Việc mua một ngôi nhà ở ngay bên nhà nàng là một sự bày tỏ mà nàng không thể không biết hoặc là gạt bỏ. Nó nói lên rằng cô đã trở lại và cô sẽ không rời xa nàng nữa.
Kiên tâm và trì chí thì sẽ thắng được nàng, dù có thế nào đi nữa.
Khi đi dạo trong phần còn lại của trang trại để đánh giá tình trạng các gian nhà phụ, cô đâm ra tự hỏi không biết mình đã nghĩ như thế nào. Một số cấu trúc cũ kỹ thì được lắp ghép cẩu thả với nhau, còn một số thì được xây dựng bền chắc bởi các tay thợ cả. Nhưng chẳng có cái gì có thể chống chịu lâu dài nổi với sự khắc nghiệt của những mùa đông ở Busan.
Kho thóc cần lợp lại mái - nhìn lên phía trên cô thấy nhiều lỗ trống. Những con cú nhất định là đã làm tổ ở đây, cho phép chúng bay ra bay vào săn mồi trong các vùng xung quanh. Những tiếng chim cú kêu thất thanh đã khiến cho cô thức giấc đêm qua.
Lisa nôn nóng thỏa thuận việc giải quyết mà không chú tâm nhiều đến sự giải thích những gì cần phải chữa ngay và những gì có thể chờ đợi của viên giám sát xây dựng, một ông già chu đáo với một giọng mũi khó nghe.
Lisa ước tính sơ bộ chi phí sửa chữa rồi sau đó tự bực bội với mình là trước đó đã không hề suy nghĩ về chuyện này. Thà đốt hết đi rồi cho làm lại có lẽ còn đỡ tốn hơn, nhưng cô sẽ không bao giờ làm thế. Trang trại này đã hiện diện ở đây rất lâu, và cô muốn chắc chắn là nó sẽ còn tồn tại nhiều trăm năm nữa. Lisa đi theo một con đường bọc quanh một vùng cây cối um tùm. Anh chàng máy kéo có nhiệm vụ dọn dẹp khu hoang dã này đã không làm tới. Bà vợ của ông Lee mới mất vài năm trước đây sau khi hai người con trai của ông chuyển tới California, nên ông không duy trì nổi trang trại rộng lớn này. Lisa đã mua lại nó - nhà, kho, đồng ruộng và các nhà phụ - với một giá cả phải chăng.
Như vậy cũng tốt. Cô không cần phải ghi thêm một khoản thế chấp khổng lồ nào vào trong danh sách các món tiền nợ của trường y mà cô đang thanh toán. Và cô dự định mở một phòng mạch ở vùng phụ cận Busan - điều đó không phải là tốn ít tiền. Làm một bác sĩ gia đình, nhất là ở vùng nông thôn, cô sẽ chẳng bao giờ giàu được, nhưng Lisa không bận tâm lắm về chuyện này. Cô có nhiều người khách mà cô đã chữa trị ở bệnh viện Seoul, và cô thấy thích cái ý tưởng hành nghề ở một khu vực đang bị thiếu thốn về các dịch vụ y tế. Trên khắp nước Hàn Quốc, có nhiều bác sĩ cao tuổi ở những thành phố nhỏ đang về hưu khiến cho cộng đồng phải gặp khó khăn trong việc tìm người thay thế. Cô nghĩ là mình đang có một cơ hội tốt như bất cứ ai khác để sinh sống.
Nhưng... hãy giải quyết tuần tự, bắt đầu bằng cái mái nhà trên đầu cô đây. Khi đã làm xong những sửa chữa cần thiết thì ngôi nhà cổ này sẽ trở nên hoàn hảo để xây dựng một gia đình. Với người phụ nữ duy nhất mà cô thương yêu.
Một lần nữa Lisa nhìn cái cổng trước xập xệ và thở dài. Trước khi dắt ai kia qua ngưỡng cửa nhà mình, cô phải thay thế cái cổng này đã.
***
Cả buổi chiều hôm ấy cô cứ loay hoay ở ngoài vườn nhà mình, xem xét cái kho và một đống củi đã bị vơi đi một cách thảm hại. Số củi này được dùng để chất lên cái giá cất củi phía trên cổng vòm mà lâu nay chẳng được nạp vào. May thay, một người nào đó đã đổ một đống củi vào trong nhà kho để chờ cho khô ráo qua mùa đông - có lẽ là anh chàng làm vườn. Củi này đã sẵn sàng để chẻ ra, vì chúng đã được cưa thành những đoạn dài sáu tấc.
Lisa nghĩ là mình có thể bắt đầu với những cây củi này. Cô có thể vận động, nhưng đã không chẻ củi từ lâu. Lisa bước vào trong kho, tìm một cái rìu, và thấy nhiều cái treo trên cây đà thấp. Các lưỡi kim loại cùn ánh lên trong bóng tối, cô dùng một ngón tay để thử trên mép rìu.
Ồ. Bén lắm. Rõ ràng là ông lão Lee đã chăm chuốt kỹ bộ dụng cụ của mình, cho dù ông chỉ sử dụng rất ít. Cô nhặt ngẫu nhiên một chiếc rìu, dựng nó bên ngoài, rồi trở vào kho khuân ra thật nhiều củi.
Cô đặt thanh củi đứng trên một đầu, nhấc cái rìu và vung lên, chẻ phăng thanh củi thành hai mảnh bằng một nhát rìu ngọt ngào với một tiếng chát sắc gọn và vui tai. Hà, cô nở rộng nụ cười với chính mình.
Được chẻ làm đôi, rồi làm tư, những cây gỗ bốc mùi thơm thanh khiết và nhẹ nhàng như bầu không khí của Busan. Cô chất những cây củi chẻ thành một đống sơ sài để rồi xếp lại sau đó, cô hân hoan với việc lao động chân tay, và người cô nhễ nhại mồ hôi.
Lisa dừng tay để kéo áo ra khỏi chiếc quần jean và cởi nút áo ra. Tệ quá, cô chẳng có một chiếc khăn tay nào. Cô sẽ thấy ấm người lên nếu tiếp tục làm việc.
Sau đó cô quay trở lại với công việc một cách đầy hăng say. Cô không hề nghĩ là có người nào đó đang đứng nhìn mình.
***
Jennie đặt chiếc ống nhòm xuống, nàng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Nàng ở cách xa Lisa hàng trăm thước, nhưng dù là thế - nàng biết rằng cô không nghĩ là nàng đang có ở đấy.
Lúc đầu nàng đã không biết đến âm thanh ấy, tưởng rằng đó là một người làm vườn mà chủ đất thuê để trông chừng nơi này, đang cần cù làm việc. Nhưng âm thanh chẻ củi đều đặn thu hút sự chú ý của nàng và làm át tiếng chim hót. Nhìn chung quanh và hướng ống nhòm vào hướng tiếng động, nàng nhìn thấy Lisa... và không thể nhìn đi nơi khác được nữa. Một cái cây đổ đã tạo ra một đường nhìn trống trải tới trang trại của cô và nơi cô đang chẻ củi.
Với cao ráo , rắn rỏi , cùng đôi chân dài miên man, cô trông thật xinh đẹp với vô số những cơ bắp rắn rỏi và gân guốc. Hai cánh tay cô căng đầy do sự vung múa chiếc rìu, và tất cả những gì mà nàng có thể nghĩ tới là tuyệt vời làm sao khi được ôm vào trong hai cánh tay ấy và được chị hôn. Nàng đã cảm nhận được sức mạnh nơi cái thân hình có trang phục của cô, thậm chí nàng đã đánh bạo vuốt ve thân hình ấy đôi ba lần, nhưng được nhìn thấy cô như thế này mới thật là choáng ngợp.
Lisa buông chiếc rìu xuống và bước tới cành cây nơi cô treo chiếc áo. Cô lấy hai bàn tay ép mái tóc ướt mồ hôi về phía sau, làm hiện rõ khuôn hình của gương mặt xinh đẹp, và cô chống hai bàn tay lên hông đứng thở.
Jennie run lên nhưng không phải vì lạnh. Thật ra, nhìn thấy cô như thế này đây cũng đủ khiến nàng run rẩy.
Cô bước trở lại nơi gốc cây, cầm cái rìu lên và tiếp tục làm việc. Chát. Thịch. Chát. Thịch. Cô chất mớ củi chẻ thành một đống càng lúc càng cao bên cạnh gốc cây. Mỗi lần cô vung chiếc rìu lên qua khỏi đầu và các cơ bắp của cô siết chặt lại cho một nhát chẻ trước khi hai tay giáng xuống, tim nàng như bị hẫng đi một nhịp.
Không phải là nàng chưa từng nhìn thấy một người chẻ củi nhưng Lisa quả thật là gợi cảm trong khi làm công việc này. Nàng có thể nhìn thấy là cô đang mệt - cái bụng thẳng cứng, hằn lên những thớ thịt, sự lõm vào và nẩy ra ngang chỗ thắt lưng của chiếc quần jean khi cô thở mạnh hơn.
Lisa lựa lấy một thanh củi cuối cùng - thanh to nhất - và chẻ nó với một nhát mạnh khiến cho hai mảnh văng trên đất. Cô ngồi xuống trên gốc cây, thở một hơi dài mà nàng tưởng như có thể nghe được, rồi đứng lên và đi lấy chiếc áo của mình.
Jenni nhìn cô , cảm thấy một sự trìu mến ở ngay nơi mình . Nàng dễ dàng hình dung ra cô cũng đang cài nút giống y như thế... sau một buổi chiều ân ái cùng nhau. Ôi chao, nàng rất khao khát điều này. Nàng bỏ rơi cái ống nhòm xuống nhưng sợi dây đeo vẫn còn vướng lại. Cái giật đột ngột ở đằng sau gáy kéo nàng trở về với thực tại.
Nàng không đưa ống nhòm lên mắt nữa và cảm thấy bối rối vì sự trơ trẽn của mình. Đúng là không có ai nhìn thấy nàng, nhưng nếu như họ thấy... Jennie quay lại, đi về nhà theo một con đường tắt khiến nàng phải băng ngang lùm bụi. Mấy phút sau, nàng đã ra tới con đường lớn và cách xa trang trại họ Lee một quãng an toàn.
“Tôi hiểu rồi”. Bà ta chăm chăm nhìn Lisa, bàn tay vân vê một lọn tóc đuôi sam dài của mình. “À, bây giờ tôi nhớ ra cô rồi. Tôi là Jang Micha. Trang trại của tôi ở ngã này”. Bà ta chỉ tay, không phải hướng cô đang đi.
“Bà cần mua gì dưới phố không? Tôi đang đi xuống dưới đó”.
“ Cô thật tử tế”. Bà tươi cười nhìn cô. “ Cô Lisa có cây bút không? Để tôi ghi ra. Quả thực, tôi có mấy thứ cần mua. Cô có thể bảo tính tiền theo tên tôi. Được chứ? Chiếc xe cũ của tôi không chạy được, tôi sẽ biết ơn rất nhiều nếu cô...”.
“Không có gì đâu”, Lisa vội nói. Cô có cảm giác bà Micha có thể bảo cô làm bất cứ điều gì và cô sẽ vâng lời, giống như đàn cừu nghe theo con chó vậy.
Lisa tìm thấy một cây bút và một mẩu giấy trong ngăn đựng găng tay, và ghi nhanh những gì bà nói, cô vui mừng thấy là phần lớn những thứ này có thể mua ở tiệm thuốc tây.
“Cô em của tôi và tôi ít khi đi xuống dưới phố”, bà Micha nói, “cho nên cô thật tử tế. Cô cần gì thì cứ nói. Tôi sẽ đan cho cô một chiếc áo len”.
Bà ta nhìn Lisa từ đầu đến chân một cách khiến cô khó chịu, nhưng cô không nghĩ là bà đang làm phiền mình. Hơn nữa, cô đang được cân đo không theo kiểu vật chất.
“Về nhà thì tôi gầy móc ngay, và đến mùa thu là xong đấy”.
Lần đầu tiên, Lisa để ý nhìn những thứ bà đang mặc trên người: một chiếc áo len lụng thụng, xấu xí dài xuống đến đầu gối, đan bằng một thứ len kỳ dị, lốm đốm những màu sắc loạn xạ. Trong không giống một chiếc áo, mà là một công trình nghệ thuật.
“Bà không cần phải làm thế”, cô vội nói. “Tôi vui mừng được giúp mà”.
Tối hôm ấy, bà Micha và MiJeon kiểm lại các túi hàng mà Lisa mua dưới phố về và lấy từng thứ một từ trong túi ra.
“ Cô ta mua đủ cả các thứ ghi trên giấy”, bà Micha vui mừng nói. “Tốt lắm”.
Ngồi dưới đất giữa hai bà già, con chó ve vẫy chiếc đuôi.
“Tao không nói mày đâu”, bà Micha bảo. Con Kiwi thất vọng nhìn bà. “Con ngốc. Dù sao mày cũng là con chó ngoan”.
“ Cô gáy này tử tế thật nhỉ”, bà Mi Jeon đáp lại. “Chị bảo cô ta xinh đẹp lắm hả. Bà có nghĩ là cô ta thật xứng với Jennie không?”.
“Dường như họ đã quen nhau trước rồi ấy”.
Bà Mi Jeon nhướng mày. “Thế ư?”.
“Này, này”, bà Micha nói tiu nghỉu. “Không đợi mình đóng vai Thần Ái Tình đâu”.
“Vui nhỉ”.
“Tai họa đấy. Người ta cần phải nghĩ về mọi việc cho đúng, nếu không, họ cũng chỉ là những con cừu thôi”.
Bà Mi Jeon cười lặng lẽ. “Em nghĩ chị nói đúng đấy”.
“Dù sao, tôi cũng chẳng được biết nhiều về cô ta. Cô ta là người Thái, sống tại Hàn từ nhỏ nhưng cũng không lớn lên ở Busan”.
Bà Mi Jeon gật đầu. “Jennie là một đứa con gái tử tế, tôi nghe nói thế, nhưng mẹ của nó thì không ai chịu nổi. Bà Kim tự cao tự đại lắm. Bà ta làm ra cái vẻ... trên trời”.
“Đúng, tôi thấy rằng bà ta cao ngạo, mà hầu hết mọi người đều thấy thế”.
Bà Mi Jeon thở dài. “Tôi không nghĩ là bà ta nói tốt gì cho chúng ta đâu”.
“Cũng hay. Mình sẽ không phải nghe chuyện ngồi lê đê mách. Chị pha trà nhé?”.
“Mình có trà à?”.
Bà Micha đứng dậy rời chiếc bàn phủ vải ô vuông và nhìn vào trong hộp đựng trà. “Còn lại vài túi trà hoa cúc đây”.
Bà Mi Jeon thở dài. “Được. Cho vào ly của em một tí soju nhé”.
Bà Micha nhìn em mình ngạc nhiên. “Sao vậy?”.
“Để khử mùi trà”. Bà Micha cười lớn. “Em không thích trà thảo mộc”.
Mấy ngày sau...
Bên ngoài, Jennie ngồi nghỉ trên các bậc cấp cái cổng ảm đạm của ngôi nhà, sững sờ một lát vì sự sinh động của màu xanh bao trùm lên trên thung lũng và các ngọn đồi chập chùng. Màu xanh lục của mặt đất tương phản rực rỡ với màu xanh lam của bầu trời; không khí trong trẻo một cách kỳ lạ và phảng phất hương vị mùa hè.
Nàng đưa tầm mắt chiêm ngưỡng cảnh trí xanh tươi quanh mình. Cảnh quan tạo sự tươi trẻ này khiến cho nàng thấy nhẹ hẳn đôi chân. Nàng quan sát cha mình đang làm việc với chiếc máy kéo bên cạnh nhà kho. Nàng mỉm cười thấy ông trong bộ quần áo lao động vải thô, bàn tay đầy dầu mỡ và một chiếc mũ rơm trên đầu.
Về bản chất, ông vẫn là một nông dân, mặc dù tất cả những tiền bạc mà ông kiếm được qua việc bán đất cho các kẻ xứ khác đến đây xẻ những con đường lớn để giữ gìn lại những vùng cảnh quan nguyên sơ của họ. Là con người bình dị, khoan hòa, ông Kim là sự trái ngược hoàn toàn với bà vợ ông, và là sợi neo vững chắc kiềm giữ cho bà Kim không trở thành huênh hoang với cái ý thức tự hào quá đáng về tầm quan trọng của mình.
“ Appa!”, Jennie vẫy tay chào ông.
Ông nhìn ra, thoáng ngạc nhiên, rồi chùi hai bàn tay trong chiếc mù xoa trắng muốt. Jennie có thể nghe tiếng mẹ mình gọi lớn khi bà nhìn thấy cảnh này. “À, chào hoàng hậu!”, ông cười và nhìn về phía ngôi nhà màu trắng. “Tôi đến đây mà!”. Ông nói lớn, rồi ông quay về phía Jennie. “Linie vừa mới đến tìm con đấy”.
“Con bé có nói là nó cần gì không, hở ba?”. Nàng cau mày.
“Không, ba... À, nó kia rồi”. Mắt ông đảo quanh tìm kiếm và nhìn thấy đứa cháu ngoại mình ở bên kia đường. “Nó vừa đến chỗ chòi gỗ”.
Jennie nhìn thấy Linie trên lưng con ngựa hồng gần đúng vào lúc Linie cũng nhìn thấy nàng và vẫy chào. “Để con đến xem con bé muốn gì nào. Chào ba nhé”.
Linie đón nàng ở nơi thùng thư bên đường. “Con chẳng biết mẹ ở đâu cả”.
“Mẹ gặp ông ngoại nên mới đến đây”. Jennie thường thấy vui là ba mẹ mình sống rất gần mình. Đúng là mẹ của nàng đôi lúc xử sự kỳ quặc, nhưng Jennie thấy tốt hơn là nên làm ngơ trước kiểu hành xử mà bà không thể thay đổi. Ngoài ra, ai ai cũng cảm thấy thế về mẹ của mình cả. “Ông ngoại nói là con đang tìm mẹ”.
“Phải, con muốn mẹ cưỡi ngựa đi chơi với con”. Nó vừa nói vừa chồm người tới trước. “Đi, mẹ. Để con khỏi có cái cảm giác cưỡi ngựa một mình”.
“Con ơi, mẹ cũng muốn lắm chứ, nhưng mẹ còn phải làm vô số công việc ở nhà”, nàng nói với một chút tiếc nuối trong nụ cười của mình.
“Đã lâu lắm mẹ không cưỡi ngựa đi chơi với con mà”, Linie năn nỉ. Jennie biết là nó nói đúng. Nàng không còn đi với nó nữa từ khi nàng được biết là Lisa đã mua trang trại kế bên. “Mẹ đi với con, rồi khi mình trở về con sẽ làm phụ việc nhà với mẹ... Con hứa mà”.
“Để xem...”. Jennie ngập ngừng, và Linie biết là mình đã thắng.
“Mẹ vào thay đôi giày ống đi, còn con sẽ đi thắng con Flash”. Không đợi Jennie đồng ý, nó đã gò cương con ngựa hồng nhỏ lại để đi tới chỗ con ngựa lớn đằng sau cái chòi gỗ.
Jennie liếc nhìn bầu trời không mây cùng với màu xanh mời mọc của những ngọn đồi, và nhún vai. Thời tiết quá đẹp như thế này mà chẳng lẽ lại cứ ở nhà làm công việc nhà.
Nàng chỉ mất vài phút để cởi đôi săng-đan và mang đôi giày ống, rồi buộc hai tay áo của chiếc áo len quấn trên cổ để phòng trời lạnh. Con ngựa tía thường ngày khó bắt đã được buộc sẵn vào nơi hàng rào, yên cương đầy đủ, đang phe phẩy chiếc đuôi vàng hoe xua đuổi lũ ruồi. Linie khúc khích cười khi thấy cái vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Jennie.
“Con đã buộc nó sẵn để phòng khi mẹ quyết định đi”, Linie tinh quái giải thích.
“Nhưng đừng có quên là con đã hứa giúp mẹ làm việc nhà đấy nhé”. Jennie cười, tháo sợi dây cương buộc nơi cọc rồi leo lên yên. “Con dẫn đường đi. Flash và mẹ sẽ theo sau”.
“Đi theo con đầu đàn nhé”, Linie ngoái cổ qua vai nói lớn rồi điều khiển con ngựa hồng đi ngang qua cổng.
Họ chạy qua một đồng cỏ xanh rải rác những chòm hoa dại, rồi lội qua một con suối nhỏ để vào trong rừng cây thích. Một tán lá dày đan kết trên đầu khi Linie bắt đầu vòng quanh các thân cây lớn, tránh né những cành cây đang đe dọa quất vào những người không cảnh giác.
Đến khi cây đã thưa dần thì một vách đá sừng sững hiện ra trên đường đi của họ. Jennie cho con ngựa tía đi chậm, nhưng Linie không ghìm ngựa mình lại mà cho con ngựa hồng băng qua phần vách thấp. Con Morgan uyển chuyển phóng qua phía trên chướng ngại một cách dễ dàng, còn thừa cả mấy tấc. Jennie cảm thấy nghèn nghẹn tự hào trước tài cưỡi ngựa thành thạo của con gái. Nàng cũng thúc con ngựa của mình vượt qua tường đá một cách gọn gàng.
Linie đang ghìm cương ở phía bên kia chờ đợi, con ngựa hồng nhỏ phì hơi và khịt mũi, nó vẫn còn khỏe khoắn để đi thêm nhiều dặm nữa, nhưng ngoan ngoãn đứng chờ mệnh lệnh. Jennie thấy vẻ phấn chấn trên gương mặt con mình, và nàng đoán sắc mặt nàng cũng vậy.
Linie toét miệng cười. “Mẹ đi chơi có thấy vui không?”.
“Con đang nghĩ gì vậy?”, Jennie cười, gò cương con ngựa tía lại bên cạnh con gái mình. “Con đã cưỡi con Satin bao lâu rồi?”.
“Ông ngoại và con đã tập cho nó từ đầu mùa xuân. Nhưng con muốn làm cho mẹ ngạc nhiên”, Linie tươi cười.
“Con làm mẹ ngạc nhiên thật đấy!”.
“Ông ngoại nói rằng nó là một con ngựa nhảy giỏi, nhưng mà rồi con Satin có thể làm bất cứ việc gì”. Linie vuốt vuốt cưng nựng trên cổ con ngựa.
“Gần như bất cứ việc gì chứ”, Jennie chữa lại.
“Vâng, gần như thế”, Linie nhượng bộ, nhíu mũi bày tỏ thái độ. “Con có thể trình diễn nó vào mùa hè tới. Tất nhiên, chúng ta cần có một xe moóc chở ngựa”.
“Chuyện nhỏ mà, không tốn kém gì đâu”, Jennie trêu chọc.
“Mình có đủ tiền không?”. Linie đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ồ, chúng ta có đủ khả năng mua một cặp bánh và một cái thùng. Để rồi xem”.
“Nói thật đi, mẹ. Ông ngoại bảo rằng...”.
“Vậy thì con hãy nói chuyện ấy với ông ngoại”. Jennie thở dài. Nàng muốn tự mình xoay xở mà không cần phải mượn tiền của cha mẹ.
“Con đã bàn về việc trình diễn con Satin”, Linie nói. “Ông ngoại nói rằng ông có thể tìm một xe moóc cũ rồi chúng ta sửa lại”.
“Ý con nói là ông ngoại sẽ sửa lại, phải không?”, Jennie thúc con ngựa tía đi bước một, nàng thử ước tính một chiếc xe tải cũ để chở ngựa giá bao nhiêu và nàng sẽ phải đánh liều tiêu hết bao nhiêu số tiền tiết kiệm của mình.
“Chúng ta phải mua chiếc xe ấy trong mùa hè này để đến mùa hè năm sau là tất cả đã sẵn sàng”, Linie ngập ngừng đề nghị.
“Trước hết là phải biết tốn hết bao nhiêu đã. Mẹ thực sự không biết đấy”.
“Con có nên nhờ ông ngoại tìm một chiếc trên internet hoặc trên các báo quảng cáo hay không?”. Linie nhìn mẹ mình với nhiều hi vọng.
“Mẹ sẽ nói với ông về chuyện này”, Jennie hứa.
“Khi nào mẹ?”.
“Tối nay mình sẽ tới dùng bữa với ông bà. Như vậy có kịp không?”. Đôi mắt màu hạt dẻ giễu cợt của nàng long lanh khi nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên đôi mắt tròn xoe mở rộng của Linie.
“Dạ”, Linie đáp khẽ.
Trong lúc họ phóng ngựa qua một chòm cây nhỏ, ánh sáng mặt trời tuôn dài theo các cành lá để in dấu trên mặt đất. Những chiếc lá mùa thu năm trước tạo nên một tiếng sột soạt vui tai bên dưới vó ngựa. Trên cao, một con chim giẻ cùi cất tiếng khàn khàn, nó chuyền từ cành này sang cành khác để đuổi theo họ.
“Quả thực là cô ấy chẳng để chậm mất một giây”, Linie lầm bầm.
“Gì thế?”, Jennie ngơ ngác nhìn con gái mình.
“Đặt những báo hiệu mới để thống trị tài sản của ông ấy”. Linie khoác tay chỉ một tấm bảng mới màu trắng đóng đinh vào một thân cây gần hàng rào. CẤM SĂN BẮN VÀ XÂM NHẬP.
Jennie tái mặt vì nhận ra rằng họ đang cưỡi ngựa đi vào vùng đất của Lisa. Trong quá khứ, những đường ranh giới chẳng bao giờ được tôn trọng. Từ khi còn là một cô gái nhỏ, nàng vẫn đi trên con đường này. Cái khác lần này là họ đã nhảy qua hòn đá chắn chứ không đi qua cổng.
Ông Lee cũng đã cắm bảng CẤM XÂM NHẬP như vậy, nhưng ông đã để cho các tấm bảng này mục nát qua thời gian đến mức lớp sơn đã bong rã và ông cũng chẳng bao giờ có ý định hăm dọa hàng xóm của mình. Jennie không biết là Lisa có làm như thế không, nhưng tình hình nay đã khác đi rồi.
“Ô này, cô ta ở đằng kia!”. Linie suỵt nhỏ reo lên. “Đi thôi, mẹ. Mình đi kẻo bị cô ta đuổi kịp đấy”.
Jennie vừa kịp nhìn lên ngọn đồi bên phải của họ và nhận ra Lisa đang ngồi trên một con ngựa cao lớn màu hồng. Có lẽ cô mới mua nó, giống như mua cái nhà kia vậy, nàng nghĩ. Hồi ở Seoul cô chưa từng có ngựa. Linie bỗng thúc chân vào con ngựa mình. Nó phóng tới phía trước.
“Linie!”. Jennie cố gọi nó lại, đồng thời cố giữ con ngựa của mình cho đừng phóng theo.
Lúc này nàng đang muốn tránh gặp Lisa còn hơn cả con gái nàng muốn tránh, nhưng bỏ chạy như thế thật là ngu ngốc, ngu ngốc và trẻ con nữa. Nhưng Linie đã đi mất. Mặc dù biết tài cưỡi ngựa của con gái, Jennie vẫn không thể để cho nó bươn bả phóng ngựa một mình qua vùng đất chập chùng này như thế.
Khi thấy sự kìm giữ bị buông lỏng ra, con ngựa tía của nàng chỉ thoáng một cái đã đuổi theo con ngựa kia. Tiếng vó thình thịch vang lên trên nền đất cỏ làm át đi mọi âm thanh khác.
Không còn thời gian để nhìn lại sau xem Lisa có đi theo họ hay không. Với cái tốc độ này, Jennie phải tập trung chú ý vào những gì ở đằng trước mình. Nàng biết chắc là Lisa đã nhìn thấy nàng, và có thể đoán ra sự thích thú của cô khi nhìn thấy họ bỏ chạy.
Chạy được khoảng một trăm thước, họ thấy một hàng rào bằng gỗ trắng, nứt nẻ và thâm sì, chắn ngang lối ra đường lớn. Khi tiến tới gần hàng rào, Jennie rẽ ngựa về phía cái cổng chỉ cách đó chừng vài mét, và cho ngựa đi chậm lại. Nhưng Linie không đổi hướng đi của nó, mà chỉ thúc ngựa phóng qua.
“Đừng!”. Jennie gọi to. “Linie, đừng!”.
Đã quá muộn rồi. Con ngựa và người cưỡi đã sải dài qua cái hàng rào. Họ đáp xuống gọn gàng trên bờ bên kia, với một cái mương lớn nằm ngay trước mặt. Jennie nghe tiếng một chiếc xe tải chạy đến và nàng thét lên hốt hoảng.
Nàng không nghĩ là Linie nghe được tiếng nàng. Dù sao thì cũng không ích lợi gì vì đà phóng của con ngựa sẽ mang họ ra tới đường cái, con Morgan đang dồn hết sức để nhảy qua cái mương.
Con ngựa vừa đáp xuống bờ lề rải sỏi thì đúng vào lúc chiếc xe tải leo lên đỉnh gò đất nhỏ. Jennie nhìn thấy Linie rối rít giật giật dây cương để dừng con ngựa lại, còn người lái xe thì quẹo qua con mương bên kia để không đụng họ.
Con Morgan cố quay gấp lại nên trượt chân trên nền sỏi và ngã xuống. Jennie nghe con gái mình kêu lên một tiếng kinh hãi khi nó bị văng ra khỏi yên và tiếng một người nào đó luôn miệng gọi tên Linie, mà không biết là tiếng gọi ấy từ cổ họng mình thốt ra.
Vì nóng lòng muốn đến với con gái mình, Jennie liều lĩnh cho con ngựa tía nhảy qua cánh cổng hàng rào tại nơi có một ống cống ngầm lớn phủ bằng đất nện gác ngang qua lòng mương trông. Khi nàng đến nơi thì Linie đang nằm bất động trên bờ mương, nó gần như đã rơi khỏi yên trước khi con ngựa dừng lại.
Chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ dừng lại cách một quãng đường nhiều mét. Người tài xế, già nua và ốm yếu, hổn hển leo lên bờ dốc nhỏ, vẻ sợ sệt hiện rõ trên gương mặt ông ta bên dưới màu da rám nắng.
“Con bé không biết từ đâu phóng ra, tôi không dừng lại kịp. Tôi rất tiếc... rất tiếc”, ông ta nói với giọng yếu ớt trong khi Jennie quì xuống bên cạnh con mình. “Nó bị thương có nặng lắm không?”.
“Tôi không biết nữa”, giọng nàng run lên vì lo lắng. Nàng sờ vào đứa con gái đang nằm bất tỉnh. “Linie?”.
“Đừng xê dịch nó!”. Một giọng nói quen thuộc vang lên, và hai cánh tay mạnh mẽ đẩy Jennie ra.
Jennie đã quá bấn loạn trước gương mặt trắng bệch và đôi mắt nhắm nghiền của Linie đến nỗi không còn phản đối được khi Lisa giành quyền chủ động. Bị choáng váng, nàng đã không chất vấn về quyền hạn của cô trong việc này. Nàng nắm chặt hai bàn tay lại âm thầm cầu khấn cho Linie đừng bị thương nghiêm trọng.
“Tôi có giúp gì được không?”. Người tái xế già cúi xuống bên trên họ, lo lắng theo dõi Lisa thăm khám kỹ càng cho Linie mà không nhấc cao hay xoay trở con bé. Cung cách trầm tĩnh và chuyên nghiệp của cô khiến cho Jennie yên tâm, dù đang lo sợ. Nếu như cô không có mặt ở đây... nàng không muốn nghĩ về điều đó.
“Gọi xe cứu thương”. Lisa rút chiếc điện thoại ra khỏi túi áo và đưa cho Jennie mà mắt chẳng nhìn vào nàng hay người tài xế xe hàng. Lisa hoàn toàn tập trung vào Linie, hai con mắt nó vẫn còn nhắm nghiền.
“Ít nhất nó cũng đã bị một chấn động mạnh... và còn có thể bị tổn thương ở cổ hoặc xương sườn, về nội tạng, tôi không thể biết là có chuyện gì không. Nó phải được nằm cố định trên một cái cáng và chúng ta phải đưa nó đến một bệnh viện tốt có các bác sĩ chuyên gia về chấn thương”.
Jennie cầm chiếc điện thoại của Lisa trong tay mở khoá lên nhìn vào màn hình nàng hơi xao động lòng mình khi hình nền trên đó là hình của cô và nàng khi cả 2 còn 18,19 tuổi . Nàng vội lắc nhẹ đầu xua đi những rung động nhất thời , giọng run run hỏi.
"Mật....mật khẩu...của chị là gì?"
"Ngày sinh nhật em" - Lisa đáp dù vẫn không nhìn lấy Jennie, mọi giác quan của cô đều đang căng lên và chỉ hướng về đứa bé đang nằm bất động . Một cảm giác lo lắng không tả được , đến chính bản thân cô cũng không hiểu nỗi những cảm giác này là gì . Có chút đau lòng và thắt nghẹn nơi con tim .
Hoảng loạn, Jennie cố nghĩ ra cái tên của một bệnh viện lớn gần nhất và liên lạc được với tổng đài cấp cứu 911, nơi đây xác định rõ vị trí của họ và cho biết một chiếc xe cứu thương đã lên đường.
Mi mắt Linie chớp chớp mở ra và nhìn vào Jennie, rồi nhìn Lisa. “Chuyện gì vậy?”, nó lẩm bẩm. “Satin đâu rồi? Nó có sao không?”. Nó rướn người để ngồi dậy, rồi lại nằm trở xuống, thở gấp. “Nó có bị gãy chân không? Con không ngờ là con đã... Mẹ ơi, đừng khóc”.
“Lạy Chúa... nó đã tỉnh rồi... và còn nói chuyện được. Tốt quá, phải không?”. Jennie vừa nắm bàn tay con gái mình vừa nói với sự xúc động cực điểm. “Nằm yên đi, con yêu. Lisa, chị thấy thế nào?”.
Lisa nắm lấy cổ tay bé nhỏ của Linie và nghe mạch, xong cô vuốt nhẹ bàn tay kia trên thắt lưng của nó. “Con bé vẫn cần đến bệnh viện. Không ai đoán trước được các tổn thương ở đầu, và như chị đã nói, có thể có những chuyện khác nữa. Nhưng nó không có vẻ đau đớn. Chị nghĩ là con bé không bị gãy xương sườn đâu”. Cô nhìn vào trong đôi mắt Linie. “Linie, con nhắm mắt lại. Bây giờ mở ra đi”.
Con bé vâng theo những mệnh lệnh bình thản này mà không chút kỳ kèo.
“Đồng tử phản ứng bình thường. Tốt”.
Tất nhiên cô biết phải làm những gì - cô là bác sĩ mà - nhưng Jennie thấy ngổn ngang những tình cảm mâu thuẫn. Biết ơn. Lo sợ. Trên hết là tình yêu đối với con gái mình. Bạn sẽ không bao giờ biết được là một đứa con nít có thể yếu ớt - hay gan dạ - như thế nào nếu bạn chưa từng bị đau. Jennie suy nghĩ một cách buồn thảm.
“Tôi mong có thể giúp được điều gì”, người tài xế già lại lẩm bẩm.
Rời mắt khỏi Linie trong giây lát, Lisa nhanh chóng đánh giá người tài xế xe hàng, nhận thấy sự căng thẳng của ông. Vành môi rắn rỏi mím lại thật nhanh, cô nở một nụ cười thông cảm.
“Có ai đến đón ông được không?”, Lisa hỏi. “Ông không nên lái xe”.
“Tôi có đứa cháu gái”.
“Ông nói số điện thoại cho Jennie, cô ấy sẽ gọi hộ ông”. Cô lại nhìn xuống Linie, nó nở một nụ cười yếu ớt với cô.
Đứa con gái của nàng có xem cô như một ân nhân hay không? Tràn ngập trong sự xúc động gần như quá mạnh mẽ không thể điều khiển, Jennie cảm thấy lóe lên một nỗi ghen tức và oán hận, và nàng tự bảo mình là phải tự chủ. Lisa không phải là đang đóng vai người hùng - cô đang làm điều phải làm, điều tốt nhất cho Linie. Nàng gọi điện thoại theo sự hướng dẫn của người tài xế già, và ra sức trấn an đứa cháu gái của ông.
Đang run run vì phải cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, Jennie bỗng ngạc nhiên khi thấy Lisa bắt đầu ra lệnh. “Em hãy bắt mấy con ngựa, đưa chúng đi xa khỏi đường cái. Nhốt chúng trở vào chuồng đi”.
“Để Linie ở đây à?”.
“Chúng ta không nên gây thêm một tai nạn nào nữa”, cô nói lạnh lùng rồi chuyển sự chú ý sang Linie và kết thúc cuộc tranh cãi.
Mặc dù nhận thấy sự sáng suốt và hợp lí trong mệnh lệnh của cô, nhưng giọng nói của Lisa khiến cho Jennie hơi bực bội. Nàng muốn không nghe lời ngay cả khi nàng lảo đảo đứng lên để tuân thủ, hai đầu gối run run và trong lòng thì ấm ức, khó chịu.
Con ngựa hồng cao lớn mà Lisa cưỡi đến đang đứng sau họ, nó được buộc tạm dưới đất. Jennie nắm dây cương dắt nó qua bên kia đường, nơi con ngựa tía của nàng đang gặm cỏ trên bờ mương. Lần duy nhất này, con ngựa bất kham để cho Jennie đi thẳng tới chỗ nó mà không phản ứng, có vẻ như nó biết rằng đây không phải là lúc để chơi trò đuổi bắt. Con ngựa hồng của Linie đứng bên hàng rào bằng gỗ với một đầu gối bị trầy và chảy máu.
Trong khi dắt ba con ngựa đi, Jennie quay nhìn về phía Linie. Nàng dừng lại một chút khi thấy Lisa đang nắm bàn tay con gái mình. Linie đang bình thản nói chuyện với cô như chẳng có gì đặc biệt. Jennie biết là Lisa đang vờ trò chuyện để theo dõi tình trạng con gái, nhưng nàng không rũ bỏ được sự oán hận tự nhiên khi nhìn thấy mối quan hệ có phần thân thiết giữa cô với Linie. Trông như thể là cô đang tiếm đoạt vai trò làm mẹ và che chở của nàng - ý tưởng này khiến cho Jennie càng thêm choáng váng, như là nàng chứ không phải Linie, đã bị va đập vào đầu.
Nàng nghe tiếng còi hụ của chiếc xe cứu thương càng lúc càng lớn dần, và cuối cùng chấm dứt khi chiếc xe qua khỏi ngọn đồi và dừng lại nơi Lisa chỉ.
Trong khi nàng bất lực và lo sợ đứng nhìn thì Lisa và đoàn cấp cứu đưa Linie lên chiếc cáng và đo các dấu hiệu sống dưới sự giám sát chặt chẽ của Lisa.
Chỉ nhìn cảnh thân hình bé bỏng của đứa con mình bị ràng cột, với một cái vòng to cẩn thận đặt quanh cổ, cũng đủ khiến cho Jennie đầm đìa nước mắt. Nhưng nàng không khóc. Nàng ký tên vào các mẫu đơn trên cái bìa kẹp do một nhân viên kỹ thuật đưa cho mà không mấy chú tâm. Nàng cố ép mình phải vững vàng vì Linie, trong khi chỉ chực nôn thốc - hoặc gào lên.
“ Cô là mẹ của bé?”, một nhân viên cấp cứu hỏi. “ Cô có đi tới bệnh viện không?”. Hai người khác đang thận trọng khiêng cái cáng đưa vào trong xe, trò chuyện với Linie và nó trả lời với họ. Bối rối, Jennie nhìn Lisa.
“Họ gọi em đấy”, cô chỉ nói có thế.
Nàng thở một hơi dài và đi đến một quyết định. Cũng như cô, Jennie muốn làm điều gì tốt nhất cho con gái. Nếu để cô đi với nó thì con bé sẽ có ngay bên mình một bác sĩ và một nhóm người cấp cứu. Giá như có gì bất ổn xảy ra - hẳn là chẳng có gì đâu - họ sẽ chăm sóc cho đứa con nàng theo kiểu nàng không làm được. Và mấy con ngựa thì không thể để cho chúng tự kiếm đường về nhà.
“Tôi sẽ đến đó ngay. Còn bây giờ thì Lisa chị đi với con bé, được không”.
“Mẹ ơi, săn sóc cho con Satin nhé”, nàng nghe Linie nói.
“Được rồi, bảo bối. Mẹ sẽ đến với con ngay”.
Lisa gật đầu và leo lên phía sau xe cứu thương, ngồi bên cạnh Linie trên chiếc ghế xếp mà một nhân viên cấp cứu kéo ra cho cô. Người tài xế đóng cánh cửa lại và chiếc xe rời đi, vài giây trước khi người cháu gái ông lão đến nơi đón ông về nhà.
Để khỏi mất nhiều thời gian, Jennie gởi cả ba con ngựa vào nhà của Lisa và cưỡi con ngựa của mình đi. Nàng để lại mấy chữ cho bố mẹ nàng khi ấy đã đi đâu rồi - bố nàng thì không có điện thoại di động, còn mẹ nàng thì chẳng nhớ để sạc pin cho máy của bà. Khi đến bệnh viện, nếu có cơ hội nàng sẽ cố gắng điện thoại cho họ.
Jennie chạy tới chiếc xe của mình và chưa được một giờ sau, nàng đã lái xe tới bệnh viện. Nàng chẳng nhớ gì nhiều về quãng đường đã đi qua, ngoài việc cầu nguyện để xin chuộc lấy tất cả những tội lỗi trong quá khứ, trong hiện tại và trong tương lai, miễn sao cho Linie được bình yên.
Các y tá gọi một điều dưỡng dẫn Jennie đi qua một mê cung những căn phòng để đến được phòng của con gái nàng. Linie đang ngồi trò chuyện trên một giường bệnh viện có thanh chắn cao.
Lisa đang ở bên nó. Một lần nữa, Jennie cảm thấy dâng lên một sự pha trộn khó chịu giữa lòng biết ơn và nỗi oán hận.
“Chào cả hai”, nàng bình thản nói.
*************************************************
END CHƯƠNG VI
Hello mọi ng . Tui đã comeback đây . Mấy nay bận quá . Tặng mọi ng 2 chap coi như tạ lỗi nha .
Happy women day. 20/10 vui vẻ nhá cá cô gái.
Đừng quên follow và bình chọn cho tui nha . Love ya . 😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro