CHƯƠNG V
Hôm ấy là một ngày mùa xuân tuyệt đẹp, vô cùng thích hợp cho sự thả bộ lang thang của Jennie. Nàng cần tẩy sạch đầu óc mình trước khi phóng viên của tạp chí Sống Đẹp đến đây và làm rối tung cửa hàng của nàng.
Vừa quẹo qua góc đường, nàng đã thấy họ sẵn sàng ở đấy. Có một xe tải ngoại cỡ đậu ở khúc cua, máy còn đang chạy không biết vì lý do gì, và có những người nàng không quen biết đi lui đi tới với những đèn chớp, tấm phản chiếu, và một lô thiết bị lạ mắt khác. Từ ngoài đường, nàng nhìn qua ô cửa kính trước khi vào nhà. Khoảng không gian trống trải đã giăng đầy những đèn chiếu đặt trên giá, và những người phụ tá khi bật khi tắt. Những tấm phản chiếu điều chỉnh được đặt rải rác đó đây. Bà Hanin đang được rọi sáng chói chang giữa tất cả những thứ này.
Bà Jang Micha từ trong bước ra, gật đầu cảnh báo với Jennie. “Bọn xâm lăng đang kéo đến”.
“Trời ơi, thế à”.
“Họ đang xốc xáo mấy món đồ len của tôi. Rối tung hết cả”.
Jennie vỗ nhẹ trên cánh tay bà. “Rồi họ sẽ xếp dọn lại như cũ ấy mà”.
Bà cụ già thở dài lẩm bẩm: “Họ làm tôi phát điên. Họ còn tính kéo đến chụp hình trang trại của tôi ngày mai, như vậy có nghĩa là đàn cừu sẽ phải cuống lên. Mình đâu có thấy trước mấy chuyện này”.
“Nhất định là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp mà. Bà đừng lo”.
Bà Micha hừm một tiếng. “Cô ơi, cô chưa bao giờ thử trấn an một đàn cừu đấy. Một khi chúng đã phát hoảng thì rồi chúng cứ hoảng mãi”.
Jennie nhìn qua ô kính. Nàng nhận ra trong đám người này có vài người là những cộng tác viên chuyên viết bài trên tạp chí Sống Đẹp - như chàng thanh niên tóc đuôi ngựa kia là Seung yoon, giám đốc nghệ thuật. Dáng người cao to, mặc áo thun đen và quần jean, Seung yoon đã chuyển dời các món hàng trên kệ, sửa cho tròn trịa các cuộn chỉ len và tạo nên một sự hỗn độn đầy nghệ thuật đối với mấy xấp vải đã được xếp gấp và phối hợp màu sắc công phu. Anh ta lùi lại để ngắm công trình của mình, nhíu mày rồi cầm một cuộn chỉ lên ngắm nghía thật kỹ.
Jennie chào bà Micha rồi bước vào trong nhà, vỗ vai anh.
Mắt anh ta rời cuộn chỉ để nhìn vào nàng. “À, xin chào. Chị là Jennie, phải không. Bà Hanin đã giới thiệu với tôi tất cả những tấm hình trên bảng quảng cáo. Cửa hàng thật dễ thương”. Anh ta kéo ra một đoạn ngăn ngắn trên cuộn chỉ rồi để nó lòng thòng như thế và đặt trở vào trên kệ. “Đấy. Đẹp tuyệt đấy, chị có đồng ý không?”.
“Tất nhiên rồi. Anh nói đẹp là đẹp mà”. Nàng không muốn tranh luận. Trong sự quảng cáo không tốn tiền này, họ có muốn quậy thế nào với mấy các kệ hàng của nàng cũng được cả.
Seung yoon vỗ vỗ hai tay, nói với toán người của mình. “Được rồi, mọi người hãy nhanh nhanh lên. Không thể mất cả ngày được. Người mẫu đâu rồi? Ra đây, ra đây”.
Đi vào trong quầy nơi mà nàng và các nhân viên bán hàng thường ăn trưa, Jennie đảo mắt tìm bà Hanin và đặt cái túi bánh donut hương quế mà nàng đã mua trên đường đến đây xuống. Đám nhân viên và phụ tá chắc sẽ ngấu nghiến mấy cái bánh này, còn người mẫu thì hẳn là không. Thôi được. Có lẽ ai đó đã cung cấp đủ cà rốt và rau cần cho dịp cuối tuần rồi.
Nàng lấy ra nhiều mặt hàng đan tay của các nghệ nhân địa phương để Seung yoon đánh giá, với hi vọng anh ta sẽ chọn một, hai món để đăng hình trong bài viết trên báo của anh - và kìa, anh ta đã chọn. Một người mẫu tóc vàng gầy guộc, chân dài, trong chiếc áo chẽn lạ mắt bằng loại len tốt nhất của bà Micha từ phòng sau bước ra, đi theo đằng sau là một nghệ nhân hóa trang phẩy phẩy một chiếc chổi lông tơ chấm phấn thoa mặt.
“Mara, chưa xong mà. Đứng yên nào”.
Mara quắc mắt nhìn nhân viên hóa trang bằng cái nhìn bực bội. “Vâng, vâng. Nhưng tôi ngứa quá. Khi nào mới bỏ được chiếc áo này ra?”. Cô ta xắn tay áo lên và làm điệu, một chân gầy guộc chìa ra phía trước, hai tay chống nạnh.
“Tuyệt lắm, Mara”, đạo diễn suýt xoa. “Em đẹp bẩm sinh cơ mà”.
Mara mỉm cười tự mãn. Jennie muốn ném cho cô ta một cái bánh donut.
“Nhưng cô không thể cởi chiếc áo len ra được”, Seung yoon nói. Ông chụp hình không thích màu nhạt”.
Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc muối tiêu, điều chỉnh bối cảnh trên chiếc máy chụp hình kỹ thuật số hiện đại, rồi nhìn lên nhưng không nhằm vào Mara. Thay vào đó, ông ta nhìn vào Jrnnie và nháy mắt chào nàng. Nàng mỉm cười chào lại, ngạc nhiên vì vẻ thân thiện trên gương mặt ông. Ông ta có vẻ không hoàn toàn giống dân Seoul như Seungyoon, chiếc sơ mi vải mềm sờn rách và đôi giày cũ của ông cho thấy ông không bận tâm nhiều lắm đến chuyện thời trang.
“Ông gọi tôi là ông chụp hình hả?”, ông ta hỏi Seungyoon với giọng nói khe khẽ, cười cợt.
“Thế ông muốn tôi gọi ông là gì?”,Seungyoon hỏi.
“Gọi là Minseuk”.
“Xin lỗi, ông Minseuk”. Seungyoon gật đầu lơ đãng, bước tới đứng sau Mara và bóp chặt cái eo áo của nàng. “Kim kẹp áo đâu!”, anh ta gọi. Một phụ tá và một nhà tạo mẫu ào tới với một túi phụ tùng, và họ kẹp chiếc áo len dọc theo cột sống người mẫu cho sát với thân hình mảnh mai của cô ta. Seungyoon đi qua đi lại phía trước để ngắm và hài lòng ra mặt. “Thế đấy. Đẹp hơn rồi đấy, phải không Mara?”. Anh ta nắm vai cô người mẫu, đặt nàng đứng trước một tấm gương dài.
Mara bĩu môi. “Vẫn còn ngứa”.
Jennie không bận tâm. Chiếc áo len trông thật đẹp. Những người này không biết là họ đang làm gì, còn Seungyoon là một chàng hề. Đạo diễn vỗ vỗ lên chóp mũi của người mẫu. “Bóng quá, bóng quá”. Rồi anh ta gọi kỹ thuật viên hóa trang “Nayeon, làm ơn hoàn chỉnh gương mặt cô ta để bắt đầu nào”.
Nayeon chạy vội sang và bôi phấn tới tấp khiến cho cô người mẫu hắt hơi. Jennie đứng kế bên bà Hanin trong lúc đám nhân viên đưa máy móc vào vị trí, sẵn sàng cho đợt chụp ảnh đầu tiên. Một nhân viên đứng nơi cửa để yêu cầu khách hàng lát nữa hãy quay lại, nhưng chẳng có ai ghé vào.
Tin tức về chuyện chụp hình có thể sẽ lan ra khắp phố chỉ trong vài phút nếu như có ai được biết. Công việc này khá lý thú, cho dù cô người mẫu là người phải thấy khó chịu nhất trên đời. Nhưng Mara chờ đợi khá kiên nhẫn trong lúc mái tóc cô được chăm chút kỹ một lần cuối. Một thành viên trong đoàn bật chiếc quạt và ngước nó lên để làm mát người mẫu dưới ánh đèn và thổi bay mái tóc cô đôi chút. Mara có vẻ chuyên nghiệp nhưng buồn chán, cô chụp vài tấm ảnh trước các kệ hàng trong khi Minseok quì đằng trước mình, chụp hết tấm ảnh này đến tấm ảnh khác.
Seungyoon ra lệnh cho Mara làm theo. Jennie lấy một cái bánh donut trong túi giấy ra và ăn trong lúc đứng xem. Nàng chắc chắn là ánh mắt người mẫu đã sáng lên khi nhìn cảnh ấy.
“Tuyệt”, Seungyoon hài lòng nói. “Chúng ta cần ánh mắt ấy. Tiếp tục đi”.
Jennie thấy mừng là nhiều bộ đồ thêu đan nữa đang được đem ra chụp hình. Nàng nghĩ là rất hay nếu như người thợ làm ra các sản phẩm ấy cũng được giới thiệu trong bài báo. Nàng lấy một mẩu giấy, cây bút chì và viết tên người thợ trong khi các mặt hàng khác nhau được Mara trình diễn, với sự trợ giúp của nhà tạo mẫu.
“Được rồi, chúng ta nghỉ để ăn trưa nhé”, sau cùng Seungyoon nói. Anh ta biến mất phía sau quầy hàng trong khi các nhân viên bận rộn với các thiết bị. Mara cởi đến chiếc áo đan cuối cùng, để lộ ra chiếc áo cánh nhỏ xíu bên trong. Cô ta đưa chiếc áo đan cho nhà tạo mẫu và cào gãi hai cánh tay một cách thỏa thích.
Jennie thấy ái ngại. Mara có lẽ bị dị ứng với len. Và cô ta đã phải nhịn ăn. Lớp vải mỏng của chiếc áo cánh để lộ rõ những chiếc xương sườn.
“Đừng gãi cánh tay”, nhà tạo mốt nói khẽ. “Nếu phải mặc áo không tay thì làm sao?”.
“Chắc không đâu”, Mara đáp. “Đây là đề tài Giáng sinh mà, bà có nhớ không?”.
Đội chiếc nón Santa trên đầu, Seungyoon từ đâu đó bước vào. Món phụ trang này không phù hợp với chỏm tóc đuôi ngựa thời trang của anh ta. “Ha ha ha. Mọi người ơi, thời tiết mùa đông thật tuyệt diệu. Hãy đập mấy cục mousse để giả làm tuyết nhé”.
Cậu nhân viên phụ tá, đi theo Seungyoon ra trước cửa hàng, dốc ngược hai thùng hàng lớn, bên trong đựng những món đồ trang trí Giáng sinh, trong số đó có một cuộn tầm gửi nhân tạo quấn ruy băng. Jennie và bà Hanin nhìn nhau mỉm cười. Nhìn thấy mấy món này vào tháng năm thực buồn cười.
“Treo cái này lên được không ạ?”, cậu ta lễ phép hỏi.
“Được chứ”, Jennie nói. “Tôi sẵn sàng hợp tác mà”.
“Thật đáng mừng cho tôi”. Cậu nhân viên nói rồi đi ra phía sau mang tới một cái thang, đặt đằng trước quầy hàng.
Seungyoon nghiên cứu cách trưng bày trong ô kính, không để ý đến vài người đi đường đang tò mò nhìn anh ta và những thiết bị bên trong gian hàng. Đây là chuyện lớn đối với thành phố bé nhỏ này, Jennie nghĩ và cười thầm. Nàng vẫy tay chào một phụ nữ quen, bà này đưa bàn tay che mắt và bước vào một lát, rồi đi ra.
“Có lẽ bây giờ cô nên khóa cửa lại”, Seungyoon nói. “Ra vào tự do lộn xộn quá. Mình đều không muốn có ai đi lại trong này phải không?”.
“Có lẽ không”. Jennie khóa ô cửa kính lại và treo bảng “Đóng cửa”.
Cậu nhân viên ngước đầu nhìn lên. Thấy mấy thanh gỗ viền quanh ô kính, cậu ta nói “Dễ mà. Tôi sẽ dùng loại đinh nhỏ, sau khi tháo tất cả xuống thì sẽ không để lại dấu vết gì đâu”.
“Cám ơn”, Jennie nói.
Cậu ta leo lên cây thang, một thân hình rắn chắc bên trong một chiếc áo ca rô và một chiếc quần thô, mang theo một hộp đồ nghề gồm đinh và búa. Cậu ta ra hiệu nhờ Jennie đưa cho cậu ta một trong hai thùng đồ trang trí Giáng sinh để đặt nó trên giá treo của cái thang. Cái thùng lớn có đáy hẹp nhưng không để lọt vào giá thang. Tuy nhiên, theo Jennie được biết thì trong đó chẳng có gì nặng cả. Cậu nhân viên nhìn vào trong thùng rồi nhìn xuống sếp của mình.
“Anh muốn hình gì?”.
“Vẻ đẹp đồng quê. Làm cho giống thật”.
Cậu ta lôi ra một vòng hoa man việt quất dài bằng ni lông, bắp rang bằng bột giấy, và những miếng bánh quy gừng bằng các tông.
“Tôi thấy giống thật lắm rồi”, Seungyoon vui vẻ nói. “Hai người cứ làm đi. Tôi tin tưởng các bạn và tôi đói bụng rồi. Jennie ơi, có chỗ nào ở Busan bán sushi không?”.
“Không”, Jennie cười trả lời. “Nhưng anh có thể dùng hamburger rất ngon”.
Đạo diễn lộ vẻ hơi thất vọng. “Tôi không ăn được thịt bò."
Seungyoon đi ra ngõ sau, Mara nhanh chân chạy theo, rồi đến Minseok và những người khác. Bà Hanin nhận lời cùng đi với nhà tạo mốt và cô thợ hóa trang và không ngớt ca ngợi món bánh pa-tê táo của tiệm To Go, quán ăn cách đấy ba dãy nhà.
Còn một mình Jennie ở lại với cậu nhân viên, nàng vui mừng được dịp trang hoàng theo ý thích. Người mẫu và những thứ linh tinh khác không phải là lĩnh vực sở trường của nàng, nhưng nàng có một ý kiến rất dứt khoát về cách nàng muốn gian hàng của mình phải như thế nào, căn cứ vào bài viết sắp đăng trên báo.
Cậu nhân viên đóng nhiều cây đinh, sau đó Jennie đưa cái vòng hoa lên, bây giờ trông nó mới có vẻ như thật khi ở trên cao, thòng xuống theo hình bán nguyệt và lay động nhẹ nhàng trong làn gió hiu hiu do chiếc quạt máy tạo ra.
Thùng đồ đã trống trơn và cậu nhân viên để cho nàng nhặt lấy những gì nàng thích. Cho lần trang trí sau cùng, Jennie chọn ra một đôi thiên thần bằng trái thông sơn trắng, đặt ở hai bên của một cái giá nhỏ treo mấy chiếc áo len trẻ con sọc trắng đỏ. Rất có không khí Giáng sinh.
“Đẹp đấy”, cậu ta tán thưởng. “Còn bây giờ đến cây tầm gửi”. Anh ta cúi xuống cái thùng nhưng rồi đứng thẳng người lên thật nhanh, thả rơi trở xuống cuộn dây tầm gửi xám xanh quấn ruy-băng. “ Ôi chao!”. Anh ta đặt một bàn tay lên lưng xoa xoa. “Tôi phải leo xuống. Đau lưng quá”.
“Để tôi treo cho”, Jennie đề nghị. “Anh phải nghỉ một lát. Nếu không thích sandwich thì anh có thể dùng một tí gì đó, chỉ để ngồi nghỉ thôi. Mà này, quán To Go thường có bán pa-tê táo vào lúc hai giờ đấy”.
Anh ta leo xuống một cách nặng nhọc. “Tôi có được nửa giờ nghỉ ngơi. Cô có muốn ăn gì không?”.
Chỉ một việc đối diện với cô người mẫu siêu mỏng cũng đủ khiến Jennie hết muốn ăn rồi. Và nàng cũng còn hai cái bánh donut. “Không. Lát nữa sẽ gặp anh”.
Anh ta trao cái búa cho nàng rồi khập khiễng đi. Nàng nghe tiếng cánh cửa sau đóng lại rồi cọt kẹt mở ra - lẽ thường nàng phải gài chốt cửa - trong lúc nàng kéo lê cái thang đi dưới chùm đèn Victoria, cẩn thận để không làm nghiêng hộp đồ trang trí treo trên giá thang. Hình chạm đầu mái nhà sẽ là một chỗ tốt để treo quả cầu buộc ruy-băng.
Nàng leo lên các bậc thang và quấn sợi dây kẽm nhỏ của quả cầu vào hình chạm, sau đó leo xuống và kéo cái thang qua một bên.
Jennie khoanh tay trước ngực, nghĩ rằng cây tầm gửi vào giữa tháng năm trông vừa ngô nghê vừa huyền kỳ. Giống như vòng hoa man việt quất và bắp rang, cuộn dây này chuyển động nhè nhẹ trong làn gió của cái quạt. Tiếng vù vù yếu ớt của cái quạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh nên lúc đầu nàng không nghe được tiếng bước chân. Nhìn lên quả cầu tầm gửi, nàng cho rằng có lẽ anh nhân viên đang trở lại để lấy cái ví hoặc gì đó, hoặc một người nào trong đám nhân viên, cho nên nàng gần như giật nẩy người khi nhìn thấy Lisa bước vào phía trước cửa hàng.
“ Chị làm gì ở đây thế?”, nàng nhận thấy câu hỏi của mình không thân thiện cho lắm nhưng vì cô đã khiến cho nàng kinh ngạc.
“ Chị nhìn vào trong quầy và thấy em đang làm việc hùng hục”. Cô mỉm cười. “Cửa không khóa và chị không muốn gõ cửa. Nhất là khi em đang ở trên cái thang”.
Nàng gật đầu, cảm thấy hơi ngớ ngẩn. “Đúng thế”.
Lisa thọc hai tay vào trong túi quần và nhìn xung quanh. “Đang làm gì vậy?”.
“Cửa hàng của em được giới thiệu trong số Giáng sinh của tạp chí Sống Đẹp. Trang trại của bà Micha cũng thế. Ngày mai họ sẽ đến chụp hình trang trại của bà ấy”.
“Xem nào. Trông đẹp đấy”.
“Cám ơn Lisa”.
Nàng không rời mắt khỏi gương mặt cô vì không muốn nhìn lên cây tầm gửi và hi vọng là cô không để ý đến nó. Nhất định nàng sẽ không để cho cô hôn mình dưới nhành cây này. Cho dù có hôn thì cái hôn ấy cũng không ý nghĩa gì. Cuộn cây kia chỉ là cây giả.
Lisa liếc nhìn lên cuộn tầm gửi mà chẳng nói gì, rồi cô nhìn các phần trang trí khác với ánh mắt thích thú. “Trang hoàng nhà cửa chắc là vui lắm. Thế mọi người đi đâu hết rồi?”.
“Đi ăn trưa. Họ trở lại ngay bây giờ”.
“ Ờ , uhm ".
Nàng có cảm giác như cô muốn bước tới phía nàng nhưng cô vẫn đứng nguyên ở đấy. Sự đứng gần của cô khiến cho nàng thấy nghẹt thở và tim đập nhanh hơn. Phải rồi, cửa hàng của nàng đón nhận tất cả mọi người, và không có lý do gì mà cô không thể, thế nhưng nàng vẫn muốn cô đừng vào. Cái cảm giác có thể bị cô nhấc bổng lên khỏi mặt đất khiến cho nàng thấy lúng túng. Jennie ngó quanh tìm một thứ gì có thể làm cho cô xao lãng và nàng thấy cái túi giấy đựng bánh. Nàng có thể lợi dụng điều này để tạo cho mình một chút an toàn. Mẹ nàng vẫn nói rằng đàn bà chỉ là những sinh vật đơn giản, và thông thường có thể đánh lừa họ bằng thức ăn hay tình dục.
“Em đã ăn chưa?”, cô hỏi đột ngột.
“Em ăn rồi”. Nàng sẽ không đi ăn với cô được. Phải có người trông coi cửa hàng.
“Tiếc quá nhỉ. Chị chưa ăn”.
Cô có thể ăn bất cứ thứ gì còn lại trong cái túi và giảm bớt calori cho nàng. “Có bánh donut đấy”. Nàng chỉ vào cái túi. “Em đem đủ bánh cho mọi người”.
Lisa gật đầu. “Được. Chị sẽ ăn một cái . Có cà phê không?”.
“Có đấy”. Sốt sắng muốn làm một điều gì đó - bất cứ điều gì - để giữ hai người khỏi ở trong cảnh lúng túng, Jennie đi đến quầy, bấm nút máy pha cà phê, và nàng quì gối nhìn vào trong cái tủ lạnh nhỏ nơi cất trữ những bữa ăn qua loa để tìm một món đi kèm với ly cà phê sữa mới pha.
Mùi thơm của cà phê đang pha làm tan biến đi cơn mơ mộng lông bông của nàng, và nàng thầm cảm ơn về điều này. Jennie đứng dậy, tay cầm bình cà phê đặt lên trên quầy, bên cạnh hộp đường gói. Nàng lấy ra hai gói nhỏ. “Cà phê sữa. Hai gói đường”.
Cô gật đầu, một nụ cười hiện ra nơi góc môi. “Đúng là cách pha mà chị thích. Em vẫn còn nhớ”.
Không hiểu sao Jennie nghe thấy câu nói mới rồi khiến nàng lúng túng. “Phải. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì đâu”.
“ Chị có nói nó có ý nghĩa gì đâu. Chị chỉ nói em còn nhớ thôi”.
Không quên giữ ý cho dù Lisa có nói gì đi nữa, nàng lấy một cái ly và đặt trước cô. “Đừng suy nghĩ gì nhiều, Lisa”.
Nụ cười của cô nở rộng hơn. “Đừng lo”.
Cô tự rót cho mình một ly và lần đầu tiên, nàng để ý thấy cô đang mặc gì. Chiếc áo thun có tay màu trắng với một logo trường y bạc màu trên ngực phải. Nàng đã quên mất rằng cô trông vẫn đẹp như thế nào khi mặc một thứ thông thường như chiếc áo thun. Cô mặc quần jean ôm tối màu làm lộ rõ đôi chân thon dài. Nàng nhìn cô từ đầu đến chân. Cô có vẻ sẵn sàng cho mùa hè, và trẻ hơn dáng vẻ thường ngày với mái tóc nâu hơi bù xù.
Thái độ cô thật ung dung khi lấy một cái ly, tự tay rót cà phê vào, cho thêm một ít sữa và kem, rồi với lấy hai gói đường trên mép quầy. Cô xé mấy gói đường trút vào trong ly.
“ Chị là bác sĩ. Chị không biết là đường và kem có hại thế nào với chị hay sao?”.
Lisa nhún vai, nhe răng cười. “Hì, chị thích đi ra ngoài khuôn khổ”.
Cô nhấp ly cà phê, nhìn nàng qua phía trên vành ly cho đến khi nàng mỉm cười trở lại. Gần như bất giác, nàng cảm thấy thư giãn.
“ Chị uống thêm chứ?”.
“Có lẽ chị uống thêm”. Nàng đi về phía quầy, cô bước tránh sang một bên. Jennie vẫn giữ một giọng nói hoạt bát và từng trải trong khi mắt nhìn chăm chăm vào ly cà phê. “Em sẽ phải làm việc suốt cả ngày nay và em muốn mọi việc như ý của mình cho đến khi họ chụp hình xong”.
“ Chị hiểu. Có vẻ như họ giành quyền kiểm soát đấy”.
Jennie gật đầu. “Cái tốt là họ đã giới thiệu những mặt hàng mà em muốn. Em còn đang hi vọng đưa tên của những người thợ đan vào trong bài báo. Mỗi một chút đều có lợi. Nền kinh tế của Busan chưa phát triển lắm”.
“Chưa à? Em có vẻ như đang thành công đấy chứ”.
Jennie cho đường vào ly cà phê của mình và khuấy leng keng với chiếc muỗng. “Như thế là nhờ phần lớn công việc kinh doanh của em trên mạng”.
“Giỏi đấy”.
Nàng cảm thấy một thoáng ý nghĩa tự vệ, dù nàng biết chắc là cô không có ý làm vẻ cao cả. Tất nhiên là nàng đã không học lên tới đại học, thậm chí cũng không mong gì nghĩ tới chuyện ấy với một đứa con phải nuôi -nhưng đây không hề là điều mà nàng muốn nói với cô.
“Một khi đã mở trang web thì các đơn đặt hàng bắt đầu được gởi đến từ phía những người thêu đan và may mền từ khắp mọi nơi trong nước. Em có đăng quảng cáo nho nhỏ trên các tạp chí may mặc và thủ công, nhưng những lời truyền miệng đã thực sự đem đến cho em những khách hàng mới”.
Lisa gật đầu, đưa một tay chỉ mảng trưng bày những hình quảng cáo chăn mền cách đấy không xa. “Đây là những bộ mền may theo ý của khách hàng, phải không?”.
Có lẽ cô đã xem các mẫu này trong lúc bước vào gian hàng. Jennie thấy nhẹ nhõm là cô chỉ nhằm vào những câu hỏi an toàn. “Đúng thế. Các sách quảng cáo có những cuộc thi về sở thích, sự ưa chuộng màu sắc, thú nuôi, những thứ như thế - và sách quảng cáo trên mạng cũng giống vậy. Họ đăng ký, rồi sau đó em gởi e-mail cho từng khách hàng quan tâm một mẫu thu nhỏ của chiếc mền mà họ có thể làm, qua việc áp dụng những sở thích và mẫu thiết kế mà em tạo ra”.
“À, ý kiến thông minh đấy. Khái niệm ấy do em tự nghĩ ra, phải không?”.
“Phải”. Jennie cầm ly cà phê lên và chỉ vào chiếc máy vi tính. “Em sẽ cho chị thấy là em làm như thế nào”. Nàng bước tới ngồi xuống, chờ một phút cho màn hình hiện lên trong khi Lisa nhìn qua vai nàng.
Jennie mở một tập tin và nạp đầy khoảng trống của nó với một bàn tay gõ phím. “Ví dụ như một khách hàng thích làm vườn. Bà ta thích quần áo màu nhạt nhẹ. Và yêu mèo”. Jennie cho chuột di chuyển lui tới giữa chương trình các hình vẽ của mình và bảng yêu cầu mà nàng đang mở, chọn lấy những đóa hoa và con mèo cách điệu trong các màu hồng, lam và vàng.
“Tất cả những gì mình cần làm là ghép chung những yếu tố này lại với nhau, sử dụng những loạt mẫu mà mình tạo ra cho từng thể loại - công việc này mất khoảng năm phút. Sau đó em e-mail vài bản khác nhau cho khách hàng xem. Kiểu thiết kế được làm theo ý từng người, nhưng nó được dựa trên những yếu tố tiêu chuẩn mà mình không phải vẽ lại sau mỗi lần sử dụng”.
“Khỏe quá nhỉ. Và cũng rất thông minh. Nhưng em làm sao nếu có yêu cầu của một người thích mô tô, quần bò sờn rách, và chó bull?”.
Jennie cười lớn. “Em vẫn có thể giải quyết những đơn đặt hàng đặc biệt. Phải mất nhiều thời gian hơn một chút để có được những hình ảnh ấy, nên em tính tiền cao hơn. Chỉ có vậy thôi”.
Nàng mở một tập tin trong máy vi tính và một tập hợp các hình nghệ thuật hiện ra, từ những người cá , hình xăm cho đến những hình chạm kỷ hà. Lisa tỏ vẻ thích thú thật sự và Jennie cũng say sưa với đề tài của mình. “Những mẫu này khó lắm. Phần nhiều người ta chỉ thích những thứ dễ làm như hoa cúc và ngôi sao. Nếu họ thích một phiên bản thu nhỏ và đặt làm một bộ, thì em vẽ đồ hình nhiều nhóm cho kiểu dáng họ chọn, thêm các chú giải, in tất cả ra và gởi đi. Họ thêu các hình ấy trên vải của họ, như thế có nghĩa là không cần nói đến vật liệu”.
“Đây là một kiểu kinh doanh của thiên niên kỷ mới”.
“Vâng”.
Lisa cười. “Em thật là kỳ tài. Chị phải phục đấy”.
Jennie hơi đỏ mặt. “Mỗi tháng em đều có thêm nhiều đơn đặt hàng. Như vậy có nghĩa là em có thể sống theo giờ giấc riêng của mình và ở lại Busan này với bé Linie...”.
Nàng ngừng nói, cảm thấy cái nhìn tư lự của cô đối với mình.
“Đúng đấy”.
“Sống ở đây thì không có nhiều công việc lớn”, nàng nói rõ. Lisa hẳn đã biết như thế, dù cô đã sống khá lâu tại Seoul. “Không thể làm cho cửa hàng phát triển như thế này nếu chỉ bán hàng cho người địa phương. Còn về du khách... họ đến theo mùa. Khái niệm “tự thiết kế cho bộ mền của mình” thật sự thịnh hành trên mạng, và em cũng giới thiệu các mẫu thêu tay của em trên trang web nữa. Thế đấy, không có ai giàu nhưng mọi người đều sống được”.
“Ồ, thôi đi!”. Jennie cười với cô, đồng thời tắt máy vi tính. Ở trong cửa hàng này, nàng cảm thấy yên tâm nhiều hơn là ở nhà. Và nói chuyện về công việc làm ăn có nghĩa là câu chuyện sẽ không bao giờ trở nên quá riêng tư. Nàng vui mừng nghe tiếng cửa sau đóng sầm nhiều lần cho biết là đám người đi ăn đã trở về và đang bắt đầu tràn vào trong quán.
Mara nhàn nhã đi sau cùng, cô ta nhìn Lisa một cách chăm chú, còn cô thì chẳng mấy để ý đến cô ta. Cùng lúc ấy, Jennie cảm thấy bực bội. Seungyoon vừa ăn xong một tô cơm không, mua từ một quán ăn Trung Hoa. Anh ta vẫy vẫy cái muỗng về phía Jennie vì miệng ngậm đầy không gọi chào được, trong lúc kiểm tra lại những sự trang trí được thực hiện khi anh ta vắng mặt, và gật đầu tán thành.
“Cô bận rộn quá nhỉ”, anh ta nói sau khi nuốt xong miếng cuối cùng và vứt tô, muỗng vào trong giỏ rác. “Đẹp đấy. Mara, cô đi mặc chiếc áo len nổi hạt xinh xinh ấy vào. Chúng ta bắt tay vào nhanh đi thôi”.
“Chiếc áo len nào cũng có hạt hết”, cô ta vừa cằn nhằn vừa ngúng nguẩy đi qua bên cạnh Lisa. “Tôi chán cái kiểu nổi hạt ấy quá”.
Jennie cau mày. Không biết là vì câu nói của Mara hay là vì cách cô ta muốn được Lisa để ý, nàng không thể nói.
“Suỵt, nào”. Seungyoon nói với vẻ sốt ruột. Anh ta chăm chú nhìn Lisa. “Hừm. Chúng tôi có thể mời cô chụp hình không? Đây là bạn của Jennie, phải không?”.
Bị bối rối, Jennie phải mất vài giây mới trả lời được. “ Chị ấy là hàng xóm mới của tôi đấy”, cuối cùng nàng nói.
“Tôi là Lalisa Manoban”, Lisa nói. “Còn anh là...?”.
Seungyoon chìa bàn tay. “,Kang Seungyoon giám đốc nghệ thuật của tờ Sống Đẹp. Trước đây cô từng làm người mẫu chưa?”.
Đến lượt Lisa tỏ ra lúng túng. “Ồ, chưa”.
Seungyoon chẳng hề tỏ chút quan tâm để xem Lisa hiện đang làm gì. Anh ta lấy một chiếc áo chui đầu bằng len có sọc trên kệ và áp vào người Lisa. “Chà, trông đẹp đấy. Gồ ghề nhưng trí thức. Minseok, đến đây. Mặc chiếc áo này vào nhé, Lisa?”.
Mỉm cười với Jennie, Lisa tròng chiếc áo chui vào, và lùa bàn tay qua mái tóc rối để sửa cho ngay sau đó.
“Này, Minseok, mình có thể cho cô ta đứng với Mara trong một màn hôn nhau...”
Phần còn lại trong ý tưởng lớn của Seungyoon đã không được bàn trước với Jennie. Nàng rất nhiệt tình, thực sự nhiệt tình, nhưng không thể làm nhiều quá được. Mara đã từ hậu trường bước ra, chiếc áo chui có hạt đã thực sự làm cho cô ta có vẻ tròn trịa hơn. Nhưng dường như cũng hợp với kiểu cách của cô, vì Mara đang còn phụng phịu.
Vẻ mặt cô ta sáng hẳn lên khi nhìn thấy Lisa đang đứng đó với chiếc áo thun có sọc nổi, đóng vai người mẫu rất xứng.
Seungyoon đưa một bàn tay cho Mara để kéo cô ta lại gần hơn - và cho cô đứng kế bên Lisa. “Anh thấy thế nào, Minseok?”.
Minseok có vẻ như chỉ nhìn đời qua cái kính nhòm. Ông ta nhìn vào trong đó một phút rồi trả lời. “Tôi thấy được đấy, Seungyoon. Cô này thậm chí chẳng cần hóa trang nữa. Bộ vó ngon lắm”.
Lisa hướng mặt về phía camera với một cái cười nở rộng khiến Jennie những muốn tống khứ cô đi.
“Trắng tuyệt”. Seungyoon lẩm bẩm. “Marra, nép người vào Lisa đi”.
Cô người mẫu phụng phịu vui mừng tuân lệnh. Jennie chỉ có thể hào hứng khi tự nhắc nhở mình rằng sự quảng cáo sẽ rất thành công và đem lại thêm nhiều thu nhập cho những người đan len của nàng.
Mara ép phía cồm cộm của chiếc áo mình vào phía ngực của Lisa, và Minseok lia lịa chụp hình họ.
“Chà, hai người này có vẻ hợp nhau đấy”, Jennie nghe ông ta nói nhỏ một mình.
Dù vậy, khi nhìn về Lisa, Jennie thấy cô đang nhìn mình, chứ không phải nhìn cô người mẫu tóc vàng quấn quít bên cạnh. Mara có thể chỉ là một đối tượng vô tri vô giác mà thôi.
“Nào, diễn đi!”, Seungyoon nói lớn. “Lùi lại hai bước để cho hai người đứng ngay dưới nhành tầm gửi. Mara, tôi muốn cô luồn mấy ngón tay vào trong tóc Lisa và đặt một cái hôn thật nồng nàn lên má cô ấy. Nhưng đừng có chạm vào và làm hỏng mất son môi của cô. Chúng ta bị muộn rồi đấy”.
Jennie thầm cám ơn. Mara cau mặt. Với sự mãn nguyện trong lòng, Jennie để ý thấy Lisa có vẻ khó chịu khi cặp môi mềm mại, nhầy nhụa và đầy son của Mara áp vào mặt cô.
Minseok nhìn vào trong ống kính lắc đầu. “Chậc. Không có hồn. Lisa cố gắng đừng có cái vẻ như đang chịu trận, được không?”.
Lisa đứng thẳng người hơn, và vẻ mặt Mara có phần chanh chua.
Minseok lại lắc đầu. “Mara, cô có thể làm khá hơn thế”.
“Em mỏi môi rồi”, cô ta rên rĩ, không còn bận tậm đến việc làm ngây ngất Lisa nữa.
Đúng như Jennie đã nghĩ. Nụ hôn dưới một nhành cây tầm gửi giả không thể nào giống như thật được. Nhưng nó có thể trông có vẻ thật khi bài báo được đăng lên. Khoanh tay trước ngực, nàng nhìn Seungyoon đang hò hét bên lề, còn nhà tạo mốt thì thực hiện những chỉnh sửa cuối cùng cho hợp với chiếc áo thun của Mara. Rồi màn kịch khó chịu lại bắt đầu.
Sau cùng, Minseok nói rằng ông đã có được một vài tấm hình không tệ lắm, và Lisa bước ra khỏi vòng ôm của Mara với vẻ nhẹ nhõm.
“Không thích thú lắm như mình tưởng”, cô nhếch môi nói nhỏ với Jennie.
Đáng cho chị đấy, nàng muốn nói thế.
“Tôi cởi ra được chưa?”, cô hỏi Seungyoon.
“Được chứ”, đạo diễn nói một cách dễ dãi. “Nhưng đừng đi đâu xa. Chúng tôi có thể cần đến cô ở phần hậu cảnh”.
Lisa trông có vẻ hơi thất vọng.
Những người giúp việc bắt đầu chất đống những món quà Giáng sinh bọc trong giấy màu sặc sỡ dưới sự chỉ huy của Seungyoon. Jennie hiểu rằng Mara có nhiệm vụ giả vờ mở một hay hai gói quà, hoặc ít ra là kéo một sợi dây buộc trông như sắp mở, bởi vì bên trong các hộp này chẳng có gì cả.
Seungyoon bỗng vỗ trán. “Ồ không được. Chúng ta quên mất cây Giáng sinh rồi!”.
Các phụ tá nhìn nhau. Jennie không nghĩ là có một ai trong họ biết sẽ làm gì.
“Chúng ta cần có một cây thông cân đối cao khoảng hai mét... Tôi nghĩ là tôi đã thấy một cây nơi bãi cỏ của làng”. Giọng Seungyoon sôi nổi, ánh mắt anh ta long lanh. “Chẳng ai biết đâu nếu như chúng ta...”.
Jennie bước tới ngăn lại. “Cây thông ấy là của thành phố. Đoàn Nữ Hướng đạo sinh đã trồng cây ấy. Hơn nữa, chúng ta không thể hễ thích cây nào thì chặt cây ấy được”.
Vị đạo diễn đưa mắt khinh thị nhìn nàng. “Cô có giải pháp nào hay hơn không?”.
“Có”, Jennie nói nhanh. “Chúng ta sẽ làm cây thông của riêng mình. Tôi có thể lấy giấy xanh cắt hình một cây thông - tôi có một tấm giấy xanh lớn đấy - rồi gắn một ngôi sao màu vàng trên chóp. Trông giống như của trẻ con vậy. Táo bạo nhưng đáng yêu”.
Seungyoon đắn đo một lát rồi cuối cùng, anh ta nói “Tôi thấy hay đấy”.
Jennie ít nhiều mong đợi anh ta sẽ búng ngón tay và hô “Làm đi!” với nàng. Nhưng anh ta không làm thế.
“Để tôi đi lấy giấy”. Nàng bước vào nơi làm việc của mình để lấy kéo và tìm thấy tấm giấy lớn mà nàng vẫn để dành lại không biết cho mục đích gì, sau đó trải nó ra trên bàn làm việc của mình và ướm thử các góc cạnh bằng những viên đá mềm mà Linie đã nhặt ngoài suối mùa hè vừa rồi... Jennie nhanh chóng phác họa xong hình thù một cây Giáng sinh đơn giản, rồi cắt, cố không suy nghĩ về những gì mình đang làm. Thực ra, nàng muốn cho nó giống với tác phẩm của một đứa trẻ.
Sáng tạo là cứ để cho sự việc diễn ra, nàng nghĩ. Nhát kéo cũng nhanh như nét vẽ của nàng, cho đến khi một mảng được cắt ra uốn cong lên và cản trở đường cắt của nàng. Bàn tay khỏe mạnh của Lisa đè phẳng chỗ cong xuống và cô để nguyên bàn tay ở đấy, tựa nhẹ trên tờ giấy. Jennie liếc mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Đây chính là sự nồng ấm... đã làm xiêu đổ lòng nàng. Chỉ với một cái nhìn, cô đã có thể đưa nàng trở về một thời khi mà nàng còn rất ngây thơ - một thời mà nàng chỉ muốn nằm trong vòng tay của cô mãi mãi. Thật vô lí là sự nhớ về chuyện ấy đã không gây một tổn thương nào. Nỗi ghen tuông của Jennie với Mara, sự khó chịu của nàng đối với công việc làm người mẫu và với sự xâm nhập khó chịu của tốp phóng viên vào trong cửa hàng của nàng, tất cả đều đã biến mất vào thời khắc này.
“Chờ tí đã”, Seungyoon vừa nói vừa đi tới nơi chiếc bàn làm việc và phá vỡ khoảnh khắc ngây ngất. “Đây có thể là một bức ảnh đẹp. Mara và Lisa thực ra không có sự thân mật, nhưng đôi này thì có đấy. Minseok, anh có thấy điều tôi nói không?”.
Viên thợ chụp hình bước tới và lấy Lisa cùng Jennie vào trong khung hình rồi quan sát thật kỹ. “Phải, tôi thấy rồi”.
“Tôi đang suy nghĩ... một đôi bạn trẻ, mùa Giáng sinh đầu tiên, cùng vui vẻ... Còn anh thấy gì?”.
“Cũng giống như vậy”, Minseok nói. “Ai đó hãy cho cô ta mặc một chiếc áo len đi. Chúng ta phải làm cho xong hôm nay để ngày mai còn qua bên trang trại bà Jang”.
Seungyoon búng ngón tay cho nhà tạo mốt, người này chọn một chiếc áo len nhẹ phù hợp với đôi mắt của Jennie.
Nàng đưa hai tay lên để xỏ chiếc áo vào, vừa kịp bắt gặp cái nhìn tán thưởng của Lisa trên bầu ngực mình. Nhà tạo mốt chọn một chiếc áo chẽn đan móc màu kem cho Lisa.
Chưa đầy hai phút, Jennie đã được đánh phấn hồng, tô bóng đôi môi, bôi đen mi mắt và xốc nhẹ mái tóc.
“Nhìn cô kìa”, Seungyoon nói. “Một cô gái Hàn chính hiệu”.
Jennie mong là lời khen này làm cho Mara phát điên lên. Tất nhiên, nàng không có được cặp xương gò má đầy quyến rũ như của Mara, nhưng nàng có hai má bánh bao dễ thương cùng đôi mắt mèo tuyệt đẹp mà thậm chí chính nàng cũng không biết mình có nữa.
Seungyoon làm như đang cầm chiếc kéo trong tay. “Cắt đi. Cắt đi. Cả hai làm trở lại những gì mình vừa làm. Minseok có thể tới sát bên các bạn, không sao đâu”.
Đỏ mặt thực sự sau lớp hóa trang của mình, Jennie trở lại việc cắt hình cái cây bằng giấy. Máy ảnh của Minseok nháy nhè nhẹ và liên tiếp nhiều lần. Thỉnh thoảng ông ta yêu cầu một hoặc hai người trong họ ngước cằm lên, hoặc nhìn vào người kia, hoặc làm bất cứ điều gì ông thấy làm cho kiểu chụp đẹp hơn. Lisa chẳng nói một lời nào. Cô có vẻ bối rối như bị bắt gặp trong khi đang làm một điều gì sai trái.
“Bây giờ đến ngôi sao”, Seungyoon thúc giục. Một nhân viên nhấc cái cây lên khỏi chiếc bàn và gắn nó lên tường bằng băng keo. “Hai người có thể thay nhau gắn ngôi sao lên trên cây. Chúng tôi sẽ xem kiểu nào đẹp”.
Jennie cắt hình một ngôi sao trên tấm giấy màu vàng rồi đưa cho Lisa. “ Chị trước đi”, nàng nói khẽ.
Lisa nắm tay nàng bước tới cái cây, không cần phải với nhiều để đưa ngôi sao lên trên chóp đỉnh.
“Được đấy”, Seungyoon nói. “Mỉm cười với cô nàng đi”.
Lisa đã mỉm cười trước rồi. Jennie mỉm cười đáp lại, vừa lúc ấy thì tiếng nói của Mara đã phá vỡ giây phút thân mật của họ.
“Ồ, tệ quá”, cô người mẫu nói giọng châm chọc. “Cô ta trông chẳng lộng lẫy gì cả”.
Minseok từ nơi ống kính nhìn lên. “Marra, chúng tôi không cần những lời bình phẩm của cô đâu”.
Dù rằng viên thợ chụp hình chỉ muốn được yên, nhưng Jennie cũng thấy biết ơn ông ta. Nhà tạo mốt khéo léo làm xao lãng cô người mẫu bằng cách vẫy vẫy một chiếc áo trên móc. Mara bị lừa, vội vã đi về khu trang phục.
“Các bạn là đôi bạn trẻ đang yêu”. Seungyoon rủ rỉ. “Đây là mùa Giáng sinh đầu tiên của các bạn. Là lá la la”.
Lisa mỉm cười với nàng một cách nồng nàn hơn, như thể cô quên mất mình đang cầm một ngôi sao bằng giấy. Kiểu ảnh tuy rằng giả tạo, nhưng có sự xúc động thật sự trong đôi mắt cô. Jennie biết rằng cô đang nhớ lại dịp lễ Giáng sinh đầu tiên của hai người - nàng biết chắc như thế. Seungyoon không phải là không tinh ý, nhưng vị đạo diễn này không thể nào biết được ngày vui ấy của họ ngày xưa như thế nào.
Lisa đã tặng nàng một cái trâm cài kiểu cổ mà cô đã danh dụm tiền để mua và một thứ còn ý nghĩa nhiều hơn thế nữa: nụ hôn đầu tiên của nàng, ước gì ký ức ấy cứ mãi mãi nhạt phai... Mặc dù đang có nhiều người xung quanh Jennie cũng cảm thấy dòng lệ dâng trào trên đôi mắt mình và thầm cám ơn là mình đã không khóc òa lên.
“Đẹp đấy. Đôi mắt cô thực sự long lanh đó, Jennie”, Minseok nói.
Lisa để rơi ngôi sao xuống và đưa một bàn tay vuốt má Jennie. Nàng sắp khóc lên. Nàng quay nhìn đi nơi khác. Cô cũng vậy khi ngôi sao tụt xuống nhưng cô đã kịp chụp lấy trước khi nó rơi.
Đôi mắt cô ánh lên long lanh và cô vội che giấu tình cảm của mình bằng cách ngân nga vài nốt nhạc. “Nhặt ánh sao rơi... bài hát cũ ấy là gì nhỉ?”.
“ Chị nên dành bài hát ấy cho một ngày mưa”, nàng nói khe khẽ.
“Vâng, chị biết”, cô thì thầm đáp lại.
Seungyoon lại lớn tiếng ra lệnh. Các nhân viên xúm lại xung quanh. “Được rồi, bây giờ đến lượt cô Jennie cầm cái ngôi sao đặt vào chỗ ấy”, Seungyoon nói. “Tôi thấy thích ý tưởng này. Minseok, anh có thích không?”.
Người thợ chụp hình chỉ càu nhàu đáp lại.
“Lisa...”. Seungyoon nhìn vào cô trông đợi, và cô trao cái ngôi sao cho Jennie.
Nàng làm điệu bộ theo sự chỉ dẫn của đạo diễn. Đứng thế này. Thế kia. Nhìn vào Lisa. Nhìn vào cái cây. Jennie chưa bao giờ hình dung được là một mảnh giấy có thể nặng như thế nào khi mình phải áp nó vào tường suốt gần một tiếng đồng hồ. Cánh tay nàng nhức buốt nhưng những gì họ làm đang tạo cho nàng một cái cớ để được ở gần bên cô.
Nàng nghe nắm cửa khua lách cách và nhớ ra là mình đã khóa cửa.
“Mẹ... ơi, mẹ!”.
Linie đang ở bên kia cánh cửa kính.
“Tôi để cái này xuống được không?”, Jennie hỏi.
Seungyoon nhìn quanh. “Con của cô đấy à?”.
“Phải, nó là Linie”.
“Minseok, anh đã xong cảnh này chưa?”.
“Xong rồi. Jennie, Lisa nghỉ đi”. Minseok mang máy ảnh đến cho Seungyoon xem qua các hình trong bộ nhớ khi Jennie đi ra cửa. Linie áp mũi mình vào trong tấm kính tạo một bộ mặt khôi hài và xòe rộng hai bàn tay ra. Jennie phải bật cười.
Nàng cho Linie vào nhà và vẫy tay chào mẹ mình, bà đang ngồi trên xe nơi khúc quẹo để đi thăm một bà bạn dưới phố. Jennie không biết là Lisa sẽ xuất hiện hay không, nhưng nàng mừng là mình không phải giải thích điều đó với mẹ.
Linie đeo một túi quần áo trên cánh tay, kéo lê trên sàn nhà và nói. “Con đem chiếc váy dài nhung và một vài thứ khác tới”.
Jennie cầm cái túi lên. “Khá đấy. Để mẹ đưa cho nhà tạo mốt xem thế nào nhé”.
“Vâng”. Linie nhìn kỹ trên mặt mẹ nó. “Trông mẹ đẹp quá. Ai trang điểm cho mẹ thế?”.
“Một cô tử tế tên là Nayeon . Con có muốn gặp cô ấy không?”.
“Muốn chứ! Con trang điểm có được không?”.
“Một chút thôi”, Jennie nói.
“Con muốn cho thật đẹp cơ”, Linie mơ mộng.
Jennie mỉm cười và cùng với con mình đi ra phía sau cửa hàng. “Mẹ không biết chắc là thế nào, nhưng có thể là có Nayeon sẽ biết”.
Linie nhìn thấy Lisa và nhướng mày lên nhìn mẹ như sắp hỏi vài câu châm chọc.
“Không được làm thế bây giờ”, nàng nói dịu dàng nhưng cương quyết. “Chỉ chào thôi”.
Lisa cười tươi khi thấy hai mẹ con nàng nắm tay nhau đi về phía mình. “Chào cháu, Linie”.
Linie hích mũi lên với vẻ cao ngạo ngây ngô. “Xin chào”. Nó đi ngang qua trước Lisa và chẳng nghĩ đến gì khác ngoài việc làm cho ra vẻ duyên dáng.
Jennie nháy mắt với Lisa. Với thái độ của Linie, nàng chỉ có thể làm như thế thôi. Đứa con gái nhỏ nào mà chẳng muốn trở thành ngôi sao trong khi chụp hình cho tạp chí và làm cho mình thật xinh đẹp?
Khoảng một giờ sau, Linie đã thấy quen với tất cả những chuyện ở đây. Nó chụp hình trong một chiếc áo dài len bóng với phần trên bằng nhung và không một chút phàn nàn về sợi ruy băng buộc chặt trên mái tóc mình. Nhưng Linie phản đối việc xới tung mái tóc của nó lên, khiến Jennie phải nhắc cho nó nhớ rằng việc này chẳng khác gì so với việc sửa soạn cho Satin, con ngựa của nó, khi đi trình diễn.
Bà Hanin tình nguyện cho mượn một đứa cháu trai năm tuổi, mặc bộ đồ nhung để chụp hình với Linie dưới nhành cây tầm gửi. Dù môi của Linie chẳng chạm đến má của nó nhưng thằng bé này, một diễn viên tồi, vẫn nhắm mắt lại và nhăn mặt một cách cau có.
Rồi thì đến lượt Jennie và Lisa. Nhân viên hóa trang tô lại son môi cho Jennie trong khi Linie đứng nhìn, cô ta tạo nên một màu sáng bóng trên đôi môi hé mở của nàng.
Linie không phải là người duy nhất ngắm nhìn. Jennie biết rằng Lisa đang ở cạnh đó, cô đang nói chuyện với Minseok nhưng đôi mắt luôn nhìn nàng. Nàng có thể cảm nhận điều đó.
“Đứng yên đã nào”, Nayeon nói. “Ồ, hộp phấn hồng của tôi đâu rồi...”. Cô lục tìm trong túi của mình nhưng vẫn không thấy, và bỗng nhìn vào Jennie. “À, mà xem nào. Cô chẳng cần đâu. Cặp má cô đã hồng lắm rồi. Quả thực là thế”. Nayeon dùng một tay để quạt cho mình. “Mấy cái đèn này nóng quá, mình đi lại đây, Linie. Hãy lấy một chai nước mát và lên toa xe ngồi. Trong toa có điều hòa không khí đấy”.
Không phải ánh đèn đã khiến Jennie nóng bức và làm cho đôi má nàng đỏ hồng mà chính là Lisa. Minseok đã bảo cô đứng dưới nhành cây tầm gửi đọc sách, và.... chờ đợi nàng. Trong chiếc áo thun màu kem và chiếc quần jean sờn cũ, cô trông hết sức "nam tính" và hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông nào khác. Cô đã gây ấn tượng mạnh cho nàng. Jennie mừng thầm là con gái mình đã ra ngoài một lát cùng với Nayeon. Nếu Minseok bảo nàng hãy hôn Lisa, nàng không biết là mình sẽ làm gì.
“Diễn đi chứ!”, Seungyoon nói lớn.
“Làm... gì?”, Jennie lắp bắp. “Anh nói làm gì ạ?”.
“Hôn cô ấy. Làm sao cô có thể cưỡng lại cho nổi?”.
Nàng đã không cưỡng lại nổi. Nàng thậm chí cũng không nghĩ ra một lý do gì để từ chối. Thế nên nàng bước tới và hôn cô thật cẩn thận, cố ý giữ gìn lớp son môi của mình.
Nín thở, phần nào ngỡ ngàng, Lisa đưa hai tay ôm lấy eo nàng và cũng hôn lại thật say đắm.
Minseok liên tục bấm máy và lẩm bẩm khen: “Tốt lắm. Đẹp rồi. Thêm một lần nữa. Được. Quay qua bên trái một chút, Lisa. Tuyệt rồi. Phải như thế chứ”. Anh ta ngưng bấm máy.
Jennie có cảm giác người thợ chụp ảnh đang nhìn trong ống kính, nhưng nàng không nhìn anh ta... Đôi mắt nàng nhắm nghiền. Lisa đang hôn nàng thực sự.
“Kìa, hai người”, Minseok chọc ghẹo. “Đã ngưng rồi mà”.
***
END CHƯƠNG V
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro