Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 75

Tâm trạng có chút phiền muộn, Kỳ Duyên lần này bị thương, tuy nói là bị thương thật nhưng miễn cưỡng sao có thể từ thương nhỏ hóa ra to làm nàng sợ đến kinh hồn tang đảm. Thật là bị thương nhưng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không khỏi làm cho nàng sản sinh một cảm giác bị lừa dối.

Bất quá, ngực cùng khối đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, hoàn hảo Kỳ Duyên không có xảy ra chuyện gì.

Cuộc điện thoại kia cùng ảnh chụp là như thế nào? Nghĩ đến đây tâm tình Minh Triệu lại bị nặng nề đè lên, trước tiên là ảnh chụp, người đó chắc chắn ở xung quanh Kỳ Duyên, nhưng rốt cuộc là ai làm?

Trong điện thoại nói, này chỉ là mới bắt đầu, chẳng lẽ là đang cảnh cáo bản thân tiếp theo sẽ không may mắn như vậy sao?

Mắt chợt nheo lại, Minh Triệu ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo làm cho Kỳ Duyên không tự chủ được mà run sợ.

Vì sao ngày hôm nay vợ lại khủng khiếp như vậy? Rụt cái đầu nhỏ lại, Kỳ Duyên dùng sức nuốt nước bọt trong miệng xuống, kéo Minh Triệu lại gần nói.

"Vợ, em xin lỗi, chị đừng sinh khí có được hay không?"

Bất thình lình được xin lỗi làm Minh Triệu sửng sốt hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Ân.."

Bánh xe liên tục di chuyển, nàng phải nói sao đây, vừa nhìn thấy sắc mặt Minh Triệu không tốt liền vô thức tưởng bản thân làm nàng tức giận, không cần suy nghĩ liền nói thẳng ra. Lúc trước, dùng tới chiêu này có thể nói bách chiến bách thắng, ai biết ngày hôm nay lại dùng sai thời điểm.

Thấy nàng ân nữa ngày cũng chưa ân ra cái gì, Minh Triệu không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bắt đắc dĩ cười sủng nịnh nói.

"Em nha..."

Không cảm thấy có ý tứ hàm xúc trách cứ, Kỳ Duyên vui như điên chui vào trước ngực Minh Triệu mà cọ qua cọ lại, vẻ mặt thỏa mãn, chỉ là vừa nghĩ đến đã lâu không có ăn đậu, ngày hôm nay có khả năng hay không?

Ôn nhu khẽ vuốt sau ót Kỳ Duyên, lo lắng hãi hùng bôn ba một ngày đêm, Minh Triệu có chút uể oải nhu qua nhu lại huyệt thái dương, ánh mắt nhìn qua Kỳ Duyên, phát hiện mặt nàng đỏ tươi, mí mắt không chịu thua kém nhảy giật, tuy rằng biết đó là thuốc màu nhưng thấy thế nào vẫn cảm thấy chướng mắt.

"Bác sĩ nói tắm như thế nào?"

"Bác sĩ nói vết thương của em căn bản là không có gì quan trọng, sau ngày mai liền có thể xuất viện, không nên chiếm giường ngủ''

Kỳ Duyên lè lưỡi.

"Thật sự là, trước hết phải tắm''

"Giết chết em, làm thật nhiều kiểm tra, vừa hoàn thành, chị liền vào"

Minh Triệu bất đắc dĩ.

''Nhiều? Chị giúp em tắm"

Lịch sử lần hai tái diễn, bất quá lần này địa điểm tại phòng tắm bệnh viện.

Phòng tắm bệnh viện không có bồn tắm lớn các loại vật xa xỉ, chỉ có một vòi hoa sen đơn sơ để tắm, Minh Triệu lôi kéo Kỳ Duyên đi vào bên trong, nhìn một chút, nói một câu lại xoay người ra.

"Đem y phục cởi, gội đầu"

Ngay từ đầu, Kỳ Duyên không nghĩ nhiều như vậy, thành thật cởi sạch, đợi thời gian nàng xoay người trở lại mới phát hiện ra điểm sai, nguyên bản Minh Triệu không ly khai chỗ ban đầu, chính là dựa vào cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nàng.

Nhìn lại mình một thân khổ sở, nhìn Minh Triệu quần áo ngăn nắp, hình tượng hai người rõ ràng thập phần tương phản, nhất thời phát giác bản thân như thế bại lộ trước mặt Minh Triệu, tiểu bằng hữu Kỳ Duyên phản ứng được, nha một tiếng bưng kín ngực, ngượng ngùng không ngớt. Hiện tại Kỳ Duyên có điểm ý thức, không hề giống như trước đây cởi sạch trước mặt Minh Triệu cũng không ngượng ngùng, hoàn toàn vui vẻ hưởng thụ ý tứ phục vụ của nàng.

Mắt thấy Minh Triệu vẫn đứng ở kia, không có một điểm ý tứ định ly khai, Kỳ Duyên nghiêm mặt thở phì phì oán giận nói.

"Em muốn tắm, chị đến làm gì, còn đứng ở nơi đó"

Minh Triệu bị lời Kỳ Duyên nói nở nụ cười.

"Chị đã nói rồi, phải giúp em tắm"

"Thế nhưng vì sao chị còn mặc y phục?"

"Bởi vì chị chỉ nói là giúp em tắm, lại chưa nói chị cũng muốn tắm, vì sao muốn chị phải cởi quần áo?"

Ánh mắt nóng rực dán chặt vào vào ngực, mặc dù che được phong cảnh phía trên nhưng lại không thể che chắn được hàng tùng lâm phía dưới, thấy Minh Triệu nhìn phía trên rồi lại nhìn phía dưới, Kỳ Duyên có một tay đưa lên đưa xuống nhiều lần, nỗ lực từ chối một phen, cuối cùng vòng vo quá khứ thẳng thắn mà thở phì phò, lưu lại bóng lưng trơn bóng hòa cùng cái mông đầy kiều diễm và miệt thị của Minh Triệu.

Ân, cái mông cũng quá kiều diễm đi.

Nhìn tiểu bằng hữu ngạo kiều, Minh Triệu cũng không dự định đùa giỡn nàng thêm lần nữa, không biết từ nơi nào lôi ra một cái ghế, Minh Triệu tiến lên ôm lấy thắt lưng Kỳ Duyên bắt nàng ngồi xuống.

"Cấm náo loạn, ngồi xuống, chị gội đầu cho em"

"Không nên"

Minh Triệu đối với thái độ không nhượng bộ đó nhíu mày.

"Sao? Tắm có được hay không?"

"Không được"

"Vậy em muốn như thế nào mới bằng lòng đây?"

Trên tay nắm lấy ống tay áo của Minh Triệu, Kỳ Duyên quay đầu, nhãn thần lưỡng lự nói.

"Vậy chị cũng cởi quần áo, cùng nhau tắm''

''...''

Kỳ Duyên ủy khuất, lã chã, chực khóc.

Minh Triệu đối diện thỏa hiệp, cởi quần áo.

''Chuyện quá khứ, không được lặp lại"

Tuy rằng thẳng thắn nói tương đối nhiều thứ, nhưng ngay lúc cởi quần áo cũng chính là quá mức.

Liền quay đầu, Kỳ Duyên nhìn đối phương, biểu hiện đặc biệt nghiêm trang, thế nhưng tròng mắt lén lén nhìn, lén lén thưởng thức, nước bọt đều nhanh muốn chảy ra ngoài a.

Minh Triệu thừa dịp nàng quay đi, nhanh bỏ quần áo cùng phụ kiện hàng ngày trên người xuống, gương mặt ửng đỏ, theo quán tính che phần ngực đầy đặn lại, cùng nhau tắm, uyên ương dục và vân vân, cảm giác thật hổ thẹn a.

"Được rồi, mau tới đây gội đầu"

Quay đầu, Kỳ Duyên đã thấy Minh Triệu ngồi trên một cái ghế cao, kéo tay che đậy, nhưng vẫn để lộ ra vài phần như tuyết trắng, hai chân khép lại, khéo tay che chắn hoa viên bí mật phía dưới nhưng vẫn thấy được đám cỏ nhỏ hắc sắc.

Trực tiếp không thể nói nên lời mê hoặc, Kỳ Duyên thầm nghĩ mà trực tiếp đi lên, bắt đầu thưởng dụng mỹ vị, tắm và vân vân, thật thoải mái nha.

''Ngồi xuống, không được xằng bậy''

Nhìn ra nhãn thần của Kỳ Duyên biến hóa, lời nói của Minh Triệu không khỏi có vài phần nghiêm túc, rõ ràng là hờn dỗi uy hiếp. Nếu như là người khác đối mặt với cảnh sắc này, sao còn có thể tự giữ? Ai nói gì cũng mặc kệ, bất quá đối với Kỳ Duyên, cảnh sắc này chính là nhất định có lực uy hiếp.

Kỳ Duyên thành thật ngồi xuống, đợi Minh Triệu tuyên bố mệnh lệnh. Minh Triệu sờ sờ ở giữa trán Kỳ Duyên, tóc vẫn lưu lại một chút thuốc màu, bất quá tẩy không được nhưng nếu dùng sức tẩy có thể làm ảnh hưởng đến vết thương, đó mới là vấn đề, còn để Kỳ Duyên tự bản thân tẩy, Minh Triệu càng thêm lo lắng cho nên sự tình trở thành tình huống hai người cấm dục nhìn nhau.

Đem Kỳ Duyên đè đầu nàng ngồi giữa hai chân, chuẩn bị gội đầu giúp nàng, nhưng vấn đề khác lại tới. Kỳ Duyên nằm trên đùi Minh Triệu, Minh Triệu phải giúp nàng gội đầu, bản thân lại phải cố gắng để dục vọng không trỗi dậy...

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro