Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 58

Kỳ Duyên cũng đã từng ước ao như vậy, bởi vì khi còn nhỏ luôn bị cô lập, Kỳ Duyên hoàn toàn chưa trải nghiệm qua cảm giác trở thành tâm điểm nhưng cho đến khi chân chính có thể biết cảm giác này thì thật quá kinh hoảng. Bị nhiều người vây kín, xung quanh trước mắt đông nghịt người, Kỳ Duyên hoàn toàn mất đi tinh thần, lăng lăng nhìn trước mắt quá nhiều khuôn mặt, cùng với vô số vở, giấy bút trên tay.

Người tụ lại càng ngày càng nhiều, Minh Triệu đem Kỳ Duyên ôm vào trong ngực, bảo vệ thân thể Kỳ Duyên, tuyệt đối không để ai chạm đến bảo bối nhà mình. Chen lấn làm kéo áo phía sau Minh Triệu tuột một chút, vì thế da thịt bản thân không thể tránh khỏi những tiếp xúc thân thể xa lạ làm Minh Triệu nổi lên trận da gà.

Cau mày nhịn xuống khó chịu trong lòng, Minh Triệu thầm nghĩ, cứ như vậy đi xuống không phải là biện pháp, đột nhiêu như nghĩ ra cái gì, Minh Triệu kề đến bên tai Kỳ Duyên nhỏ giọng.

"Duyên, chờ một lát chị đếm một hai ba, liền chạy theo chị, biết chưa?"

Âm thanh hổn độn xung quanh cũng không làm khó được Kỳ Duyên nhận ra giọng nói quen thuộc bên tai, vì thế mà tập trung chờ chỉ thị Minh Triệu.

"Một, hai, ba, chạy!"

Minh Triệu xông đến phía trước mạnh mẽ đẩy ra một đám người dọn đường, Kỳ Duyên phía sau cũng chăm chú chạy theo. Hành động đột ngột của hai người làm đoàn người không kịp phản ứng, cứ như vậy mà có một trận rượt đuổi.

Không dám ngừng, Minh Triệu nắm Kỳ Duyên kéo vào một cửa hàng bán quần áo, tùy ý lấy đi vào món đồ, hai người liền trốn vào một phòng thử đồ.

Thông thường những phòng dùng thử đồ không gian nhỏ hẹp, bây giờ lại chen vào cả hai người, không gian chật cứng làm cho việc di chuyển cơ thể của cả hai thập phần khó khăn, thân thể quen thuộc tiếp nhau cùng một chỗ, mang theo một loại an tâm khó nói rõ.

Minh Triệu thở ra hơi thở dài, khó khăn lắm mới có thời gian riêng cho nhau nhưng lại xảy ra chuyện kinh tâm này. Minh Triệu cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại chí ít đã an toàn, tâm tình cũng thả lỏng, cảm giác tiếp xúc với người xa lạ thật khó chịu. Minh Triệu cau mày, có chút do dự nhìn vào mắt Kỳ Duyên, đem tay phải ra phía sau, muốn kéo lên dây kéo phía sau lưng, cố gắng nỗ lực vài lần nhưng bởi vì không gian hạn chế mà thất bại. Minh Triệu nhớ đến khi nảy, da thịt tiếp xúc người ngoài mà không khỏi rùng mình, cả người không tự chủ run lên một chút.

Kỳ Duyên hình như phát hiện ra Minh Triệu muốn làm gì, cơ bản đôi tay nhỏ bé còn trên lưng Minh Triệu nhẹ nhàng lần lần phía sau tìm thấy dây kéo áo nhưng lại không có chút động tĩnh, trái lại còn theo làn da trơn mịn của Minh Triệu đi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa qua lại lưng Minh Triệu.

Lòng bàn tay ấm áp tiếp xục da thịt mát lạnh làm Minh Triệu không tự chủ ngâm khẽ

"Ưm..."

Phát hiện thân thể mình phản ứng, Minh Triệu lại càng hoảng sợ, Minh Triệu lập tức che miệng lại, tựa vào lòng Kỳ Duyên, bất đắc dĩ tiếp nhận âu yếm của tiểu tử của mình. Bên ngoài lại truyền đến từng đợt tiếng bước chân, Minh Triệu biết rõ chính là đám đông đang tìm hai người, hoàn cảnh này làm Minh Triệu liên tưởng hai người giống như đang yêu đương vụng trộm, mà xúc cảm trên lưng truyền đến càng ngày càng rõ ràng.

Kỳ Duyên hô hấp có chút gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Minh Triệu, ánh mắt bắt đầu nổi lên tơ máu, hơi thở thở ra cũng nóng rực trực tiếp trên gương mặt Minh Triệu làm Minh Triệu mặt cũng đỏ theo, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu.

Tay trái kéo tay Minh Triệu đang che miệng xuống, Kỳ Duyên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Minh Triệu, dần dần thu hẹp khoảng cách, tại lúc Minh Triệu còn chưa kịp phản ứng liền ấn tới, mềm mại mát lạnh hai đôi môi tiếp xúc. Kỳ Duyên nhịn không được, nhắm mắt lại nhẹ nhàng mút vào, nhẹ nhàng ma sát, thúc giục trong lòng cả hai một cổ hoa diễm, âm thanh trong lòng đang kêu gào vẫn là chưa đủ, còn muốn nhiều hơn.

Trước ngực truyền đến lực yếu ớt đẩy ra, Kỳ Duyên bất mãn cau mày, tay phải từ phía sau lưng Minh Triệu đưa về trước ngực, cách một tầng y phục của Minh Triệu mà khẽ vuốt ve khối mềm mại, tay trái giữ lấy sau ót cố định không cho Minh Triệu có cơ hội thoát.

Cái lưỡi theo khe hở giữa hàm răng của Minh Triệu mà thuận lợi chen vào bên trong chiếm lĩnh lãnh địa, bắt đầu một trận tàn sát bừa bãi.

"Ưm...''

Một tiếng ngân đè nén từ cổ họng, giống như khẳng định hành động của Kỳ Duyên, cái lưỡi càng thêm tự hào hơn, càng ra sức tiến quân vào trong càng quét.

Ngay từ lúc bắt đầu, tình hình chiến đấu đã rất kịch liệt, hai chiếc lưỡi triền miên quấn lấy nhau, tuyệt đối không cho phép đối phương từ chối bỏ chạy, cứ thế dây dưa không biết đến bao lâu, mãi cho đến khi...

"Đùng... Đùng..."

Những tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên, Minh Triệu đang chìm đắm lúc này mới giật mình thanh tỉnh, lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh kêu gọi làm Minh Triệu hận không thể lập tức đẩy Kỳ Duyên ra. Lực đạo nơi phía sau ót vẫn không buông tha, tiếp tục đem Minh Triệu vây khốn, khiến Minh Triệu vô phương tránh né, cái lưỡi bên trong cũng ngày càng ngạo mạn, Minh Triệu tức giận quyết định cắn một cái.

"Oh...''

Môi và lưỡi đang xâm lấn cấp tốc rời ra, đồng thời kéo theo một tia chỉ bạc, hai đôi môi lúc này chân chính ly khai.

Hai đôi môi được giải phóng, Minh Triệu thở gấp vài cái bình ổn lại hô hấp, nghĩ đến Kỳ Duyên cư nhiên tại nơi này muốn mình, trong lòng nhất thời nổi lên chút xấu hổ, vươn tay muốn xoa xoa nguyệt thái dương, thế nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, khi nhìn đến Kỳ Duyên nước mắt lưng tròng, dáng dấp ủy khuất, Minh Triệu lại mềm lòng. Hung hăng liếc Kỳ Duyên một cái, vươn tay xoa nhẹ lên lưỡi Kỳ Duyên nơi bị mình cắn, sẵn giọng nói.

''Lần sau xem em còn dám xằng bậy nữa không?''

Cái đầu nhỏ lắc lắc vài cái, tựa hồ như bản thân đã biết nghe lời, Kỳ Duyên nhỏ giọng đáp.

"Ưm, không dám''

Không đợi đến hai người tiếp tục nói, bên ngoài cửa lại truyền đến giọng quát lớn.

''Bên trong có người không? Lâu như vậy làm cái gì a?''

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên lại nhìn cửa phía sau Kỳ Duyên khép kín, giơ lên mớ quần áo lúc chạy vào tùy ý lấy, đưa đến trước mặt Kỳ Duyên, nhướn mày nói.

"Cởi quần áo, thay cái này"

Vì vậy tại bên ngoài phòng thử đồ, mọi người không thể tin vào cảnh tượng trước mắt hiện tại.

Một người khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cường đại nữ nhân, trong tay đang nắm lấy một nữ sinh đi ra.

Nữ sinh trông tuổi còn rất trẻ cúi thấp đầu, nhắm mắt đi theo phía sau, máy tóc rối tung phủ xuống phía trước che chắn đi khuôn mặt làm người khác nhìn không rõ.

Đối mặt với một số khách hàng và nhân viên đang há to mồm, nữ nhân cường đại kia có vẻ rất bình tĩnh, lấy ra một thẻ từ ví của mình nói.

"Quẹt thẻ"

Thanh toán xong, Minh Triệu thở phào nhẹ nhõm cùng Kỳ Duyên rời đi. Dù ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Kỳ Duyên có chút kỳ quái nhưng hoàn toàn không nhận ra.

Mặc dù quần áo cả hai đã thay đổi, tránh được sự chú ý của hầu hết mọi người nhưng nếu không ngụy trang kỹ vẫn là rất dễ dàng bị lộ.

Minh Triệu suy nghĩ gì đó, lay hoay cố tìm quanh một chút, đột nhiên Minh Triệu nhìn thấy một cửa hàng trong đó bán chiếc mũ màu trắng và có cả mắt kính, liền nhanh chóng kéo Kỳ Duyên đi đến. Đầu tiên Minh Triệu quan sát xem có ai để ý đến hai người không, tiếp theo là nhanh chóng mua vật mình cần, giúp Kỳ Duyên đội lên, thu gọn mái tóc vào trong nón, đeo vào cặp mắt kính viền đen. Kỳ Duyên đột nhiên từ một tiểu loli dễ thương hoàn toàn bị biến đổi.

Thỏa mãn gật gật đầu, Minh Triệu nhìn thành quả của mình ngụy trang mà cười đến mê người, nụ cười trực tiếp làm Kỳ Duyên sửng sốt, nón ôm gọn máy tóc cùng với đôi kính gọng đen, nhìn Kỳ Duyên lúc này không khác gì một con mọt sách.

Minh Triệu lúc này mới an tâm hướng nhân viên bán hàng, lại rút ra thẻ tín dụng, chỉ vào hai món đồ trên người Kỳ Duyên nói.

"Hai cái này, thanh toán thẻ"

Thay đổi trang phục như vậy làm Minh Triệu cũng bớt đi vẻ thành thục một chút, nói nhiều hơn thì chính là trẻ ra, đi cùng với Kỳ Duyên chênh lệch không nhiều, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng rất khó nhận biết.

Kỳ Duyên mặt t-shirt, Minh Triệu lại mặc bộ toàn thân liền. Minh Triệu đã rất lâu rồi không mặc đơn giản như thế, từ ngày tốt nghiệp, sau đó là tiếp nhận việc rối rắm của gia đình, ăn mặc cũng phải ra vẻ thành thục hơn so với tuổi của một sinh viên vừa tốt nghiệp, hơn nữa từ nhỏ trong gia đình lại là đối tượng bị bỏ quên, mãi cho đến khi gặp Kỳ Duyên thì Minh Triệu mới chính thức cảm nhận được cảm giác là người trung tâm và bị vây quanh.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro