Chap 41
Lan Anh càng nói càng hăng say, âm thanh càng lúc càng lớn, vì vậy mà làm cho hai vị ngự tỷ kia đều nghe thấy.
"Cô xem bọn họ có đúng hay không thường tỏ sắc mặt?"
Lan Anh tức giận nói thế nhưng Kỳ Duyên như vậy mà cực kỳ thông hiểu, Minh Triệu lúc lạnh lùng cùng mình vốn đã khắc sâu ấn tượng, cho nên Kỳ Duyên càng ra sức gật đầu.
"Không sai"
"Tôi nói cho cô biết, đối với dạng khẩu thị tâm phi, ngạo kiều dáng dấp như bọn họ, chúng ta phải đem họ hung hăng mà áp ở bên dưới, để bọn họ muốn trở mình cũng không được, như vậy họ mới có thể nghe lời chúng ta, mới không dám cùng chúng ta tỏ sắc mặt, cô phải biết... Oa..."
Lan Anh đang muốn tiếp tục hướng Kỳ Duyên phát biểu diễn thuyết của mình, lỗ tai truyền đến cảm giác lành lạnh, một bàn tay thanh mảnh nắm lấy lỗ tai Lan Anh kéo cô đứng lên. Hoàng My khóe miệng cong cong, ngoài cười trong không cười nói.
"Bản lĩnh quá ta, muốn chị nghe lời của em? Phạm Tổng thật ngại quá, dạy hư nhóc con nhà cô"
Minh Triệu quay sang Kỳ Duyên dáng ôn nhu tươi cười, nhưng nụ cười lần này làm Kỳ Duyên phát lạnh run.
"Không sao, xem ra nhóc nhà tôi cũng rất tán thành quan điểm của nhóc nhà cô, tôi cũng muốn đem đứa trẻ nhà mình về, chúng ta hôm nay tới đây thôi nhé"
Viễn cảnh hiện tại chính là, Hoàng My đang kéo tai Lan Anh, phía sau Kỳ Duyên co rúm đi theo Minh Triệu, bốn người nhất quyết trở về.
Về đến phòng, Minh Triệu ngồi trên giường, chân trái bắt chéo qua đùi phải, hay tay khoanh trước ngực, tiếu phi tiếu, nghiền ngẫm nhìn Kỳ Duyên đang đứng thẳng người trước mặt, cúi đầu không dám lên tiếng. Minh Triệu vẫn là ngữ khí mềm mại nói
"Duyên, cảm thấy lời nói của Lan Anh có đúng hay không? Chị là rất thích tạo sắc mặt, khẩu thị tâm phi, ngạo kiều?"
Theo tiếng Minh Triệu nói, cái đầu nhỏ của Kỳ Duyên cúi xuống càng ngày càng thấp, cuối cùng là nghe âm thanh hừ nhẹ kia nhịn không được co rúm lại, lúc này điều duy nhất Kỳ Duyên nghĩ chính là vợ thật đáng sợ a!.
"Không, không có, vợ xinh đẹp là tốt nhất"
Vẻ mặt lấy lòng, Kỳ Duyên tiến đến ôm lấy vòng eo thon Minh Triệu, đầu chôn vào bả vai cô cạ cạ giống như con mèo nhỏ đã chọc giận chủ ra sức làm nũng để không bị phạt.
Dịu dàng xoa mái tóc quăn của Kỳ Duyên, Minh Triệu nhãn thần lóe lên, mang theo một tia trêu tức, đem thân thể nhỏ nhắn của Kỳ Duyên ôm vào trong lòng, khéo léo hướng tai Kỳ Duyên nhẹ nhàng hà hơi nói.
"Duyên là muốn đem chị đặt ở dưới thân sao?"
Vừa một tiếng hừ nhẹ, lần này cũng mang theo một tia khiêu khích, hơi thở bên tai có chút tê dại, làm khuôn mặt nhỏ nhắn Kỳ Duyên đều đỏ lên, thân thể vô lực, lòng xuất hiện cảm xúc rung động. Kỳ Duyên nằm trong lòng Minh Triệu giọng run run, kiều mị.
"Không có"
Vành tai Kỳ Duyên khéo léo khả ái, lại bởi hơi thở của Minh Triệu mà trở nên hồng hào, nhìn qua chỉ muốn một phen vuốt ve, Minh Triệu vì thế mà động tâm, cúi đầu tại vành tai Kỳ Duyên nhẹ nhàng mút vào, một loại cảm giác kích thích khác truyền đến nhượng Kỳ Duyên nhịn không được rên rỉ một tiếng yêu kiều.
"Vậy Duyên có muốn không?"
Bởi vì trong miệng còn đang giữ vành tai Kỳ Duyên, giọng Minh Triệu nói ra có chút ồ ồ, bất quá bản thân Kỳ Duyên lại nghe rõ, chớp chớp mắt, vẻ mặt khát vọng nhìn chằm chằm Minh Triệu.
"Muốn..."
Minh Triệu buông vành tai Kỳ Duyên trong miệng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Duyên lên, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng câu dẫn, Minh Triệu nở nụ cười mê người.
''Haha, vậy thì hôm nay em ra phòng khách ngủ đi nhé"
Một câu vừa nói xong liền nghiêm mặt, ôm Kỳ Duyên đứng lên, mang cô đẩy ra khỏi phòng.
"Phanh" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Kỳ Duyên hiện tại đứng nơi nào, thật lâu còn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng u oán thầm nghĩ, quả nhiên Lan Anh nói rất đúng, bọn họ đúng là thích thay đổi sắc mặt, nói trở mặt là trở mặt.
Thở phì phò mím môi, Kỳ Duyên không còn cách nào khác là chấp nhận số phận làm bạn cùng sofa. Do phòng hạng sang, nên sofa so với giường cũng rộng lớn và êm ái không khác biệt là mấy, chỉ là bên cạnh thiếu vắng Minh Triệu, lòng tự nhiên cũng cảm thấy trống trải, vì vậy mà Kỳ Duyên cả đêm nằm trên sofa phòng khách lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ.
Buổi sáng 8h so với buổi trưa như nhau, Minh Triệu dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ rời khỏi giường, kéo rèm cửa, bầu trời trong xanh và mặt biển lấp lánh ở phía trước, cơ bản ban đầu Minh Triệu thầm nghĩ sẽ giống như các nhân viên khác chọn một phòng hai người hạng trung là được, thế nhưng nghe nói phòng này hướng ra biển, muốn cùng Kỳ Duyên cùng nhau ngắm cảnh biển đẹp vào buổi sáng, vì vậy cô không ngần ngại đặt phòng.
Chỉ đáng tiếc là hôm qua Kỳ Duyên bị đuổi ra ngoài phòng khách, cho nên hiện tại không thề nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ này.
Nhớ lại dáng dấp tiểu ngốc của Kỳ Duyên hôm qua, Minh Triệu cười khẽ, trong lòng tự hỏi không biết tối qua Kỳ Duyên ngủ có ngon hay không.
Mỗi khi ngủ Minh Triệu đều mang Kỳ Duyên ôm ở trong lòng, cơ hồ cũng đã trở thành thói quen, vì vậy tối qua không có Kỳ Duyên, Minh Triệu có chút khó thích ứng, bất quá do lúc chiều hoạt động cũng tiêu hao năng lượng, làm cơ thể mệt mỏi, cho nên nằm trên giường một chút liền ngủ.
Minh Triệu nhớ đến liền muốn đi ra xem Kỳ Duyên, cửa vừa mở, Minh Triệu ngáp một cái, trước mặt liền xuất hiện Kỳ Duyên làm Minh Triệu giật mình, sau đó chính là không thể nhịn cười.
Kỳ Duyên đang ngồi trên sofa hoàn toàn không có chút tinh thần nào so với hôm qua, hai mắt thâm quần, khuôn mặt oán giận nhìn Minh Triệu, ý như đang nói Minh Triệu.
''Chị làm em biến thành bộ dạng này còn cười vui đến như vậy a''
''Haha, Duyên của chị như thế nào biến thành quốc bảo rồi?"
Che miệng thật vất vả để giảm tiếng cười, Minh Triệu hàm ý trêu chọc.
"Vợ, không có chị, em không ngủ được"
Tuy nói đây chính là sự thật, thế nhưng lại nghe chính Kỳ Duyên nói ra như vậy, Minh Triệu không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Tại ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mặt Minh Triệu nhượm một tia ửng đỏ, nhìn Kỳ Duyên ngây dại, ngơ ngác không có phản ứng.
"Nhanh rửa mặt đánh răng, hôm nay chúng ta sẽ đi đến nơi khác chơi"
Quay mặt chỗ khác, Minh Triệu cố che điểm ngượng của mình, cùng Kỳ Duyên ra lệnh.
Đáp lại yêu cầu Minh Triệu, Kỳ Duyên đi vào phòng tắm. Tối hôm qua một đêm không ngủ được hậu quả hiện tại cuộn trào mãnh liệt ra đến mức muốn đem Kỳ Duyên ý thức vùi lấp, đánh răng thì đánh răng, nhưng con mắt không cách nào mở ra nổi, một chút liền không có động tĩnh.
Minh Triệu tại phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Kỳ Duyên đi ra, nghi hoặc chính mình đi vào phòng tắm, chỉ thấy Kỳ Duyên hai mắt híp lại, cái đầu gục gặt, trong miệng còn đang ngậm bàn chảy đánh răng, bọt kem thì đầy miệng nhỏ nhắn của cô.
Vèo một tiếng, Minh Triệu bật cười, bộ dạng này của Kỳ Duyên thật không còn gì bình phẩm, lắc lắc đầu, Minh Triệu tiến lên, bắt đầu vì Kỳ Duyên mà đánh răng rửa mặt. Kỳ Duyên đang mơ mơ màng màng nhưng có thể cảm nhận trên mặt có cảm giác, cố nhướng con mắt mở ra một chút, nhìn thấy chính là Minh Triệu, Kỳ Duyên an tâm lần thứ hai nhắm mắt lại, để tùy ý Minh Triệu vì mình phục vụ.
Hoàn tất giúp Kỳ Duyên, Minh Triệu vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang mờ mịt kia, để Kỳ Duyên chính mình chỉnh lại y phục. Kỳ Duyên trải qua một phen gian nan các động tác, cuối cùng cũng hoàn tất y phục, hai người rốt cục cũng rời đi.
Hôm nay là ngày mọi người tự do hoạt động, nên Minh Triệu chuẩn bị mang Kỳ Duyên đến nơi một người bạn cũ.
Đợi đến lúc Kỳ Duyên mơ hồ bắt đầu tỉnh lại thì cô đang nằm trên một cái giường, chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh không thấy Mặt Trời, Kỳ Duyên nhất thời tinh thần loạn lên, chân không cần mang dép chạy ra khỏi phòng.
Trước mắt xuất hiện không phải là bãi cát mềm mịn mà chính là biển rộng mênh mông, lúc này Kỳ Duyên đang đứng trên boon tàu của một du thuyền không biết đang chạy tới nơi nào.
Bốn phía là biển xanh vây quanh, bầu trời xanh lam cùng những đàn hải âu bay lượn, tất cả cảnh tượng mỹ lệ này cũng không thể nhập vào mắt Kỳ Duyên, mà trong mắt cô lúc này chính là một nữ tử đang ngồi ở đầu mui thuyền, cầm một cái cần câu...
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro