
Chap 22
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Kỳ Duyên, Minh Triệu trong lòng chợt tức giận, dừng tay liền tiếp theo câu sau đó.
"Còn lại tự em làm đi"
Bối rối cùng khẩn trương rời khỏi phòng tắm, để lại mình Kỳ Duyên, nghiêng đầu từ phòng tắm nhìn ra hướng cửa lớn, cái đầu nhỏ của nàng không nghĩ ra, vợ là tức giận cái gì?
Minh Triệu rời khỏi phòng tắm liền một mạch đi đến toilet phòng khách dùng nước lạnh rửa mặt, để dẹp loạn sự giận dữ cùng lửa giận trong lòng. Khi Minh Triệu đi ra, Kỳ Duyên đã mặc áo ngủ trong phòng ngủ chờ nàng, ân, hôm nay còn chưa được ăn đậu.
Kỳ Duyên ngồi trên giường, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Minh Triệu đang đi tới, Minh Triệu thế nào lại không hiểu ý tứ của Kỳ Duyên?
Minh Triệu hướng Kỳ Duyên cái nhìn ôn nhu nở nụ cười yếu ớt, chỉ chỉ vào trán nàng nói.
''Đậu một tuần ăn một lần, trước đó em đã ăn bảy lần rồi, vậy thì trong vòng bảy tuần tới em đều không được ăn''
Lời nói ra rất nhẹ nhàng nhưng đối với Kỳ Duyên thì như tin sét đánh. Nàng lộ ra nụ cười khổ nhìn còn khó coi hơn cả khóc, tiến đến trong lòng Minh Triệu, giống như đứa trẻ làm nũng.
"Vợ, đừng vậy mà, em muốn ăn đậu"
"Muốn ăn? Vậy em đợi tới đó đi, còn hiện tại cho chị chân chính ngủ một giấc"
Không hề để ý đến lời cầu xin của Kỳ Duyên, Minh Triệu vẫn dứt khoát đem Kỳ Duyên đẩy ra, liền xoay người sang hướng khác đưa lưng về phía nàng.
Yêu cầu không được đáp ứng, Kỳ Duyên ai oán nhìn bóng lưng Minh Triệu, trung thực nằm xuống, yên lặng cắn cắn chăn trong lòng hờn dỗi.
"Vợ, chị thật là keo kiệt"
Có điều Kỳ Duyên không biết chính là, dù Minh Triệu hiện tại đang đưa lưng về phía nàng nhưng trong mắt cũng hiện lên tia bất đắc dĩ.
Mùa thu ảm đạm đang dần trôi đi, chuẩn bị cho mùa đông lại đến.
Kỳ Duyên ngồi trong phòng học nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa khí trời tuy rằng lạnh, bất quá cũng không lạnh bằng cái lạnh trong lòng Kỳ Duyên hiện tại.
Từ ngày vết thương trên tay Kỳ Duyên phục hồi, thái độ Minh Triệu đối với nàng liền thay đổi 180 độ, đã không còn ôn nhu nữa, chỉ có sự xa lạ và lạnh lùng.
Cũng không ôm lấy nàng khi ngủ, bởi vì các nàng bây giờ đã phân phòng, không còn nhẹ nhàng gọi nàng là bảo bối, chỉ là gọi Kỳ Duyên một cách xa lạ, cũng không còn hỏi nàng tình hình đi học. Các nàng hiện tại càng ngày càng xa cách, tựa hồ chỉ một cái ôm cũng là quá xa xỉ.
Tuy rằng Minh Triệu không còn tăng ca, mỗi ngày đều đúng giờ trở về nhà, thế nhưng Kỳ Duyên cảm giác được trong các nàng hiện tại đang có thay đổi, hai người hai tâm hồn ngày càng không hiểu nhau, càng ngày càng xa.
Kỳ Duyên mỗi ngày đều là suy nghĩ xem bản thân đã làm sai cái gì, vì sao làm vợ xa lạ như thế, cả ngày đều là vẻ lạnh nhạt vô tình.
Hôm nay Kỳ Duyên vẻ mệt mỏi nằm trên bàn, Lucie và Tuyết Nhi nhìn bộ dạng Kỳ Duyên, tuy rằng lòng cũng lo lắng, bất quá cũng có thể đoán ra phiền muộn của nàng đều phát sinh từ Minh Triệu. Dù sao cũng là chuyện vợ chồng trẻ, các nàng cũng không tiện hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn chính là cố tìm cách làm Kỳ Duyên thấy vui vẻ.
Tuyết Nhi tay phải vỗ phía sau lưng Kỳ Duyên, tay trái quơ quơ trước mặt Kỳ Duyên vui vẻ nói.
"Duyên, cậu nên biết rằng trong mối quan hệ tình cảm thì đôi lúc cũng có mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần đôi bên nói rõ là được"
"Oh"
Kỳ Duyên hai mắt vô hồn, lên tiếng cho có lệ.
"Cậu không thể không tin nha, đôi bên cùng nhau nói chuyện hiểu nhau là điều rất quan trọng, không có sự thấu hiểu sẽ không phải yêu thương, không có thông cảm, không có tha thứ...''
Tuyết Nhi thấy Kỳ Duyên phản ứng lãnh đạm, vội vã thao thao bất tuyệt nói ra ý nghĩ của mình, sợ rằng Kỳ Duyên không tin, nói đến hiểu nhau, lòng không khỏi có chút tự hào, giống như nàng cùng Suzy, mỗi ngày cũng chính là cùng nhau nói chuyện tâm tình nên mới có thể hiểu nhau tuy rằng việc yêu thương thì còn rất xa.
Nghe đến hai từ tha thứ, Kỳ Duyên cuối cùng cũng khôi phục điểm tức giận, ngẩn đầu nhìn Tuyết Nhi.
"Thật không? Vợ sẽ tha thứ cho mình, sẽ không tức giận, sẽ không không để ý đến mình sao?"
Thật sự đúng là đứa nhóc đơn thuần, người ta chính là đầu tiên tháo đi khúc mắc, khoan nhìn đến kết quả, còn người này thật hay, bản thân đem luôn kết quả mà lòng mình muốn nói ra một cách rõ ràng, Tuyết Nhi đối với người bạn tốt này thật là không biết nói gì, thảo nào vợ không tức giận sao được?
Rất lo lắng cho mối quan hệ của Kỳ Duyên, Tuyết Nhi bắt đầu giáo huấn nàng hàng loạt phương pháp làm vừa lòng vợ nhà, à tìm kiếm trên internet hẳn là bây giờ nên sử dụng.
Tại thời điểm các nàng cùng đang thảo luận, Lucie nhìn thấy cái mà làm nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét, nữ nhân hèn mọn - Nguyễn Trần Thảo Nguyên.
Thảo Nguyên theo Suzy đi vào phòng học, lại khiến cho mấy tên lang sói trong lớp một trận hô hoan, rất nhiều nam sinh trong lòng cảm thán, lớp hoc lại xuất hiện thêm mỹ nữ khí chất ngất trời nha.
"Các bạn, giữ trật tự một chút, đây là học sinh mới từ thành phố lớn L gửi đến thành phố G chúng ta trao đổi, từ hôm nay trở đi bạn ấy cũng là thành viên lớp chúng ta, hy vọng mọi người có thể hòa hợp cùng nhau"
Trang phục đơn giản, Suzy phụng phịu hướng các học sinh giao phó, chỉ là trong toàn quá trình ánh mắt luôn nhìn về phía Tuyết Nhi, hơn nữa lại cực kỳ ôn nhu.
Thảo Nguyên không giống với nữ nhân khác thường hay ngượng ngùng trước đám đông, lại hướng xuống lớp nở nụ cười sáng lạng.
"Chào mọi người, mình là Nguyễn Trần Thảo Nguyên sau này xin chỉ giáo thêm"
Đối với biểu hiện của Thảo Nguyên cũng rất hài lòng, Suzy hướng nàng gật đầu.
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học"
Sau giờ học, Thảo Nguyên bỏ qua những người khác trong lớp, trực tiếp hướng Kỳ Duyên đi đến.
"Thảo Nguyên''
Kỳ Duyên nhìn thấy Thảo Nguyên đang hướng mình đi đến liền dang rộng hai tay vui vẻ kêu lên. Thảo Nguyên xuất hiện cũng làm vẻ buồn rầu của Kỳ Duyên tản đi một ít, khuôn mặt liền xuất hiện dáng tươi cười. Đối lập với Kỳ Duyên vui vẻ, Lucie cũng là trợn tròn mắt, hận không thể cách Thảo Nguyên càng xa càng tốt.
"Duyên, em đến học cùng chị"
Hai chị em gặp nhau cường điệu chính là vui sướng.
Lúc này Thảo Nguyên mới phát hiện bên cạnh còn có Lucie cùng Tuyết Nhi, biết mình ban đầu để lại ấn tượng không tốt đẹp, mà bản thân lại đối với Lucie động tâm, lần này muốn lấy lại hình tượng của mình, có chút thấp thỏm hướng Lucie nói.
"Cái đó, lần trước thật sự là ngoài ý muốn''
''...''
''Khụ khụ, bởi vì Duyên không biết nên mình liền giúp chị ấy tìm ít tư liệu, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mình thật sự không phải hạng người như vậy''
Kỳ Duyên cùng Tuyết Nhi liếc nhìn nhau, không biết rõ hai người này là đang nói về cái gì.
"Chuyện đó, thật ra tôi cũng không đúng, mỗi người đều là có sở thích riêng, tôi không nên nói với cậu như vậy. Nếu hiện tại chúng ta cùng học chung lớp thì hổ trợ hòa thuận cùng nhau, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại làm gì"
Không muốn cùng Thảo Nguyên lại nói đến vấn đề này, Lucie muốn mau mau rời khỏi nơi này vì thế liền cùng Thảo Nguyên nói vài lời trái lương tâm.
Đối với đề nghị của Lucie, chính là mơ ước của Thảo Nguyên, nàng liền liên tục gật đầu, hòa thuận học cùng nhau thật tốt a, chỉ cần không ghét bỏ là sẽ có cơ hội, không ngăn được suy nghĩ xyz trong đầu, Thảo Nguyên mồm chữ O, nhìn Lucie không nói gì. Lucie nói nhanh có việc liền gấp rút rời khỏi, tựa hồ lo sợ phía sau sẽ có mãnh thú hay dòng nước lũ lớn sẽ đuổi kịp mình, mà suy nghĩ xyz trong lòng Thảo Nguyên tựa hồ cũng bỏ quên. Nàng như vậy không phải là đang ngụy trang bản thân đặc biệt yêu thích sao?
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro