
Chap 20
Lúc này Lâm Anh mang theo vài người bảo an quán bar chạy vào, hóa ra trước khi nam nhân kia cố tình gây chuyện, Minh Triệu đã cảm thấy không ổn, liền âm thầm kêu Lâm Anh gọi người đến, bản thân sẽ kéo dài thời gian.
"Chết tiệt, cái nữ nhân này cư nhiên còn dám gọi thêm người"
Nam nhân đứng đầu thấy bảo an chạy tới liền tức giận, một cái tát hướng vào mặt Minh Triệu, đối với cái tát này mà nói nếu thật sự bị đánh trúng, khuôn mặt Minh Triệu có thể cả tháng mới hồi phục, đối diện với sự tình này, Minh Triệu ánh mắt băng lãnh, sắc mặt bình tình, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết tâm, sẽ không bỏ qua cho nam nhân này.
Bên kia Lâm Anh nhìn thấy tình trạng Minh Triệu, nhịn không được kinh hô một tiếng, cái tát đã đến gần ngay trước mắt, Minh Triệu giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn là có phần sợ hãi liền nhắm mắt lại, thế nhưng cái cảm giác đau đớn lại không xuất hiện, nàng mở mắt ra, một thân ảnh tóc nâu xoắn xuất hiện, Minh Triệu lên tiếng.
"Duyên..."
Kỳ Duyên che ở trước người Minh Triệu, tay phải mảnh khảnh bắt được cánh tay kia, Kỳ Duyên ánh mắt lạnh lùng đầy lửa giận xuất hiện tại đáy mắt, tay trái mang Minh Triệu đem ra phía sau, bản thân một bước tiến về phía trước, nắm cố tay phải của nam nhân kia quật mạnh một cái, đem nam nhân toàn thân ngã dài trên chiếc bàn thủy tinh. Đột nhiên bị âm thanh vỡ của kính, một số nam nhân khác liền tiến về phía Kỳ Duyên, Lâm Anh gọi bảo an cũng liền chạy đến can thiệp, hiện tại chính là một mớ hỗn độn.
Minh Triệu ánh mắt không rời khỏi Kỳ Duyên, vì an toàn của nàng mà lo lắng, nhưng cũng không chú ý đến nam nhân té ngã khi nãy tay cầm bình rượu từ phía sau đi tới, Kỳ Duyên ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy Minh Triệu gặp nguy hiểm, bình rượu hướng đầu Minh Triệu đập tới.
"Cẩn thận''
Kỳ Duyên nhanh chân thoát khỏi đám người đang vây quanh, chạy tới tay trái nắm lấy Minh Triệu kéo vào trong lòng, tay phải vung lên đỡ lấy bình rượu.
"Bang" một tiếng, bình rượu vỡ nát, Minh Triệu bình an vô sự, thế nhưng tay phải Kỳ Duyên bị mảnh thủy tinh đâm vào, máu tươi cũng chảy ra. Minh Triệu nhìn cánh tay Kỳ Duyên không biết phải làm gì, nước mắt liền rơi xuống, nghẹn ngào.
"Duyên, em..."
Kỳ Duyên không để ý đến Minh Triệu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cái nam nhân kia, tay phải cực kỳ đau đớn, không thể cử động, nàng buông tay trái đang ôm Minh Triệu ra. Nam nhân kia bị ánh mắt của nàng nhìn làm cho hoảng sợ, xoay người định chạy trốn, Kỳ Duyên từ trên mặt đất nhặt lên một chai rượu, đuổi theo hắn, từ phía sau ót hắn đánh tới, vừa một tiếng bang, nam nhân nằm gục trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Kỳ Duyên cơ thể choáng váng ngã xuống, Minh Triệu vội lao tới đỡ lấy nàng, đem Kỳ Duyên ôm vào trong lòng, giọng mang theo tiếng khóc nức nở.
"Duyên, em sao rồi?"
Kỳ Duyên sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười cùng Minh Triệu.
"Vợ, chị không sao là tốt rồi"
Nói xong liền bất tỉnh.
"Duyên, Duyên... Mau gọi xe cứu thương..."
Kỳ Duyên ngất đi càng làm Minh Triệu thêm hoảng sợ.
Bên kia cuộc hỗn chiến cũng kết thúc, mấy nam nhân làm loạn tuần tự bị bảo an chế phục, Thanh Phong nhìn tất cả, hắn thật sự không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy.
Trên xe cứu thương, Minh Triệu nắm chặt tay trái Kỳ Duyên, đau lòng nhìn nhân viên đang giúp Kỳ Duyên cầm máu tay phải, tuy rằng Kỳ Duyên đã hôn mê nhưng cánh tay phải bị thương cũng truyền đến cảm giác đau đớn làm nàng nhíu chặt lông mày. Minh Triệu vươn tay vuốt lên lông mày nàng, tựa hồ như vậy có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Tới bệnh viện, Kỳ Duyên được đẩy vào phòng cấp cứu, Minh Triệu ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, không chỉ vì vết thương Kỳ Duyên, mà nhiều nhất chính là bởi vì biểu hiện hôm nay của Kỳ Duyên gây cho nàng cảm giác xa lạ, làm lòng Minh Triệu xuất hiện một loại hoảng loạn khó giải thích.
Kỳ Duyên đã từng cùng huấn luyện viên đánh nhau, còn là đánh ngã huấn luyện viên, Minh Triệu cũng chỉ cho rằng huấn luyện viên nhường nàng mà thôi, nhưng hôm nay Kỳ Duyên đánh nhau biểu hiện ra đầy linh hoạt vẻ mặt lạnh lùng tàn khóc, làm Minh Triệu khó tin, đây có phải là đứa nhóc dễ thương của nàng hay không?
Không ai trả lời nghi vấn của nàng, "xoạch" một tiếng, cửa phòng cấp cứu mở, Kỳ Duyên được đẩy ra, Minh Triệu đi theo băng ca, tuy sắc mặt Kỳ Duyên còn tái nhợt, nhưng lông mày nhíu chặt đã không còn, hô hấp cũng trở nên ổn định, điều này cho thấy nàng giảm bớt đau đớn và tiến vào mộng đẹp, tay phải cũng đã được băng bó một tầng băng gạc, cái màu trắng khó coi làm Minh Triệu trong lòng khó chịu.
Nàng bước đến hỏi tình trạng Kỳ Duyên.
"Bác sĩ, em tôi thế nào?"
"Cô là người thân bệnh nhân sao? Cô ấy bởi vì mảnh thủy tinh cắt trúng động mạch chủ, dẫn đến mất máu quá nhiều mà ngất xỉu. Trải qua giải phẫu, bệnh nhân hiện tại đã không còn vấn đề gì, mảnh thủy tinh cũng đã được lấy ra, vết thương nên được chăm sóc kĩ, đừng để chạm vào nước, không nên ăn thịt bò và các loại dễ dẫn đến nhiễm trùng. Một tuần thay thuốc một lần, nếu tốt sẽ không để lại sẹo"
"Được, bác sĩ, cám ơn ông"
Tảng đá trong lòng cũng được thả xuống, Minh Triệu thở phào nhẹ nhõm, theo chân y tá đang đẩy Kỳ Duyên vào phòng bệnh.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tán cây bên ngoài tiến vào phòng bệnh một màu trắng, loang lổ chiếu lên trên người đang nằm trên giường, đánh thức người đang ngon giấc.
"Ưm..."
Một tiếng khàn khàn than nhẹ, Kỳ Duyên hàng lông mi dài khẽ run, đôi mắt đang đóng chặt dần mở ra, đáy mắt toát ra chút mê man tựa như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Tay trái bị vật gì ngăn chặn, truyền đến cảm giác như kiến bò, mà tay phải thì từ từ như sống lại liền truyền đến cảm giác đau đớn.
"Ưm..."
Vừa một tiếng than nhẹ, đau đớn làm Kỳ Duyên nhịn không được run rẩy một chút, giật mình nhìn thấy người nằm bên cạnh là Minh Triệu.
Nắm tay trái Kỳ Duyên, Minh Triệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỳ Duyên đã tỉnh nàng đầu tiên nhịn không được vui sướng, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của Kỳ Duyên tái nhợt cơ thể co ro liền quýnh lên, vội vã bật dậy, ngữ khí lo lắng đối với Kỳ Duyên hỏi.
"Duyên, rất khó chịu sao? Bác sĩ sẽ đến ngay thôi"
"Đau"
Kỳ Duyên thanh âm run run trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cau mày, nàng chớp mắt vài lần nước mắt cũng theo đó chảy xuống, hướng Minh Triệu tìm sự thoải mái. Nhìn Kỳ Duyên chịu đau, Minh Triệu yêu thương ôm lấy đầu nàng, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu dỗ dành.
"Ngoan, bác sĩ sẽ tới ngay, em ráng chịu một chút"
Nghe Minh Triệu nói, Kỳ Duyên tạm thời trở lại bình tĩnh hơn, nhưng bản thân cũng khó chịu được đau đớn từ tay truyền đến, đầu vẫn tựa vào trước ngực Minh Triệu, bộ dáng đà điểu.
Lúc này bác sĩ cũng đến hỏi thăm Kỳ Duyên, nói đây là hiện tượng bình thường, nói nàng ráng chịu một chút, bị thương thì không thể không đau, nhưng nhìn thấy Kỳ Duyên như vậy, Minh Triệu thật sự đau lòng, chỉ có thể cố gắng dỗ dành mong Kỳ Duyên vui một chút.
"Duyên, ngoan, đừng nghĩ về nó, sẽ không đau''
Lời nói nhàn nhạt, bất luận Minh Triệu nói gì với Kỳ Duyên hiện tại không hề có phản ứng, chỉ thấy cơ thể run rẩy cho thấy nàng đang phải chịu đựng đau đớn.
Trong lòng thở dài một hơi, Minh Triệu nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc xoăn của Kỳ Duyên, giọng tại bên tai nàng nói.
"Duyên, có muốn ăn đậu?''
Vừa nghe thấy đến "đậu", Kỳ Duyên tại trước ngực Minh Triệu ngẩng đầu lên, trong mắt liền lóe sáng, tinh thần liền sáng lạng nhìn chằm chằm Minh Triệu, kéo thật dài thanh âm nói.
"Muốn ~"
End chap.
********************
Sắp có biến rồi mọi người ạ. Sắp ngược ngược ngược.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro