
Chap 18
Kỳ Duyên hôm nay thật cao hứng, bởi vì Minh Triệu hứa về nhà ăn cơm, tuy rằng hôm nay là sinh nhật của nàng nhưng Kỳ Duyên không nói cho Minh Triệu biết, bất quá để Minh Triệu một mạch về nhà ăn cơm. Kỳ Duyên hạ quyết tâm đem hết thảy những gì học được mấy ngày qua làm thật tốt, nhất định phải nắm bắt được bao tử của nàng.
Kỳ Duyên từ lúc trường học trở về thì đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn, dì bảo mẫu vừa vui mừng vừa yêu thương, mấy ngày nay bà xem Kỳ Duyên hết sức nỗ lực liền vui mừng Kỳ Duyên hiểu chuyện, nhưng nhìn đến bàn tay tiểu thư đầy vết cắt băng bó liền cảm thấy đau lòng. Bản thân tiểu thư từ nhỏ đều là được nuông chiều, chưa bao giờ làm đụng móng tay, bất quá thấy Kỳ Duyên sắc mặt tươi cười, bà cũng vài phần bình tâm, đúng vậy, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được.
Minh Triệu và Lâm Anh ngồi tại một quá cafe, Lâm Anh bắt đầu kể ra sự việc của mình.
Lâm Anh ngồi tại chỗ liền vỗ bàn một tiếng hét lên
"Mẹ của mình cư nhiên lại đi bán đứng mình"
Bốn phía khách trong quán đều quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, Minh Triệu cảm thấy chút ngại.
"Cậu nhỏ tiếng một chút"
"Oh"
"Mẹ mình gạt mình, nói rằng có người quen đến mời đi dùng cơm, kết quả chính là mang mình đi xem mắt, xem mắt thì thôi đi, cái tên kia còn ám mình đến tận công ty nào là tặng hoa, tặng lễ vật, làm cho mọi người trong công ty liền nghĩ mình có một bạn trai tốt. Minh Triệu, cậu nhất định phải giúp mình, giúp mình thoát khỏi cái tên nam nhân này nha"
"Ban đầu, mình còn muốn nhẫn nhịn, vì vậy mà hắn ta chuyển tới thành phố G, kết quả hắn cư nhiên lui tới, còn nói mình là vị hôn thê của hắn, mình thật sự không chịu nổi nữa''
Nói đến đây, Lâm Anh hai tay vỗ mạnh lên bàn đứng lên, tiếng vang chói tai so với sự yên tĩnh trong quán cafe hoàn toàn tương phản, lại lần thứ hai nhiều khách trợn mắt nhìn, làm cho Minh Triệu chỉ muốn giả vờ không quen biết Lâm Anh.
''Cậu trước tiên nên bình tĩnh, sự việc này, mình có thể giúp như thế nào?"
Đối với loại sự tình này, Minh Triệu đúng là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Lâm Anh liền nói ra kế hoạch của mình, khuôn mặt hiện rõ sự hưng phấn.
''Buổi tối hắn hẹn mình đi bar, mình đã nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó cậu cùng đi với mình, khi đó mình liền sẽ cho hắn biết mình chính là thích nữ nhân, xem hắn còn dám dây dưa với mình nữa hay không"
Minh Triệu im lặng không nói gì, nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa thái dương hướng Lâm Anh nói.
"Cậu không sợ người quen biết đem chuyện này nói với mẹ cậu?"
Lâm Anh nhíu mày nhìn Minh Triệu.
"Sợ cái gì, nếu mẹ mình hỏi, mình sẽ đem sự thật nói với bà, hai chúng ta chỉ vì muốn thoát khỏi cái con ruồi thối kia mà thôi"
"Vậy được, nhưng mà mình cần về nhà dùng cơm rồi mới có thể đi"
Minh Triệu cũng không quên việc mình đã hứa cùng Kỳ Duyên.
Lâm Anh vô cùng kinh ngạc nhìn vào ánh mắt Minh Triệu, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy ôn nhu, có thể thấy rõ nàng đã động tâm.
"Minh Triệu, mình nói thật, Kỳ Duyên thật sự không thích hợp với cậu. Trước tiên nói về tâm trí cô ấy chẳng khác đứa trẻ 12 tuổi, cùng cậu ở cùng một chỗ, có thể chia sẻ cái gì? Còn nữa cô ấy hiện tại có thể là vì cảm thấy mới mẻ nên cận kề cậu, nhưng những năm sau rất có thể quen biết càng thêm nhiều người, ai có thể đảm bảo sẽ không rời bỏ cậu? Nếu như cậu thật sự muốn cùng Kỳ Duyên một chỗ, lúc bắt đầu không nên để cô ấy tiếp xúc thế giới bên ngoài"
Đối với lời thấm thía của Lâm Anh, Minh Triệu có chút trầm ngâm, cuối đầu cười khẽ nói.
''Cậu suy nghĩ nhiều quá, mình vẫn là câu nói đó, mình chỉ xem Kỳ Duyên như em gái của mình mà thôi"
Nói xong liền xoay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối với việc khẳng định của Minh Triệu, Lâm Anh cũng không còn biết nói gì, không thể làm khác hơn là nói.
"Cậu nghĩ như vậy là tốt rồi''
Sau khi hai người nói chuyện, Minh Triệu về nhà, trên bàn cơm đã thấy rất nhiều thức ăn, nhà bếp truyền đến âm thanh.
"Ting, ting... Tang, tang..."
Minh Triệu chỉ tưởng là dì bảo mẫu đang làm cơm, vì vậy nàng liền về phòng ngủ tìm Kỳ Duyên, nhưng tìm một vòng sau đó cũng không nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng bếp. Minh Triệu chỉ thấy hiện tại người đang bận rộn không phải là dì bảo mẫu mà là Kỳ Duyên, Kỳ Duyên tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm cái thìa đang đảo thức ăn, bộ dáng này làm Minh Triệu cảm thấy lòng đầy ấm áp.
Minh Triệu đi đến phía sau, choàng tay ôm lấy thắt lưng, đầu tựa lên vai nàng, Kỳ Duyên thân cao 1m73, tuy rằng có thể nói là cao nhưng so với …Minh Triệu vẫn là thấp hơn một chút, vừa bị ôm lấy, Kỳ Duyên chút hoảng sợ, tay liền dừng mọi động tác, thế nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, làm cho nàng thấy an lòng.
Bao lâu rồi không có như vậy được nàng ôm? Kỳ Duyên lòng chua xót nhưng vẫn không hề biểu lộ ra.
"Vợ, chị ra ngoài trước chờ một chút, thức ăn sẽ liền xong"
"Duyên, lúc trước không phải em nói không biết nấu ăn?"
Minh Triệu không để ý lời Kỳ Duyên nói, trái lại liền hỏi ra nghi hoặc bản thân.
"Em chính là mới vừa học từ dì a"
Kỳ Duyên quay đầu trả lời, biểu tình đầy tự hào, làm Minh Triệu không nhịn được cười khẽ, nhéo nhéo vào gương mặt Kỳ Duyên.
"Haha, thế nào tự nhiên lại muốn học nấu ăn?''
"Oh, hôm nay là sinh nhật của em, cho nên em liền muốn tự mình nấu ăn cho vợ xinh đẹp"
Nàng cũng không dám mang lời dì bảo mẫu nói với mình nói ra.
Minh Triệu bất ngờ đến há miệng.
"Sao không nói sớm, chị không có chuẩn bị quà gì cho em"
"Vợ trở về là tốt rồi"
Kỳ Duyên ngượng ngùng cuối đầu quay vào trong chảo thức ăn, đôi mắt len lén nhìn Minh Triệu.
Nghe lời này, Minh Triệu chỉ có thể ôm nàng chặt hơn, cái đứa nhóc này...
Minh Triệu mắt liền lóe lên, nói ra ý mình.
"Duyên, một chút chị đưa em ra ngoài chơi chịu không? Đi đến nơi mà em chưa từng đến"
"Đi đâu?"
Kỳ Duyên hơi nghiêng đầu, có chút mê hoặc.
"Đến lúc đó em sẽ biết"
Minh Triệu cười thần bí.
Lúc hai người dùng cơm không khí cức kì hòa hợp, tựa như đã quên mất chuyện trước kia, hoặc cũng có thể là cố ý không đề cập đến.
End chap.
*******************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro