Chap 53
Tuần mới đã đến, Lâm Vỹ Dạ trở lại biệt thự trong nội thành. Nàng nhớ tới Bảo Lâm nhưng không dám tùy tiện mở miệng hỏi Lan Ngọc. Bất ngờ là chuyện làm ăn của Lan Ngọc có việc gấp, cô phải ra nước ngoài một tuần, sáng sớm thứ Hai sẽ xuất phát. Ninh Bà được đưa tới thành phố để chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho nàng
Bị Lan Ngọc "trông coi kỹ lưỡng" suốt một tuần làm nàng thấy ngột ngạt vô cùng, cơ hội như lần này thật sự rất hiếm có. Lâm Vỹ Dạ nhân lúc đề cập với Lan Ngọc chuyện về thăm nhà, Lan Ngọc cũng sảng khoái đồng ý với nàng
Sau khi tan học, nàng liền ngồi vào xe của anh cả không tới nửa giờ đã về đến nhà.
Không có Lan Ngọc bên cạnh, Vỹ Dạ cảm thấy tự do hơn. Mẹ nàngbnắm tay nàng đi tham quan nhà, hai mẹ con đi dạo trong vườn hoa cứ như hai chị em thân thiết. Họ lên lầu, mẹ giới thiệu từng phòng từng phòng cho nàng, cho đến khi tới một căn phòng trang trí kiểu công chúa. Trong phòng toàn bộ đều là màu hồng nhạt, còn bày rất nhiều búp bê.
Lâm Vỹ Dạ có chút khó hiểu, tự hỏi nhà này không có bé gái, sao lại có một phòng ngủ trang trí ngây thơ như vậy, nàng hỏi mẹ mình: "Căn phòng này là của ai?"
Bà đáp: "Đương nhiên là của con rồi."
"?" - Lâm Vỹ Dạ không hiểu gì cả, theo lý thì nàng vừa sinh ra 5 tháng đã bị mang đi, chuẩn bị một căn phòng thế này cho nàng thật không cần thiết.
"Thật sự là của con." - Bà kéo nàng vào phòng: "Tuy con bị đưa đi, nhưng mẹ vẫn hi vọng có một ngày con sẽ trở về nhà, cho nên sau khi chuyển nhà đến đây mẹ đã cố ý chuẩn bị một căn phòng thế này. Mẹ nghĩ bé gái nào cũng thích màu hồng, con có thích hay không?"
"Con rất thích." - Lâm Vỹ Dạ kéo tấm rèm màu hồng nhạt ra đón ánh trăng ùa vào, nàng dang tay làm một động tác ôm.
"Thích là tốt rồi." - Xa cách con gái mười mấy năm, bà chỉ mong có một ngày con gái có thể ở căn phòng này, sau đó mỗi ngày bà sẽ vào phòng đánh thức con dậy. Thời khắc bình thường như vậy nhưng đối với bà đó là hi vọng xa vời, bởi vì bà biết Lan Ngọc sẽ không để con gái qua đêm ở nhà.
"Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?" - Thấy mẹ mình ngây người, nàng vô cùng thân thiết ôm vai bà.
"Mẹ đang nghĩ, nếu như con có thể ngủ qua đêm ở nhà thì tốt rồi." - Dù biết là không có khả năng, nhưng bà vẫn nói ra miệng.
Lâm Vỹ Dạ ngồi lên giường công chúa màu hồng, cảm giác thoải mái cực kỳ, rất có độ đàn hồi, nàng nằm xuống kêu: "Con chưa từng ngủ cái giường nào thoải mái như giường này!"
"Gọi điện thoại hỏi Lan Ngọc một chút được không?"
Lâm Vỹ Dạ ngồi dậy lấy điện thoại ra, nàng cắn môi dưới, thầm nghĩ cô nhất định sẽ không đồng ý, đang do dự có nên gọi qua hay không thì màn hình bỗng sáng lên, tiếng chuông trong trẻo ngân vang.
Lúc này chỉ có Lan Ngọc gọi cho nàng thôi, nàng cho rằng là cô nhưng không ngờ trên màn hình lại xuất hiện một chuỗi số xa lạ, không biết là ai gọi.
Lâm Vỹ Dạ đưa điện thoại lên bên tai, mềm giọng nói: "Tôi là Lâm Vỹ Dạ, xin hỏi đầu dây bên kia là..."
"Là tôi - Thuận Nguyễn" - Điện thoại truyền đến một giọng nam khỏe khoắn.
Sao có thể là anh ta?
Lâm Vỹ Dạ nhớ đến chiều nay nàng đọc sách trong thư viện, vô ý giẫm chân lên một người, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh cao lớn anh tuấn đứng sau lưng. Nàng nói xin lỗi với anh ta, anh ta toét miệng trả lời là do anh ta tự không cẩn thận, sau đó hai bên giới thiệu về nhau. Hóa ra anh ta chính là đàn anh năm ba cùng hệ đại học, cũng là người phụ trách chủ yếu của hội sinh viên trong trường. Anh nói đài phát thanh của trường đang cần một giọng nữ trong làm MC, không biết nàng có muốn làm hay không? Nàng nói nàng sẽ suy xét lại, cho anh ta số điện thoại để tiện sau này trả lời.
Nàng nghĩ có lẽ là anh ta sốt ruột, mới có mấy giờ thôi đã gọi qua thúc giục rồi.
"Thuận Nguyễn, chuyện đài phát thanh của trường em cần suy nghĩ thêm vài ngày nữa." - Lâm Vỹ Dạ cũng có hứng thú với hoạt động ngoại khóa, nhưng nhất định phải được Lan Ngọc đồng ý mới được.
"Không phải vì việc này."
"Vậy thì việc gì?"
"Anh muốn hỏi tối mai em có rảnh không, anh mời em đi ăn cơm."
Thì ra lại thêm một người nữa muốn theo đuổi nàng, từ lúc nàng đi học đến nay, người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng nàng đều một lời cự tuyệt hết, Thuận Nguyễn này cũng không ngoại lệ.
"Ngại quá, em không rảnh."
"Vậy ngày hôm sau nữa thì sao?"
"Cũng không rảnh."
"Ngày sau nữa?"
"Thật xin lỗi, em vẫn không rảnh."
"Vậy ngày..." - Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Lâm Vỹ Dạ đã trực tiếp từ chối: "Thật xin lỗi anh, em không rảnh ngày nào cả, còn có chuyện làm MC kia em nghĩ chắc cũng không có thời gian, anh vẫn là đi tìm người khác đi."
Nàng vốn cảm thấy hứng thú với chuyện làm MC, nhưng bây giờ xem ra không cần suy nghĩ nữa rồi.
"Vỹ Dạ, anh thật sự rất thích em, từ ngày đầu tiên em đi học anh đã chú ý tới em nhưng vẫn không có dũng khí tiếp cận, đến chiều ngày hôm nay anh mới quyết tâm đến thư viện tìm em, em đừng từ chối anh nữa được không?" - Bị từ chối nhưng Thuận Nguyễn vẫn không bỏ cuộc.
"Xin lỗi, em bận rồi." - Lâm Vỹ Dạ lần đầu tiên gặp người dây dưa như vậy, những người lúc trước đều rất thức thời, cho nên nàng trực tiếp cúp máy.
Vừa thở hắt ra một hơi thì chuông điện thoại lại reo lên, nàng tưởng là nam sinh kia gọi tới, tức giận nhìn màn hình mới biết không phải, là Lan Ngọc
Lại một lần nữa nghe máy, giọng nói trầm thấp truyền đến.
"Vừa rồi tôi gọi cho em nhưng đường dây bận." - Thấy Vỹ Dạ bắt máy, Lan Ngọc vì gọi không được nên tâm tình ngang ngược hơn bình thường.
"Không có gì đâu, là bạn học gọi thôi."
"Về sau không cần phải nói chuyện với bạn lâu như vậy."
"Ừm."
"Bây giờ đã hơn 8 giờ, sao vẫn chưa về nhà?" - Lan Ngọc biết Vỹ Dạ về thăm nhà, nhưng không ngờ trễ thế này vẫn chưa trở lại, xem ra không có cô bên cạnh nàng lại bắt đầu bướng bỉnh rồi.
Lâm Vỹ Dạ nhìn qua mẹ mình, rồi hắng giọng một cái nói: "Hiếm khi được về, dù sao nơi này cũng là nhà em, em có thể ngủ ở đây một đêm được không?" - Giọng nói càng ngày càng nhỏ xuống.
"Em phải nhớ cho kỹ, tôi là chồng hợp pháp của em, tôi mới là người nhà thân nhất của em!" - Lan Ngọc hiển nhiên không đồng ý với những lời này của Vỹ Dạ "Còn muốn tiếp tục hưởng thụ tự do thì phải về ngay, nghe rõ chưa?"
Giọng nói giận dữ vang lên bên tai như tiếng sấm, Lâm Vỹ Dạ mất mát liếc nhìn mẹ, than thở nói: "Con phải lập tức quay về, Lan Ngọc nổi giận rồi."
"Vậy con nhanh trở về đi, cô ta giận rồi lại không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa." - Mẹ nàng tuyệt đối không dám giữ con gái ở lại nữa, thủ đoạn của Lan Ngọc bà đã lĩnh giáo qua rồi, rất khó khăn cô ta mới cho con gái về nhà ăn cơm, xem như đã đặc biệt khai ân rồi. Nếu còn yêu cầu không đúng mực thì về sau ngay cả cơ hội gặp mặt con gái cũng không có.
"Mẹ, hai người xuống rồi." - Lúc hai mẹ con xuống lầu, trong phòng khách có ba và 3 anh trai đang ngồi trên ghế sopha dùng trà, chỉ thiếu mình anh tư
Lâm Vỹ Dạ hỏi: "Anh tư đâu?" - Lúc ăn tối cũng không thấy anh về nhà, khi đó nàng đã muốn hỏi nhưng vì đang tán gẫu chuyện khác nên quên mất.
"Buổi tối hai ngày nay anh con đều có hẹn với một cô gái." - Mẹ nói tới việc này, tươi cười càng rạng rỡ.
Lâm Vỹ Dạ vừa nghe đã biết anh tư đang yêu đương, nàng hé miệng cười, cũng không hỏi tên cô gái kia.
Mấy anh trai đều đứng lên tiễn nàng ra cửa. Lan Ngọc tuy không ở nước A, nhưng trước khi đi đã sắp xếp tài xế chuyên môn cho Vỹ Dạ. Lúc này sắc trời đã tối, tài xế thấy Lâm Vỹ Dạ vẫn chưa ra thì đứng ngồi không yên, lo lắng bồi hồi.
Chuông điện thoại di động thình lình vang lên, tài xế lập tức bắt máy, sắc mặt ông ta thay đổi, nhưng không nói lời nào chỉ im lặng nghe, mãi đến khi nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ được người nhà đưa ra, ông mới mở miệng: "Cô chủ, cô yên tâm, Lâm tiểu thư đã ra rồi, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy về nhà."
Lúc ngắt điện thoại thì Lâm Vỹ Dạ đã chạy tới bên cạnh xe. Tài xế mở cửa xe cho nàng rồi mới ngồi vào ghế lái.
Lâm Vỹ Dạ ít khi được về nhà, người nhà đương nhiên là không nỡ để nàng rời đi, đặc biệt là mẹ nàng, bà nhìn theo bóng xe mãi vẫn không chịu vào nhà, anh cả khuyên mẹ: "Mẹ, về sau Vỹ Dạ vẫn còn có thể về thăm mẹ mà, ngoài này gió lớn, mẹ mau vào đi."
"Phải đó, vào đi thôi." - Ba nàng cũng khuyên bảo.
Lúc này bà mới nhấc chân đi vào nhà với chồng và con trai.
Ngồi trong xe, Lâm Vỹ Dạ đã sớm buồn ngủ, ngày trước lúc này là lúc Lan Ngọc ôm sát nàng, toàn thân trên dưới đều bị bao trùm bởi hơi thở nguy hiểm của cô
Vừa muốn dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thì một chiếc xe thể thao màu trắng thu hút sự chú ý của nàng
Người lái xe là Tuấn Kiệt, ngồi cạnh anh chính là em gái của Trấn Thành, Cẩm Thơ
Thì ra cô gái mà mẹ nói anh tư đang hẹn hò là chị ấy. Ngày đó ở trong nhà hàng, nàng đã sớm nhìn ra tâm tình của chị ta với anh tư, nhưng hình như anh tư không có ý gì với chị ta, sao mới mấy ngày ngắn ngủi hai người lại yêu đương với nhau rồi?
Lâm Vỹ Dạ không nghĩ ra, nếu chị ta không phải em gái của Huỳnh Trấn Thành thì nàng cũng không muốn quản, nhưng nếu anh tư với Cẩm Thơ thật sự ở cùng nhau, thì chẳng phải nàng và Huỳnh Trấn Thành sẽ trở thành "không phải oan gia không đụng đầu" sao?
Nhìn chiếc xe trắng lao đi, Lâm Vỹ Dạ nhàn nhạt cười, tình cảm của anh tư cứ tùy theo anh ấy đi, không thể bởi vì mình hận Huỳnh Trấn Thành mà lại xen vào việc của anh ấy.
Trở lại biệt thự, nàng vừa tắm rửa xong leo lên giường, điện thoại của Lan Ngọc đã gọi tới.
Giọng nói trong điện thoại của cô rất trầm, cứ như là phát ra từ dưới thung lũng. Cô cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò nàng sau này không được về trễ như vậy nữa.
Vỹ Dạ không dám từ chối lời Lan Ngọc, nói gì cũng đáp ứng, vốn nàng còn muốn hỏi chuyện của Bảo Lâm nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống. Nàng nghĩ là lúc này cô vẫn còn nổi nóng, không tiện hỏi, qua vài ngày nữa rồi nói sau.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro